Đọc truyện Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét – Chương 328: Máy xúc thi công công trình
“Xem quyền trượng Tài Quyết của ta đây!” Lúc này Admin SSTruyen.com nắm lấy một thanh đại bổng hắc thiết trong tay cũng xông về phía trước tham gia náo nhiệt, vung vũ khí khổng lồ ra, chỉ một gậy đã đập nát đầu mấy tên tu sĩ! Cũng nện toàn bộ tòa tháp nát nhừ!
“Sao có thể?! Đây là người phương nào?!” Sắc mặt tu sĩ khôi ngô mặc áo bào đen chuyển thành xanh xám, “Không phải chỉ có ông chủ một công hội Internet Khởi Nguyên thôi sao?! Tại sao lại tới nhiều cường giả như vậy?!”
“Không…đừng giết ta!” Tên tu sĩ cột băng gạt trên mặt cùng với hai tên lưu manh lúc trước thì vênh váo vô cùng, hiện tại thì mặt mũi sưng vù, nhất thời sụi lơ trên mặt đất, điên cuồng kêu rên, mùi khai nước tiểu truyền đến từ dưới đũng quần.
Nhưng sau một khắc, lập tức bị pháp thuật liên miên bao phủ, không kịp kêu thảm!
“Mạng của tiểu nương bì này các ngươi cũng mặc kệ sao?!” Tu sĩ mặc áo bào đen gầm lên một tiếng, hội tụ linh lực trong tay, lập tức bóp nát một tấm huyết phù!
“Đừng A A A A A A A!” Nguyễn Ngưng bị dọa đến mức trái tim muốn rớt ra.
Cùng lúc đó, trong một gian phòng dưới mặt đất, Phương Khải gửi một tin nhắn: “Là chỗ này đúng không?”
“Không sai.”
Linh quang xung quanh bùng lên, cấm chế phòng ngự cơ hồ lập tức bị xuyên thủng, ngay sau đó ngực hai tên tu sĩ áo bào đen trông coi lập tức bị xuyên thủng!
“Đối phương đã phát động huyết phù, nhanh cứu người.” Ông chủ Phương nhận được một tin nhắn.
Bên trong tầng hầm, bên trên phù triện được vẽ bằng máu toát ra màu đỏ đến mức như máu sắp tràn ra, nhưng lại bị một cỗ lực lượng kiềm chế, làm cho bình màu đen rung động một trận.
Một phút sau, Phương Khải đưa một cái bình màu đen cho Ngưng Bích, đánh pháp quyết ra, chú thuật được giải!
Ngưng Bích lại dùng một đoàn linh khí điểm vào 2 đạo quang mang như có như không trong bình: “Tốt.”
1 giây.
2 giây.
3 giây.
Hề Duyệt nhào vào trong ngực Nguyễn Ngưng, trợn mắt hét to: “Tại sao lại không có phản ứng gì?”
Lúc này ông chủ Phương mang người bay tới, chỉ vào 2 đạo linh quang bên cạnh: “Phản ứng cái lông, chỉ cần hồn phách ngươi trở về bình an là được rồi, chỉ bị suy yếu trong mấy ngày tới thôi.”
“Sao ngươi không chịu nói sớm?!” Nguyễn Ngưng lộ ra bộ dáng người không chết sắp bị hù chết, gào thét một trận, “Với lại người ta bị rút hồn làm gì trở về bình an, nhẹ nhàng giống như ngươi nói chứ?! Có giỏi thì ngươi rút hồn ngươi ra rồi bình an trở về xem?!”
Thực sự bị chọc giận bùng nổ.
“Ta thật con mẹ nó chưa từng thấy bị rút hồn còn có thể la hét sinh long hoạt hổ được như vậy.”Ông chủ Phương nhỏ giọng nói thầm.
Mặt Nguyễn Ngưng tối sầm: “…”
Thực sự muốn giết người.
Biểu lộ của người chung quanh không biết nên khóc hay nên cười, bất quá coi như việc này đã được giải quyết trọn vẹn.
“Đúng rồi, ngươi nên cảm ơn tiểu gia hỏa này cho tốt.”Ông chủ Phương kéo Trâu Mạc qua nói, “Nếu Trâu Mạc không nhìn ra ngươi dị thường, hiện tại ông chủ ta đã thắp nhang cho ngươi rồi.”
“Nha…”Nguyễn Ngưng vội vàng nói, “Tiểu Mạc, cảm ơn ngươi.”
Mà lúc này đây, Phương Khải bỗng nhiên thoáng nhìn một bóng đen ở đường chân trời đang cấp tốc bỏ chạy.
Đầu lông mày ông chủ Phương khẽ nhếch, hóa thành một vòng sáng lấp lánh, hoàn toàn bỏ những người khác qua một bên, không nhanh không chậm đi theo phía sau.
