Bạn đang đọc Hệ Thống Nghịch Tập Của Nữ Phụ – Chương 12: Tg1
Không hiểu sao Lạc tiểu thư bỗng dưng cảm thấy ngượng ngung, cô đỏ mặt đẩy người đàn ông đang dán sát mình ra.
“Tôi không có nghĩa vụ đấy, anh muốn tìm người thay đồ hộ thì có nhiều người muốn giúp anh lắm.”
Doãn Đình Thâm nào chịu bỏ qua cho người con gái đang ngại ngùng trong lòng.
Anh biết Lạc Lạc sẽ đỏ mặt khi anh dán sát lấy cô và nói mấy câu ngọt ngào.
“Nhưng biết sao giờ, tôi chỉ cần em mà thôi.”
Lạc Lạc cạn lời luôn, so về sức mạnh, cô không tài nào địch nổi người đàn ông này.
Thế là Lạc Lạc lập tức bị Doãn Đình Thâm lôi vào trong.
Đây là lần đầu tiên Lạc Lạc nhìn thấy căn phòng ngủ này của Doãn tổng, và đây cũng là lần đầu tiên Doãn tổng cho người khác vào trong phòng mình.
Căn phòng này của anh không có mấy người có cơ hội để đi vào.
Bình thường ngoài người giúp việc chuyên dọn dẹp ra thì không có người thứ ba.
Lạc Lạc nhìn căn phòng rộng lớn này một lượt, khác với suy nghĩ của cô.
Trong phòng của Doãn Đình Thâm không có quá nhiều đồ, vừa bước vào là một không gian khá rộng lớn với những món đồ ngăn nắp đúng vị trí.
Căn phòng lấy màu xám và trắng làm màu chủ đạo, cùng với chiếc giường màu xám đen ở chính giữa giúp cho người nhìn có thể biết được chính xác chủ nhân căn phòng này khá cứng ngắc và lạnh lùng.
Điểm nổi bật của căn phòng cũng chính là chiếc giường cực lớn ở giữa, nó đơn giản nhưng theo góc nhìn của Lạc Lạc, nó đang tỏa ra mùi tiền.
Doãn Đình Thâm kéo Lạc Lạc về phía phòng thay đồ ở bên tay phải.
Phòng thay đồ của Doãn tổng cũng lớn không kém.
Có vẻ như Doãn tổng đã chưng dụng một nửa cái tầng hai của ngôi biệt thự này để cải tạo nó thành phòng riêng.
Lạc Lạc thấy Doãn Đình Thâm mở một ngăn tủ ra, phát hiện một nửa trong số đó chưa để gì.
Một người như Doãn tổng đây đâu thiếu số tiền để lấp đầy quần áo trong tủ đâu chứ.
Giống như nhìn ra được sự thắc mắc của Lạc Lạc, Doãn Đình Thâm vừa cười vừa nói.
“Đừng thắc mắc, chỗ đó là chỗ treo đồ của em sau này đấy.”
Lạc Lạc nghe đến đây mà muốn ngại thay cho độ mặt dày của Doãn tổng luôn.
“Ai thèm chứ.”
“Lạc Lạc.”
“Gì?”
“Có ai nói với em là em rất đáng yêu chưa?”
Bùm! Cả khuôn mặt của Lạc Lạc đỏ lên chỉ vì một câu nói của người đàn ông kia.
Cô gắt.
“Anh nói lắm quá đấy!”
“Được rồi, không đùa em nữa, lại đây.”
“Anh gọi chó đấy à?”
Doãn tổng chỉ muốn cười, nhưng nhìn vợ tương lai đang nhăn nhó thì anh chỉ có thể nhịn xuống.
Tuy anh đùa giỡn cô nhưng vẫn sợ cô gái nhỏ đây không thèm chú ý tới mình nữa.
“Tôi đâu có ý đó.
