Đọc truyện Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc – Chương 27: Mua đất
Thôn Tích Hà: La Thần.
Lúc này phía bên trong nhà cũng đã nghe thấy động tĩnh liền lập tức lục tục nhanh bước ra hết bên ngoài.
Khi nhìn thấy xe ngựa của Liên lão thì ánh mắt của Dương đại và Dương nhị ao ước không thôi, lão phụ nhân và đại tẩu của Dương gia cũng chẳng khác là mấy khi nhìn thấy Liên lão.
Lão phụ nhân liền nhìn qua thê tử của Dương tam ra dấu ý nói ngươi phải tiến lên nói chuyện với vị công tử kia một chút nha.
Còn về phần Dương tam thì không thấy hắn bước ra ngoài, không biết đã xảy ra chuyện gì ở bên trong mà chỉ có mỗi một mình thê tử của hắn là cùng đi ra ngoài thôi.
Bên này khi gặp được La Thần Liên lão liền nói. “Lão thân tham kiến công tử.!”
“Không biết việc ta nhờ lão có tin tức tốt gì không.?”
“Có một chỗ rất phù hợp với yêu cầu của công tử, không biết ngài bây giờ có muốn nghe luôn ở đây không.?” Vì lão thấy ở đây có nhiều người nên không biết có tiện nói luôn ra ở đây không nên hỏi.
La Thần nhìn sang xe ngựa ở bên ngoài rồi nhìn lại Liên lão đáp. “Lão đã nói có chỗ phù hợp vậy giờ chúng ta đi xem luôn đi, có gì vừa đi vừa nói.”
Nghe La Thần phóng khoáng như vậy, lão liền cũng không nhiều lời. “Vậy mời công tử lên xe ngựa, chúng ta vừa đi vừa nói.”
La Thần tiếp nhìn qua đám người nhà Dương gia. “Ta giờ có việc phải đi trước không tiện để ở lại, lần sau ta sẽ ghé thăm Dương tam sau.”
Nói xong không bận tâm đến đám người Dương gia, liền cùng Liên lão ngay lập tức bước ra bên ngoài, leo lên xe ngựa cùng với muội tử. Liên lão cũng leo lên sau, rồi bảo xe phu một tiếng rồi xe ngựa liền xuất phát.
Đám người Dương gia ngơ ngác nhìn La Thần chạy nhanh như gặp phải quỷ, đến khi La Thần chạy mất rồi mới kịp phản ứng thì đã muộn.
Xe ngựa vừa xuất phát thì La Thần liền nghe đằng sau tiếng của lão bà hô lớn mắng giết thê tử Dương tam.
Àizz… Người đáng thương có chỗ đáng giận a…
Thở dài xong La Thần liền nhìn muội tử hiện đang ngồi cùng hắn ở cuối xe, thấy muội ấy cũng chắc đã hiểu hết mọi chuyện rồi, chỉ là muội ấy không muốn nói ra với hắn mà thôi.
Nhìn bên phải thành xe, Liên lão đang ngồi đó cũng hình như đã hiểu vì sao La Thần hắn lại phải chạy nhanh như vậy rồi.
Không muốn quan tâm chuyện Dương tam nữa hắn liền nhìn Liên lão nói. “Liên lão.! Giờ lão có thể nói một chút về việc ta nhờ lão rồi đó.”
Nghe La Thần hỏi lão liền nói. “Công tử ngài chỉ cần mua đất không cần nhà quả thật có chút làm khó lão.”
“Nhưng may là ở trong thành lão cũng có huynh đệ cũng làm công việc này, nên cũng đã tìm được một nơi mà lão thấy rất đúng với yêu cầu, nhưng không biết công tử có ưng ý không mà thôi.”
Lão nhìn lên thấy La Thần đang ngồi yên lặng lắng nghe ra dấu ý bảo lão hãy cứ nói tiếp ra xem.
“Là như vầy.! Có hai căn nhà loại thượng nhưng xa nơi trung tâm kinh thương, nên giá chỉ có một ngàn lượng một căn.”
“Nhưng hơn tháng trước không biết có chuyện gì mà người của hai nhà này đều trong một đêm liền bị giết chết hết.”
