Hệ Thống Hậu Cung Nhị Thứ Nguyên Của Ta

Chương 1205: Lên Lớp Thi Đấu1


Đọc truyện Hệ Thống Hậu Cung Nhị Thứ Nguyên Của Ta – Chương 1205: Lên Lớp Thi Đấu1


Vũ Trường Không dẫn 4 người nhóm Đường Long đi kiểm tra Tinh Thần Lực, kết quả của 4 người làm người rung động không thôi.
Tạ Giải Tinh Thần Lực đạt 29, trong bạn cùng lứa đã là thành tích tương đối khá, tiếp cận tiêu chuẩn Linh Nguyên Cảnh trung giai.

Đường Vũ Lân Tinh Thần Lực là 44 đạt tiêu chuẩn Linh Nguyên Cảnh trung giai nhưng hắn không nói lần trước mình kiểm tra chỉ có 38, chỉ trong thời gian ngắn Tinh Thần Lực đã tiến bộ không ít.
Làm Vũ Trường Không kinh hỉ nhất là Đường Long và Cổ Nguyệt Na.

Cổ Nguyệt Na có Tinh Thần Lực cao tới mức khủng khiếp đạt tới 119 đạt tới Linh Thông Cảnh.

Đường Long càng là dọa người vì Tinh Thần Lực đạt tới 501 vượt qua Linh Thông Cảnh ở mức Linh Hải Cảnh.
Tinh Thần Lực chia làm 7 cấp độ:
•Linh Nguyên Cảnh: 0 ~ 100
•Linh Thông Cảnh: 101 ~ 500
•Linh Hải Cảnh: 501 ~ 5000
•Linh Uyên Cảnh: 5001 ~ 20000
•Linh Vực Cảnh: > 20000
•Thần Nguyên Cảnh: Chỉ có Cực Hạn Đấu La mới nắm giữ
•Thần Vương Cảnh: Chỉ có Bán Thần trở đi mới nắm giữ
Tinh Thần hệ Hồn Sư ở thời điểm hiện tại là được hoan nghênh nhất khi có sự xuất hiện của Cơ Giáp, hai người Đường Long và Cổ Nguyệt Na có Tinh Thần Lực cực cao càng làm cho Vũ Trường Không càng coi trọng hơn.
Kế tiếp, trong vòng một tuần Vũ Trường Không liền đặc huấn cho 2 người Tạ Giải và Đường Vũ Lân vì Đường Long và Cổ Nguyệt Na có an bài tập luyện hợp lý hơn nên hắn không có can thiệp.

Trong quá trình không có thiếu thực chiến, Tạ Giải và Đường Vũ Lân luân phiên đối chiến với Đường Long cùng Cổ Nguyệt Na mà tất cả đều thất bại.
Đường Vũ Lân vì là Đoán Tạo Sư có tiếp vào nhiệm vụ nhưng vì huấn luyện của Vũ Trường Không dẫn tới chưa hoàn thành nhiệm vụ bị Mang Thiên gọi điện mắng cho một trận, Đường Vũ Lân đành phải kể cho Mang Thiên mọi chuyện.
Tạ Giải khi biết Đường Vũ Lân là một vị Nhị tinh Đoán Tạo Sư liền cùng Đường Vũ Lân thành lập liên hệ muốn cậu trở thành Đoán Tạo Sư cho riêng mình.
Nháy mắt, 2 tháng trôi qua thì mỗi người đều có sự tiến bộ của mình.

Tạ Giải Hồn Lực đạt tới 19 cấp chuẩn bị bước vào Đại Hồn Sư cánh cửa, Cổ Nguyệt Na Hồn Lực nhảy tới 27 cấp Đại Hồn Sư, Đường Vũ Lân Hồn Lực đột phá nhất cấp đạt tới 12 cấp Hồn Lực, hắn tính toán qua nếu chiếu theo tốc độ lên cấp thì tới lúc tốt nghiệp Đông Hải Học Viện sẽ đạt tới 20 cấp Hồn Lực.
Đường Long càng khỏi nói, Hồn Lực từ 25 cấp phi thăng lên 28 cấp làm cho Vũ Trường Không giật mình không thôi.
– Vũ lão sư, tứ ban phái ai ra thi đấu? Có biết trước không?(Tạ Giải)
– Lấy thực lực của các ngươi cần biết trước đối thủ là ai để đánh bại sao? Trận đấu cuối tuần, nhiệm vụ của các ngươi chỉ có một, nghiền ép! Nghe rõ chưa?(Vũ Trường Không)
– Thi Đấu Lên Lớp, mỗi ngày một trận tới khi tất cả trận đấu chấm dứt.

