Đọc truyện Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc – Chương 214: Ca Ca Của Ta
Hoang Địa Tử Vong : Kịt Chiến.
Thiên Thần cánh lớn một màu trắng toát lên vẻ hùng tráng, siết chặt tay kiếm hô lớn động kinh chúng thị tâm can kích động bi hùng.
“Ha…..” Tiên Tử hô lớn xoay mình bay cao thiên khung.
“Grừ…” Dị tộc Ma thú máu chiến chẳng sợ gừ lạnh phóng theo.
“Ha….” Tiên tử bật ngược lộn người chuyển hướng lao thẳng ngược xuống hòng chiến tử.
Thương kích Dị tộc Ma thú sáu tay như mưa tên bắn phá mắt thường khó có thể cầu thể nhìn rõ ràng.
“Bang…!bang…!Bang…” Thuẫn cứng cáp Tiên tử chắn đỡ tất cả công kích địch nhân.
Lui xa Tiên tử lạnh mắt nhẹ nhàng một tay tựa thiên vương kiếm chỉ thẳng hướng Dị tộc Ma thú nghiến răng hô.
“Nhất Thiên Kiếm Chỉ…..”
“Ken két…” Từng hồi vạn ảnh kiếm lạnh sắc bén tựa hoa hé lộ nở rộ.
Thần kì chiêu thức này La Thần ở Tân Đại Lục đã từng thấy qua, ấy nhưng hệ thống không gian chế tạo La Thần chiếm hữu đã không ngừng nghiên cứu.
Từ binh khí, pháp khí, công pháp..
v…!v…!La Thần không gì là bỏ qua.
Vậy nên La Thần hắn có thể nói lúc này nhiều lắm sự cường đại hơn xưa nhiều lắm.
“Xoẹt…!Xoẹt…!Xoẹt…” Tiếng gió khẽ động bởi vạn ảnh kiếm lạnh tanh.
“Xuất…..” Tiên tử một tiếng hô vang thiên không ngập trời ảnh kiếm gián địa, một hướng công kích cảnh tình chấn động nhân gian.
Mặt đất vô số sinh linh chúng thị tâm can kích động không thể hình dung trước viễn cảnh cả đời chưa từng thấy qua.
Yêu Tinh tộc, Ma tộc trăm tên, Yêu Thần Quân quá trăm người, Tứ nữ tỷ muội, Tứ nữ yêu quái, Nhân tộc, Huyết quỷ mỹ nhân.
Tất cả..
Tất cả tim nhỏ nào có thể hình dung qua Tiên tử lại có thể kinh động đến như thế.
Ánh mắt chấn kinh, đáy lòng rúng động, tâm nhỏ hãi lãng, Ma Vương Xuất Thế chính xác minh bạch là ngày hôm nay.
“Víu…!Víu…!Víu….” Vạn ảnh kiếm tựa mưa sa bảo tố bạo động cắt phá thiên không lao nhanh thiểm điện.
“Keng…!Keng…!Keng….” Lục thương Dị tộc Ma thú mạnh cường chống đỡ rất chi kịt liệt.
“Phụp…..” Bỗng một ảnh kiếm cuối cùng cũng tìm được đích đến.
Một phát xuyên tâm đâm thủng thân trần Dị tộc Ma thú mà phá xuyên.
Máu tươi bắn ra, lộ rõ một lỗ máu kinh người.
Trấn Nguyên Hồn ngọc anh tinh tương cũng vì thế mà bị bắn bay ra ngoài, khiến cho Dị tộc Ma thú lập tức sức mạnh liền đại giảm.
Tiên tử chẳng hơn hiện cũng linh lực đại thảm trọng vì thiếu hụt trầm trọng, âu cũng bởi lẽ trận chiến này Tiên tử cũng như Hồn Linh La Thần, kể từ xuất động đều là tất sát toàn là chiêu thức cường đại.
Bỗng một tiếng gào thét kinh dị vang vọng khắp chốn vang, tên Ngự Quân phía dưới khó hiểu bỗng đau đớn phun máu tươi.
Lí do dễ hiểu âu cũng là bị phản hệ do Dị tộc Ma thú Trấn Nguyên Hồn đã bị cắt đứt mà thành.
Tiên tử sức kiệt thở dốc nhưng miệng nhẹ nhàng cười tươi bởi suy nghĩ đã có chút nhẹ nhõm.
