Hệ Thống Hoàn Thành Tâm Nguyện Nhân Vật

Chương 9: Minh tinh tùy hứng (9)


Đọc truyện Hệ Thống Hoàn Thành Tâm Nguyện Nhân Vật – Chương 9: Minh tinh tùy hứng (9)

Người đàn ông ôm lấy Bộ Khuyên chính là người quan sát cô từ trên lầu. Hắn theo dõi mọi động tĩnh của cô từ đầu buổi tiệc, thấy cô rời khỏi liền đi theo.

Khi nhìn cái móng heo sắp chạm vào tay cô hắn cảm thấy khó chịu. Hắn biết cô ghét nhất bị chạm vào người, ghét những thứ dơ bẩn. Hắn không suy nghĩ lao tới giữ lấy cô, chóp mũi quanh quẩn mùi hương quen thuộc mà rất lâu rồi hắn chưa cảm nhận được. Hắn rất nhớ cô. Nhớ đến đau lòng.

Hắn chỉ bộc lộ nỗi nhớ qua tiếng gọi thật khẽ: “Bộ Khuyên!”. Mang cô ôm thật chặt để cảm nhận hơi ấm quen thuộc mà xa lạ.

Bộ Khuyên nheo mắt, lòng không ngừng mắng Cầu Cầu xối xả.

Ngươi có tin ta chém hết chín cái đuôi của ngươi rồi đập nát hệ thống không? Tên Mộc Thanh Phong kia ta bỏ qua, vì dù gì hắn cũng không có ký ức. Còn cái tên này là ai? Mùi linh hồn khác biệt, đã vậy lại biết tên chủ nhân nhà ngươi. Mọe! Ta thấy mà ta tức.

Cầu Cầu lúc này đang sợ hãi vội kiểm tra số liệu. Hai lần một lỗi tái phạm, chủ nhân sẽ mang nó đi bán phế liệu, cắt mất đuôi nó. Sau khi quét radar một lượt 360 độ, Cầu Cầu giải trình:

[Chủ nhân, người này có ký ức, nhưng hồn thể dao động rất mãnh liệt, chắc anh ta đã cưỡng ép vào thế giới. Ngài cẩn thận người không rõ nguồn gốc này.]

Chờ ngươi nói sao? Ta đây muốn cắt đứt gân cổ hắn rồi.

Bộ Khuyên nguy hiểm nhìn, mang người nọ hất ra. Đôi mắt đẹp nheo đến khó nắm bắt cảm xúc, quanh thân toát ra khí tức âm trầm.

Người này trong kịch bản vào vai nam phụ ấm áp. Không phải lúc này cần đi giúp đỡ nữ chính tránh khỏi sự bắt nạt của vị diễn viên khác sao?

Có kí ức? Thú vị thật!

Nên cắt cổ tốt hơn hay phanh thây tốt hơn?


Diệm Bân bị cô hất ra cũng không hề tỏ vẻ ngạc nhiên. Ánh mắt tràn ngập cưng chiều và yêu thương.

Bộ Khuyên như cố nhớ ra cái gì?

Người biết tên cô, biết mặt cô rất ít ỏi. Đa phần làm nhiệm Bộ Khuyên đều đơn lập. Bước vào thế giới thì lại càng không có khả năng nhận ra. Nhưng dường như cô có chút quen thuộc với mùi linh hồn này. Mùi linh hồn mang theo hương hoa dịu nhẹ, mùi lá tươi thanh mát.

Rất thơm, rất dễ chịu. Nhưng linh hồn lại dao động khá mạnh mẽ, có xu hướng yếu đi.

Bộ Khuyên chỉnh lại làn váy, ưu nhã lên tiếng hỏi: “Ngươi là ai?”

“Nàng không nhớ được ta! Ta tên Diệm Bân. Tên này là do nàng đặt.” Diệm Bân cười cưng chiều đáp lại. Tiếng nói ấm áp mang theo gió xuân.

Hắn biết nàng sẽ không nhớ được hắn. Nàng đi qua nhiều thế giới như vậy, nếu nhớ được hết chẳng nhẽ sẽ bị bức đến điên sao? Nhưng hắn không đau lòng, gặp được nàng hắn đã vui lắm rồi. Cùng thở trong một không gian một thế giới, nhìn thấy nét mặt vẫn luôn hờ hững như thế. Trả giá bao nhiêu cũng đáng.

Bộ Khuyên lẩm nhẩm cái tên Diệm Bân này thật lâu.

Diệm Bân! Diệm Bân! Diệm Bân!

Cô nhớ rằng mình có nghe qua nhưng lại mơ hồ một đống kí ức. Bộ Khuyên khi thấy kí ức bị lộn xộn sẽ tiến hành giam giữ vào vùng kí ức, muốn mở ra mất rất nhiều thời gian.

Mặc kệ đi. Binh tới tướng chặn, không có gì phải ngại. Nghĩ như thế nên Bộ Khuyên thu lại sự nguy hiểm quanh thân. Hờ hững nhìn người trước mặt.


