Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc

Chương 17: Muội có bằng lòng vì huynh


Đọc truyện Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc – Chương 17: Muội có bằng lòng vì huynh

“Nhưng… nhị tiểu thư cô có thể nói cho ta biết, vì cớ làm sao mà Kim gia lại muốn bắt muội muội của ta không.?”

Nghe La Thần bỗng hỏi như thế, hồng y nhị tiểu thư Kim Gia Như của Kim gia liền lập tức có chút hơi bất ngờ suy nghĩ.

Từ khi nào mà cái con ăn mày này nó lại có một người huynh trưởng như thế vậy chứ…

Xem ra hôm nay phải cần hòa hoãn chuyện này lại rồi, để sau khi ta điều tra lại thân thế của ngươi xong rồi ta mới tính tiếp.

Mà giờ cũng hơi muộn rồi mình còn phải vào thành Kinh Sư nữa, phải nhờ tam đệ điều tra cái tên này chút mới được, từ khi nào mà thôn Tích Hà này lại xuất hiện người này nha.

Sau khi suy tính cả đống vấn đề trong đầu thì nhị tiểu thư Kim Gia Như cô ta lại nhìn La Thần lên tiếng.

“Gia Như hôm nay có điều gì thất lễ với gia muội mong công tử có thể lượng thứ, Gia Như cũng thật lòng là không biết đó là gia muội của công tử đây.”

Nói xong, Kim Gia Như liền lại làm động tác chấp tay bên hông khom người tạ lỗi La Thần lần nữa.

“Trước hết cứ nói mọi chuyện xảy ra là sao trước đi rồi tính.!” Nhẹ đáp xong, La Thần liền lại nghĩ.

Hừ… Ngươi càng nhúng nhường thì ta càng giả trang cho ngươi xem nha.

Bên kia nhị tiểu thư Kim Gia Như liền cũng bất ngờ không kém với cái tên trước mặt, lập tức cũng liền nghĩ.

Ngươi.! Thái độ vậy là sao hả. Đại tiểu thư ta đã nhường nhịn ngươi thì ngươi cũng đừng có mà được voi đòi tiên chứ, nếu không ta sẽ cá chết lưới rách với nhà ngươi đấy.

Cái tên nhà ngươi cứ chờ đi.! Ta sẽ nhớ rõ sự việc ngày hôm nay, nếu để ta biết ngươi chỉ là một tên thế gia bình thường thì ngày chết của ngươi cũng đến rồi đi…

Ánh mắt bỗng lóe lên một tia sắc lạnh rồi nhanh chống biến mất không để ai thấy, ngẩn đầu tay chỉ hướng đại bảo đang nằm bất động dưới đất Gia Như lên tiếng.

“Tên này không lâu trước ở trong thành Kinh Sư đã va phải xe ngựa của ta, làm ta loạn đảo không cẩn thận làm vỡ một cái vòng ngọc phỉ thúy.”

“Thay vì đền tiền thì có lẽ tiểu thư ta đã bỏ qua nhưng hắn không những không đền tiền mà còn bỏ chốn nữa.”

“Khi ta cho người tìm hơn mười ngày mới tìm được hắn, thì gia muội của công tử bỗng lại tính kế lừa gia nhân của ta rồi dẫn cả nhà của tên kia chạy mất.”

“Nhưng không ngờ người tính không bằng trời tính, gia muội của công tử lại dẫn bọn họ chạy đến cái thôn Tích Hà này.”

“Mà nói ra nó cũng thật khéo làm sao, vì bởi lẽ nhà của ta cũng là ở đây nha, vì thế hôm nay Gia Như mới vô tình nhận ra bọn họ mà thôi.”


Kể xong một hơi dài, Gia Như liền lại nhìn sang La Thần khẽ nói. “Mọi chuyện là vậy đó, công tử xem cũng nên cho ta một cái công đạo nha.”

Nghe Gia Như nói xong, La Thần liền quay qua hỏi muội tử. “Muội nói cho huynh biết, mọi chuyện là như thế sao.?”

Hơi né tránh ánh mắt của La Thần, muội tử nói. “Muội…. muội xin lỗi.. Đã làm huynh vì muội mà dính vào chuyện này.”

Vậy là xem ra mọi chuyện đều thật như nhị tiểu thư kim gia kia nói rồi, nên mới có một màn bắt người này nha….