Tiên tử hiểu được mục đích của mình đã đạt được rồi, giờ chỉ còn là không biết ý của Dị tộc kia hắn thế nào đây.
“Sao hả.! Còn muốn đánh nữa không.?” Tiên tử liền dò hỏi.
Tên Dị tộc chẳng đáp mà chỉ lạnh mắt nhìn lên hướng Tiên tử rất lâu không rời, còn trong lòng hắn nghĩ gì thì chẳng ai biết được.
A.! Hắn mạnh mẽ thật nha.
Đã bị đánh cho đến như vậy rồi vậy mà dáng vẻ phong uy xem ra cũng chẳng phải là việc gì lớn cả.
Tiên tử trong lòng cảm thán cái tên này quả thật quá trâu bò, tiếp Tiên tử định lên tiếng nói thêm thì bỗng.
“Ngươi còn im đó làm gì hả.?” Tên Ngự Quân bỗng rống giận.
“Còn không đánh chết ả ta đi cho Ta…”
“Cái gì…?” Tiên tử cắn nuốt sốc nặng vì bởi không tính được tên Dị tộc lại là không đơn giản chỉ là bị ảnh hưởng bởi Trấn Nguyên Hồn.
Tên Dị tộc tiếp cũng vậy từ đầu đến cuối chẳng lên tiếng một lời, sáu tay lực lưỡng nhẹ nâng lục thương kích ý định rõ ràng là sẽ chiến tiếp.
“Chết tiệt…” Tiên tử giận dỗi đỏ mặt.
“Đây là cái lí gì a…!Lão thiên tiệt đường người a…”
Tiên tử hổn hển thở ra lấy sức, ấy còn chưa kịp định hồn thì tên Dị tộc kia lại đánh tới nữa rồi.
Thương đầu sắc lãnh một đường nhắm ngay cái cổ trắng xinh Tiên tử mà qua, Tiên tử mệt mỏi khiu mi khổ não số phận phũ phàng quá đáng.
Dị tộc hắn nhìn rõ Tiên tử đã sức cùng lực kiệt chẳng thể nào tránh được nữa rồi, bỗng hắn thương nhọn lệch hướng vẻ như nương tay cho kẻ yếu.
Tiên tử còn chưa thể kịp làm gì thì một gián mạnh thương đập trúng vai từ trên xuống.
“Binh….” Cường lực rất mạnh khiến Tiên tử gương mặt nhăn nhó một chút rồi bị chấn văng đi.
“Ư….” Tiếng đau khẽ thốt Tiên tử kiện thân cánh lớn ủ rũ lao xuống tựa không thể gượng được nữa rồi.
Chúng thị bên dưới đồng dạng tim nhỏ kích động muốn lao lên trợ giúp cho Vương của bọn họ.
“Tỷ tỷ….” Mị Hồng Ly, Chương Ngư Văn sững sờ hô lớn hốt hoảng.
“Tỷ tỷ…!Tỷ tỷ…!Tiên tử tỷ tỷ…” Tứ nữ tỷ muội, Yêu Thần Quân đồng dạng hoảng hốt hô lớn.
“Ma Vương…” Thiết Kỳ đầu bự rống giận dậm chấn lao lên rất nhanh.
Tứ nữ yêu quái cũng đồng xuất động muốn lao lên đón lấy Tiên tử đã kiệt quệ dần rơi nhanh thảm trọng.
Xương trắng vị tướng quân đại kích lớn cũng lao lên hướng Dị tộc Ma thú kia chiến tử, Huyết quỷ mỹ nhân cũng là xuất động kinh hồng nổi giận sát chiêu lao động bắn phá.
Đội quân xương trắng vạn khôi lỗi phía dưới cũng hợp lại một đoàn định làm ra một chuyện gì đó.
Rất nhanh liền hiện thân là một đại khôi lỗi khổng lồ do vạn xương trắng hợp thành xuất hiện.
Liền cao tựa núi vung quyền hướng tên Dị tộc Ma thú kia.
“Uỳnh…..”
Chấn mạnh hứ không gợn sóng bởi lực lượng quá lớn của Đại khôi lỗi, phía tên Dị tộc thì vẫn là cường ngạnh như cũ.
Nhếch miệng cười lạnh một quyền đối chọi mạnh cường với Đại khôi lỗi.
———-…———-
Tiên tử thiếp đi một hồi không biết đã bao lâu rồi, đến khi mắt phượng khẽ mở một lần nữa thì sự tình thật chẳng dám tin vào mắt chính mình.