Ta cho các ngươi tiểu mục tiêu, đánh tới năm tư.(Vũ Trường Không)
– Tới năm tư? Có chút khó khăn, dù sao năm thứ tư chí ít mỗi người đều là Nhị Hoàn, có khi tại năm ba đã có rồi.(Tạ Giải)
– Ta là nói năm tư nhất ban.

Đánh bại bọn họ, các ngươi nhận được tất cả phần thưởng, nếu không đạt thì tất cả đều sung vào công quỹ.(Vũ Trường Không)
– Vũ lão sư, có khó quá không?(Tạ Giải)
– Thấy khó thì rút khỏi, Vũ Lân cùng Cổ Nguyệt Na và Đường Long đi thi.(Vũ Trường Không)
– Như vậy tốt nhất, vừa vặn chả muốn cùng trùng ký sinh ở cùng.(Cổ Nguyệt Na)
– Ngươi…(Tạ Giải)
– Không phục liền tới, ta tùy thời phụng bồi.(Cổ Nguyệt Na)
Trung cấp hệ
Nơi này đã bày một đài đấu làm từ những tấm kim loại dày tới mười cen-ti-mét trải thành một khối đường kính cả trăm mét, chiếm gần hết diện tích sân.


Trên đài đấu có Hồn Đạo Vòng Bảo Hộ.
Hôm nay là ngày so tài đầu tiên, để không ảnh hưởng tới việc học của học sinh, trận đấu được cử hành sau khi tan học.

Lúc chuông tan học vang lên, các học viên từ Lầu Dạy Học ùn ùn chạy ra, nhưng chạy tới đài đấu thì không bao nhiêu.
Chủ nhiệm tứ ban Khổng Hãn Văn nhìn thấy Vũ Trường Không cùng ngũ ban học viên tới liền tiến tới bắt chuyện cùng cà khịa nhưng Vũ Trường Không nhìn mà đi sang một bên.
– Xem ra Vũ lão sư đối với học viên của mình rất tự tin, chúng ta trên đài đấu gặp.(Khổng Hãn Văn)
– Hôm nay Thi Đấu Lên Lớp bắt đầu.

Năm nhất ngũ ban khiêu chiến tứ ban.

Vũ Trường Không lão sư, lớp các ngươi xác định mấy người đi thi?(Long Hằng Húc)
Long Hằng Húc rất muốn biết Vũ Trường Không để mình bật đèn xanh 4 học viên mạnh tới mức nào.
– Lớp chúng ta có 4 người dự thi.(Vũ Trường Không)
– Ngũ ban 4 người dự thi.

Khổng Hãn Văn, cho ngươi 5 phút chỉ định học viên.(Long Hằng Húc)
– Đánh với ngũ ban, lớp ta ai ra cũng đủ đè ngũ ban học viên xuống đất ma sát.

Gia Long, Lâm Tôn Nguyên, Mạc Tư, Nguyệt Tôn các ngươi lên đi.

Nhớ, các ngươi đại diện cho vinh quang của lớp bốn đó, phải thể hiện được khí thế của tứ ban.(Khổng Hãn Văn)
Vũ Trường Không khẽ vẩy tay, Đường Vũ Lân cùng Tạ Giải đi ra với Đường Long và Cổ Nguyệt Na.
Tứ ban lấy Gia Long cầm đầu bước ra ngoài, thần sắc trên mặt tràn đầy sự khinh thường đối với ngũ ban học viên.

Ngũ ban do Đường Long dẫn đầu đứng ở đối diện, cậu thấp giọng nói với 3 người Đường Vũ Lân.
– Chờ lát nữa, các ngươi không cần xuất thủ.

Mình ta là đủ tiễn bọn hắn rơi đài.
Đường Vũ Lân, Tạ Giải và Cổ Nguyệt Na gật đầu trước đề nghị của Đường Long.
– Tân sinh trận đầu Thi Đấu Lên Lớp, năm nhất Ngũ ban vs Tứ ban, bắt đầu!(Long Hằng Húc)
Bốn học viên Tứ ban dẫn đầu thả ra Hồn Hoàn của bản thân.
Gia Long tiến tới một bước, thân thể to ra thêm, miệng khẽ gầm lên, con ngươi màu nâu biến thành màu vàng, cánh tay to khỏe hẳn ra, vọt nhanh tới trước.