Hàizz… Không biết vị nhị tiểu thư này sẽ tính giải quyết như thế nào về chuyện này đây.

Nghĩ xong La Thần liền nhìn qua lên tiếng. “Vậy xem ra phía bên gia muội đã có lỗi với nhị tiểu thư rồi. Nếu đã vậy, La Thần ta hôm nay đứng ở đây trước mặt mọi người xin nói một lời xin lỗi với nhị tiểu thư vậy.”

Nói xong La Thần liền chấp tay phía trước hơi gật đầu tạ lỗi xong nói tiếp. “Vậy không biết nhị tiểu thư tính giải quyết chuyện này như thế nào thì được.”

“Nhị tiểu thư xin cứ việc nói ra đi.! Nếu được thì La Thần ta xin chịu thay cho gia muội, không biết ý của nhị tiểu thư thế nào.?”

Ngươi đã nói sẽ chịu tội thay vậy ta còn cách nào nữa nha…

Nghĩ vậy nên Kim Gia Như tiếp nói. “Công tử không cần phải quá khách khí đâu.! Nếu công tử đã nói vậy thì Gia Như cũng không muốn làm khó gia muội nữa làm gì.”

“Chỉ cần giờ công tử ra bạc trả tiền đền bù cho chiếc vòng phỉ thúy của ta, thì mọi chuyện hôm nay cứ cho nó dừng lại ở đây đi.”

Lại muốn tiền của ta… nhưng ta không có bao nhiêu tiền nha… Ta rất nghèo đó… ở nhà thì luôn có một cái tên hệ thống gian thương lúc nào cũng tính kế để cướp tiền của ta.

Ra ngoài thì phải đền tiền, ta sống cũng không dễ dàng gì nha… Ông trời… ông sao lại đối xử với ta như vậy hả… ông có thấy bất công không hả…

Cảm giác như muốn khóc, cắn răng La Thần nói. “Vậy không biết chiếc vòng phỉ thúy kia của nhị tiểu thư là bao nhiêu, La Thần ta đây nguyện xin trả lại tổn thất cho nhị tiểu thư cô vậy.”

“Mong rằng tiểu thư có thể bỏ qua cho gia muội lần này, La Thần ta thật lòng sẽ cảm kích vô cùng tận.”

“Thật ra bạc đối với ta nó cũng không quá là quan trọng, quan trọng là cái vòng phỉ thúy đó nó là đồ rất khó có được. Vậy nên không phải cứ có bạc là có thể đến tay được đâu.”

“Nhưng… nể mặt La Thần công tử lần này, Gia Như đành thắt bụng cho qua vậy.”

Tiếp Gia Như liền vẻ có chút tiết nuối nhẹ nói. “Cái vòng phỉ thúy này lúc Gia Như mua cũng không quá đắt lắm, vì bởi là nhờ có người quen giúp đỡ nên mới có thể lấy đến tay.”


“Vậy nên cũng không tốn kém nhiều lắm đâu.! Cũng chỉ là có hai ngàn lượng mà thôi, không mắc lắm.” Gia Như nhẹ nhàng nói ra một cái giá.

Chỉ hai ngàn lượng thôi á, không mắt á. Ta thấy tiểu thư ngươi mười phần chắc chắn là đồng môn với cái tên hệ thống kia rồi a…

Móa… Cái đồ gian thương nhà ngươi…

Những người xung quanh lúc này liền như hít vào một hơi khí lạnh kinh động không thôi nghĩ.

Cái gì… chi hai ngàn lượng cho một cái vòng ngọc á…. Đúng là người giàu sống cũng khác xa với người thường như chúng ta nha….

Hoa thẩm dù đã biết trước đồ của nhị tiểu thư thì chắc chắn sẽ là trân bảo rồi, nhưng thẩm ấy cũng không ngờ nó lại có thể cực mắc đến như vậy.

Đầu hoa thẩm liền cũng vì thế mà bỗng lại ong lên một tiếng, muốn ngất ngay lập tức khi nghe được con số hai ngàn lượng kia.

Muội tử hiện cũng rất bất ngờ khi nghe con số hai ngàn lượng, bởi đó là con số mà nhưng người ăn mày như cô có mơ cũng không dám nghĩ tới.

Tiếp cô lại nhìn La Thần cũng không biết hắn có thể giúp như thế nào đây, liền trong lòng muội tử cũng vì thế mà bỗng lo lắng không thôi.