Yêu Thần Quân la liệt nằm đầy đất vì thương nặng, âu cũng bởi lẽ bọn họ chỉ mới tiến giai vào con đường tu chân không lâu, vậy nên chẳng thể giúp gì được nhiều.
Yêu Thần Quân toàn bộ Nhị Hệ Đồng Chi đều thương nặng chẳng thể làm gì được nữa, Nhất Hệ Đồng Chi hai mươi người thì đỡ hơn một chút chỉ là thương nhẹ hơn một ít.
Vong Liên, Nhãn Xuyên, Mị Phách, Sona tỷ muội bốn người hiện cũng kiệt quệ vì không ngừng ở tầm xa bắn tiễn tương trợ.
Trăm tên Ma tộc còn được chút mạnh cường hiện số lượng bị thương vẫn chưa quá nữa.
Còn thấy Thiết Kỳ đầu bự hắn cũng rất xông xáo hợp cùng Huyết quỷ mỹ nhân, Đại khôi lỗi, Xương trắng tướng quân, đồng công kích rất kịt liệt phía thiên không.
Trận chiến kinh thiên động địa khiến cho chúng Nhân tộc và Yêu Tinh tộc đều chẳng dám đến gần, liền tất cả hiện chỉ dám đứng ở một nơi rất chi là xa nhìn qua mà thôi.
Kinh hồng động chấn dữ dội thiên khung, tiếng chấn mạnh không ngừng vang vọng tứ ngược, tiếng rống kinh động xuất kích đồng giao thoa vang vọng trong gió.
Khiến cho chiến trường tưởng chừng không đáng là chuyện cái lông gì kia, ấy vậy mà hiện nó dường như đã vượt qua tầm kiểm soát không thể xem thường.
Tinh Y Sư, Huyết Lưu Tinh, Thủy Yên Tinh biết mình sức yếu chẳng thể giúp gì, vậy nên chỉ ở lại bên cạnh bảo vệ Tiên tử.
Ngoài ra còn có hai người nữ nhân Tam Hệ Đồng Chi, cũng rất yếu nên chỉ đành chấp nhận ở hậu cần mà chạy đi trợ giúp cho những người bị thương.
Tri Chu Dận Âm thì không hiểu sao trong lòng bỗng rất lo lắng tột độ, hiện đang ôm chặt lấy Tiên tử ngã vào trong lòng của mình.
Tiên tử khẽ mở mắt nhìn quanh tình hình thì liền ý nghĩ đầu tiên là phải rút lui nhanh chóng, bởi lẽ cái tên kia quả là quá trâu bò rồi.
“Khục…!Khục…” Tiên tử khục khựa cố gắng lên tiếng.
“Dận Âm.! Mau…!Mau bảo mọi người mau tìm cách rút lui.”
“Cô đã tỉnh.!” Tri Chu Dận Âm có chút kích động ôm chặt hơn lấy Tiên tử.
Tinh Y Sư phát hiện quay lại vội lên tiếng.
“Không thể rồi.! Người bị thương đã quá nhiều rồi, nếu muốn lui thì e là…!Phải bỏ lại tất cả bọn họ thì mới được.”
Huyết Lưu Tinh, Thủy Yên Tinh gương mặt cũng chẳng thể nào khởi sắc, liền cũng khó xử nhìn qua đợi Tiên tử lên tiếng quyết định đại cuộc.
Tiên tử nghe vậy liền chỉ biết thắt lặng chẳng lên tiếng một hồi rất lâu, trong lòng thì cứ mãi không ngừng suy nghĩ.
Nhị Hệ Đồng Chi suy cho cùng cũng toàn là những đứa nhỏ, nói bỏ mặc liền bỏ mặc…!
Nói nghe thật dễ dàng làm sao…!Nhưng La Thần ta làm sao lại có thể đây cơ chứ..
Hết thảy còn chưa hiểu được cuộc sống này có một ngày vui, chỉ là vô tình theo ta mà phải liền chết hết như vậy sao…!
La Thần trong đầu nặng nề khổ não không thể suy nghĩ ra được điều gì để có thể quyết định sáng suốt vào lúc này.
Ting…!”Thông báo.!”
Bỗng hệ thống chen ngang lên tiếng thông báo cho La Thần biết được một chuyện mà theo nó nghĩ là có thể giúp được cho La Thần vào lúc này.