Nam chính thường thiết lập kiểu bá đạo lạnh lùng, khoé mắt đều có hướng lạnh hút người. Nam phụ thì trông ấm áp, tạo cảm giác được che chở. Người này vẻ ngoài rất đẹp trai, nét đẹp có hơi hướng dịu dàng của nữ nhân. Nhưng ngươi sẽ không dám nói đó là nữ bởi vì anh ta cao hơn ngươi cả cái đầu.

Tuỳ tiện đấm một cái thì cũng nằm viện hơn tháng chứ chẳng chơi. Bộ Khuyên thành thật trả lời Diệm Bân:

“Ta không nhớ! Nhưng ngươi đừng cản trở việc của ta. Linh hồn của ngươi sẽ bị đánh tan. Nếu không muốn chết thì tránh xa ta một chút.”

Diệm Bân giơ cánh tay muốn chạm vào mặt cô nhưng chỉ nâng đến giữa chừng liền thu tay lại, ấm áp nói: “Ta sẽ không làm hại nàng.”

Bộ Khuyên cũng không đáp lại nữa. Việc tin hay không điều đó không quan trọng. Hắn không làm được gì cô. Không phải lo lắng hay sợ hãi.

Cô gỡ bỏ tầng phòng ngự bằng gió, nhìn đến Lâm Hổ và hai người còn lại. Đoạn đối thoại của Bộ Khuyên và Diệm Bân không hề bị nghe thấy.

Lâm Hổ bị đạp ngã chổng vó trên đất bật dậy muốn mắng người, đến khi thấy người đạp mình là Mộc Thanh Phong liền rụt đầu như con rùa.

Hồ Chính đứng ở đầu hành lang mở đèn lên, hắn nhìn thấy hai người đàn ông khác cũng đến bảo vệ Bộ Khuyên thì lạnh mặt.

Vì ba người đi từ ba hướng khác nhau nên không ai phát hiện ra đối phương. Hồ Chính không hiểu tại sao mình lại đi theo bước chân của Lâm Hổ. Hắn nghĩ mình sẽ làm lơ đi thật hoàn hảo. Trong đầu lại cứ nhớ đến khuôn mặt hờ hững lại cao ngạo kia. Mộc Thanh Phong chỉ nghĩ đi giúp người, không có mâu thuẫn gì trong lòng. Diệm Bân thì đã có mục đích từ lúc đầu nên đi theo cô gần nhất.

Chỉ có điều ba người làm hỏng mất kế hoạch của Bộ Khuyên. Cô muốn tách Lâm Hổ ra khỏi đám người để trừng trị tốt một chút. Giờ thì mất cơ hội rồi, lại phải tìm dịp khác.

Lâm Hổ run rẩy ôm lấy đầu, bày ra bộ dáng chân chó:


“Mộc tổng, ngài có chuyện gì sao?”

“Lâm đ*o diễn muốn làm gì vị nữ diễn viên này?” Mộc Thanh Phong nghiêm túc hỏi, trông như cảnh sát chính nghĩa.

“Không làm gì! Không làm gì!” Lâm Hổ vội vàng nói. Không phải bảo Chất Ngữ không có kim chủ gì sao. Giờ một Mộc Thanh Phong, một Hồ Chính, còn có một Kim Tuấn Vũ.

Diệm Bân mượn thân xác Kim Tuấn Vũ. Giám đốc tập đoàn Kim Chung, nam phụ của thế giới này. Trong một lần vô tình gặp nữ chính, vừa gặp đã yêu. Đối xử tốt với nữ chính vô cùng. Nữ chính lại không hề yêu anh ta, về sau anh ta đi nước ngoài để tác hợp nam nữ chính.

Nói đến thì ba người này không thua kém gì nhau, đẹp trai, con chủ tịch. Đã vậy mỗi người lại có một sức hút riêng biệt. Cũng rất đáng để khen hai câu.

Bộ Khuyên bị phá hỏng kế hoạch cũng không mấy để ý. Làm người đừng nên quá câu nệ. Thua keo này ta bày keo khác. Ta chính là một con người bao dung.

[Chủ nhân có thể bớt tự luyến!]

Cầu Cầu thật không hiểu nỗi chủ nhân nhà mình. Ngài có thể bày ra bộ dạng nghiêm túc quá ba giây đi, lật mặt đổi tính nhanh như thế, ai nắm bắt được.

Lâm Hổ đần độn rụt người, Hồ Chính từ góc hành lang cũng tiến lên. Ánh mắt âm trầm liếc nhìn Bộ Khuyên không chút kiêng dè. Chỉ thấy cô rất thanh tỉnh, nào có bộ dáng mơ màng như vừa rồi. Hắn cười lạnh nói:

“Chất ảnh hậu thật biết diễn.”