La Thần lúc này đây thì hiện cũng đang rơi vào trạng thái trầm ngâm suy nghĩ tính toán lại một chút cho kĩ càng.

La Thần hắn trên người hiện chỉ có hai ngàn chín trăm lượng mà thôi.! Một ngàn lượng tiền là làm nhiệm vụ có được, hai ngàn nữa thì là của Ngô Trí thúc ấy cho hắn và muội tử.

Hôm qua hắn đã tiêu hết một trăm lượng để mua y phục, nên giờ chỉ còn lại đúng hai ngàn chín trăm lượng mà thôi.

Nhưng trong đó cũng có một ngàn lượng tiền là của muội tử nha. Liền bỗng hơi có chút đau đầu vì suy nghĩ, xong tiếp La Thần liền như đã quyết định làm gì đó lập tức quay sang nhìn muội tử lên tiếng.

“Song nhi muội.! Muội có bằng lòng vì huynh mà làm tất cả mọi chuyện không.?”

Sao huynh lúc này lại nói như vậy, không lẽ huynh đã không còn cách nào để giúp nữa sao….

Àizz… Cũng không trách huynh ấy được, hai ngàn lượng cũng không phải là một con số nhỏ gì.

Nhưng… sao huynh ấy bây giờ lại nói những lời này chứ, không lẽ huynh ấy muốn làm gì bất đồng sao.

Suy nghĩ lung tung muội tử bỗng càng cảm thấy lo lắng hơn rồi liền như đã hạ quyết định, muội tử thầm nghĩ.


Cùng lắm thì chết cùng nhau thôi… Có huynh ở bên cạnh thì muội sao cũng được…

Nghĩ xong xuôi mọi chuyện, muội tử liền lên tiếng. “Cho dù không hiểu lắm ý của huynh, nhưng… cho dù là có chuyện gì thì muội cũng sẽ luôn ở bên cạnh ủng hộ cho huynh.”

Nghe muội tử nói như thế La Thần mắt liền đảo nhanh một vòng, trong lòng thầm mĩm cười lên tiếng nói.

“Vậy nếu như muội có một ngàn lượng thì muội có bằng lòng cho huynh mượn không.?”

Nhưng muội thật không có tiền… một ngàn lượng dễ có như vậy sao chứ.

Tuy hơi bất ngờ, nhưng muội tử cũng nhanh đáp. “Tuy muội hiện tại không có bạc, nhưng nếu sau này muội có thì muội sẽ sẵn sàng cho huynh tất cả.”

“Tốt.! Chỉ cần một câu nói này của muội, hôm nay huynh sẽ vì muội mà làm tất cả mọi chuyện cho muội.” Vui vẻ đáp, La Thần lại liền nghĩ.

Tạm thời huynh sẽ mượn bạc của muội dùng trước, sau này huynh sẽ nhất định trả lại cho muội… Bởi quả thật giờ huynh có chút rất nghèo a….

Mọi người xung quanh khi nghe hai huynh muội họ nói chuyện, bọn họ cứ như bị lạc vào một thế giới khác vậy, liền chẳng ai hiểu gì lập tức nghĩ.

Hắn ta có bị điên không hả… hết chuyện làm rồi hả mà đi hỏi mượn tiền từ ăn mày nha… Mà sao lại thấy biểu hiện của hắn có vẻ rất chắc chắn vậy ta…

Không lẽ nào…. Ặc… Không phải chứ… Chắc là không phải đâu phải không…. Đừng nói là… là…

Ặc…. Từ… từ… từ khi nào mà ăn mày lại trở nên giàu có như thế vậy nha….

Gia Như cũng rất bất ngờ với thái độ của La Thần đối với muội tử nên liền cũng lâm vào suy nghĩ.

Từ lúc nào con bé ăn mày này cũng có thế lực vậy chứ, không thể nào như vậy nha….

Sao… sao lại có quá nhiều thứ mà mình không biết rồi vậy… Coi bộ không ổn lắm nha… Còn… còn… cái tên La Thần kia nữa chứ…

Nghĩ nghĩ cảm thấy mình cần phải nhanh điều tra mới được, thế là Gia Như liền quay qua tên nô tài trung niên nhỏ lên tiếng nói.

