Hệ Thống Hoàn Thành Tâm Nguyện Nhân Vật

Chương 17: Cặp đôi làm người buồn nôn (1)


Đọc truyện Hệ Thống Hoàn Thành Tâm Nguyện Nhân Vật – Chương 17: Cặp đôi làm người buồn nôn (1)

Bộ Khuyên nặng nề nâng lên mí mắt, cả người vô lực xụi lơ té trên nền đất lạnh. Trái tim dường như bị thứ gì đó bóp nghẹn lại, tâm tư chết lặng. Mất một lúc sau cô mới dung nhập hoàn toàn linh hồn vào thân thể này. Nhanh chóng bình ổn lại tâm tình đang xáo trộn.

Mà quan trọng hơn, đôi mắt mặc dù có cảm giác đang mở nhưng lại chẳng thấy được gì, khắp nơi chỉ là màu trắng xóa mờ mịt.

Tiêu rồi, tiêu rồi!

Nguyên chủ là người mù nha. Chưa tiếp thu kí ức thì thôi đi, còn không thấy được hoàn cảnh diễn ra. Ứng biến thế nào bây giờ, mới dung nhập nên tai không thể thính nhanh chóng được. Có điều xung quanh vang vọng rất nhiều tiếng nói trộn lại với nhau.

Thật sợ hãi! Cầu Cầu mang chủ nhân nhà ngươi về đi!

Cầu Cầu thấy Bộ Khuyên lại kêu gào một hồi quen thuộc. Khi mới xuyên chủ nhân lúc nào cũng nghĩ loạn như vậy. Nó quen rồi!

▮Chủ nhân, ngài hiện tại đang trong phân cảnh làm lễ kết hôn bị chú rể bỏ lại nha▮

Cái gì?

Kết hôn?

Không được, không được, không được!

Bộ Khuyên hoang mang nói ba lần không được, cô không muốn mang lên người một đời chồng đâu.

Thịt không có mà bắt ta mang tiếng ăn hả. Nằm mơ!

▮Chưa cưới đâu chủ nhân, nhẫn còn chưa mang người ta đã chạy đi mất rồi!▮

Bộ Khuyên lặng lẽ thở phào một hơi. Tặng mười cái huy chương danh dự cho tên rể chạy trốn của nguyên chủ. May mà hắn chạy mất, không thì cô bị cõng nồi. Dù gì cũng phải làm một nữ nhân độc thân có nội hàm, có sự sang chảnh quý phái nha.

▮…▮ Lại phát bệnh rồi!


Xung quanh hết bàn tán rồi lại tiếp tục bàn tán. Bộ Khuyên bị nói cho ong ong đầu óc. Cô sờ lên gò má lành lạnh ẩm ướt. Đây là nguyên chủ trong lúc quá đau lòng mà rơi lệ lúc nào không hay. Vị mặn chát của nước mắt lan tràn nơi đầu lưỡi.

Thứ gì là đắng nhất?

Là nước mắt. Nước mắt cho sự đau lòng.

Cô đã bao lâu chưa thấy đau lòng rồi nhỉ? Năm mươi vạn năm? Một trăm vạn năm? Hai trăm vạn? Hay là chưa bao giờ?

Không còn chút ấn tượng nào cả.

Bộ Khuyên quệt sạch sẽ nhưng giọt nước mắt còn vươn. Cô đưa hai tay huơ vào không trung vài cái rồi túm gọn bộ sarê cưới xuề xòa, nhẹ nhàng nâng người đứng đậy.

Đám đông ồn ào lúc này đều chú ý đến cô gái ở trung tâm. Một thân sarê trắng được may công phu, mái tóc búi thành hình đóa hoa, voan mỏng vì bị ngã mà hơi lệch đi. Nhan sắc trong veo, khuôn mặt trang điểm rất nhẹ nhàng. Chỉ có điều đôi mắt không hề mang theo ánh sáng làm khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp ảm đạm đi vài phần.

Một mỹ nhân mù lòa.

Cô đứng đó, bình tĩnh hờ hững, hàng mi dài che đi đôi mắt không nhìn thấy. Cảm giác cô mang lại chính là muốn che chở. Thân ảnh nhỏ bé cố gắng đứng dậy trông sao mà quật cường như thế. Đám đông im lặng dõi theo từng động tác của cô.

Bộ Khuyên lấy lại bình tĩnh vốn có, bước từng bước dò xét đi về phía trước. Không có dáng vẻ hèn mọn đáng thương, vẫn như thế cao quý từ trong xương máu. Đang đi một cách cẩn thận thì bị cánh tay của ai đó vịn vào, sau đó dịu dàng dìu cô. Bộ Khuyên biết người này không mang ác ý nên cứ thuận theo tự nhiên.

Đã qua sơ kì thực tập, thế giới cô đến về sau sẽ là thật, không phải dãy số liệu chết nữa. Mỗi người ở đây sẽ mang một mùi linh hồn khác nhau, cũng có mã linh hồn khác nhau. Đó là cách để phân biệt người này với người kia chính xác nhất.