Lâm Tôn Nguyên thì thào cái gì đó, trong tay xuất hiện một cây pháp trượng, dưới chân quầng sáng lóe lên, một đạo hồng quang từ đỉnh pháp trượng bắn ra, rơi vào trên người Gia Long.

Thân hình Mạc Tư lóe lên, nấp sát sau lưng Gia Long.

Nguyệt Tôn đứng ở bên cạnh Lâm Tôn Nguyên đề phòng đánh lén.
– Chiến thuật tuy tốt nhưng trước thực lực tuyệt đối chỉ là giấy thôi.
Đường Long tay phải khẽ nâng lên hợp lại vì đao sau đó bổ xuống, một đạo Kiếm Khí tự nhiên hình thành xông thẳng về phía Gia Long.

Gia Long chỉ bắt chéo hai tay trước mặt ngạch kháng nhưng lực lượng trùng kích vẫn để hắn dừng lại thân hình, Đường Long thân ảnh quỷ dị xuất hiện ngay trước mặt Gia Long đấm ra một quyền.
Quyền kình quấn quanh lực lượng cường đại thẳng vào bụng Gia Long đấm tới, Gia Long chỉ kịp cảm thấy bụng đau sót sau đó là thân ảnh bay ngược về sau, Mạc Tư núp ở đằng sau Gia Long phản ứng không kịp bị Gia Long đụng phải bay theo về sau.


Lâm Tôn Nguyên cùng Nguyệt Tôn không ngờ tới Gia Long bị một quyền của đối phương đập bay về.
Đường Long lướt sang ngang, bàn tay khẽ rung lên hai lần liền có hai đạo Kiếm Khí úp tới, Vũ Trường Không nhìn trận đấu liền biết trước kết quả.
Oanh
Gia Long và Mạc Tư bị quyền kình của Đường Long làm cho rơi đài, Lâm Tôn Nguyên và Nguyệt Tôn phân biệt lãnh một đạo Kiếm Khí trọng thương không thễ tham gia thi đấu.
– Chả có tính khiêu chiến nào cả.

Thế mà kiêu căng tự mãn làm người tưởng rằng chiến thắng ở trong lòng bàn tay.
Khổng Hãn Văn ngây ra nhìn, trận đấu từ lúc bắt đầu tới khi chấm dứt, chỉ có mười giây.
– Năm nhất Ngũ ban thắng.

Trước khi kỳ thi đấu lên lớp chấm dứt, các ngươi tạm thời vẫn là Ngũ ban, sau khi kết thúc sẽ sắp xếp lại, ngày mai các ngươi tiếp tục khiêu chiến Tam ban.(Long Hằng Húc)
Khi trận đầu Thi Đấu Lên Lớp của Ngũ ban kết thúc, Tạ Giải cao hứng mời mọi người đi ăn ở một quán quen thuộc nhưng khi mọi người tới thấy chủ quán là người quen của Tạ Giải bị một đám côn đồ bắt nạt.
– Uy, các ngươi ỷ vào mình là Hồn Sư là muốn làm gì thì làm sao?
– Một đám nhóc con muốn xen vào việc của người khác? Xéo ngay.(Quang Long)
Đường Long chỉ muốn nhắc nhở Quang Long đám người một chút nhưng đối phương không thèm để ý mà tiếp tục bắt ép chủ quán nộp tiền dù đã cầu xin.
– Đã các ngươi ỷ thế hiếp người thì đừng trách ta hung ác với ngươi.
Đường Long gọi ra Hiên Viên Kiếm mà thân hình lướt tới, Quang Long chỉ cảm thấy áp lực đập vào mặt liền phát giác đau nhói truyền vào đại não, khi hắn định thần lại đã thấy cánh tay trái của mình bị người gọt đi.
– Nhóc con, ngươi dám gây sự với bản đại gia?(Quang Long)
Quang Long cố nén đau đớn dùng tới Võ Hồn của mình, tay phải hắn siết chặt thành quyền hướng thẳng mặt Đường Long đập tới, Đường Long khinh thường nhìn Quang Long, chỉ thấy cậu hơi nghiêng đầu liền né được sau đó vung lên vài đường kiếm đánh trọng thương Quang Long.
– Hừ, nếu không phải trong thành không cho phép giết người thì loại cặn bã không có nhân tính như ngươi đã bị ta giết chết từ lâu rồi.
Hôm sau, Ngũ ban vs Tam ban mà Vũ Trường Không cố tình tránh mặt Tam ban chủ nhiệm vì nàng luôn luôn muốn gây sự chú ý của mình.