Ting…!”Thông báo thu được trân bảo Trấn Nguyên Hồn.!”
“Hử…” La Thần khó hiểu lên tiếng.
“Giờ này mà lại đi thông báo những chuyện râu ria đó làm gì chứ.!”
“À…!Có lẽ kí chủ còn chưa rõ đi.! Trấn Nguyên Hồn nó không phải là vật chỉ trưng cho đẹp thôi không đâu.”
———-…———-
Không biết thời gian bỗng ngưng đọng lại hay là do tinh thần La Thần hắn hụt hẫng tận cùng đáy cốc.
Ánh mắt rưng lệ khẽ nuốt vào nặng nề khó nhọc, ngẫn đầu bất kham tình cảnh trước mắt.
“A…….” Một tiếng thét lớn trong vô vàng tận cùng tuyệt vọng.
Tri Chu Dận Âm khẽ đau lòng khó hiểu tim nhỏ se chặt rất đau, khóe mi điểm lệ đồng hưởng cùng chàng.
Siết chặt tay hơn mong chàng chớ có như vậy nữa…!
La Thần điên tiếc vực ra khỏi vòng tay Dận Âm hướng lên phía thiên không rống lớn kinh động chúng thị.
“Tại sao Hả….!Tại Sao…!Rốt cuộc muốn nói gì ngươi nói Đi…”
Chúng thị bất chợt kinh động dừng tay đồng loạt nhìn xuống thân hình nhỏ bé mang rõ dáng vẻ tuyệt vọng tột cùng kia.
Khẽ đau lòng chẳng hiểu sao Tiên tử kia có vẻ chẳng gì hơn người, ấy nhưng quái lạ làm sao đều tiếc thương muốn bảo vệ lấy không được phép làm tổn thương dù chỉ là một ít.
Tên Dị tộc Ma thú lãnh đạm nghe rõ bỗng khẽ nhếch miệng vì sự thông minh của cô gái nhỏ Tiên tử.
La Thần thấy rõ liền biết suy đoán của mình đã chính xác rồi, nhẹ đầu nhìn hắn La Thần khẽ lên tiếng.
“Nói đi.!”
Sau bao lâu chẳng một lời cuối cùng Dị tộc hắn cũng cất lên những câu đầu tiên hiếm có từ chính miệng của y.
“Hóa Hình Đan.! Ta muốn.”
Một lời ngắn gọn khiến tất cả đều hiểu rõ là y muốn gì, luôn cả kẻ không biết gì như La Thần cũng là có thể hiểu rõ.
“Cái…!Cái đó ta..
Ta..
Không có…” La Thần vẽ bất lực.
“Cái khác đi…!Làm ơn…”
“Lừa ta.!” Dị tộc hắn chẳng tin căng mặt.
“Thuộc hạ của ngươi đa phần đều là Yêu tinh tộc hóa hình vậy mà còn dám nói không có.”
“Cái đó..
Ta..
Cái đó không phải hóa hình đan.” La Thần phân trần.
“Hừ…!Còn cứng miệng.!” Dứt lời hắn hung ác gương mặt tỏ rõ sát khí.
“Thật…!La Thần ta nói là thật.” La Thần vội vàng nói nhanh.
“Huyết ước.! Tất cả đều là kí xuống huyết ước mà thành.”
“Không thể nào.!” Tên Ngự Quân gần đó nghe được liền khinh thường chẳng tin.
Đồng dạng Nhân tộc tất cả có mặt đều là chẳng ai tin tưởng đó là sự thật.
Riêng chỉ có người của Tiên tử mới hiểu được rõ ràng đó là những lời chân chính sự thật.
“Được thôi.! Nếu cô đã cứng đầu như vậy thì cũng đừng có trách ta.” Dị tộc Ma thú lạnh lùng hơn sắc mặt chuẩn bị đồ sát một lần nữa.
“Khoan đã.!” La Thần rối bời cố níu giữ.
“Ngươi cần cái đó để làm gì.? Có thể nói cho ta biết.”
“Cô gái nhỏ cô không cần phải biết.” Dị tộc hắn Từ chối thẳng thừng chẳng trả lời.
“Khoan.!” La Thần càng thêm khó khăn.
“Vậy sao ngươi lại làm việc cho nhân tộc.”
“Cô gái nhỏ cô cũng lắm chuyện nhỉ.” Khẽ mắt hắn nhìn Tiên tử từ xa nhưng ý đã rõ ràng là chẳng muốn trả lời.
