Hệ Thống Liên Minh

Chương 33: Thả Người


Đọc truyện Hệ Thống Liên Minh – Chương 33: Thả Người


Đợi cho Trần Quang Vũ gác máy, Sơn Tùng nghiêm túc nhìn về phía Nguyễn Thanh Liêm trầm giọng:
“Đại tướng.

Tôi có nhận được lệnh từ trên bộ xuống.

Yêu cầu chúng ta bắt sống DeadGod.

Việc này có thật chứ?”.
Mặc dù Nguyễn Thanh Liêm là cảnh sát không liên quan gì tới bộ đội.

Thế nhưng Hư Không Hình Cảnh là nghề nghiệp đặc thù, bao quát cả cảnh sát lẫn quân đội vì thế tin tưởng việc này ông ta cũng biết tới.
Quả nhiên khi nghe Sơn Tùng nói vậy, Nguyễn Thanh Liêm gật đầu trả lời:
“Đúng vậy, thủ tướng đã hạ lệnh bằng mọi giá phải bắt được DeadGod.

.

Hiện tại rất nhiều người hoang mang về sự “bất khả xâm phạm” của Huyễn Mộng Tinh, vì thế thủ tướng muốn bắt bọn họ để làm yên lòng dân.

Sơn Tùng, tôi ra lệnh cho anh tập hợp quân đội đi tới sân bay Huyễn Mộng, bằng mọi giá phải bắt sống toàn bộ DeadGod”.
“Tuân lệnh”
Sơn Tùng đứng thẳng chào theo nghi thức quân đội nói lớn.

Sau đó gác máy.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Nguyễn Thanh Liêm ngồi trên ghế trầm tư.

Nhiệm vụ lần này cực kì quan trọng, không chỉ liên quan tới an nguy của một ngàn con tin, còn liên quan tới danh dự của đế quốc.

Huyễn Mộng Tinh được coi là niềm tự hào của đế quốc bởi sự an toàn tuyệt đối.

Hiện tại nó bị khủng bố, đây chính là dội một cái gáo lạnh vào đầu đế quốc.

Hiện giờ, tất cả các quốc gia trên thế giới ánh mắt đều tập trung về phía đế quốc, để xem đế quốc sẽ xử lý việc này như thế nào.
“Việc làm đầu tiên là phải thả Nguyễn Hoàng Hận Trần ra đã.

Thôi thì giao cho hai đứa nó vậy”.
Nguyễn Thanh Liêm lẩm bẩm, sau đó vận dụng linh lực ở trong phòng hô lớn:
“Gọi Nguyễn Thanh Mị cùng với Nguyễn Huy tới đây”.
Phòng chỉ huy lữ đoàn 279, Sơn Tùng vừa gác máy điện thoại thì từ bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Được sự cho phép của Sơn Tùng, cửa phòng mở ra.

Một vị lữ phó đi vào đối với ông chào theo kiểu quân đội rồi lên tiếng:
“Báo cáo thủ trưởng.

Việc ngài giao cho chúng tôi đã hoàn thành.

Theo như tín hiệu từ ” thiết bị cảm ứng”, chúng tôi phát hiện Long cùng với Lạc Tuyết hiện nay đang ở sân bay Huyễn Mộng”.
“Cái gì? vậy bọn họ có gần nơi xảy ra vụ bắt cóc không?” Nghe được tin tức về Long và Lạc Tuyết, Sơn Tùng không những không vui mừng mà còn cực kì hoảng sợ, bởi vì sân bay Huyễn Mộng chính là nơi xảy ra vụ cướp phi thuyền, hắn sợ rằn Long với Lan trở thành một trong số những con tin ở đó.
“Theo như tín hiệu, thì bọn họ ở cách nơi xảy ra vụ khủng bố không xa” tên lữ phó vội vã trả lời.


Điều này khiến cho Sơn Tùng thở phào một hơi, như vậy có thể biết được Long với Lạc Tuyết không phải là một trong số những con tin của đối phương.

Mà như vậy, hắn có thể an tâm phát động cuộc chiến rồi.

Nghĩ vậy, Sơn Tùng trầm giọng ra lệnh:
“Quang, lập tức phát động lệnh “chiến tranh” trong toàn lữ đoàn.

Gọi toàn bộ binh sĩ chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Anh mang theo bốn trung đội là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, huyền Vũ, đi tới sân bay Huyễn Mông, sơ toàn toàn bộ người dân xung quanh đó đồng thời phong tỏa toàn bộ vùng trời khu vực sân bay, nội bất xuất, ngoại bất nhập, không được để một con ruồi thoát ra ngoài”
“Tuân lệnh”.
Nghe vậy, tên lữ phó đoán được lữ đoàn mình sẽ cùng với DeadGod xảy ra một cuộc chiến.