Tam ban chủ nhiệm tên là Diệp Anh Dung, nàng khi thấy Vũ Trường Không thì trái tim đập thình thịch, mị lực lãnh ngạo nam thần liền Diệp Anh Dung đều bị luân hãm.
Diệp Anh Dung hôm qua có dẫn học viên của mình tới xem Ngũ ban vs Tứ ban, khi nàng chứng kiến Tạ Giải và Cổ Nguyệt Na Nhất Hoàn là Trăm năm niên hạn bị dọa nhảy dựng.

Những học viên có Nhất hoàn niên hạn là Trăm năm chỉ có Nhất ban mới có.
Buổi chiều, khi tan học thì Trung Cấp hệ đều kéo ra sân.

Diệp Anh Dung tới sơm mà sau lưng nàng là Tam ban học viên, đứng ở trước là 4 nam sinh.
– Vũ lão sư, xin chào.(Diệp Anh Dung)
– Chào cô.(Vũ Trường Không)
– Ta là chủ nhiệm Tam ban, Diệp Anh Dung.(Diệp Anh Dung)
– Ừ.(Vũ Trường Không)
Diệp Anh Dung hướng lớp mình vẫy tay, 4 học viên thi đấu cho Tam ban bước tới.
– Đấu hữu nghị thôi.

Cổ Thiên Nhật, Cổ Thiên Nguyệt, Cổ Thiên Minh và Ty Ty đều phải chú ý, hiểu chưa?(Diệp Anh Dung)
– Thi Đấu Lên Lớp, năm nhất Ngũ ban cũng phái ra 4 vị thi đấu?(Long Hằng Húc)
4 người Đường Vũ Lân xếp theo hình tam giác đứng lại, Đường Vũ Lân đứng đầu tiên, dáng vẻ trầm ổn như núi.


Cổ thị tam huynh đệ đứng cạnh nhau.

Cổ Thiên Nhật đứng giữa, bên trái là Cổ Thiên Nguyệt, bên phải là Cổ Thiên Minh, Ty Ty đứng ở cuối cùng.
– Các ngươi chuẩn bị xong chưa?(Long Hằng Húc)
Cổ Thị tam huynh đệ đồng loạt thả ra Võ Hồn của mình, Ty Ty được một người ôm lấy thăng không.
– Phi Hành Võ Hồn sao? Đúng là đối thủ có chút khó giải quyết.(Tạ Giải)
Cổ thị tam huynh đệ sỡ hữu Võ Hồn – Ma Thiên Chiến Ưng là một loại Điểu Võ Hồn có tốc độ phi hành cao.

Ở trong Hồn Thú Giới thì Ma Thiên Chiến Ưng không mạnh nhưng nó thiện dùng tốc độ thủ thắng, nó có thể bay cao tận 3000m và bay được thời gian dài nên Cổ thị tam huynh đệ đều là Mẫn Công hệ Chiến Hồn Sư.
– Đường Long, đánh thế nào?(Tạ Giải)
– Đơn giản, đánh rụng bọn hắn xuống sau đó cường công.

Nguyệt Na kéo bọn hắn xuống.
Cổ Nguyệt Na hiểu ý liền dùng Phong Nguyên Tố kiềm chế cùng áp bách Cổ thị tam huynh đệ phải hạ thấp độ cao.

Đường Long mượn nhờ khí lực cực lớn của Đường Vũ Lân phi thẳng lên cao.
– Có khả năng ở trên cao chém tới người sao?(Diệp Anh Dung)
Cổ Thiên Nhật thấy Đường Long bay lên liền ra hiệu cho hai huynh đệ của mình, ưu thế của bọn họ là không chiến nên đánh nhau trên không trung là lợi thế của bọn họ.
Đường Long rút Hiên Viên Kiếm từ sau lưng ném mạnh về phía Cổ Thiên Nhật làm hắn sửng sờ, dưới chân Đường Long có thanh quang hiện ra, cậu mượn lực phóng thẳng tới Cổ Thiên Nguyệt.

Cổ Thiên Minh đang ôm Ty Ty cũng bị Đế Long Kiếm phi tới.
– Ngự Kiếm? Đây là thứ mà chỉ có những Kiếm Tu khổ luyện nhiều năm mới làm được.(Vũ Trường Không)
Cổ Thị tam huynh đệ sửng sờ trước hành động của Đường Long, trong chiến đấu tối kỵ nhất là sửng người.

