Đọc truyện Hệ Thống Hoàn Thành Tâm Nguyện Nhân Vật – Chương 2: Minh tinh tùy hứng (2)
Bộ Khuyên trong lòng cười đến vui vẻ, mặt vẫn dùng vẻ đạm mạc nhìn đến cô gái trên đất kia.
Mỹ Nhân ngước lên, trong mắt ngấn nước, bộ dáng ủy khuất khiến người đau lòng. Cô ta lộ ra vẻ vội vàng, hai tay chống trên đất lảo đảo đứng dậy, giọng nói mang âm điệu nức nở:
“Chị Chất Ngữ, em xin lỗi… Có phải em làm chị tức giận? Chị cứ nói ra… em hứa sẽ sửa sai… Xin chị… Đừng ghét em.”
Trong đoàn phim có người chạy lên đỡ, nhìn Bộ Khuyên cực kỳ bất mãn. Đám người đều vây quanh lại hóng chuyện, nhỏ miệng bình luận.
Cô gái đang ngồi ăn cơm bên cạnh tiến lên, cao giọng:
“Cô giả vờ giả vịt cái gì, chị Chất Ngữ không có đẩy cô. Tự té rồi còn ăn vạ.”
Cô gái giọng điệu rất lớn, một tay chỉ vào Mỹ Nhân. Cô ta ngồi rất gần đây nên thấy rõ hoàn cảnh xảy ra.
Mỹ Nhân lau nước mắt không tồn tại, ủy khuất nói: “Tôi…là tôi tự té… Không liên quan đến chị Chất Ngữ…”
Đám người thấy bộ dạng của Mỹ Nhân như vậy thì hồ nghi. Nghĩ rằng cô gái kia muốn lấy mối quan hệ nên thay Chất Ngữ nói chuyện. Ánh mắt cực kì ghét bỏ vứt lên người cô gái nọ.
Cô gái bị nhìn như vậy thì tức giận, mặt mũi đỏ bừng: “Các người có nói lí lẽ không, cô ta là tự té lại nhìn chúng tôi như vậy làm gì?”
Cô gái này là một diễn viên mới vào nghề, may mắn được nhận vai đồng nghiệp của nhân vật chính trong phim. Vẻ ngoài xinh đẹp thanh tú, tính tình hào sảng bộc trực. Kiểu này ở giới giải trí chắc chắn sẽ ăn thiệt.
Nữ hai của phim thể hiện sự tồn tại của mình: “Chị Chất Ngữ không phải cố ý, xin lỗi một chút liền được, không cần làm quá lên như vậy.”
Nữ hai Biện Thư, tiểu thư thế gia, luôn coi thường nguyên chủ không có chỗ dựa. Nhúng một tay vào làm khó dễ, nguyên chủ đa phần đều ăn thiệt. Cô ta nói như vậy chẳng khác nào bảo Chất Ngữ đẩy ngã Mỹ Nhân.
“Tôi thấy cô ta tự ngã, chị Chất Ngữ mới không cần xin lỗi.”
“Lam Nguyệt à, muốn mối quan hệ cũng không cần đổi trắng thay đen chứ.”
Biện Thư cười cười, lời nói ra như đang đùa giỡn với bạn bè thân thiết.
Đám người nghị luận càng không kiêng dè. Nhìn ra phía sau Lam Nguyệt.
Bộ Khuyên đạm mạc hờ hững, ánh mắt như đang xem diễn kịch, thập phần trong suốt, hư ảo. Cô ưu nhã mở miệng, tầm mắt đảo quanh:
“Nói xong chưa?”
Đám người đột nhiên đồng loạt im bặt. Tiếng của Bộ Khuyên không lớn nhưng nghe như thế nào cũng thấy rất kì lạ. Không hiểu sao lại sinh ra cảm giác rợn tóc gáy.
Biện Thư cũng sửng sốt một chút nhưng nhanh chóng bình ổn lại cảm xúc. Cười cười vui vẻ:
“Chị Chất Ngữ, xin lỗi một tiếng là xong rồi.”