“Do có quá nhiều người chết nên không ai dám mua nơi này cả, vậy nên giá chỉ trong một đêm liền giảm đi một nửa.”
Chỉ nữa giá sao.! Như vậy xem ra ta rất có lời đó nha. Còn việc nhiều người chết thì ông đây không quan tâm, cứ giá rẻ mà lại đạt yêu cầu thì ông đây lấy hết.
La Thần đang suy nghĩ vui vẻ thì lại nghe Liên lão nói tiếp. “Còn chưa hết, sau khi quan phủ điều tra, còn chưa có kết quả thì hai căn nhà đó lại bỗng không hiểu sao bị phóng hỏa thiêu rụi hết tất cả.”
“Nên giờ nơi đó chỉ còn lại là bốn bức tường trống không mà thôi, nên giá lại vì thế mà giảm mạnh chỉ còn có ba trăm lượng, nhưng tới nay thì cũng đã hơn nữa tháng rồi nhưng vẫn không có ai là chịu mua nơi này cả.”
Thở ra một hơi rồi Liên lão nói tiếp. “Tuy nơi này chết rất nhiều người không ai chịu mua, nhưng nó từng là nơi của một căn nhà loại thượng, nên khuôn viên diện tích rất lớn, rất hợp với ý của công tử. Không biết ý của công tử thấy thế nào.”
Ây… chà chà. Ta xin rút lại suy nghĩ trước nha. Giết người rồi phóng hỏa hủy chứng cứ, xem ra chỗ này chưa có an toàn lắm nha.
Tuy giá rẻ nhưng mạng cũng rất quan trọng nha… nhưng mà ta cũng không có nhiều tiền để mà có thể kén chọn… Hàizz…
“Cứ đến đó xem rồi tính, giờ ta cũng chưa nhìn thấy nên cũng chưa có quyết định được.”
Nghe vậy Liên lão cũng không nói gì nữa, bởi giờ nói gì cũng vô dụng, cứ tới đó trước đi rồi tính. Nghĩ vậy nên Liên lão cũng im lặng ngồi cạnh chờ đến nơi.
– ———…———-
Kinh Sư: Tây thành.
Khi bước xuống khỏi xe ngựa, thì La Thần cũng đã ở trong thành Kinh Sư rồi. La Thần hắn liền nhìn quanh thấy chỗ này là một con đường cập một con kênh lớn, dẫn nước từ sông Tích Hà và trong thành.
Hai bên kênh nước có hai hàng cây xanh và thảm cỏ xanh mướt, rồi mới tới con đường lát đá bằng phẳng.
Cổng lớn phía trước mặt là khu đất mà Liên lão đã nói với La Thần, hắn cùng mọi người liền tiến vào xem thử.
Cổng đã không còn cửa, bên trong hơi hoang tàn và nhiều tro bụi do bị hỏa hoạn. Tuy không có gì là còn trọn vẹn ở bên trong, nhưng khu đất này nó quả thật là rất lớn, nhìn cạnh bên cũng là một khu nữa giống vậy.
Hai khu đất cộng lại chắc cũng tầm hơn nữa mẫu, hắn nhìn một vòng xong liền cảm thấy rất vừa ý.
“Hai khu này người nhà đều đã chết, vậy giờ ai là chủ của nó mà rao bán vậy.?” La Thần nhìn Liên lão hỏi.
“Là do những người họ hàng xa của bọn họ được phía quan phủ xét được thừa hưởng, nhưng lại không ai dám ở nơi này cả, vậy nên mới liền rao bán.”
Hai khu này với giá sáu trăm lượng, rẻ hơn nhiều so với giá thị trường, rất tốt đối với mình lúc này, hiện mình cũng không thể do dự nữa.
“Vậy nếu đồng ý thì bao lâu mới làm xong thủ tục mua bán.?” Hắn giờ chỉ muốn nhanh chuyển chỗ nên liền hỏi.
“Nếu công tử muốn gấp, thì có thể nội trong hôm nay giao tiền, kí kết giấy tờ rồi nộp lên quan phủ xác nhận, thì có thể ngay ngày mai là xong, chỉ là nó cần phải tốn một ít tiền trà nước.” Công tử có hiểu muốn nhanh thì phải có bạc không a.