Cổ Thiên Nhật bị Đường Long dùng Ngự kiếm khiển Hiên Viên Kiếm gõ mạnh vào đầu hắn làm cho hắn đầu óc choáng váng rơi xuống dưới, Cổ Thiên Minh cùng Ty Ty không khá hơn là bao bị gõ choáng rơi xuống đất.

Cổ Thiên Nguyệt bị Đường Long một cái tát đập bay về phía mặt đất.
– Năm nhất Ngũ ban, thắng!(Long Hằng Húc)
– Chúc mừng Vũ lão sư, sau này các ngươi chính là Tam ban.(Diệp Anh Dung)
– Đó không phải là mục tiêu của ta, đa tạ.(Vũ Trường Không)
Vũ Trường Không ánh mắt nhìn về phía 4 người nhưng chỉ quét qua mà không bình luận câu nào.
– Vũ lão sư không có bình luận gì hẵn là hài lòng?(Tạ Giải)
– Sao biết, chắc là ý chúng ta cứ tiếp tục phát huy.(Đường Vũ Lân)
– Lần sau, chúng ta cũng không cần lỗ mãng tấn công bọn họ làm gì.

Nếu chúng ta cứ đứng yên thì bọn họ sẽ không nhịn được mà ra tay, lúc đó chỉ cần đánh nhanh thì bọn họ dễ dàng thất bại.
Diệp Anh Dung đứng cách đó không xa nghe được trò chuyện của nhóm Đường Long thì khóe miệng co giật, thông qua nhóm Đường Long trò chuyện thì cô mới biết Ngũ ban là chiến đấu không cần lập kế hoạch gì cả.

Diệp Anh Dung trầm mặc một lúc thì lấy ra Truyền Tinh Hồn Đạo Khí gọi cho một mã số.
– Sao vậy, tiểu muội?(Diệp Anh Ngọc)
– Tỷ, chúng ta thua.(Diệp Anh Dung)
– Thua? Chẳng lẽ đối phương có Phi Hành Hồn Sư?(Diệp Anh Ngọc)
– Không có, đối phương phối hợp quá ăn ý, năng lực cũng ưu tú.

Tỷ, ngươi phải cẩn thận.(Diệp Anh Dung)
– Nhất ban của tỷ lần này có thể gặp phải đối thủ rồi.

Học trò của Lãnh ngạo nam thần không dễ đối phó đâu.(Diệp Anh Dung)
– Ta chờ ngày này đã lâu, lúc trước hắn từ chối ta trước mặt nhiều người chẳng khác nào làm nhục ta.

Bây giờ, ta sẽ trả lại hắn.(Diệp Anh Ngọc)

Diệp Anh Ngọc liền ngắt Truyền Tin Hồn Đạo Khí mà Diệp Anh Dung bên kia lắc đầu thở dài.
– Tỷ quá hiếu thắng.

Hồi trước người ta cự tuyệt tỷ, đâu có nghĩa là người ta sai, sao tỷ lại ghi hận mãi hai năm.(Diệp Anh Dung)
Khi nhóm Đường Long tới nhà ăn dùng bữa thấy Chu Thường Khê vẻ mặt hoảng hốt chạy vào.
– Không tốt, Tạ Giải mau ra xem đi.

Ngoài cửa học viện có một đám người chặn ở ngoài.

Chúng cầm hình của hai người và Cổ Nguyệt đòi học viện giao người.(Chu Thường Khê)
Đám người nhìn nhau liền đứng dậy chạy về phía cổng Học Viện, Đường Long liếc mắt nhìn Cổ Nguyệt Na sau đó cơ thể rung lên, bên cạnh Đường Long xuất hiện một phân thân giống cậu như đúc liền lắc mình biến mất.
– Tạ Giải và Đường Lân Vũ đi tìm Vũ lão sư.