Vì thế không chút nào chậm trễ, nghiêm giọng hô lớn sau đó vội vàng rời đi.

Chờ cho tên lữ phó rời đi.

Sơn Tùng đứng dậy, lôi ra trong không gian nhẫn một cái thanh đại đao, trong mắt tràn đầy hoài niệm lẩm bẩm:
“Mười năm rồi.

Hôm nay ta với ngươi lại cùng sát cánh bên nhau chiến đấu như mười năm trước nhé?”.
Như là nghe hiểu lời của Sơn Tùng, đại đao rung lên một tiếng tưởng như nó đang sung sướng vì lại được chiến đấu sau mười năm ngủ say bên trong không gian nhẫn vậy.
Để đại đao sau lưng mình, ánh mắt của Sơn Tùng trở lên cực kì lợi hại, sát khí mãnh liệt từ người hắn tỏa ra khiến Sơn Tùng giống như một vị đại tướng chinh chiến vô số năm.
“DeadGod.

Hôm nay sẽ là ngày chấm dứt của các ngươi”.
…………..
Long Đảo nằm ở trung tâm Long Hải, một đại dương rộng lớn ở phía tây lữ đoàn.

Gọi là Long Đảo bởi vì nó là một hòn đảo rộng lớn, trên đảo có vô số các chủng tộc loài rồng từ rồng phương đông, tới rồng phương tây,…!Nói chung, nơi đây là nơi tập chung của tất cả yêu thú họ rồng trên Huyễn Mộng Tinh.

Tuy vậy , tuy gọi là rồng nhưng thực lực đám yêu thú này cũng không mạnh mẽ, chỉ từ Luyện Tinh Cảnh tới Dẫn Nguyên Cảnh mà thôi.
Long Đảo ngoài rồng ra thì còn là nơi tọa lạc của một trong những nhà tù kiên cố nhất đế quốc: Nhà tù Huyễn Mộng.
Nhà tù Huyễn Mộng được xây dựng cách đây 200 năm cùng lúc với Huyễn Mộng Tinh mở cửa đón chào du khách.

Nhà tù Huyễn Mộng được xây dựng theo hình lục giác hoàn toàn kín đáo, đồng thời sự an toàn của nhà tù cũng cực kì cường hãn với các khẩu pháo laze mạnh mẽ, sức công phá lớn hay những Hư Không Hình Cảnh với thực lực Dẫn Nguyên Cảnh cường giả túc trực 24/24 giờ.

Nơi đây giam giữ những tên tội phạm nguy hiểm trong và ngoài đế quốc, một khi vào đây là không có chuyện nhìn thấy ánh mắt trời.
Sân bay nhà tù.

Một chiếc phi thuyền của Hư Không Hình Cảnh đáp xuống, từ bên trong phi thuyền.

Nguyễn Huy cùng với Nguyễn Thanh Mị bước ra.

Bọn họ hôm nay tới đây mục đích chính là dẫn Nguyễn Hoàng Hận Trần ra ngoài.
“Xin chào hai vị.

Tôi là Lâm Tử, là giám đốc nhà tù.


Rất hân hạnh được chào đón hai vị tới đây”.
Tiếp đón hai người là một trung niên nam tử to lớn.

Nhìn hai người hơi chút kính cẩn ,giọng nói ồm ồm vang lên.
Nghe vậy, Thanh Mị hướng về phía hắn nở một nụ cười nhạt gật đầu trả lời:
“Xin chào Lam giám đốc.

Tôi là Thanh Mị, còn đây là em trai tôi Nguyễn Huy.

Lần này chúng tôi tới đây là dẫn tù nhân Nguyễn Hoàng Hận Trần rời đi”.
“Nếu vậy, mời hai vị theo tôi”.
Lâm Tử gật đầu, việc sân bay Huyễn Mộng bị cướp vụ trụ tấn công hắn cũng biết đến.

Cũng hiểu được lý do tại sao hai người lại dẫn Nguyễn Hoàng Hận Trần đi.
Khu vực A5, nơi dành cho những tên tù nhân phạm tội giết người.

Tại một buồng giam bên trong khu vực này.

Nguyễn Hoàng Hận Trần mặc trên người quần áo tù phạm màu cam, tay chân thì bị còng lại, ánh mắt hắn nhìn về bốn bức tường xung quanh không biết nghĩ gì.
Lúc này, tiếng bước chân vang lên khiến hắn giật mình, thế nhưng không quay đầu lại mà cười khinh lên tiếng:
“Hai vị Hư Không Hình Cảnh, chúng ta lại gặp mặt ah”.
Nghe vậy, Thanh Mị cùng Nguyễn Huy nhìn nhau nhíu mày.

