Đọc truyện Hệ Thống! Mau Mau Hiện Thân! – Chương 67: 67
Tác Nhĩ Ba vẫn không chịu rời đi.
Một tuần sau Hoàng Thượng không hiểu sao sức khỏe ngày càng yếu đi.
Nhóm sát thủ kia đã trúng độc mà chết.
Hoàng thượng bắt đầu có chút nghi ngờ…
-“Hoàng thượng muốn giao cho ngươi điều tra vụ việc này!”
Bạch Trì nhìn hắn đang yên lặng đứng bên hồ sen liền cất tiếng.
-“Ta chỉ là vương gia nhỏ nhoi.
Không muốn bàn tới sự việc lần này!”
Tử Minh cảm nhận gió thoảng vào mặt mỉm cười nhìn bóng hình cô bên kia đang chọc chọc bát cháo.
Nhưng nụ cười lặn mất tăm khi thấy Tác Nhĩ Ba đứng cạnh cô.
-“Hoàng Thượng đã hạ thánh chỉ.
Dù ngươi không muốn cũng phải làm.
Không lẽ ngươi muốn kháng chỉ?”
Hắn vận khinh công bay tới chỗ cô.
Bạch Trì thấy vậy cũng bay theo.
Hắn vừa bay tới liền nhảy nhào vào ôm lấy cô.
-“Nàng chọc như vậy cháo sẽ hỏng!”
Cô được ôm có chút lười biếng dựa vào hắn.
Hôm trước cô nghe ngóng được cha cô đang bị Thái Tử gài bẫy cũng may có Tử Minh ứng cứu.
Không có hệ thống ở đây cô cũng không biết độ hảo cảm với Tử Minh đã đạt được bao nhiêu.
Không biết hắn có phải muốn lợi dụng việc này để lấy thêm lòng tin của cha cô hay không.
Nếu như vậy cô cũng cần có một chút gì đó.
Bất quá cô vừa mới khỏe lại chưa thể gây dựng được gì nhiều chưa thể bảo vệ cha.
Cô có chút chán ghét bản thân.
Cô mỉm cười
-“Không có gì.
Chỉ là có chút mệt mỏi.”
Tiểu Quan và một loạt người hầu đã bị thay thế.
Giờ có lẽ cả Tứ Vương và Thái tử đã lật mặt.
Bạch Trì ở đây có nghĩa là Hoàng thượng đã có chút nghi ngờ Thái tử.
Dạo này Ngũ Hoàng Tử có chút vượt trội khác lạ có lẽ Thái Tử cũng rục rịch muốn lên ngôi càng sớm càng tốt.
Ngay cả Tứ vương một đời sống lại cũng không thể thắng nổi Thái tử đủ biết y là kẻ mưu mô như nào.
Giờ nam nữ chủ lại hợp sức…
Tác Nhĩ Ba thấy vậy liềm tiến lên.
-“Nếu vậy để ta dìu chủ tử trở về nghỉ ngơi!”
-“Không cần! Nam nữ thụ thụ bất thân.
Nàng để ta đưa về nghỉ được rồi!”
Cô ngạc nhiên quay lại nhìn hắn.
-“Ta là phu quân của nàng!”
Cô mỉm cười với gật gật.
Một tuần này cô nhớ ngay cả thái giám hay nữ nô cũng đều không được quá lại gần cô.
Khiến cô dù buồn chán muốn đánh bài cũng không được.
Cô lại không dám rủ Tác Nhĩ Ba đánh.
Hắn cũng đuổi Tác Nhĩ Ba đi không ít lần chỉ là bạn nhỏ nào đó…khá mặt dày.
Đuổi thế nào cũng không chịu đi.
-“Chàng còn công việc với Bạch đại ca không phải sao? Hôm nay thiếp tính về lại nhà.
Hôm qua cha có bảo thiếp về! Công việc của chàng lúc trước không phải cũng vì thiếp mà bị hoãn sao? Giờ thiếp chỉ làm vướng chân chàng nên thiếp sẽ về lại nhà một thời gian để nghỉ ngơi.
Chàng an tâm.
Nhà thiếp hiện tại vẫn an toàn.
Cha cần thiếp về.”
-“Ân.
Vậy mai ta sẽ sai người đi theo nàng!”
Cô gật đầu giữ tay hắn lại.
-“Giờ chàng ở lại đây bàn chuyện đi! Ta đi nghỉ trước.”
Nói rồi cô rời đi.
Lúc đi không quên liếc qua Tác Nhĩ Ba.
Tác Nhĩ Ba hiểu ý đi theo sau cô.
Tới một góc khuất cô cẩn thận kiểm tra lại không có ai mới bắt đầu.
-“Tác Nhĩ Ba.
Ta cần ngươi giúp!”
Cô sau khi nói xong xoay người rời đi.
Tác Nhĩ Ba nhìn bóng cô rời đi ánh mắt có chút nặng lòng khó nói rõ.
Hôm sau Tứ Vương gia phụng mệnh hành sự.
Rời khỏi phủ từ sớm cô yên yên lặng lặng đi về nhà theo cửa sau.
Chuyện này tuy cô có nói trước mặt Bạch Trì và Tác Nhĩ Ba.
Bất quá cô cũng đâu nói là mấy giờ! Nay cô còn cải trang nha hoàn.
Mong sao không bị phát hiện…
Mọi việc khá suôn sẻ.
Nhà cô đã sớm để cửa sau cho cô.
-“Cha!” Cô bước vào cha cô liền chạy tới.
-“Nữ nhi! Cuối cùng con cũng về rồi!” Cô nhìn ông đã ốm đi nhiều mà đau lòng.
