Đọc truyện Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét – Chương 65: Nhìn người khác chơi cũng nghiện?
Dịch giả: Đường Huyền Trang
Phương Khải nghe xong liền cười, thấy qua người ta tập trung chơi, chứ còn chưa thấy qua người khác chơi cũng để ý như vậy.
– Lão bản! Có quái xông đến!
Khi Phương Khải đang chú ý đám người đứng ở đằng sau, thì bỗng nhiên trong màn hình có một đống Thánh Giáp Trùng lao đến.
Một người trung niên lính đánh thuê bị rất nhiều Thánh Giáp Trùng đuổi theo, đang chạy về hướng Phương Khải, Phương Khải quay lại nhìn, thì nhìn thấy sau lưng hắn không chỉ có những con Thánh Giáp Trùng to khỏe hơn cả một người lớn, mà trong đó còn có một con có màu sắc khác biệt, toàn thân lóe ra điện quang, tinh anh Thánh Giáp Trùng!
– Hắc! Cố chủ à! Nơi nay có nhiều côn trùng thật!
Trên đỉnh đầu tên lính đánh thuê này có một danh tự: Meshif.
Hắn chạy nhanh như chớp ra sau lưng Phương Khải.
Mặt Phương Khải co lại:
– Đầu óc ta lúc trước làm sao mà lại thuê tên nài nỉ…
Thừa dịp Thánh Giáp Trùng còn chưa chạy đến, Phương Khải lùi về sau hai bước, mở ra chuyên chú quang hoàng, điên cuồng ném ra chúc phúc chi chùy!
Loại quái như Thánh Giáp Trùng, nó không tấn công còn đỡ, một khi tấn công sẽ bắn ra rất nhiều Sung Năng Đạn!
Ngay khi Thánh Giáp Trùng xông đến cơn lốc chúc phúc chi chùy mà Phương Khải gọi ra, thì lập tức trên màn hình xuất hiện rất nhiều điện quang!
Phương Khải tối sầm mặt lại, một bên điên cuồng ăn máu, một bên tranh thủ thời gian chạy trốn.
– Đã giết hết rồi sao?
Đám người đúng xem đều ngẩn ngơ, vừa nãy còn rất nhiều Thánh Giáp Trùng, đảo mắt một cái mà giờ đã nằm một đống!
– Oh! Ta phát hiện ta đã trở nên cường đại hơn!
Lúc này, Meshif vừa mới được thăng cấp đang ung dung xông lên, một người một ngựa, điên cuồng đánh! Ngay cả Boss cũng không bỏ qua!
– Lão bản, tên lính đánh thuê này trâu a! Thuê ở đâu thế?
– Biết dụ quái, công kích lại còn cao như thế!
– Vậy mà trực tiếp solo Boss!?
Sau lưng truyền đến một loạt tiếng kinh hô.
Mặt Phương Khải lại càng thêm đen:
– Đến phần thứ hai tìm Greiz, hỏi hắn xem Meshif có ở đấy không.
– Lính đánh thuê phần hai lợi hại như vậy?
Lam Yên với Nạp Lan Minh Tuyết đang đứng xem ở đằng sau.
Lính đánh thuê ở phần 1 đều là cung tiễn thủ, da mỏng máu ít, một khi bị đánh lén, trên cơ bản là chờ chết, cho nên phần lớn người chơi ở phần thứ nhất không mấy người thuê lính đánh thuê.
Không nghĩ tới lính đánh thuê ở phần 2 lại lợi hại như vậy!
– Lính đánh thuê này lợi hại a!
Hai mắt Lâm Thiệu tỏa sáng.
– Ngày mai chúng ta khai hoang liền thuê tên lính đánh thuê này.
– Đến lúc đó sẽ thử một chút!
Tống Thanh Phong kích động nói.
Khóe miệng Nạp Lan Minh Tuyết hơi nhếch lên, lộ ra ý vị khó lường:
– Đến lúc đó xem thử một chút.
Đám người phát hiện, Phương Khải đi đến đâu, chúc phúc chi chùy quét qua đến đó, quái vật ngã xuống như đang gặt lúa!
– Lực công kích của lão bản cũng quá cao đi!
– Đi đến đâu chết đến đó?
Mấy người An Thành vừa đi đến quán nét, sau khi thu xếp cho mấy vị bằng hữu, hắn nhìn thấy phía này đông người, vội vàng chạy tới.
Vừa nhìn màn hình Phương Khải, hắn liền choáng váng:
– Lão bản này chơi kiểu gì? Giết quái mà giết như vậy?
Hắn phát hiện sau khi hắn đã đổi pháp trượng, giết quái cũng không mạnh như này!
Sau khi nhìn một lúc, An Thành cảm thấy nhìn Phương Khải chơi quả thật là quá sung sướng, một đường như mây trôi nước chảy!
– Vậy mà còn có thể chơi như vậy?
Tốc độ như này, chẳng trách đẳng cấp chênh lệch nhiều như vậy!
– Lão bản, điểm kỹ năng ngươi tăng như thế nào?
Trong màn hình, chỉ thấy Phương Khải xoay một vòng chúc phúc chi chùy thì ngay cả Summoner cũng đổ, toàn bộ phần 2 chỉ còn lại Duirel, một tên tư lệnh không lính ở trong cổ mộ Tal Rasha.
Cuối cùng Nạp Lan Minh Tuyết cùng nhìn ra chút đầu mối, nàng nhớ chúc phúc chi chùy là sát thương ma pháp, mà trang bị Phương Khải mặc, chỉ có gia tăng tốc độ thi pháp, không thấy tăng thêm thuộc tính ma pháp.
Lại cũng không có trang bị cộng kỹ năng như pháp trượng của An Thành.