Mộc Thanh Phong lúc này mới chú ý tới cô, nhớ tới lúc nãy cô còn có biểu hiện của người trúng thuốc thì biết cô đang có ý đồ. Hắn nghiêm trang chính trực chờ cô cho một lời giải thích.

Diệm Bân đứng bên cạnh Bộ Khuyên làm một bình hoa thật đẹp. Hắn biết cô rất rõ, nên đối với việc cô làm gì không có chút ý tứ khác. Chỉ cần cô muốn, anh đều dùng cả sinh mạng hoàn thành giúp cô.

“Tôi diễn giỏi có liên quan gì đến Hồ thiếu hay Mộc thiếu sao? Vả lại tôi cũng không yêu cầu hai người tới giúp.” Bộ Khuyên nói lời ưu nhã nhưng lòng lại đang bực không thôi. Cô rất ghét bị người khác chất vấn. Việc cô làm có liên quan quái gì đến bọn hắn à. Tự chạy tới đây rồi la cái gì.

Mộc Thanh Phong rất nghiêm trang trả lời: “Cô không nên phụ ý tốt của người muốn giúp mình. Lợi dụng sự thương hại của người khác để mưu đồ là sai.”


“Anh có thấy mình rất buồn cười? Cô ấy cũng không yêu cầu anh đến. Đừng làm ra bộ dáng chính nghĩa, trong cái vòng tròn này đen tối vô cùng, nếu muốn làm người tốt thì anh nên đi đường vòng.” Diệm Bân thu lại vẻ cưng chiều dành cho Bộ Khuyên, thay vào đó là vẻ tà khí không hề phù hợp. Khí tức hoàn toàn khác nhau, trông như người có hai nhân cách vậy.

Bộ Khuyên rất muốn vỗ tay tán đồng với Diệm Bân. Không biết tên này là ai nhưng mà hắn nói chuyện thật đúng ý ta. Cho hắn mười cái huy chương danh dự. Cô đối với người bảo vệ mình đều sẽ cho sắc mặt tốt hơn người bình thường. Một Lam Nguyệt, giờ thêm một tên Diệm Bân cũng không sao. Dù gì cũng không bị thất thoát.

“Việc giả vờ là chuyện của tôi, có điều Hồ thiếu có thể thăm hỏi cô gái xinh đẹp bên cạnh một chút.” Bộ Khuyên đột nhiên cười nhẹ làm không gian trở nên sinh động.

Ai biết cô cười vì điều gì?

“Mộc thiếu đến đây chắc có lẽ là vinh hạnh của tôi. Nhưng tôi xin phép nhường sự vinh hạnh này lại cho người khác. Tôi không phải người tốt. Anh nên tránh xa tôi ra.” Giọng nói của cô tuy ưu nhã nhưng lại xa cách. Có một vài tia bài xích rất dễ phát hiện.

Mộc Thanh Phong tuy làm trong giới giải trí nhưng tâm rất sạch. Nếu không anh ta cũng sẽ không vì một mối tình mà đau khổ lâu như vậy. Anh ta tuy biết thứ đen tối nhưng đều không tự mình trải qua nên có chút non nớt.

Vừa nghe Bộ Khuyên nói lời này Mộc Thanh Phong liền thấy hơi xấu hổ. Hắn cũng chỉ là có chút xao động vì biết mình bị lừa. Suy nghĩ kĩ lại thì cô không có yêu cầu hắn phải làm gì. Là tự hắn đơn phương lại còn đi chất vấn cô. Mộc Thanh Phong rất biết điều mà “Xin lỗi!”

Bộ Khuyên thôi không quan tâm bọn họ nữa, cười nhẹ nhìn Lâm Hổ. Lâm Hổ chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh thoáng qua, cả da đầu đều tê dại, cảm giác mình không hề tồn tại nữa. Hắn sợ hãi lùi lại hai bước, con người đối với thứ nguy hiểm đều sẽ sinh ra phản xạ tự nhiên. Hắn ta không hề biết người trông có vẻ mềm mại này ánh nhìn lại đáng sợ như vậy.

“Lâm đ*o diễn tính làm gì Chất Ngữ tôi vậy? Có thể nói cho tôi biết một chút.”

“Không có, tôi không có muốn làm gì. Là hiểu lầm, hiểu lầm…”

“Hiểu lầm sao?… Vậy Lâm đ*o diễn có thể đi rồi!”

Bộ Khuyên kéo dài thanh âm, miết miết cằm đứng thẳng người. Chỉnh lại làn váy có chút nhăn, vẻ mặt lại đổi thành hờ hững đạm mạc. Cô nhìn sang ba tên nam nhân giá trị nhan sắc đỉnh cao, đặc biệt liếc sang Diệm Bân, không nói lời nào mà rời đi.

Diệm Bân nhanh chóng đuổi theo, trong mắt chỉ chứa mỗi bóng dáng của cô. Bộ Khuyên cũng không có ý kiến gì, bước chậm rãi về lại sảnh chính.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.