“Cho lí do?” Bộ Khuyên bình tĩnh đến mức làm người phát hoảng.
“Chỉ là vô ý làm bạn diễn này ngã thôi mà, xin lỗi một chút là xong thôi.” Biện Thư cố gắng xua tan cảm giác kì lạ kia.
Bộ Khuyên tiến lên, từ trên cao nhìn xuống Mỹ Nhân. Ánh mắt trong suốt, tựa như nhìn vào hư vô.
Mỹ Nhân cảm giác bản thân không còn tồn tại nữa. Cả thân thể đều vô lực rã rời, không nhịn được lùi lại hai bước. Bộ Khuyên vẫn như cũ dùng giọng điệu không chút chập chùng:
“Mỹ Nhân. Cô nói xem.”
“Là em tự ngã, không phải… không phải chị Chất Ngữ… Là em”
Mọi người đều nghe ra sự sợ hãi trong lời nói kia. Ngầm hiểu rằng Chất Ngữ là đang dùng khí thế ép buộc. Biện Thư lại muốn nói chuyện, lời định nói bị một nụ cười khẽ cắt đứt.
Chỉ thấy người thần tình luôn luôn hờ hững kia cười một cái, đôi tay vuốt tóc nhẹ nhàng. Quanh thân toả ra ánh sáng rực rỡ. Đôi mắt khép hờ, cảm xúc gì đều bị che đậy, chỉ có nụ cười còn câu bên môi trông rất vui vẻ. Bộ Khuyên cười cười nói:
“Diễn tốt như vậy, Mỹ Nhân tiểu thư cảm thấy mình sẽ nhanh chóng đạt ảnh hậu không?”
Nói rồi cô thở hắt ra một hơi, quay trở về bàn cơm dọn dẹp. Mọi người giống như đều bị ấn nút tạm dừng, trì độn quan sát động tác mây bay nước chảy của cô.
Sau khi thu dọn, Bộ Khuyên tiến về một phương hướng gần đó, kéo một cái điện thoại từ trong đám người ra.
Cô cười đến dịu dàng, xin phép mượn điện thoại. Người cầm chiếc điện thoại kia mơ màng cho mượn, bị vẻ đẹp của cô làm cho ngây ngẩn.
Bộ Khuyên làm vài thao tác, giơ video trước đám đông. Mỹ Nhân có dự cảm xấu, thành công mở miệng:
“Chị Chất Ngữ, là em sai, chị không cần phải làm như vậy đâu. Mọi người sẽ không nói gì.”
“Sai. Đúng vậy, cô sai. Nhưng mang bộ dáng ủy khuất bị người bắt nạt đó làm gì. Thủ đoạn ở giới này tôi xem đến chán rồi.”
Bộ Khuyên đưa video cho đạo diễn, dặn dò: “Ngài cho tôi lời công đạo đi chứ nhỉ!”
Đạo diễn Đằng Thanh là một người cực kì có tiếng nói trong giới giải trí. Các bộ phim của ông đều đạt rất nhiều thành tựu. Chọn diễn viên đều là nhìn vào diễn xuất, sẽ không thiên vị ai. Cũng rất ghét các thủ đoạn ở giới này.
Ông ta nhìn nhìn video một hồi, sau đó bấm dừng, ngước mắt lên nhìn Mỹ Nhân. Giọng nói đầy sự khó chịu:
“Diễn viên Mỹ Nhân, đừng có làm trò ở đoàn phim của tôi! Cô nên nhớ tôi đã nể mặt Hồ thiếu để cô có vai diễn này. Nên hãy dùng diễn xuất đó vào phim của tôi. Không thì cô có thể rời khỏi.”
Đám người luân phiên nhìn từng người quanh mình. Không biết video có gì làm Đằng đạo diễn phải nói như vậy.
