Đọc truyện Hệ Thống Nam Phụ – Chương 20: Nam chính lên sàn
Hệ thống thầm ảo não trong lòng không thôi. Đúng ra theo kế hoạch định trước. Bất kể ai uống đan dược xong, trong giai đoạn biến hóa thành người đều sẽ trần như nhuộng. Thế quái nào đến lượt Hạ Kỳ Mặc có được y phục đồng thời mặc sẳn trên người như thế? Còn kế hoạch của nó không phải công cốc đều đổ sông đổ bể hết sao?
Nó đang lo lắng, sợ Thừa Tịnh Phong không nhận ra y là ai, cũng sẽ không rung động nhiều hoặc mở miệng “Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi” nếu như y không trần chuồng như trông dự đoán. Thật não nề, thật lâm li bi đát mà.
Nếu y lộ da thịt cho hắn xem, nó đảm bảo mức độ hoàn thành nhiệm vụ thế giới này không có gì là khó đối với nó. Có khi còn xong nhanh hơn nữa cơ. Đáng tiếc, trên đời này nó biết không có từ “nếu” a~
Âm thầm cắn khăn tay, nhỏ hai hàng lệ ủy khuất cảm thấy nhiệm vụ cười khinh bỉ sớm vẫy tay bái bai với nó nga.
Nó bên này ảo não, bên kia Hạ Kỳ Mặc bối rối trong lòng nhiễu hết mồ hôi lạnh toàn thân, choáng váng cả đầu óc không biết mở miệng ứng xử như thế nào trong tình cảnh này. Sự việc xảy ra quá nhanh bắt buộc y chọn cách trầm mặc giả ngu vẫn hơn.
– Tiểu Mặc?
Thừa Tịnh Phong rối rắm một phen khẽ gọi thử, tất nhiên Hạ Kỳ Mặc nghe người gọi tên mình sẽ phản ứng, cơ thể cứng còng khó khăn xoay người nhìn nam nhân trên hồ.
Cả hai mắt đối mắt, hắn khó khăn dời tầm mắt khỏi y, nặng nhọc kìm nén sự kích động. Y và hắn bắt buộc rơi vào trạng thái trầm lặng xấu hổ. Hạ Kỳ Mặc toàn thân y phục dính nước không mấy là dễ chịu, nhíu mày nhích chân muốn bước ra khỏi hồ, hắn thấy vậy bỏ qua rào cản xấu hổ, phi thân nhẹ ôm y vào lòng kéo về chỗ cũ trong hang động.
Hạ Kỳ Mặc bị hắn ôm eo, run sợ cứng hết cả người mặc hắn muốn làm gì làm: Σ(゚Д゚)
Hệ thống ban đầu ngỡ ngàng đi qua, nhanh chóng thay vào sự hưng phấn khó diễn tả hết trong lòng nó hiện tại: o(≧▽≦)0
[Hệ thống]: Chúc kí chủ sớm hoàn thành nhiệm vụ thế giới này nha moah moah da da~~
Hệ thống hí hởn đến mức bắn pháo hoa ầm ầm trong thần thức của y, kèm thêm nụ hôn gió nồng nàn làm sởn da gà người nghe. Hạ Kỳ Mặc nghẹn họng, cả giận quát:
– Hệ thống! Mày đây là ý gì?
[Hệ thống]: Ý trên mặt chữ.
Nó tỏ vẻ nhún vai khinh bỉ y, rõ ràng lời nói của nó rất rành mạch, vậy mà y còn cố tình hỏi lại bảo sao nó không khinh bỉ cho được.
– Thế quái nào mày không nói rõ là tao sẽ được biến thành người. Hiện tại tao phải đối mặt ra sao với hắn đây?
Trán Hạ Kỳ Mặc nổi gân xanh, mí mắt giật giật thể hiện y rất ẩn nhẫn với nó.
Hệ thống rất muốn bĩu môi thể hiện sự không cam lòng, nhưng do không có thực thể mới bất mãn bằng lời nói.
[Hệ thống]: Không phải do kí chủ muốn nói chuyện cùng hắn sao? Ta đây rộng lượng cho ngươi biến hóa trước thời kỳ cấp bậc đã là may rồi.