Người đang dìu cô mang theo một mùi hương dịu nhẹ, mùi linh hồn cũng vô cùng dễ chịu. Bàn tay mềm mại có độ ấm, trên tay còn đeo vòng trang sức và nhẫn. Đây là phụ nữ, da tay hơi nhăn, chắc là lớn tuổi rồi. Hai người đều im lặng không nói gì. Bộ Khuyên bị dắt đi cả đoạn đường dài, sau đó là một loạt hành động cúi người chui vào xe. Đợi đến khi nghe tiếng nổ máy thì Bộ Khuyên mới thở hắt ra một hơi, mệt mỏi dựa vào ghế.

Thân xác nguyên chủ vừa trải qua một cú sốc tâm lý dẫn đến cả người uể oải vô lực. Cô đã cố gắng lắm mới đi hết đoạn đường dài như vậy, tay chân còn đang run lập cập đây này.

“Hinh nhi, nếu đau lòng thì cứ khóc đi, có mẹ ở đây.” Giọng của người phụ nữ vì kiềm chế cảm xúc nên nghe có chút nghẹn. Bà vừa nói vừa xoa lên gò má con gái mình.

Bộ Khuyên cứ để mẹ của nguyên chủ xoa như thế, cười nhẹ đáp: “Không sao! Con gái không yếu đuối vậy đâu. Chỉ là một nam nhân chẳng ra gì, không đáng để đau lòng.”


Mẹ nguyên chủ hít hít mũi, “Con gái nói đúng, không có hắn thì con vẫn là cô gái xinh đẹp được người yêu mến.”

Bộ Khuyên biết mẹ nguyên chủ chỉ nói cho lấy có cũng không để tâm. Nghĩ gì là quyền của bà ấy. Việc của cô là nhận kí ức với cốt truyện trước cái đã.

Bà Nguyên thấy con gái mình nhắm mắt lại thì cũng không nói lời nào nữa. Lặng lẽ cúi mặt rơi lệ đau lòng. Bà tuy hùa theo lời con gái nhưng vẫn biết nó sẽ đau lòng cỡ nào. Một mối tình đâu phải muốn buông là buông liền được. Con gái bà sao mà đáng thương như vậy? Ông trời thật không công bằng.

Nguyên chủ tên Nguyên Vân Hinh, tiểu thư tập đoàn Nguyên Thị. Mặc dù bị mù nhưng rất được ông bà Nguyên quan tâm săn sóc, hai người chỉ có đứa con gái này. Từ bé cô đã là công chúa nhỏ được người vây quanh, tính tình kiêu ngạo hơn ai hết. Bạn thanh mai trúc mã của cô là Từ Hiên, đẹp trai anh tuấn, còn là con trai chủ tịch tập đoàn Từ Thị.

Hai người tiến tới hôn nhân là vô cùng môn đăng hộ đối. Nguyên chủ còn rất yêu Từ Hiên, từ bé đã xem hắn là cả khoảng trời của mình. Hai mươi bốn tuổi, gia đình quyết định cho hai người kết hôn. Hắn lại bỏ rơi cô giữa hôn lễ để đi theo tình yêu của đời mình.

Nguyên chủ là tiểu thư kiêu ngạo sẽ chịu nổi sao? Tất nhiên sẽ không, cô ấy đau đến muốn tự sát. Thế mà Từ Hiên cùng người mới còn quay lại nói xin lỗi đủ đường. Vân Hinh bị hai người họ xem như chong chóng, trở thành người xen giữa mối quan hệ của họ.

Nữ chính thấy người mình yêu cùng nguyên chủ bên nhau sẽ xảy ra xung đột tình cảm. Lúc đó nam chính sẽ bênh vực nguyên chủ nhưng về sau lại trách móc cô có ý đồ phá vỡ.

Ông bà Nguyên thấy con gái mình đau lòng hết lần này đến lần khác liền đủ đường khó dễ Từ Thị nhưng không hề dễ xơi chút nào. Còn cho người khó dễ gia đình nữ chính.

Tới khi vai trò nữ phụ kết thúc thì Nguyên Thị gặp khủng hoảng sau đó phá sản. Ông Nguyên phát bệnh tim cần mổ gấp nhưng không có tiền. Nguyên chủ hèn mọn đi tìm nam chính xin giúp đỡ. Hắn lại nói đó là quả báo dành cho gia đình cô vì đã đối xử với người yêu hắn như vậy.

Ba nguyên chủ chết, mẹ nguyên chủ cũng đi theo, cô ấy mất tất cả nên làm ra chuyện điên cuồng là bắt cóc nữ chính, cuối cùng bị xe đụng. Lãnh cơm hộp hết vai.

Thế giới này nam nữ chính không có logic như vậy đấy. Rõ ràng ngay từ đầu là Từ Hiên sai, ai nói chuyện tình bất chấp tất cả là tình yêu đẹp.

Đạp lên nước mắt của người khác để hạnh phúc là đẹp!