Nguyễn Huy lạnh lùng nói:
“Ít nói nhảm đi.

Hôm nay, chúng ta tới đây là thả ngươi ra ngoài”.
“Thả ta.

Ha…!ha, có vẻ như đồng bọn của ta đã đến cứu thì phải” .
Nghe được mình vậy mà được thả ra, Hận Trần không chút nào kinh ngạc như là tất cả đều nắm trong tay hắn vậy, cười nhạt.
Thấy đối phương một bộ đắc ý như vậy.

Thanh Mị cùng với Nguyễn Huy cực kì khó chịu.

Bởi vì trong cái hôm bắt được đối phương, đối phương đã từng dọa bọn họ rằng sẽ trả thù, thế nhưng hai người không mấy để ý vì bọn họ không tin Hận Trần có thể bỏ trốn lần nữa.

Vậy mà cuối cùng hắn lại thoát ra được, không phải là bỏ trốn mà là đường đường chính chính đi ra ngoài.
“Nói nhiều với hắn làm gì, chúng ta mang hắn rời đi thôi”.
Thanh Mị lạnh lùng hạ lệnh, sau đó phất tay.

Một đạo linh lực bắn về phía Hận Trần.

Nếu như ngày thường Hận Trần có thể đơn giản tránh thoát nhưng hiện tại hắn đã bị phong ấn linh lực, chỉ là một người bình thường mà thôi vì thế hắn chỉ chơ mắt nhìn đạo linh lực bắn về phía mình.
Lập tức Hận Trần thì cảm thấy đầu óc choáng váng, ánh mắt mơ hồ sau đó ngã xuống bất tỉnh.

Thấy Hận Trần đã hôn mê, Lâm Tử mở cửa phòng giam ra.


Nguyễn Huy vào bên trong vác Hận Trần lên rồi cùng với Thanh Mị trở về phi thuyền của mình bay tới sân bay Huyễn Mộng.
Sân bay Huyễn Mông, hiện tại không còn sự náo nhiệt như thường ngày mà thay vào đó là sự yên tĩnh đến lạnh người.

Cả sân bay không có lấy một ai ngoại trừ năm chiếc xe tăng bay trên không dơ lên họ pháo thăm dò xung quanh, tàu chiến DeadGod ở trung tâm và chiếc phi thuyền chở khách mà ở bên trong là một ngàn con tin đang ở trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc.
Cách sân bay Huyễn Mộng không xa.

Tàu chỉ huy của lữ đoàn 279 là một chiếc hàng không mẫu hạm khổng lồ lơ lửng trên không, đồng thời chiếc tàu sân bay này cũng trong chế độ tàng hình, tránh thoát khỏi đám cướp vũ trụ phát hiện.
Phòng chỉ huy bên trong con tàu, Sơn Tùng cùng với bốn tên lữ phó đang nói chuyện, tìm cách đối phó với DeadGod.

Lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, sau đó một tên lính bước vào chào theo nghi thức quân đội cung kính nói:
“Thưa thủ trưởng.

Tinh Không Hình Cảnh Nguyễn Thanh Mị cùng Nguyễn Huy mang theo phạm nhân Nguyễn Hoàng Hận Trần tới rồi ạ”.
“Vậy sao! chờ ta một chút.

À mà Long và Lạc Tuyết đã tìm thấy chưa?”
“Báo cáo thủ trưởng.

Đã tìm thấy, hiện tại bọn họ đang ở bên ngoài phi thuyền”
Tên lính gật đầu trả lời.

Nghe vậy, Sơn Tùng trong mắt toát lên vẻ vui mừng, trong lòng tảng đá lớn cũng biến mất.

Quay đầu về mấy tên lữ phó nghiêm giọng:
“Mọi người chờ ta chút”.
Sau đó ông đứng dậy, bước ra khỏi phòng đi ra ngoài.
Mấy phút trước, tại khu vực sân bay.

Phi thuyền của Nguyễn Thanh Mị với Nguyễn Huy đáp xuống.

Hai người dẫn theo Nguyễn Hoàng Hận Trần đang hô mê bước ra khỏi máy bay.
“Anh Huy, chị Thanh Mị.

Là hai người phải không?”.
Bỗng một âm thanh quen thuộc tràn đầy vui mừng vang lên phía sau hai người khiến bọn họ giật mình quay đầu lại, chỉ thấy Long lôi kéo Lạc Tuyết, phía sau là Trần Tuyền với Ngọc Liên đang chạy tới chỗ hai người.
Thấy người gọi vậy mà là cậu bé thần bí lần đó.

