Bạn đang đọc Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế – Chương 53: Chọn lựa gia đinh (1)
Lão quản gia nghe vậy thì hết sức vui mừng, gương mặt già nua đầy nếp nhăn cuối cùng cũng giãn ra, trông nhẹ nhõm hơn nhiều.
Thực ra ông cũng rất lo lắng, Nhị lang quân suốt ngày chỉ ru rú trong nhà, chỉ sợ lần đầu ra ngoài làm việc cái gì cũng không biết xong lại chỉ đạo lung tung. Làm hỏng chuyện thì không nói, tạo thành tổn thất cho Liễu Phủ cũng không quan trọng, chỉ sợ sẽ khiến lão gia thất vọng.
Dù sao cũng là đứa bé mình trông coi từ bé đến lớn, lão quản gia vẫn mong tình cảm của hai cha con Liễu Xa có thể thân cận hơn một chút.
Trước khi ra khỏi cửa, Khương Bồng Cơ thay một bộ quần áo trông khá giản dị. Cô ngồi trong xe ngựa thi thoảng vén rèm xe nhìn ra bên ngoài.
Khương Bồng Cơ bật hình thức livestream lên, liền phát hiện ra trong phòng livestream đã có 3000 người xem đang treo máy đợi đến lúc phát sóng ngày hôm nay.
Đáng tiếc là một Streamer cấp 1 như cô, một lần phát sóng nhiều nhất chỉ có thể cho 3000 người vào xem một lúc. Muốn nâng giới hạn lượng người xem lên thì nhất định phải thăng cấp. Nhưng mà, thăng cần tiêu hao một lượng lớn số điểm tích lũy người xem, cái thứ này bây giờ tích góp lại có tác dụng hơn, không thể tiêu phí được.
Khương Bồng Cơ vừa ngẩng đầu lên thì trên màn hình phát liền xuất hiện mấy cái bình luận của người xem.
[Âu Hoàng No.1]: Giật cả mình, còn tưởng hôm nay bác Streamer định trốn việc, vừa mới nhảy vào thì gặp đúng lúc đang phát sóng.
[Nông Phu Sơn Tuyền Có Chút Lạ]: Sao hôm nay màn hình của bác Streamer cứ lắc hết bên nọ sang bên kia thế?
[Bách Quỷ Dạ Hành]: Chậc, bác Streamer đang ngồi trong xe ngựa mà, màn hình sao có thể không lắc cho được?
[Một Mét Ánh Dương]: Xe ngựa thời cổ đại không phải là ai cũng có tư cách để ngồi đâu. Nhà nghèo hay thương nhân đều không có tư cách để ngồi, thân phận của bác Streamer này cũng không thấp nhỉ.
Tuy nói rằng là xe ngựa nhưng bên trong lại tương đối đầy đủ, không chỉ có một cái bàn nhỏ còn có cả tủ âm tường, bên trong để văn phòng tứ bảo* cùng với đồ ăn vặt để giết thời gian. Nếu như ngồi mệt rồi còn có thể dựa vào giá gác tay nghỉ ngơi thả lỏng một lát, nếu như buồn ngủ cũng có thể ngủ.
*Văn phòng tứ bảo: giấy, bút, mực, nghiên.
Đương nhiên, cái này không phải là trọng điểm, trọng điểm ở đây là bên trong chiếc xe này có trang bị “hệ thống giảm xóc” khá tiên tiến.
Trước khi cô bước lên chiếc xe ngựa này đã phát hiện ra cấu tạo của nó khác với những chiếc xe ngựa trước đây cô từng nhìn thấy, hệ thống giảm xóc của nó càng thêm hoàn thiện.
Nhưng, nghĩ đến chiếc kẹp tóc hình con bướm nhìn thấy trong phòng của Kế phu nhân trước đó cũng có lò xo, cho thấy rõ ràng trước kia Liễu mẫu cũng đã từng “nghịch” mấy thứ này. Vậy thì việc sử dụng lò xo vào xe ngựa, chế tạo hệ thống giảm xóc dường như cũng đâu có gì là không thể?
[Tao Thích Thế Đấy]: Ý, hôm nay bác Streamer vẫn đẹp trai muốn chết (*/ω*)
Trên màn hình, Khương Bồng Cơ mặc trường bào lụa màu đỏ thẫm, ống tay áo thêu hình mây tinh xảo, bên hông đeo một miếng ngọc dương chi màu trắng. Cái quạt đàn hương theo động tác biếng nhác của cô thi hoảng lại gập vào rồi soạt một cái lại xòe ra, đập nhẹ vào lòng bàn tay.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Bác Streamer hôm nay đến tộc học à?
[Streamer V]: Không phải, hôm trước không phải là vừa cho đi mấy tên gia đinh sao, bây giờ đang đến chỗ buôn người mua vài tên về trông nhà.
Mua gia đinh? Thế thì là mua bán người rồi còn gì?
Cho dù lý trí vẫn đang online, biết rằng chuyện buôn bán người này ở cổ đại là rất bình thường, đọc tiểu thuyết vẫn cũng cảm thấy nó là đương nhiên… nhưng, khi xem trực tiếp thật thì không ít người đều cảm thấy trong lòng có hơi hơi kỳ quái, lại không thể chỉ trích Khương Bồng Cơ làm thế là không đúng.
