Đọc truyện Hệ Thống Hoàn Thành Tâm Nguyện Nhân Vật – Chương 14: Minh tinh tùy hứng (14)
Bộ Khuyên hiện tại thấy mình không khỏe một chút nào cả. Cô chẳng hề quen thuộc với mùi linh hồn của Mộc Thanh Phong nên theo phản xạ sẽ sinh ra bài xích. Mùi linh hồn của Diệm Bân cho cô cảm giác rất quen nên không hề có vấn đề gì.
Hà Miên sau khi đau lòng xong thì dùng đôi mắt có hơi nước mờ ảo nhìn Mộc Thanh Phong, yếu ớt nói: “Phong, có phải anh nhờ cô ấy giả vờ làm người yêu của anh không? Em biết mình đã làm anh tổn thương. Cũng biết đã qua bao lâu mà anh không hề có nữ nhân nào khác. Đừng gạt em, em biết rồi…”
“Em đoán sai rồi! Cô ấy là bạn gái anh. Bọn anh quen nhau đã lâu nhưng không công khai.” Mộc Thanh Phong cắt đứt lời Hà Miên, mắt không chớp lấy một cái mà nói như đúng rồi.
Hà Miên lắc đầu nguầy nguậy. Đôi mắt chuyển động qua lại rồi nhìn chằm chằm Bộ Khuyên, mong nhìn thấy sự lúng túng khác thường của cô:
“Cô ấy độc thân, khi phỏng vấn cô ấy đã nói như vậy. Còn nữa, bên cạnh cô ấy có một Kim Tuấn Vũ lúc nào cũng đi cùng. Anh không cần nói dối, Phong à!”
Lời của Hà Miên vừa dứt thì Mộc Thanh Phong dùng tay ôm lấy mặt Bộ Khuyên, đầu khẽ nghiêng. Nhìn góc độ của Hà Miên thì hai người bọn họ đang hôn nhau.
Nhưng thật sự hông hề có hình ảnh chạm môi như Hà Miên tưởng, chỉ là khuôn mặt rất gần. Mộc Thanh Phong trừng lớn mắt nhìn người trước mặt. Chóp mũi quanh quẩn mùi hương của riêng cô. Rất thơm! Hai người gần như sát vào nhau, có thể cảm nhận được nhịp thở của đối phương.
Mộc Thanh Phong thấy người trước mặt nhìn mình hờ hững. Từ lúc hắn ôm cô cô đã gần như mất phản ứng, trông như người vô hồn. Riêng đôi mắt không ngừng chớp động chứng tỏ cô không phải con rối hay không có linh hồn. Tim hắn đột nhiên đập chệch vài nhịp, nhìn đôi môi hồng nhuận của cô mà khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Mộc Thanh Phong đột nhiên ép sát hơn, mắt nhắm nghiền. Cánh môi hắn chạm vào một nơi mềm mại. Tim như treo ngược, tốc độ đập gia tăng một cách lạ thường. Cùng lúc đó hắn cũng cảm nhận được hơi thở tử vong nặng nề. Hắn biết cô đang tức giận nhưng lại không muốn buông. Mộc Thanh Phong không dám mở mắt nhìn, hắn sợ sẽ thấy vẻ hờ hững kia. Từ lần đầu gặp hắn đã bị cô thu hút, trong lòng cứ dâng lên xúc cảm cực kì đặc biệt. Giống như đã quen biết cô từ rất lâu. Có loại cảm giác chỉ đối với riêng cô mới có.
Cầu Cầu sửng sốt. Muốn xông ra khỏi không gian hệ thống chém chết Mộc Thanh Phong.
Hà Miên thấy hai người như thế thì đau khổ quay đi, chạy như ma đuổi biến mất ở góc hành lang.