Theo lý thuyết, coi như mạnh, thì cũng chỉ mạnh ở phòng ngự mới đúng.
– Kỹ năng?
Không ít người còn chưa hiểu, nhìn về phía Nạp Lan Minh Tuyết.
Chỉ thấy Phương Khải mở ra bảng kỹ năng, Nạp Lan Minh Tuyết nhìn thấy hai cái kỹ năng mà Phương Khải thường dùng nhất: Chúc phúc chi chùy cấp 3, chuyên chú quang hoàn cấp 3.
Ngay sau đó nàng nhìn thấy thuộc tính của chuyên chú quang hoàn:
“Khi bắt đầu, linh khí sẽ gia tăng lực phá hoại cho người chơi và đồng đội, giảm khả năng công kích bị cắt đứt.
Bài trừ xác suất gián đoạn + 20%.
Sát thương + 90%.”
Tất cả mọi người nhìn thấy kỹ năng này liền hít một hơi thật sâu!
Quang hoàn vừa mở, sát thương của tất cả mọi người gia tăng 90%.
Việc này chẳng phải tương đương với việc sát thương cả đội tăng lên gấp đôi!
– Khó tranh lính đánh thuê của lão bản công kích lại cao như vậy?!
– Kỹ năng về sau của các chức nghiệp càng ngày càng lợi hợi a…!
– Cái này tác dụng với cả công kích pháp thuật?!
Phúc Lão vội vàng hỏi.
Sát thương chúc phúc chi chùy của Phương Khải cao như vậy, chắc là chuyên chú quáng hoàn sẽ có tác dụng với kỹ năng sát thương pháp thuật?
Trong đội ngũ của hắn tất cả đều là Pháp Sư! Còn nguyền rủa của Vong Linh Pháp Sư chỉ hữu hiệu với công kích vật lý, bởi vậy Vong Linh Pháp Sư trong đội ngũ của hắn không có tác dụng quá lớn.
Nhưng nếu như quang hoàn kia cũng có tác đụng với pháp thuật…
Chờ đến lúc bọn hắn lên cấp 18, mở quang hoàn ra, chẳng phải An Thành có thể miểu sát quái?
Nhưng tiếp theo, bọn hắn nhìn thấy Phương Khải lắc đầu:
– Chuyên chú quang hoàn chỉ có tác dụng với một cái pháp thuật là chúc phúc chi chùy, còn đối với pháp thuật khác thì vô hiệu.
– Vậy mà chỉ hiệu quả với mỗi kỹ năng chúc phúc chi chùy?!
– Thế mà còn phải lưu ý như vậy?!
Nghe thấy Phương Khải nói, đám người lại chấn kinh lần nữa!
– Cho nên chuyên chú quang hoàn cần phối hợp với chúc phúc chi chùy rồi thuê một tên lính đánh thuê cận chiến? Hai bút cùng vẽ?
– Tê—– phối hợp kiểu này….!
Đám người càng nghĩ càng ngạc nhiên!
– Thảo nào lão bản không chờ đến cấp 30 để đi đường Thiên Đường Quyền…
Mị lực của Diablo nằm ở trang bị và kỹ năng, thông qua sự phối hợp khác nhau có thể tạo ra những phong cách khác nhau trong cùng một chức nghiệp!
Ví dụ như Thánh Kỵ Sĩ, rõ ràng là chiến sĩ, nhưng phối hợp theo kiểu Phương Khải, lại hóa thanh Pháp Sư mặc trọng giáp, có thể xa có thể gần, kháng được Boss, thả diều được!
Quái đông thì dùng pháp thuật quần công, gặp được Boss da dầy thịt béo thì kết hợp cả pháp thuật lẫn vật lý, hai bút cùng vẽ, hoàn toàn lật đổ định nghĩa về chiến sĩ!
Quan trọng nhất là, sát thương lại còn vô cùng cao!
– Tăng kỹ năng mà cũng cần học vấn?!
– Nhìn lão bản chơi, quả thật hơn mấy chục năm suy nghĩ của lão phu!
Nhìn thấy cách phối hợp với tăng điểm của Phương Khải, Nạp Lan Hồng Vũ lộ ra vẻ trầm tư.
Tống Thanh Phong thì vỗ vai hai tên chơi Thánh Kỵ Sĩ là Lý Bình và Lâm Thiệu:
– Học được chưa? Tăng điểm mù quáng như các ngươi, đến màn thứ hai để Meshif lên trên, hai người các ngươi làm tiểu đệ theo sau nhé?
Không chỉ bọn hắn, mà ngay cả mấy người Bạch Lãng cũng phát hiện, chỉ cần phối hợp kỹ năng cho tốt, cho dù trang bị bình thường cũng có thể phát ra uy lực mạnh!
Đương nhiên, trang bị mạnh thì càng như dệt hoa trên gấm.
Ngay lúc này, mọi người nhìn thấy Phương Khải mở ra cửa truyền tống, trở lại thành, lui ra khỏi trò chơi.
– Lão bản? Tại sao không chơi nữa? Tiếp tục chơi đi!
Mọi người ngẩn ra, xem thoải mái không nói, vậy mà còn có thể học được nhiều thứ như thế, quả thật khiến cho người ta muốn ngừng mà không được!
Kết quả là Phương Khải chẳng nói chẳng rằng liền xuống máy, mọi người có thể nhẫn sao?!
Chỉ thấy Phương Khải liếc qua thời gian:
– Sắp 12h giờ rồi các ngươi còn không đi?
– Sắp 12 giờ?
An Thành ngây người, làm sao có cảm giác như mình vừa mới tới?
– Không phải chứ? Nhanh thế?
– Ta cũng không để ý!
– Xong! Xong! Ta còn phải về Yên Hải thành đấy! Làm sao đã 12 giờ!