“Vậy lão hãy liệu mà sắp xếp đi, ta đồng ý mua lại nó.”
Liên lão liền nhanh chóng chạy đi sắp xếp, còn La Thần hắn thì tạm thời muốn ở lại đây đợi Liên lão quay lại.
La Thần tiếp đi vào trong nhìn hai khu đất được ngăn cách nhau chỉ một vách tường cao. Bên hông khu này còn có cửa hậu nối ra một con đường chạy ra tới con đường cạnh sông tạo thành một ngã ba. Còn khu đất còn lại thì cập bên lại là một nhà khác.
Tổng khu đất này bên trong nhìn ra bên trái thì cạnh nhà khác, bên phải là một ngã ba. Xung quanh khu này nhà ở xan xát, cửa hàng nhỏ cũng nhiều, không có một chỗ đất trống. Phía bên kia kênh nước rộng trước khu đất này, nhà cũng rất là đông đúc không kém.
Bước ra chỗ ngã ba cạnh khu đất thì nhìn thấy bên kia ngã ba có một tiệm mì lề đường có chỉ ba bàn để cho khách ngồi thôi. Lại nhìn theo con đường bên hông thấy xa xa ở đuôi đất khu này vẫn nhà và nhà.
Nhìn chung thành Kinh Sư này như một thành phố xầm uất vậy, không có một chỗ trống nào. Mà đây chỉ mới là khu xa trung tâm thôi đấy, khu đất rộng rãi này đã từng là nơi nhà loại thượng như hạc giữa bầy gà so với xung quanh, nhưng thật không ngờ chỉ loáng một cái thì liền lại thành ra hoang tàn đến bán cũng không ai dám mua.
Đi qua bên trái khu đất thấy cập bên là cửa hàng vãi nhỏ, kế nữa là một cửa hàng gạo nhỏ. Nhưng chắc có lẽ bị ảnh hưởng bởi danh tiếng người chết của khu đất này làm ảnh hưởng, nên những cửa hàng xung quanh đây hiện nó rất vắng vẻ.
Vào khu đất bên này thì thấy phía sau có một hoa viên lớn, giữa đó có một ngôi nhà mát được đặt cạnh một ao nước được dẫn nước từ kênh nước vào.
Mọi thứ hầu như đã bị thiêu gần hết, nhưng hắn lại thấy chỗ này rất tốt để xây dựng một nơi ở.
Dạo quanh xem xét kỷ hết một lượt lâu, cuối cùng Liên lão cũng đã quay trở lại. Đi cùng còn có thêm một người khác nữa. La Thần bỏ lại muội tử ở ngoài chờ, hắn thì lên xe ngựa cùng Liên lão và người bán.
“Đây là người bán, hắn đã kí kết trước rồi. Bây giờ công tử chỉ cần đưa bạc và kí vào giấy mua bán nữa là xong.”
Nhìn thấy Liên lão đang cầm nghiên mực ngồi kế bên nói vậy, La Thần liền không do dự nữa. Lập tức lấy ra sáu trăm lượng, trong xe Liên lão và người bán liền rất bất ngờ khi thấy một lúc nhiều bạc được lấy ra.
Không phải bất ngờ bạc từ đâu lấy ra đâu, vì ở thế giới này cũng có không ít người cũng có không gian giới chỉ.
Vậy nên hai người họ bất ngờ là bất ngờ cái khác cơ, chính xác thì là do thần không đưa ngân phiếu cho tiện, mà lại xuất ra cả một đống bạc như vậy, nên hai người mới bị bất ngờ mà thôi.
“Liên lão ông hãy viết cho ta hai tên La Thần và Song Ngư đồng sở hữu khu đất này rồi ta và Song nhi lăng tay điểm chỉ là được.”
La Thần hắn muốn cẩn thận một chút về vấn đề này, nên liền chia ra hai tên cùng sở hữu như thế, mà muội tử thì hắn không có lý do gì mà không tin tưởng muội ấy cả.