Bộ Khuyên mang theo sát ý nồng đậm, cơn gió xung quanh dao động mãnh liệt làm tóc cô bay bay. Lưỡi dao gió cắt ngang chiếc lá một đường hoàn mỹ. Ngay khi lưỡi dao gió sắp vòng qua đây thì Bộ Khuyên bị một cánh tay to lớn nắm lấy, đầu lao vào lồng ngực rắn chắc.
Cơn gió dùng tốc độ nhanh nhất tan đi.
Diệm Bân nguy hiểm nhìn Mộc Thanh Phong đang lúng túng giơ tay giữa không trung, ôm theo Bộ Khuyên lạnh lùng rời đi.
Mộc Thanh Phong ngây ngốc đứng đó, tay còn vương hơi ấm từ đôi gò má mềm mại. Hắn lấy tay miết miết cánh môi, sự nghiêm trang biến thành vẻ mê man. Rồi dần hiện lên vẻ mặt muốn chiếm hữu.
*****
Diệm Bân ôm người trong lòng đi hết đoạn hành lang. Hắn bình tĩnh buông cô ra, cầm lấy khăn tay lau môi của Bộ Khuyên thật cẩn thận. Giống như môi cô chạm phải thứ gì đó rất bẩn vậy.
Bộ Khuyên không hề phản đối, cứ để hắn lau hơn nửa tiếng. Đến khi môi của cô sưng đỏ hết lên Diệm Bân mới dừng lại. Không hề có dáng vẻ mờ ám hay ngọt ngào. Hắn bày ra vẻ tạm hài lòng đi đến cạnh thùng rác vứt cái khăn đi rồi nghiêm khuôn mặt đẹp trở về, giọng điệu ủy khuất:
“Nàng vậy mà để hắn hôn.”
“Ngươi có tức giận không?”
Bộ Khuyên đột nhiên hỏi một câu không hề giống kịch bản, đáng nhẽ cô phải nói “Liên quan gì đến ngươi” mới đúng chứ. Diệm Bân mờ mịt trả lời:
“Giận chứ! Ta còn chưa dám hôn nàng.” Hắn muốn hôn nàng nhưng mà không hề muốn cưỡng cầu nàng chút nào cả.
“Vậy ngươi giết hắn đi.” Bộ Khuyên lạnh lẽo nói.
Nếu lúc nãy Diệm Bân không kéo cô lại thì khẳng định Mộc Thanh Phong đã bị cắt đứt gân cổ.
“Nàng muốn giết người cũng đừng chọn nơi này, sẽ gây chú ý.”
Bộ Khuyên muốn nói rằng cô có thể xử lí ổn nhưng dừng lời định nói. Mộc Thanh Phong không hề có tội lỗi đáng sợ, nếu cô giết chết hắn thì điểm công đứng sẽ bị trừ nhiều. Vẫn nên để chết từ từ tốt hơn. Bộ Khuyên nâng khuôn mặt lạnh, ưu nhã nói:
“Ngươi làm cho Mộc Thanh Phong hết nhảy nhót quanh ta, làm được không?”
“Được! Nàng không nói ta cũng sẽ làm. Đợi đi.”
Diệm Bân cười ấm áp, nhưng khi nhìn đến đôi môi sưng đỏ của Bộ Khuyên liền mất hứng cất đi nụ cười. Cả người đều trở nên ảm đạm.
*****
Ngoài đi làm công ích, đóng vài ba quảng cáo, lâu lâu lại nhận một bộ phim thì Bộ Khuyên không đi nơi nào khác. Các bữa tiệc hay lễ trao giải nhỏ cô đều không góp mặt. Diệm Bân dạo gần đây biến mất vô tung tích, chỉ có Mai Hy Hy rảnh rỗi chạy theo cô mỗi ngày. Người đại diện Hắc Bảo Minh luôn bận rộn nên cũng rất ít khi tới. Vả lại hắn cực kì tin tưởng Bộ Khuyên, tin cô sẽ không tạo ra rắc rối cho hình tượng của mình.