-“Là nữ nhi bất hiếu! Cha con có lỗi với người!”
Cha cô lắc đầu.
-“Ta chỉ mong con hạnh phúc! Nay ta gọi con về là muốn đưa lại binh phù cho con.
Mong rằng Tứ vương gia có thể bảo vệ cho con!”
-“Cha! Nếu người giao binh phù cho con lúc này có khác nào tự đào hố cho bản thân? Người tin tưởng Tứ vương gia như vậy sao?”
-“Ân.
Ta tin hắn.
Con gái đừng lo! Hắn nhất định sẽ bảo hộ con an toàn!”
-“Nhưng còn người thì sao!? Người là người thân duy nhất của con con không mong người xảy ra chuyện gì!”
-“Ta tự có tính toán.
Con an tâm!”
Giờ nếu ba cô giao binh phù này cho cô có nghĩa 2/3 binh của triều đình đã về tay hắn…ba cô có chút giao tình với Hoàng thượng nên có lẽ sẽ được bình an trong một khoảng thời gian.
Cung biến lần này…chỉ e sắp tới hồi cao trào.
Lúc đó chỉ có thể…nhưng tại sao mọi việc lại đi nhanh như vậy? Cô nhớ theo đúng nguyên tác không phải là mùa xuân năm sau mới bắt đầu xảy ra cung biến sao? Nữ chính và Phu quân của cô mới trọng sinh trở lại mới vài tuần…sao có thể.
Cô đã bỏ sót gì rồi?
Cải trang thành một vị đại thẩm cô lân la các quán trà tửu lâu và phường may.
Những nơi có nhiều nữ nhân chính là những nơi moi móc thông tin tốt nhất.
-“Đại thẩm, ta mới từ xa tới mới nghe tin Thái tử có giúp người dân chạy nạn không biết là như nào?”
Cô lân lê tới một đại thẩm đang ngồi bên vệ đường.
-“Ầy.
Người cũng chạy nạn sao? Chỉ tiếc ngươi tới muộn rồi! Thường thường Thái tử cùng Thái tử phi sẽ mở quầy cháo trắng cho nạn dân từ giờ sửu tới giờ thân.
Nhưng hôm nay nhiều nạn dân tới kinh thành hơn bình thường…đa số lại là ăn mày nên ăn rất nhiều.
Sớm đã hết cháo!”
-“Đa tạ đại thẩm!” Cô mỉm cười đứng lên.
Ăn mày sao? Chỉ sợ đó là phản quân mà thái tử nuôi dưỡng.
Cô lại chạy tới bên vệ đường.
Nơi đó có vài kẻ ăn xin thấy cô đi tới liền lăn tới xin.
Cô nhìn qua nhóm ăn mày.
Tuy lớp áo khá rộng và người khá bẩn thỉu bất quá vài phần vải rách ra có lộ một chút cơ bắp săn chắc.
Cô ném cho hắn một đồng rồi lại rời đi.
Tay cô thật sự bị bỏng rồi.
Đó là 1 đồng đó! Không phải một hào! Một đồng đó! Cô có thể mua hai xiên hồ lô rồi!
Tối hôm ấy cô vận một bộ hắc phục đi tới Hoàng cung.
Cô ở cổng sau hoàng cùng chờ thật lâu.
Tới nửa đêm liền thấy một tốp người đi ra đi vào.
Quả nhiên.
Một số tên ăn mày đã theo tên lính đi vào.
Không nghi ngờ gì nữa…có lẽ Thái Tử không chờ được rồi! Cô khẽ cười.
Giờ tuy binh phù nằm trong tay cô nhưng quân đội cũng không có ở đây.
Nếu một lúc triệu quân về ngay lập tức sẽ khiến cho lòng dân hỗn loạn.
Đánh rắn động cỏ.
Chỉ có thể trông cậy vào Tứ vương lấy lý do dẹp loạn đảng triệu một phần quân về trước.
Cô hất tóc cảm thán.
Thật tình cô có cảm giác bản thân thật giống một đại trinh thám.
Cô vừa nói xong muốn quay đi liền “Cạch” dẫm phải cành cây.
-“Ai!?” Một tên lính gác nghe tiếng động hoài nghi bước tới! Cô thầm rủa.
“Chết tiệt sao cái tình huống cẩu huyết này lại xảy ra? Ở đây làm gì có cái cây nào! Không phải đều là tường không hay sao? Cầu người giải thích!!!!”
Cô cười trong nước mắt.
Không phải vào tình huống này thường có một bạn mèo không biết từ đâu rơi xuống ứng cứu hay sao? Tại sao ai cũng có trừ cô vậy??? Cô tuy biết là cuộc sống ganh tị với một kẻ tài hoa tướng mạo song toàn như cô nên hay dồn ép cô.
Nhưng có cần chơi cô như vậy không?
Cô sớm nhận thức được rằng.
Biết thế thà lúc đó cô chọn học kinh công thì ít ra cô cũng đã có thể thoát.
Tên giữ cổng ngày càng lại gần cô.
Cô lui xuống tìm góc khuất trốn vào.
Cũng may hôm nay không có trăng trời tối đen như mực nên hắn cũng không thấy cô.
Liếc qua liếc lại một lúc lâu không thấy gì hắn mới rời đi.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Thật là! Hù chết tôi rồi!
Cô vừa mới tính rời đi liền va phải ai đó.
Cô ngước mắt lên liền…
-“Á….quỷ a!” Cô vung tay vung chân lên vài phát liền đánh ngất hắn.
Đánh xong cô có chút đơ người….thôi xong.
Cô ngu rồi!