Chưa ở chuồng là hên rồi còn bày đặt!
Câu sau nó tuyệt đối sẽ không nói ra, chỉ đành ấm ức vạn phần trong lòng gào thét-ing.
– Ngươi… (Làm sao có thể biến hình?)
Hạ Kỳ Mặc cùng hệ thống “thảo luận” sôi nổi, xém quên luôn còn có người thứ ba ở đây thì bên tai nghe tiếng nói của hắn. Hạ Kỳ Mặc lập tức căng thẳng đến mức lưng thẳng tắp cứng đờ. Mồ hôi lạnh chảy dọc từ trán xuống gò má, nét mặt căng chặt, mím môi như đang chuẩn bị chịu tội.
Thấy vậy, hắn đành nuốt trở lại lời muốn truy hỏi phía sau, xoay người ra ngoài hang động.
Mắt nhìn hắn rời đi, y cụp xuống mí mắt che đi mất mác không rõ vì sao có. Chưa được bao lâu hắn đã quay lại với đống củi trên tay, bắt đầu đốt lửa sưởi ấm. Đồng thời bên ngoài đột nhiên đổ trận mưa to, Hạ Kỳ Mặc trang phục còn ẩm ướt bởi vì chưa hong khô, thân thể bèn rùng mình một cái cảm thấy ớn lạnh, mũi bắt đầu ngưa ngứa liền hắt xì một tiếng.
Tình huống mất mặt bị hắn dòm qua lập tức xấu hổ tột cùng, chôn mặt vào hai đầu gối để lộ ra cần cổ cộng đôi tai nhỏ nhắn đỏ lừng thoáng ẩn hiện sau tóc.
Thừa Tịnh Phong không nói hai lời, nhanh tay đem y ôm trọn vòng tay ở thắt lưng kéo vào lòng hắn. Dù gì cũng là linh điểu nhỏ từng theo hắn suốt bên người, hắn không ngại lấy thân sưởi ấm một thân ẩm ướt của y, trầm giọng nói khẽ bên tai y.
– Đừng nháo, ta sợ ngươi lạnh sẽ sinh bệnh.
Sự việc xảy ra quá nhanh làm Hạ Kỳ Mặc hoảng sợ theo bản năng giãy giụa, nghe vậy liền khựng lại, ngoan ngoãn ngồi yên trong lòng hắn. Người phía sâu cũng căng thẳng không kém, tiếng tim đập rất nhanh, khi hắn hít vào thở ra đều phả hết vào cổ và đôi tai y. Hai chỗ mẫn cảm nhất bị hơi thở xa lạ ấm nóng kia đụng chạm làm thân thể Hạ Kỳ Mặc tựa như tê dại, gai ngứa khó chịu.
Cắn răng, y xấu hổ nhỏ giọng lầu bầu bằng sự bất mãn.
– Đừng ôm chặt quá, ta khó chịu.
Hạ Kỳ Mặc không biết xưng hô như thế nào trong tình cảnh gượng gạo này. Không lẽ… Chủ nhân, ta khó chịu? A phi phi. Quá mức nịnh nọt vỗ mông ngựa cùng buồn nôn rồi.
Thừa Tịnh Phong! Ngươi ôm chặt quá làm ta không thoải mái có biết không? Xác định y và hắn chưa thân đến mức lôi cả họ tên người ta ra gọi. Kèm theo phản hiệu ứng ngược lại sẽ khiến cả hai có lá chắn mang tên cản trở giao tiếp và giữ khoảng cách.
Phong đệ đệ? Lỡ như người ta muốn vai vế lớn hơn thì sao đây. Cho dù hắn muốn y kêu hắn là Phong ca ca, y cũng không có gọi đâu nên đừng hòng mơ tưởng.
Bác bỏ hết tất cả cách xưng hô trên, y liền yểu xìu bó tay chịu trận, nhíu chân mày thể hiện rõ y rất túng quẩn bởi sự xưng hô.
Luôn im lặng quan sát hắn sớm nhận ra y không được tự nhiên vì xưng hô, sự ngần ngại qua đi thì hắn thoải mái trong lòng thầm cười trộm, giở trò thổi khí vào tai y thì thầm muốn y gọi tên mình.