Chỉ có điều chẳng biết vô tình hay cố ý mà cứ đi ra khỏi nhà là lại gặp Mộc Thanh Phong. So với ánh nhìn nghiêm trang ban đầu thì hiện tại hắn làm Bộ Khuyên chán ghét chết đi được.
Đừng nói Bộ Khuyên cô có ảo tưởng cảm giác người bị hại. Sống cả mấy trăm vạn năm, đi qua hơn mấy nghìn thế giới. Người nào, bộ dáng nào, tính cách nào mà cô chưa thấy. Mặc dù Mộc Thanh Phong đã cật lực khắc chế cảm xúc của mình nhưng ánh nhìn mang tính chiếm hữu như vậy cô nhìn không ra chắc.
Nực cười!
Hôm nay là ở viện dưỡng lão gặp được hắn. Cô muốn giết hắn lắm rồi. Cứ thế trực tiếp giết chết đi có phải tốt hơn không.
[Chủ nhân, điểm công đức sẽ giảm rất nhanh. Hắn chưa làm gì có hại cho ai cả.] Cầu Cầu lên tiếng nhắc nhở nhưng lại nhìn Mộc Thanh Phong qua camera hệ thống với ánh mắt muốn xóa sổ.
Chủ nhân của nó là người mà linh hồn thấp kém như Mộc Thanh Phong muốn hôn là hôn sao. Nếu nó có thể hóa bản thể thì thật sự muốn xuất hiện lấy chín cái đuôi quật chết hắn.
Bộ Khuyên áp chế cảm giác bạo ngược trong lòng, xem như không nhìn thấy gì mà đi tiếp.
Mộc Thanh Phong lại không biết điều chặn Bộ Khuyên, chính trực hỏi: “Em rất ghét tôi nhỉ?”
Bộ Khuyên hơi ngước mắt, cười nhẹ: “Anh biết.”
Cô xoay người tránh khỏi tầm chắn của hắn, giọng điệu vẫn như cũ ưu nhã: “Còn không biết điều tránh xa tôi ra.”
“Em để cho Kim Tuấn Vũ theo đuổi em, tại sao tôi thì không?”
“Anh hỏi vấn đề này hơn một tháng rồi.” Bộ Khuyên mất kiên nhẫn trả lời, “Tôi ghét anh. Đơn giản vậy thôi.”
Ai là em của ngươi, ta có thể sinh mấy vạn đứa trẻ như ngươi rồi đó. Em em em cái shit. Tên này thiết lập nhân vật có phải bị sai cái gì không? Rõ ràng Mộc Thanh Phong trong tư liệu của Cầu Cầu là một người nghiêm trang, chính trực lại còn đa tình mà.
Mộc Thanh Phong khuôn mặt dày như cái tường thành tiếp lời: “Em có thể thử tiếp xúc với tôi.”
“Từ chối.” Bộ Khuyên nói xong lời này liền rời đi. Cô sợ mình sẽ xúc động muốn cắt đứt gân cổ hắn. Vì mục tiêu không trừ mất điểm công đức.
Nhịn!
Mộc Thanh Phong bước đến đưa tay muốn kéo cô lại. Vừa mới làm động tác thì người đã nhanh chóng cách xa hắn đến vài mét.
Mai Hy Hy vội chạy tới, chắn ngang tầm nhìn của Mộc Thanh Phong, hùng hổ: “Mộc tiên sinh, chị Chất Ngữ không ưa anh, anh nên biết xấu hổ.”
Mộc Thanh Phong bị che khuất tầm nhìn liền muốn tiến lên. Dáng người cao lớn ép sát làm trợ lý nhỏ rụt đầu sợ hãi.
Bộ Khuyên kéo Mai Hy Hy lại, mạnh mẽ đưa cái chân đạp qua. Người đàn ông bị đạp văng ra một đoạn, tay ôm bụng nhưng mắt vẫn không hề dời khỏi người Bộ Khuyên. Mai Hy Hy nổi da gà đầy mình.