Đã thế hắn còn mạnh miệng bảo nguyên chủ quá kiêu ngạo, không phải mẫu người hắn thích. Rõ ràng nguyên chủ chỉ kiêu ngạo với người khác, còn với hắn đều dùng sự dịu dàng mà đối xử. Có người mới còn quay lại giày vò tâm tư yếu đuối của nguyên chủ.

Tra nam miệng mồm lắt léo!


Nguyện vọng một là bảo vệ Từ Thị yên ổn, nguyện vọng hai là dành thời gian cho chính bản thân.

Nguyên chủ bên ngoài kiêu ngoại nhưng bên trong rất tốt. Không phải người kiểu phụ nữ chanh chua oán hận, chỉ có lúc gần chết mới xuất hiện một chút điên cuồng tâm lý.

Một tuần trôi qua yên bình. Bộ Khuyên biểu hiện ra bộ dáng rất bình thường. Ngày hôm sau khi buổi lễ thất bại thì báo chí đã đưa tin rầm rộ nhưng bị ba Nguyên và nhà học Từ đè xuống. Gia đình nam chính cũng đến xin lỗi vài lần nhưng ông bà Nguyên từ chối không tiếp. Thế là họ không thèm tới nữa.

✬✬✬✬✬

“Mời ba mẹ ăn cơm.” Giọng nói có hơi hướng dịu dàng mềm mại vang lên.

Ông bà Nguyên vui vẻ gắp thức ăn bỏ vào chén của Bộ Khuyên. Trên bàn toàn là phần ăn chay nhưng không hề đơn sơ. Vì Bộ Khuyên yêu cầu nên cả nhà cũng đổi khẩu phần. Mẹ Nguyên nói ăn chay cũng tốt, không sát sanh quá nhiều sẽ được trời thương.

“Hinh nhi cũng ăn nhiều vào, gần đây có hơi gầy đi rồi.” Bà Nguyên nhét một mớ đồ ăn tràn đầy, sợ con gái mình gắp không được.

Bộ Khuyên cười cười, thực hiện một loạt động tác tao nhã ăn hết phần trong chén. Cô giơ lên đôi đũa riêng, huơ huơ vài cái rồi chuẩn xác gắp một miếng nấm hương bỏ vào chén của ông Nguyên, làm tương tự như thế với bà Nguyên.

Hai người nhìn thấy con gái mình có thể nhận biết đồ vật nằm ở đâu đều vui mừng cười tít mắt. Luôn miệng khen cô thật giỏi.

Niềm vui của con người chính là đơn giản thế đấy. Nhặt được đồng xu nhỏ liền vui vẻ cả ngày.

Bộ Khuyên chỉ đối với ba mẹ nguyên chủ mới mang lên khuôn mặt cười, với bất kì ai khác cũng hờ hững đạm mạc. So với dáng vẻ kiêu ngạo lúc trước còn xa cách nhiều hơn.

Điều làm Bộ Khuyên buồn nhất là cô không thể tự đọc sách.

Sách của ta!

Mấy quyển sách chữ nổi không phải gu yêu thích. Thật là buồn! Cầu Cầu, mang chủ nhân nhà ngươi về đi.

Cầu Cầu lại bị réo tên.

▮Chủ nhân, hay là Cầu Cầu đọc sách cho ngài nghe▮

Ngươi đọc dở tệ.


▮Cũng đâu có tệ lắm!… Hay là ngài kêu Thiên đọc đi▮

Bộ Khuyên hơi nheo mắt, tên Thiên ồn ào đó kêu nó đi ra chẳng phải sẽ ồn chết sao. Không thể nào!

▮Thiên tưởng ngài quên mất nó, lại khóc bù lu bù loa cho xem▮

Vậy nên mới không gọi nó ra. Cầu Cầu chết băm xúi dại ta! Chém đứt đuôi hồ ly nhỏ…

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ suy nghĩ đang diễn ra trong đầu Bộ Khuyên. Không nhìn thấy làm sao biết ai gọi? Tức rồi nha!

Cô mò mò ấn phím nghe, áp vào tai nói “Alo”.

Bên kia không có phản hồi, nếu không nghe tiếng thở cô còn tưởng người nọ đã tắt máy rồi. Bộ Khuyên ưu nhã hỏi lại:

「Xin hỏi ai đang ở đầu dây?」

「Tiểu Hinh, là anh đây.」

Bộ Khuyên cong lên khóe môi.

Cmn. Tiểu Hinh cục shit. Mặt đúng là dày gớm nhỉ, so với Hồ Chính và Mộc Thanh Phong ở vị diện trước còn làm người ta buồn nôn hơn rất nhiều. Bộ Khuyên mất hết kiên nhẫn:

「Có việc gì?」

「Anh muốn gặp em để xin lỗi tử tế.」

Giọng nói của đầu dây bên kia rất ấm, không cẩn thận sẽ làm ngươi sinh ra ảo giác được người ta quan tâm.

「Không cần, đừng gọi làm phiền tôi.」

Bộ Khuyên thẳng tay tắt máy. Cô rảnh lắm sao? Đi xem bọn họ show ân ái à.

Đồ thần kinh rung rinh!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.