Hai chúng ta tới cổng Học Viện trước để xem đối phương muốn gì? Đây là Đông Hải Học Viện nhưng vẫn tới tận cửa đòi người chứng minh bọn hắn không sợ Học Viện.
Ngoài cửa chính Đông Hải Học Viện, hiện đông chật như nêm cối, ít nhất hơn hai trăm người tướng mạo hung hãn cầm theo vũ khí chặn bít cửa, không ít người còn xách cả Hồn Đạo Khí người thường bị cấm sử dụng.
Quang Long một cánh tay bị Đường Long gọt bỏ được cuốn băng vải, ở phía sau lưng có người giơ lên băng rôn với dòng chữ “Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, giao ra hung thủ!”
– Các ngươi là ai, dám tới đây gây chuyện?(Long Hằng Húc)
– Ta là Quang Tiêu, người đang bị băng vải cuốn ở một bên cánh tay là đệ đệ của ta.(Quang Tiêu)
– Quang Tiêu? Ngươi là Đội trưởng Đại đội Cơ Giáp của Đông Hải Thành, Quang Tiêu?(Long Hằng Húc)
– Ồ, Đội trưởng Đại đội Cơ Giáp của Đông Hải Thành? Hèn chi, đệ đệ mình liền hung hăng càn quấy tại Đông Hải Thành.
Quang Tiêu ánh mắt hung ác nhìn sang giọng nói chế giễu mình cùng đệ đệ liền nhìn sang.
– Ngươi là ai?(Quang Tiêu)
– Ngươi chẳng phải tìm kẻ chém rớt một cánh tay đệ đệ ngươi sao? Ta tới rồi đây.
Quang Tiêu đôi mắt trừng mắt nhìn Đường Long, một áp lực vô hình từ trên người Quang Tiêu bộc phát hướng thẳng Đường Long đè xuống, Đường Long chỉ khoang tay trước ngực lạnh lùng nhìn Quang Tiêu.

Đột ngột, từ sau lưng Đường Long bộc phát ra càng cường đại áp lực nghiền ép khí thế của Quang Tiêu thả ra.
– Ngươi ỷ vào thân phận Đội trưởng Đại đội Cơ Giáp của Đông Hải Thành thay đệ đệ của mình ra mặt mà không nói lý.

Nếu vậy, ta thân là ca ca hắn cũng ra mặt dùng cường thế thủ đoạn đè ép ngươi thì ngươi chả nói gì nhỉ?(Thần bí nhân)
– Khặc khặc, lâu rồi mới có người phách lối ở trước mặt ta.(Quang Tiêu)
Quang Tiêu chân dậm xuống đất một cái, một luồng hào quang màu vàng cực mạnh từ dưới chân hắn bay lên kèm theo là 2 Hoàng 2 Tử 4 Hắc Lục Hoàn dâng lên.

Quang Tiêu phóng thích Võ Hồn của mình, cơ thể bốc lên cao lơ lửng cách mặt đất nửa mét, từ trán bắt đầu xuất hiện những chiếc vảy màu đồng kéo dài xuống hết cơ thể, khiến toàn thân như được bao bọc một tầng thép dày, trên bả vai và ở bên cạnh có ba đoàn hào quang.
Quang Tiêu Võ Hồn cũng giống như đệ đệ mình là Võ Hồn – Thiết Giáp Long, khí tức Quang Tiêu phát tán mạnh hơn Quang Long rất nhiều lần, như một tòa núi cao bễ nghễ.
Có điều, khi khí tức của Quang Tiêu dâng lên liền bị trấn áp một cách thô bạo cực kỳ, khi mọi người nhìn sang thấy được thần bí nhân trong tay nắm một thanh trường thương kèm theo là từng vòng Hồn Hoàn hiện ra, 2 Tử 1 Hắc 6 Đỏ.

Đôi mắt mọi người co rụi lại khi chứng kiến Cửu Hoàn của thần bí nhân xuất hiện cùng với phối trộn Hồn Hoàn.
– Ngươi…(Quang Tiêu)
Thần bí nhân không cho Quang Tiêu cơ hội nói nhảm mà trực tiếp đâm ra nhất thương, Long Thần Thương lực lượng phá vỡ không khí thẳng tiến về phía Quang Tiêu, dù Quang Tiêu có toàn lực phòng ngự cũng không ngăn cản được.
Quang Tiêu nhìn thấy đôi mắt lóe lên tử sắc liền hoảng sợ vô cùng vì hắn nhận ra Thần bí nhân thế lực sau lưng là gì.
– Ngươi là từ nơi đó?(Quang Tiêu)
– Vì vài nguyên nhân nên ta rời khỏi nơi đó.

Đừng để ta nhìn thấy lại ngươi nữa, nếu không là giờ chết của ngươi.(Thần bí nhân)
Thần bí nhân cảnh cáo Quang Tiêu xong hơi liếc nhìn Đường Long khẽ gật đầu sau đó thân hình biến mất đi.
– Xem ra, ta không cần phải ra tay.

Có điều, ta chưa từng nghe qua nơi đó có Phong Hào Đấu La mạnh như vậy.(Vũ Trường Không)
Vũ Trường Không thấy mình đã không có việc liền xoay người về nghỉ ngơi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.