Dù có giá trị nhan sắc cao nhưng phiền chán như vậy rất dễ làm người khác buồn nôn. So với Kim tổng thì người này thật đáng ghét. Mai Hy Hy nghĩ tên này chắc bị nhiễm các thể loại phim tổng tài bá đạo muốn nữ nhân thuộc về tay thì nên dùng cách thô bạo. Chị Chất Ngữ của cô dễ bắt nạt vậy sao?
Bộ Khuyên nheo mắt, chậm rãi đến gần Mộc Thanh Phong.
*****
Mai Hy Hy đến giờ vẫn còn run lập cập, mắt cứ nhìn lại phía sau. Ai biết chị Chất Ngữ cứ thế đến gần mà đánh ngất người ta rồi còn đập cho người ta một trận chứ. Đánh cho đã rồi vứt người vào bụi hoa sắc vi gần đó. Làm cô sợ gần chết, lỡ đâu có người chụp lại hoặc quay phim thì chị Chất Ngữ xong luôn.
Cầu Cầu thì khen một câu đánh rất hay! Bình thường Cầu Cầu thường bắt bẻ Bộ Khuyên vậy thôi nhưng bất cứ ai có ý xấu với cô thì Cầu Cầu như muốn ăn tươi nuốt sống luôn người ta vậy. Cầu Cầu cuồng chủ nhân!
Diệm Bân đang bận xử lí hợp đồng ở một tòa nhà cao tầng. Có người gõ cửa phòng.
“Vào đi.”
Người nọ bước vào phòng báo cáo: “Kim tổng, bên phía tập đoàn Kim Thành không thể điều tra được mấy nhánh lớn. Cũng bởi vì chúng ta có địa vị ngang nhau nên ra tay rất khó.
Diệm Bân uống một ngụm trà nói “Ừ”, xếp mấy tờ giấy hợp đồng thật thẳng rồi nẹp lại. Hắn phải học theo cô gọn gàng sạch sẽ, nếu không cô sẽ không cho hắn vào khu vực của mình.
Hắn nhìn qua mớ văn kiệm lộn xộn, đột nhiên dứng dậy ra về.
Bộ Khuyên đang làm công tác mọt sách thâm niên để giết thời gian. Cô nhìn sách đến xuất thần. Diệm Bân xuất hiện nhưng Bộ Khuyên vẫn không phản ứng.
Thế là hắn chống cằm nhìn cô chăm chú, khuôn mặt đầy vẻ cưng chiều.
“Nhìn nữa ta móc mắt ngươi.” Bộ Khuyên đột nhiên lên tiếng phá vỡ không gian đang hình thành sự lãng mạn.
Diệm Bân tươi cười nói: “Nàng đừng có hung dữ như vậy nha.”
“Xử lí đến đâu rồi.”
“Hơi khó khăn!” Diệm Bân thành thật trả lời, không như mấy nam nhân hay đi trấn an nữ nhân hoặc là mạnh miệng nói mà làm không xong.
“Cần giúp không?”
“Ta không muốn nàng thấy ta vô năng.”
“Không cảm thấy gì cả.” Bộ Khuyên nói lời thật lòng. Cô không cảm thấy gì cả, Diệm Bân có làm được hay không thì cũng không ảnh hưởng gì đến cô.
Diệm Bân cười thành tiếng, cam đoan: “Sẽ xong ngay thôi, đừng nôn nóng.”
“Làm không được thì cứ để ta.”
“Ta sẽ làm được, nói thật với nàng, nửa tháng nữa thôi.”
Bộ Khuyên cũng không nói gì nữa. Mặc dù không khí trở nên im lặng nhưng lại chẳng hề có vẻ ngượng ngùng. Bộ Khuyên thì tất nhiên không biết ngượng, còn Diệm Bân dường như rất quen với điều này.
Luôn có một loại không khí dễ sống chung của hai người lan tỏa.