Cái cơ thể này của Liễu Lan Đình quả thật là không ra làm sao cả, tuy là ngồi xe ngựa nhưng duy trì tư thế ngồi quỳ lâu một chút là eo lại có hơi mỏi. Một tay cô gác lên giá để tay, trong đầu âm thầm nghĩ đến nội dung tổng kết sẽ viết cho Liễu Xa sau khi chọn gia đinh xong.
Qua một lúc lâu sau, bên ngoài xe ngựa liền vang lên giọng của lão quản gia: “Nhị lang quân, đã đến nơi rồi ạ.”
Những nhà buôn người chính thức được quan địa phương cho phép ở Hà Gian không ít, nhưng ở gần Liễu Phủ nhất, lại còn có uy tín danh dự trong nghề thì chỉ có một nhà trước mặt này thôi.
Khương Bồng Cơ gấp cây quạt lại, liếc mắt nhìn về phía biển hiệu treo phía trên, “Chỉ nhìn cửa hiệu không thì không biết đây là nhà môi giới bán người đâu.”
Đương nhiên, đợi khi cô bước vào rồi thì phát hiện cảnh tượng càng thú vị hơn, bên trong bố trí sắp xếp giống như một nhà buôn bán bình thường. Cô hạ giọng nói với lão quản gia, “Không giống trong tưởng tượng của ta, ta còn tưởng nơi này sẽ vừa bẩn vừa loạn cơ.”
Hai tay lão quản gia nắm chặt để bên cạnh sườn, nghiêm túc đáp lại: “Nghề môi giới bán người này cũng chia ra làm ba bảy loại. Nơi lang quân vừa nói đó là những nơi gian dối lừa gạt, ép mua ép bán, có lai lịch không rõ ràng… dù có thế nào, phủ nhà chúng ta cũng không cần loại người đó.”
Càng quan trọng hơn là, những nơi như thế ông cũng không có gan dẫn Khương Bồng Cơ đến. Nếu như gặp phải những kẻ không có mắt, tưởng chủ tớ bọn họ ăn mặc giản dị dễ bắt nạt, nói không chừng còn bị ức hiếp ấy chứ.
“Cũng phải, cái khác biệt giữa được phép và không được phép, đẳng cấp luôn luôn khác nhau.” Khương Bồng Cơ cười đồng ý.
Trong những trường hợp bình thường, những nhà giàu thường trực tiếp sai quản sự đến thông báo cho bên buôn người một tiếng để đưa người tới. Còn đến tận nhà mua người giống Khương Bồng Cơ không thể nói là không có nhưng đa phần đều là những nhà có gia cảnh suy sút. Mẹ mìn khi nghe được thông báo mà còn tưởng tai mình có vấn đề.
Đương nhiên, khi bà ta nhìn thấy lão quản gia của Liễu Phủ, lập tức vứt toàn bộ suy tư ra sau đầu, tươi cười bước đến nghênh đón.
“Hôm nay ngọn gió nào thổi thế này, mà lại có thể đưa được ngài đến đây.”
Vị Mẹ mìn này dáng người phốp pháp, trên mặt đầy thịt, giữa búi tóc cắm một bông hoa lụa chói lọi và cài một bộ đồ trang sức bằng vàng cũng chói lọi trên đầu, cả người toàn thân trên dưới toát ra hơi thở của sự giàu xổi.
Lão quản gia âm thầm từ chối sự ân cần tiếp đón của Mẹ mìn, đôi lông mày muối tiêu của ông thoáng nhướn lên, “Hôm nay có việc nghiêm chỉnh, cẩn thận làm trễ nải khách quý.”
Nụ cười trên mặt Mẹ mìn thoáng cứng lại, nhưng chỉ trong chớp mắt nụ cười lại trở nên sáng lạn, ánh mắt âm thầm chuyển sang nhìn Khương Bồng Cơ.
Nhà họ Liễu không tính là tai to mặt lớn hay đứng đầu quận Hà Gian này, nhưng ai ai cũng biết Nhị phòng của nhà họ Liễu giàu có lẫy lừng. Xưởng chế tạo giấy trúc nổi tiếng và mấy hiệu sách buôn bán hưng thịnh đều là của Nhị phòng nhà họ Liễu.
Chủ nhân nhà người ta đã tự mình đến tận đây, mối làm ăn hôm nay không nhỏ đâu.
Mẹ mìn tung hoành thương trường nhiều năm, dạng người nào mà chẳng từng gặp? Có thể kinh doanh đến được mức độ này có thể thấy bà ta cũng có chút thủ đoạn, đầu óc cũng có, con người đen chuyển một vòng liền có chủ kiến. Vội vàng nghênh đón chủ tớ Khương Bồng Cơ ngồi xuống, sau đó hạ thái độ xuống thật thấp, quỳ xuống, trông vừa nịnh nọt lại cung kính.
Khương Bồng Cơ soạt một tiếng xòe quạt ra, hỏi bà ta, “Ở chỗ này của ngươi có bao nhiêu đàn ông tuổi từ hai mươi đến ba mươi? Yêu cần sức khỏe tốt, chân tay sạch sẽ, thân thế cũng phải rõ ràng, không có tiền án trộm cắp hay phạm pháp gì… bởi vì muốn mua gia đinh, nên thân thủ cũng phải khá, giá cả cũng có thể cân nhắc thêm một chút.”
Gia đinh trông nhà tốt nhất là đàn ông trưởng thành, chỉ cần dạy qua quyền cước đấm đá là đủ rồi. Nhưng, nếu như cô muốn thành lập tư binh, bộ khúc của riêng mình, tuổi tác quá lớn, thì khó mà dạy dỗ uốn nắn được