“Mục quản gia.! Làm phiền ông đi trước một chuyến chạy nhanh vào thành Kinh Sư tìm tam đệ của ta, tiếp nhớ bảo đệ ấy điều tra danh sách các cao tầng ở Kinh Sư có những ai.”

Gia Như bảo xong, liền nhanh hối thúc nói tiếp. “Giờ ông liền đi nhanh đi, ta sau khi xong việc ở đây cũng sẽ nhanh đuổi theo vào thành Kinh Sư sau.”

Nghe nhị tiểu thư nói thế, Mục quản gia liền biết chuyện hôm nay không bình thường rồi. Nên liền nói.

“Vâng.! Vậy lão nô xin đi trước.” Nói xong liền quay đầu đi ngay lập tức.

Đúng lúc này La Thần cũng quay sang nhìn nhị tiểu thư rồi lên tiếng. “La Thần ta xin được chi ra hai ngàn lượng bạc để bồi thường tổn thất cho nhị tiểu thư, mong rằng tiểu thư có thể bỏ qua hết mọi chuyện của ngày hôm nay.”


Nói xong tay liền đưa vào áo lấy ra hai tờ ngân phiếu mệnh giá một ngàn lượng của ngô thúc đưa cho hắn ra.

Còn lại cái chín trăm lượng kia thì đó là bạc của hệ thống đưa cho hắn khi hoàn thành nhiệm vụ, mà hơi ngặt một điều đó là nó chỉ toàn là kim nguyên bảo mà thôi.

Không giống như ở thế giới bên ngoài này, chỉ một tờ giấy in giá trị đơn giản như vậy. Nên quả thật có chút không tiện để lấy ra sử dụng.

La Thần hắn lúc này lời nói ra tuy rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng thì lại cảm thấy đau như cắt, cảm giác như muốn khóc oà, oán trách trời cao…

Tiền của ta nha….

Tiếp Gia Như ra hiệu cho một tên nô tài tiến lên lấy bạc từ tay La Thần xong liền cũng lên tiếng nói.

“La Thần công tử đã nói như thế rồi mà Gia Như còn không bỏ qua được nữa, thì quả cũng quá hẹp hòi rồi đi.”

Tiếp Gia Như lại vẻ rất bình thảng nói. “Nể mặt La Thần công tử, chuyện này cứ chấm dứt tại đây không cần phải tri cứu nữa.”

“Đa tạ.! Nhị tiểu thư với tấm lòng độ lượng.” Nói xong La Thần liền chấp tay hướng Gia Như cảm tạ.

Gia Như cũng đáp lễ lại với La Thần rồi nói. “La Thần công tử không cần khách khí.!”

Đáp lễ xong, Gia Như liền khách khí nói tiếp. “Giờ Gia Như còn có việc phải nhanh vào thành Kinh Sư, nên không thể tiếp đãi công tử được, lần sau sẽ hẹn công tử đến đón tiếp chu đáo hơn.”

“Vậy La Thần cũng xin cáo từ nhị tiểu thư, hẹn lần sau sẽ gặp lại.”

Dứt lời La Thần hắn liền nhanh quay đầu lại tiến đến chỗ mẹ con Hoa thẩm, và đại bảo đang nằm yên dưới đất để xem xét một chút.

Gia Như nghe xong thì cũng liền quay đầu bước vào phủ Kim gia, giờ cô ta còn có việc quan trọng phải vào Kinh Sư trước, nên cũng không muốn ở đây dây dưa cùng La Thần nữa.

Sẵn tiện hiện cô ta cũng muốn nhờ tam đệ của mình điều tra một ít chuyện của những người cao tầng từ Kinh Sư đến nữa.

Những người xem xung quanh lúc này thì cứ nhìn La Thần rồi trong lòng lại liền lập tức nghĩ.

Ồ… Cái tên này hắn cũng là một người quyền quý à nha….

Sau này nếu có gặp phải thì nhất định cần chú ý một chút mới được đi… tốt nhất là có thể lấy lòng được hắn một chút thì mới tốt nha….

Mọi chuyện hiện đã giải quyết xong, đám đông bây giờ liền cũng bất đầu dần rời đi thoáng hơn không ít.

Hiện thấy chỉ còn lại một ít người là còn ở lại đây, hòng xem có thể may mắn được làm quen với La Thần hắn hay không mà thôi.

– ———!!!———-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.