– Gọi ta Phong là được.
– Phong… Ta… khó chịu. Còn có, y phục ta ẩm ướt như vậy ngươi nên thả ta ra mới đúng. Nếu cứ dựa sát vào nhau, ta và ngươi đều không mấy thoải mái đúng chứ?
– Ừ.
Gian nan mấp máy môi khẽ gọi tên hắn, nói rồi y cúi thấp đầu tựa lên hõm vai hắn, chôn mặt dính sát vào che đi xấu hổ. Hành động thô lỗ bạo gan hồi nãy hắn làm sẽ ngượng chết người đó có biết không aaaa…
Được như ý nguyện, hắn khẽ ứng thanh với y, ngược lại tiếc nuối mới chịu nới lỏng cái ôm người trong lòng. Được rồi, hắn thừa nhận hắn luyến tiếc người kia rời khỏi vòng tay hắn, cảm xúc non mềm co dãn ở thắt lưng cùng cư xử bối rối của y khiến hắn tâm tình nhộn nhạo vạn phần.
-…
-…
Hang động nháy mắt yên ắng đến quỷ dị, Hạ Kỳ Mặc thật sự chờ đợi hắn thả mình ra, thế nhưng đợi gần một khắc mà còn chưa thấy Thừa Tịnh Phong có một chút động tĩnh nào là nguyện ý thả người. Bộ hắn định dính vào nhau như vậy tới sáng hay sao?
Đùa à, y sẽ mất ngủ như chơi đấy, đảm bảo y bị tình cảnh này ám ảnh đến già cho coi. Rõ ràng hắn ứng thanh đáp ứng thế mà vẫn chưa tỏ vẻ buông tay, chỉ có thả lỏng tay một chút xíu xiu thôi. Không thể để tình trạng này kéo dài thêm nữa. Y quyết định là người ra trận đầu tiên giải vây.
– E hèm.
Hạ Kỳ Mặc nhỏ giọng ho khan hướng ánh mắt biểu đạt ở hắn rằng “Ngươi mau mau thả tay ra.”
-…
Thừa Tịnh Phong tai vờ như không nghe, tâm không hiểu ý y biểu đạt. Thấy vậy y tức giận, trừng đôi mắt phẫn nộ với hắn, ho khan lớn gấp ba hồi nãy.
– E hèm!!!
Hạ Kỳ Mặc ho khan thật lớn để hắn xấu hổ thả người, muốn giả vờ giả vịt không nghe cũng không được. Đáng tiếc y vẫn đánh giá thấp mức độ nhạy bén của hắn, hay đúng hơn là hắn gian xảo giả ngốc còn giỏi hơn y. Gương mặt hắn thoáng giật mình kinh ngạc, giọng điệu trở nên ân cần quan tâm vốn có, hỏi:
– Tiểu Mặc, ngươi bị bệnh sao? Trong người cảm thấy rất lạnh rồi đi?
Nói đoạn hắn ôm y càng chặt hơn ban nãy, khóe môi nhếch cao lợi hại. Ngược với biểu hiện của hắn, Hạ Kỳ Mặc cứng đờ người, giờ phút này y rất muốn khóc không ra nước mắt!!! Không biết hắn bị chậm tiêu hay do y biểu đạt sai cách nữa.
Hai người cứ thế “dính” vào nhau suốt gần nửa canh bên đống lửa, y phục vốn ẩm ướt sau trở nên khô ráo…
Đinh~
Nhiệm vụ chi nhánh: Nhân vật nam chính lên sàn, kiến nghị giúp nhân vật phản diện tránh xa nhân vật nam chính. Đồng thời ép buộc hoàn thành nhiệm vụ phụ trong hôm nay. Không thành công sẽ bị trừng phạt thích đáng.