Tuy hơi ngạc nhiên nhưng Liên lão cũng làm theo, hắn lăng tay xong thì bảo muội tử lên lăng tay thêm một dấu nữa. Xong tên người bán nhờ Liên lão chở bạc về dùm mình vì hắn không có không gian giới chỉ.
“Đây là thêm một trăm lượng, lão cứ dùng nó để mà làm việc, còn lại bao nhiêu thì lão cứ giữ lấy, coi như là tiền công của lão.”
La Thần đưa ra một trăm lượng và giấy mua bán cho Liên lão đi quan phủ khai báo đăng kí dùm mình.
“Đa tạ công tử.! Đa tạ công tử.!” Lão chưa bao giờ có vụ làm ăn nào mà được nhiều bạc như thế cả, nên liền rất cảm kích đa tạ La Thần liên tục.
“Ngày mai nếu xong việc, lão cứ đến đây gặp ta là được.”
Ta phải nhanh dọn đến đây mới được, vì không hiểu sao lúc này trong lòng ta có chút rất bất an.
“Lão cũng hãy nhanh đi làm đi, không cần phải quay lại đón ta đâu.” Nói xong liền xuống xe nói với muội tử.
“Ta đói rồi chúng ta tìm chút gì để ăn đi.”
– ———…———-
Liên lão liền theo xấp xếp nhanh đi làm việc. La Thần thì đi tới nơi ngã ba cập bên phải khu đất của mình, ngồi vào quán mì vỉa hè gọi hai tô mì và bốn cái bánh bao.
Ăn uống no xong, bà chủ đem cho La Thần một chén nước, nhìn bà chủ chỉ tầm ba mươi nở nụ cười thương mại rất giống với nhân viên phục vụ được đào tạo chuyên nghiệp.
“Thẩm bán ở đây không biết thẩm có biết về chuyện của hai khu đất kia hay không.?” La Thần hắn muốn tìm hiểu thêm một ít tin tức nên hỏi.
“Àizz… Nói ra thì cũng không ai biết là chuyện gì nha, chỉ biết là nó bị như vậy là đúng vào lúc hội trưởng học viện Ngô Kình Thiên gặp chuyện.”
“Nên nhiều người đã liền nghĩ chắc là chuyện của các thế lực tranh chấp với nhau, do vậy nên không ai dám mua lại chỗ đó cả.” Hai người này chắc ở nơi xa tới nên không biết chuyện này a.
Xem ra mình phải cẩn thận hơn khi ở chỗ này nha, lỡ như bị hiểu lầm là phe đối địch của ai đó thì mình cũng tiêu đời luôn rồi đi.
Xong La Thần hắn cứ nói chuyện với bà chủ nhiều chuyện xảy ra gần đây và xung quanh chỗ này có những gì. Bà chủ cũng rất nhiệt tình cười nói với hắn.
Nói được một lúc thì lúc này lại nghe hệ thống thông báo.
Ting… “Phát động nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ phụ tuyến: Giải nguy Hoa Thẩm
Hoàn thành nhận: 2.250 lượng
1.350 exp Điểm kinh nghiệm.”
Hoa thẩm xảy ra chuyện.! “Hệ Thống, không có thời hạn hoàn thành hay phạt gì hết sao.?”
“Nhiệm vụ này kí chủ có làm hay không làm, và làm có kịp hay không cũng không ảnh hưởng gì cả. Vậy nên tùy thuộc vào lựa chọn của kí chủ, không cần phải có thời hạn.” Cho dù kí chủ ngài muốn cứu thì cũng chưa chắc sẽ cứu viện kịp nha.
Nhìn sang bà chủ hắn nói. “Bà chủ.! Ở đây ta muốn thuê một chiếc xe ngựa thì cần phải đi nơi nào tìm.”
“Đi theo con đường này tới cổng thành tây thì sẽ có xe ngựa cho công tử.” Nói rồi chỉ về một hướng cho La Thần.
“Đa tạ bà chủ.!”
La Thần liền đứng lên nhìn muội tử. “Chúng ta cần về thôn Tích Hà ngay thôi.”
Thấy vẻ gấp gáp của La Thần, muội tử liền cũng rất vội vàng cùng đi theo hắn nhanh chạy đến cổng thành tây.
– ———…———-