Mỹ Nhân xanh mặt, nghẹn ngào nói chuyện:
“Tôi…tôi là tôi tự ngã, tôi đã nói như vậy rất nhiều lần.”
Đạo diễn Đằng không ngại vạch mặt:
“Tự ngã lại phải chờ chạm vào Chất Ngữ mới ngã, còn dùng bộ dạng bị người ức hiếp nói chuyện. Cô tưởng người ở đây đều là con nít ba tuổi, rất dễ lừa gạt. Mong cô hãy chết phần tâm đó đi. Nếu còn gây chuyện, Hồ thiếu cũng không giữ chân cô ở đây được đâu.”
Hồ thiếu bị đạo diễn Đằng nhắc đến hai lần. Mọi người đều ngầm hiểu người này có kim chủ. Diễn xuất không hay lắm lại được vào đoàn phim. Hồ thiếu này chắc chắn chỉ có một người có khả năng làm Đằng đạo diễn cho sắc mặt.
Người này chỉ có thể là Hồ Chính, tổng giám đốc công tỷ giải trí Thăng Hoa, công ty hot nhất hiện nay.
Người trong đoàn phim đều chỉ chỉ trỏ trỏ Mỹ Nhân nhưng không dám làm quá, sợ Hồ Chính ra mặt.
Biện Thư nhanh chóng hoà vào đám người. Mặc dù không cam tâm để Chất Ngữ may mắn nhưng cô ta còn cơ hội khác.
Mỹ Nhân bị nhìn như vậy thì tức giận bấm nát đầu ngón tay. Mặt vẫn đáng thương hề hề mở miệng:
“Xin lỗi, là lỗi của em. Em không dám nữa, chị Chất Ngữ tha lỗi cho em. Em vì bị cái gì kích thích nên mới như vậy. Chị đừng ghét bỏ em.”
Lam Nguyệt thì không có sợ Hồ thiếu gì gì đó, vẫn lớn giọng:
“Cô toàn tìm lí do, bản thân có lỗi thì thôi đi, còn mặt dày mong người khác đừng chán ghét.”
Bộ Khuyên lúc này đã thu lại nụ cười, nhìn về phương hướng xa bên cánh trái.
Người đi tới có một đôi chân dài miên man, quanh thân toát ra sự âm trầm. Đôi mắt hẹp dài, thân hình rắn chắc hữu lực. Cô chỉ nhìn thoáng rồi chuyển dời lại cục diện phía trước.
Người đàn ông kia bước tới gần làm đám người sửng sốt, theo quán tính nhường một đường lớn. Tất cả đều nhận ra người này, hẳn là Hồ Thiếu trong miệng đạo diễn cũng là người hay xuất hiện trên báo.
Hồ Chính tiến lên, hất Lam Nguyệt sang bên cạnh, áo vest choàng lấy người Mỹ Nhân, ôm cô ta thật chặt.
Bộ Khuyên đang nghi ngờ không biết cái ôm này có làm tiểu Mỹ Nhân gãy xương eo hay không.
Thật là bạo lực a! Ta sợ hãi!
Lam Nguyệt bị đẩy đến lảo đảo, Bộ Khuyên vứt hết mấy ý nghĩ vui đùa kia nhanh tay đỡ lấy. Cực kì tự nhiên rút tay lại ổn định thân mình.
“Là ai làm?”
Giọng nói âm u trầm thấp vang lên khiến người nổi da gà. Hồ Chính dùng đôi mắt hẹp dài nhìn từng người ở phim trường. Mọi người đều có cảm tưởng mình bị một con rắn độc bò quanh người, hít một ngụm khí lạnh.
Bộ Khuyên thắc mắc ở trong lòng. Cái từ “làm” này có nghĩa là gì? Cô nhìn qua Mỹ Nhân đang bị ôm trong vòng tay bạo lực kia.
Cái bộ dạng của tiểu mỹ nhân có bị gì à? Hắn là bị rối loạn nhận thức sao? Ai làm gì cô ta!