Đôi mắt Hạ Kỳ Mặc vốn lim dim chìm vào giấc ngủ lập tức mở lớn trợn to. Kinh hãi liếc mắt đánh giá xung quanh, ánh mắt dừng tại cửa động, một bóng đen có hình dạng người xuất hiện trong tầm ngắm, kẻ đó đứng bất động ở cửa hang động như đang chờ họ cho phép mới dám tiến vào trong…
Sợ hãi quá độ, Hạ Kỳ Mặc lấy hai tay quàng vào cổ hắn ôm càng chặt hơn, móng tay bấu vào tấm lưng rộng săn chắc kia. Thân thể run rẩy lợi hại, môi run cầm cập, nét mặt thoáng cái nhợt nhạt khiến hắn lo lắng vì y mà sốt ruột. Ánh mắt hắn đồng dạng bất thiện đối với bóng người đứng ngoài cửa động.
Thừa Tịnh Phong nắm chặt quả đấm, định đứng lên giải quyết tên kia để y an tâm. Ai ngờ ngược hiệu quả càng khiến Hạ Kỳ Mặc bật khóc, nức nở nói năng lộn xộn làm hắn lo hơn.
– Phong, đừng đi,… Sẽ chết. Hãy giúp ta, kí kết linh tê khế với ta được không? Xem như ta năn nỉ ngươi giúp ta một mạng đi.
Nghe vậy sắc mặt hắn trầm xuống, khí lạnh tỏa quanh thân, hai bàn tay nắm vai y đẩy xa một chút, để khoảnh cách cả hai đều mặt đối mặt. Đôi mắt hắn nhìn thẳng vào mắt y không hề chớp động lấy một cái. Như muốn xuyên qua y nhìn rõ thứ gì đó.
Hạ Kỳ Mặc nghĩ chuyến này xong đời rồi, âm thầm rủa xả hệ thống là kẻ lừa đảo. Gì mà khóc hoa lê vũ đái sẽ khiến hắn thương tâm, mềm lòng, nhất là đối với người quan trọng trong lòng của hắn chính là y.
Ban đầu nghe theo lời nó ôm chầm hắn giả vờ sợ hãi run như cầm sấy thì thôi đi, thế nhưng nghe kế hoạch tiếp đó là khóc lóc ăn vạ với hắn, Hạ Kỳ Mặc sớm đen mặt, hung tợn kêu nó nghĩ biện pháp khác thuyết phục hơn.
Nó và y chưa kịp đàm phán xong thì Thừa Tịnh Phong mất kiên nhẫn đứng lên. Hoảng hốt cùng gấp quá y vừa định mở miệng khuyên giải thì bị cắn trúng đầu lưỡi. Ăn đau làm khóe mắt y rơi nước mắt, hệ thống đột nhiên cho xuất hiện lời thoại kia, kèm theo yêu cầu cao là khóc thảm thiết hơn mới mong đạt hiệu quả. Cho nên mới nói sự việc trên kia hoàn toàn là lừa người.
– Hệ thống, tao thấy mày nên chuẩn bị một cái hòm thật lộng lẫy lần cuối cho tao đi.
Hệ thống đầy vẻ thắc mắc liền hỏi thẳng.
[Hệ thống]: Chi vậy kí chủ thân ái?
– Sự việc xảy ra sờ sờ trước mắt bộ mày không thấy hả mà còn hỏi? Hắn chắc chắn đang nghĩ xem biện pháp nào giết tao nhanh, gọn, lẹ nhất đó. Ọ A Ọ
Hệ thống nghe vậy xuất hiện ba vạch hắc tuyến, nó lúc đầu cũng có suy nghĩ giống Hạ Kỳ Mặc nhưng nó sẽ không thừa nhận hoặc nói cho y biết đâu. Lâm vào trầm mặc một hồi thì nó lại bắt đầu trợn trắng mắt nói dối không chớp mắt.
[Hệ thống]: Ngươi yên tâm, lấy tuổi thọ nhân sinh từng trải đời của ta. Ta nghĩ hắn chưa đến mức tuyệt tình như vậy. Bất quá…
– Bất quá thì sao?
Nghi hoặc mờ mịt cũng mang theo tia hi vọng khẽ hỏi, đổi lại bằng hai tiếng cười khan “Ha hả” khô khốc ở nó. Theo sau thêm hai chữ “Tự liệu” của nó mém làm y tức đến phun máu đầy trời.