“Sao hả.! Cô bé cô cuối cùng cũng biết sợ rồi sao.” Lão Ngự Quân yếu nhớt bỗng lúc này tỏ vẻ rất hiên ngang vô cùng.
Nghênh mặt nhìn Tiên tử khinh miệt lên tiếng.
“Muốn đôi co tìm cách chia rẽ sao.”
La Thần tâm giật nẫy lúc này mới hiểu được tầm giá trị của tên đầu heo trước mặt này, liền lạnh lẽo tâm tư La Thần lên tiếng.
“Xem ra lão cũng đủ tự tin chẳng ít nhỉ.!”
“Hừ…” Khinh thường Tiên tử lão nói tiếp.
“Cho dù lão thiên có ngã xuống thì cô cũng chẳng thể làm được gì đâu.”
“Bởi…!Bởi lẽ cô có thể hồi sinh người chết được hay sao.?”
“Hồi sinh.!” La Thần khẽ lập lại, liền trong đầu tột độ xoay chuyển hơn trăm trường hợp có liên quan.
Như hòng muốn rõ ràng hơn La Thần lại tỏ vẻ điềm tĩnh.
“Hừ…!Vậy lão già ngươi cãi tử hồi sinh được sao.?”
“Ồ…!Lời nói cũng sắc bén nhỉ.” Khẽ tán thưởng lão tiếp nói.
“Bên cạnh hoàng thượng có một vị Đan Linh Thần có thể làm được điều đó đấy, không biết cô nhóc cô có biết đến không đây.”
“Thật có thể sao.?” La Thần linh động cắn ngược.
“Lão nghĩ lão là ai.? Muốn người bên hoàng thường ra tay giúp đỡ.! Lão đang nằm mộng sao.?”
“Cô….” Tức giận vì bị xem thường, nhưng lão vẫn rất nhanh vững tâm nuốt xuống lên tiếng.
“Diện thánh muốn được thì hắn phải lập công là lẽ đương nhiên.”
“Thật không.? Là vậy sao.?” La Thần lời nói xoáy sâu.
“Công lao đó có chắc hoàng thượng gì kia biết được là của hắn không.? Hoặc chăng là đều tất cả là của lão ngoan đồng ngươi.”
Choáng váng…!Mọi người tất cả đều mong lung thật sự trước những lời nói tưởng chừng chẳng có gì kia.
Ấy nhưng nhìn lại dáng vẻ của lão Ngự Quân kia thì không ai là không thể không nghi ngờ.
Tri Chu Dận Âm chỉ riêng mình cô là hoàn toàn chẳng chút gì ảnh hưởng cuộc tranh luận kia.
Bởi lẽ cô phía sau lưng Tiên tử có thể thấy được rõ ràng tay giấu phía sau kia, đang không ngừng xoay động vẻ khỏi nói cũng biết là đang rất không được bình tâm.
Tri Chu Dận Âm sợ người khác thấy được sự việc đó nên liền tiến gần hơn phía bóng lưng Tiên tử, khẽ hòng muốn che đi chẳng cho bất kì ai nhìn thấy.
Lão Ngự Quân nghiến răng thật sự đăm đăm ánh mắt.
“Muốn chết.! Lời nói loạn cuồng chẳng đầu chẳng đuôi đó cô nghĩ…”
“Ta tin.!” Bỗng không ngờ tên Dị tộc Ma thú kia lại cắt ngang.
“Ta tin cô.!”
“Ồ…” La Thần liền hướng mắt nhìn lên xa vẻ tán thưởng.
“Xem ra ca ca cũng đã nhìn thấu từ lâu rồi đi.”
Lão Ngự Quân choáng váng quay đầu hô lớn.
“Chết tiệt.! Ngươi nói gì hả.! Không muốn Hóa Hình Đan nữa sao hả.?”
“Thiết Kỳ…” La Thần bỗng gọi lớn.
Ma tộc Thiết Kỳ đầu bự nghe gọi liền hô lớn đáp.
“Ma Vương có gì dặn dò.”
“Anh trai quản lão ta câm miệng một chút.! Nếu lão ta bép xép thì cứ việc xé rách miệng.”
“Rõ…” Thiết Kỳ đầu bự nhận lệnh lao qua.
“Ầm…” Đáp mạnh xuống mù mịt bụi bặm, chùy lớn trong tay nhìn rất đáng sợ.