Được rồi, nếu em không qua thì để tôi qua.” Người không đến với núi thì núi đành đến với người vậy.
Doãn Đình Thâm vừa đi vừa cởi áo, lúc chiếc áo sơ mi được cởi ra hết thì Lạc Lạc cũng phải nuốt nước bọt.
Doãn tổng có dáng người cực kì cao lớn và hình thể phải nói là tuyệt phẩm.
Anh có màu da nâu khỏe mạnh và từng múi cơ rất rõ ràng.
Tuy vậy nhưng lại không quá đồ sộ, rất hợp mắt đối với mọi người.
Lạc Lạc không muốn nhưng đôi mắt cô cứ như bị hút lấy, dáng người này đâu phải cứ muốn là có được đâu.
Doãn Đình Thâm cũng tự biết bản thân có vốn liếng, anh đi vào trong phòng tắm rửa qua một chút rồi mới cầm khăn tắm đi ra ngoài nhờ Lạc Lạc lau hộ.
“Anh không có tay hả?”
Cô cầm lấy chiếc khăn mà Doãn Đình Thâm đưa, tuy nói vậy nhưng tay cô vẫn đưa lên thấm những giọt nước đang chảy dọc theo thân thể của người đàn ông này.
Cô tự nhủ, là do anh ta chắn rượu giúp cô nên mới cần tắm rửa thay đồ, cô chỉ giúp anh ta một chút coi như báo đáp mà thôi.
Sau khi lau xong, Doãn Đình Thâm còn chơi xấu, cúc áo muốn Lạc Lạc đóng, cà vạt bắt Lạc Lạc thắt.
“Tôi không biết thắt cà vạt.”
“Tôi dạy em.”
“Vậy sao anh không tự thắt luôn đi?” Sao người đàn ông này cứ phải bày lắm trò như vậy chứ?
“Dù sao sau này em cũng phải thường xuyên thắt cho tôi mà, học trước không tốt hơn sao?”
Doãn Đình Thâm vừa nói xong, bàn tay đang cầm cà vạt của Lạc Lạc xiết lại, sau đó cô thắt thật chặt.
“A…!Lạc Lạc…!em đang mưu sát chồng tương lai đấy à?”
Lạc tiểu thư cũng phục vì độ mặt dày không ai bằng này.
“Ai là chồng tương lai của tôi? Sao tôi lại không biết?”
“Không phải bây giờ em đã biết rồi sao?” Càng ở gần Lạc Lạc là anh lại càng thấy quen thuộc.
Thế nên Doãn tổng đã xác định không thể buông tha cho cô gái nhỏ này rồi.
“À, nếu vậy thì mưu sát anh xong tôi sẽ đi tìm chồng mới.”
Doãn Đình Thâm sau khi nghe đến đây có vẻ không vui, ánh mắt người đàn ông sắc lẹm.
Anh dựa sát vào, vòng tay ôm chặt lấy eo cô.
Eo của người con gái vô cùng thon nhỏ, anh chỉ cần một tay cũng đã ôm hết.
Lạc Lạc bị buộc dán sát vào người đàn ông nọ, cô hơi ngửa ra để tránh đi cái hôn sắp đáp lên môi.
Nhưng chính điều này lại giúp cho Doãn Đình Thâm đạt được ý đồ.
Cái hôn ban nãy dừng trên cổ cô, người đàn ông không bỏ qua mà còn gặm cắn thêm mấy cái.
“Á…!anh là chó hả?”
Sau khi xác định vết hôn trên cổ cô sẽ không biến mất trong thời gian ngắn thì Doãn Đình Thâm mới ngẩng đầu lên.
Anh liếm môi cô một cái rồi mới hài lòng buông cô ra.
“Lạc Lạc.” Giọng nói trầm khàn như muốn câu luôn linh hồn của người ta đi.
“Anh muốn nói cái gì thì tốt nhất là nói nhanh lên.”
“Khóa quần tôi chưa kéo…”
“…”.