Thanh Mị trong lòng toát lên vẻ vui mừng vội vàng chạy tới, nhìn Long với ánh mắt kinh hỉ cười:
“Long, thật không ngờ lại gặp em ở đây?”.
“Đúng đó, Long.

Chẳng lẽ quân đội cũng nhờ tới em giúp đỡ à! ha…ha, chú em thật tài giỏi đấy”.
Nguyễn Huy cũng chạy tới vỗ vai Long cười hớn hở.

Long là người duy nhất cho tới thời điểm này khiến Nguyễn Huy kính nể, vì thế hiện tại được hắn lại đối phương, hắn không vui mừng không được.
Bên cạnh Nguyễn Huy, Thanh Mị ánh mắt nhìn Long cực kì chăm chú.

Lần đó, sau khi nói với cha mình về Long, cha cô đã có thái độ cực kì quái lạ.

Cũng yêu cầu cô không được tìm hiểu về hắn nữa, đồng thời cũng phải cùng đối phương giao hảo thật tốt .Điều này khiến Long ở trong mắt cô càng trở lên thần bí.
Về phía bốn người Long, khi nghe Nguyễn Huy nói vậy thì hơi kinh ngạc.

Lạc Tuyết lắc đầu trả lời:
“Không phải.

Bọn em đang đi chơi ở sân bay Huyễn Mộng thì được người của Lữ Đoàn đưa tới nơi này.


Chị Thanh Mị, không lẽ quân đội định đối phó với DeadGod sao?”.
“Hình như là vậy.

Theo như cha chị nói thì khi trao trả con tin xong liền động thủ.

Mục tiêu là bắt sống thuyền trưởng Nova” Thanh Mị gật đầu trả lời cô.

Nghe vậy, bốn người đều giật mình, khuôn mặt trở lên ngưng trọng.

Thanh Mị nói vậy có nghĩa là sẽ có một cuộc chiến xảy ra ở sân bay.
“Long, hai bạn này là…”.
Nguyễn Huy nhìn về phía Trần Tuyền cùng với Ngọc Liên nghi hoặc kêu lên.

Hôm đó mặc dù bọn họ đã gặp qua Trần Tuyền nhưng cũng chỉ là lướt qua mà thôi, vì thế đối với Trần Tuyền cảm thấy rất quen thuộc nhưng chưa nhớ ra đã gặp hắn ở đâu.
“Hai bạn này là bạn của em.

Đây là Trần Tuyền, cũng là người mà Hận Trần ám sát không thành lần đó đây, còn đây là Ngọc Liên,bạn gái cậu ta” Long cười giới thiệu.
Nghe Long nói Ngọc Liên là bạn gái mình.

Trần Tuyền khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng, mặc dù trong lòng xuất hiện một cỗ cảm giác vui sướng nhưng với cái tuổi mười bốn của hắn.

Một khi đã ngượng ngùng rồi thì sẽ cố gắng phản bác để lấy lại bình tĩnh.

Và quả nhiên hắn xua tay lắc đầu :
“Không phải….!không phải.

Ngọc Liên không phải là bạn gái em, chúng em chỉ là bạn mà thôi”.
Ngọc Liên:(இ﹏இ`。)tan nát
Thanh Mị, Huy:…….( ̄~ ̄;)ngu
Long, Lạc Tuyết:…………..(πーπ) óc lợn
Thấy Trần Tuyền nói vậy, Ngọc Liên khuôn mặt trắng bệch, trái tim tan nát cùng với thương tâm.

Lạc Tuyết thì nhíu mày, ánh mắt có chút khó chịu nhìn Trần Tuyền, chỉ có Long là biết đối phương tại sao như vậy, trong lòng vì thằng em này cạn lời rồi.

Thấy Ngọc Liên bộ dạng thương tâm như vậy, hắn đi tới chỗ cô , vỗ vai an ủi:
“Không cần thương tâm.

Thằng đó chỉ là không hiểu yêu đương là gì mà thôi.

Không phải nó không thích em đâu”
“Vâng, em hiểu mà”
Ngọc Liên cười cợt gật đầu.

Thế nhưng ai cũng có thể nhìn ra nụ cười của cô tràn đầy một sự đau đớn.

Thấy vậy, Long chỉ cười khổ không nói gì.

Đồng thời đối với Trần Tuyền thầm mắng: Có người đẹp như vậy yêu thương nhung nhớ vậy mà không biết, thật sự là đầu gỗ mà, khổ quá không biết bao giờ được làm chú haizzz(_ _|||)
Thấy bầu không khí trở lên lúng túng, áp lực.

Nguyễn Huy ho khan một cái rồi nói:
” Được rồi.

Mọi người, chúng ta vào bên trong đi.

Hoàng lữ trưởng có vẻ chờ chúng ta lâu rồi đó”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.