“Ngươi…!Ngươi….” Lão Ngự Quân cứng họng muốn quay sang cầu cứu tên Dị tộc Ma thú.
Ấy nhưng Dị tộc hắn chẳng màng lão ta nữa, lúc này y chỉ một mực hướng mắt nhìn lấy cô nương nhỏ bé Tiên tử mà thôi.
“Víu…” Bỗng hắn như thiểm điện bỏ qua tất cả lao xuống trong sự không thể ngờ của mọi người.
“Ầm….” Đáp thật mạnh bụi bay tứ tung, hắn liền cũng đã thân trần cơ bắp xuất hiện cận bên trước mặt Tiên tử.
“Tỷ tỷ…!cẩn thận….!X…!X…!O…!O….” Nhiều người hoảng hốt vội hô.
La Thần nhanh tay giơ cao tay ý bảo không sao chớ động.
Mọi người liền như thật chết lặng trước sự quá đỗi bình tĩnh của Tiên tử nhỏ bé.
La Thần gần kề nhìn lên tên Dị tộc Ma thú cao hơn mình một cái đầu, dáng vẻ cũng có thể nói là có chút anh tuấn chẳng kém cạnh đám nhân tộc là bao.
Tiếp La Thần kiện thân Tiên tử lên tiếng.
“Ngươi có thể nói rõ hơn được chưa.?”
“Được.!” Dứt khoát chẳng dài dòng y liền nói.
“Nhân tộc có một nữ nhân kết tóc với ta, nhưng…!Nhân tộc phản đối đã sát hại cô ấy.”
“Hiểu rồi.!” Tiên tử tỏ rõ mình cũng chẳng bình thường.
“Vậy ngươi hiện có tới những hai mong ước cần phải đạt đi.”
“Đúng vậy.!”
Tiên tử gật gật đầu buông lời.
“Một cần phải hồi sinh nữ nhân kia.! Hai là ngươi muốn thành hình nhân tộc để được mãi bình yên bên cạnh cô ấy.”
“Đúng vậy.!”
Mọi người lúc này thật choáng váng trước cuộc nói chuyện sao cớ ngỡ như hai người đã rõ ràng nhau từ trước vậy.
Chứ….!Nào có giống đâu hai người xa lạ mới gặp nhau lần đầu.
Người thông minh a…!Nói chuyện tiết kiệm biết bao nhiêu là văn từ và thời gian.
Ấy nhưng chuyện hiểu rõ thì cũng có thay đổi được gì đâu chứ, bởi lẽ mọi người ai cũng hiểu rõ chuyện này không phải ai cũng có thể đáp ứng được.
Huống hồ…!Huống hồ chỉ là một vị cô nương nhỏ bé như Tiên tử gì kia.
“Đem cô ấy đến đi.!” Tiên tử bỗng một câu chấn động.
“Cái gì….!Sao có thể…!Không thể nào a…!Không lẽ…!Không thể nào a…!Cô ta chắc chỉ là đang gạt người mà thôi đi….!X…!X…!O…! O…” Nhân tộc nhóm người chấn động xôn xao loạn thành một đoàn.
“Cô nói thật.!” Tên Dị tộc Ma thú kia kích động thật sự hai tay siết thật chặt.
“Chớ vui quá sớm.!” Tiên tử bỗng cắt ngang.
“Thiết nghĩ ngươi thông minh như vậy thì cũng đã rõ cô ấy muốn đem đi là điều chẳng dễ dàng gì.”
“Việc đó ta sẽ tự giải quyết.! Chỉ là cô có thật sẽ làm được.”
“Ngươi đem cô ấy đến đây được thì ta sẽ làm được.”
“Cảm ơn….” Bỗng hắn quỳ xuống hướng Tiên tử tạ ơn.
“Úi….” La Thần vẫn phản xạ tự nhiên nhảy tránh sang một bên hô lớn.
“Đại kỵ a…!La Thần ta đại kỵ quỳ đó.! Mong ngươi sau này nhớ rõ cho ta.”
“À…!Ờ…!Ta nhớ rồi…” Hới lúng túng hắn vội đứng lên xấu hổ.
“Ể….” Tiên tử như muốn há hốc mồm khó tin đăm đăm nhìn qua.
“Anh trai à.! Anh là…!Là…!Đang xấu hổ đó sao.?”
Dị tộc Ma thú hắn bất ngờ thất kinh khi phát hiện Tiên tử cô nương nhỏ hiện đang tiến lại rất gần ở trước mặt của mình.
Thoáng chết lặng một khắc vì gương mặt vô tận cùng khả ái của cô nương nhỏ trước mặt, hắn liền chẳng biết làm sao.
“Cô…!Cô…!Làm gì vậy….”
“Oa…!Uy mãnh anh trai là xấu hổ thật nha…!Còn nói ấp úng nữa chứ.”
“Cô.!” Tự ái nam nhân hắn liền căng mắt nhìn lại chằm chằm.
“Cô như vậy xem mình có giống nữ nhân không đây hả.”
“Ề…!Gì chứ.!” Tiên tử biểu môi.
“Ta chưa từng nói ta là nữ nhân đi.”
“Loạn ngôn.! Nữ nhân là nữ nhân cớ gì lại không nhận.”
Tiên tử cũng cáu gắt.
“Ngươi khinh thường nữ nhân sao.? Nữ nhân thì có sao hả…!Nam nhân làm được nữ nhân cũng làm được.”
“Nếu ngươi còn có cái suy nghĩ nữ nhân tòng phu thì xem ra ta đã nhìn lầm ngươi rồi.”
“A….!Ta không có…” Hắn lập tức cóng quýt lo lắng bất an quay sang xiểm nịnh Tiên tử.
“Ngoan…” La Thần như đã lường từ trước đào hố khiến người nhảy vào rồi, liền nhẹ tay vuốt vuốt đầu của hắn an ủi.
“Ngoan ngoan…!Trẻ nhỏ dễ dạy…!Ngoan…”
“Í……” Khí lạnh bao trùm tất cả, mọi người giờ vẫn là tâm trạng chết trân chẳng hiểu rằng đây là đang có cái quái sự gì.
“Cô…!Cô…!Không nói với cô nữa…” Hắn ngượng ngùng thật rồi, liền quay người vút bay thật xa chạy mất, cũng không quên vọng lại.
“Nếu cô bỏ trốn.! Yêu tinh tộc ta sẽ cuồng sát tất cả…”
“A…!Biết rồi…!Anh trai đi nhanh về nhanh a….”
Sự tình xong xuôi thỏa đáng đến không thể tưởng tượng nổi, chúng nhân chỉ biết há hốc mồm chẳng thể nào tin được đó là sự thật.
“Sao có thể…!Hắn sao…!Sao…!Sao lại nghe lời cô đến như vậy.?” Lão Ngự Quân vẫn chẳng hiểu được gì mà khó hiểu bật thốt.
“Ầy…!Dà…!Có gì khó hiểu đâu a…”
Nghe vậy toàn trường đều ánh mắt nhìn sang Tiên tử nhỏ bé hòng muốn nghe rõ xem đó là tại vì sao.
Tiên tử choáng ngợp khó hiểu sao mọi người lại còn chưa rõ được sự tình như vậy a…!Tức thời Tiên tử phồng má kêu to khoát lát.
“Bởi hắn là Ca ca của ta được chưa hả….”
“Í…..!Cái Gì……” Chết dở thật rồi, bởi liền chỉ một câu bông đùa ấy nhưng ai ai cũng tin răm rắp đó là sự thật.
Bởi lẽ chỉ có như vậy thì mới có thể giải thích được tình cảnh khó tin này mà thôi, riêng người của Tiên tử cũng là một trận rất vỡ oà khi biết được Tiên tử lại có một vị ca ca mạnh mẽ đến như vậy.
“Oa…!Ma Vương vậy mà có ca ca a…!Còn có cũng thật là mạnh mẽ nữa…!Thật chẳng dám tin a…!Oa…!Thì ra đó là ca ca của tiên tử tỷ tỷ…!Hèn gì lại có thể hùng mạnh đến như vậy….!X…!X…!O…!O….”
“Í….” Tới phiên Tiên tử hít phải khí lạnh thật sự.
“Ta…!Ta…!Đâu có nói thật a…!Này…!Này…!Có nghe ta nói gì hay không vậy a…! Này…!Này….”
Chẳng ai nghe lời giải thích đó của Tiên Tử nữa, bởi lẽ hiện bọn họ đều là đầu óc đang chìm trong mông lung rất sâu về hiện cảnh Tiên Tử Ma Vương ngài ấy sau này sẽ là năm tháng bức nhân bậc nào a….!