Thời gian ước chừng một nén nhang qua đi, đã đến gần một khu rừng mục nát cạnh khu phế tích đô thị.
Trong rừng cây mục nát, bốn phía đều là mộ bia ngỗn ngang bừa bãi, giống như một mảnh mộ viên to lớn.
Trong đất bùn đen nhánh, thậm chí có thể nhìn thấy nửa đoạn xương khô lộ ra ngoài.
“Người nào tự tiện xông vào U Minh địa cung!?” Phương Khải còn chưa quyết định có nên đi vào hay không, lập tức nhìn thấy có mấy tu sĩ mặc áo bào đen xông tới.
Ngay sau đó, mấy luồng khí tức cực kỳ khổng lồ cũng theo đó bao phủ tới.
“Nhiếp Hồn sứ!”
“Câu Hồn sứ!”
“Đoạt Hồn sứ!”
“Ba người chúng ta ở đây, người nào dám đến U Minh địa cung làm càn!” Ba đóa mây đen giống như ba ác quỷ xoay quanh trên không trung.
Ngay sau đó, phía sau lại dâng lên một đạo khí tức càng mạnh hơn, một cái mặt quỷ xuất hiện trên không: “Chúng ta đang nghĩ làm sao dụ ngươi tới cửa, không ngờ ngươi lại tự tới.”
“Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại xông tới, hôm nay Kiếp Hồn lão nhân ta sẽ lấy thủ cấp của ngươi hiến cho cung chủ!”
“Kiếp Hồn trưởng lão?!” Tên tu sĩ mặc áo bào đen chạy trốn kia nhất thời đại hỉ.
Hắn dám đánh cướp người của công hội Võng Du Nghịch Thiên thì đương nhiên không phải chỉ nhìn trúng Linh Tinh, nếu nhờ đó dẫn dụ được Phương Khải thì sẽ là một đại công.
Cái mặt quỷ kia càng lúc càng gần, phảng phất như che khuất bầu trời, treo ở trước mặt Phương Khải: “Chỉ một mình ngươi cũng dám đến đây?! Lão phu nên nói ngươi ngu xuẩn hay là vô tri đây? Yên tâm, bọn ta sẽ chế ngươi thành một cỗ khôi lỗi không có linh hồn, để ngươi quay lại cửa tiệm, đem hết toàn bộ bí mật của cửa tiệm đến đây!”
Một cỗ khí tức vô cùng kinh khủng phủ xuống, cơ hồ phong kín tất cả đường lui của Phương Khải, chung quanh đều hóa thành một mảnh màn trời vạn quỷ bay loạn!
Vô số quỷ ảnh từ lòng đất tuôn ra, vô số u hồn, tử linh giống như bị cái gì đó kinh động, đột nhiên thức tỉnh, chen chúc chui ra giống như yêu ma ngửi được mùi máu tươi.
Cơ hồ trong chốc lát, chung quanh lít nha lít nhít u hồn lệ quỷ vô cùng vô tận.
“Cá lớn không có ở đây, cá nhỏ chỉ có hai ba con?” Phương Khải nhíu nhíu mày, “Cung chủ gì đó của các ngươi hình như không có mặt…”
“Đối phó con hàng như ngươi mà cần cung chủ tự mình động thủ sao?” Cái mặt quỷ kia cười lên làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm, “Tự ngươi đã muốn chết thì không trách được ta!”
Nhiếp Hồn sứ: “Ta sẽ cạo da ngươi ra từng tấc từng tấc.”
Câu Hồn sứ xoay quanh trên bầu trời như quỷ vụ: “Đã lâu rồi không hưởng thụ mùi vị linh hồn tu sĩ như ngươi…”
Đoạt Hồn sứ nhìn tên tu sĩ cao lớn mặc áo bào đen bị trọng thương kia: “Văn Khôi, ngươi làm rất tốt, đợi chút nữa bản tọa sẽ đặc cách ban thưởng cho ngươi một khối huyết nhục…”
“Kiệt kiệt kiệt kiệt… Sặc…!?”
Tiếng cười bỗng nhiên dừng lại, sau lưng Phương Khải bỗng nhiên dâng lên một mảnh bóng mờ vô cùng to lớn, kinh khủng.
Cùng lúc đó, phi kiếm đầy trời cơ hồ trải rộng toàn bộ bầu trời! Lít nha lít nhít, vô cùng vô tận, che khuất bầu trời!
Ngự Kiếm Thần Thuật mạnh nhất phái Thục Sơn!
Kiếp Hồn trưởng lão: “…”
Tam sứ: “…”
Admin SSTruyen.com: “…”
Bọn người Nguyễn Ngưng lúc này đã về tới trước cửa tiệm.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Động đất à?!”
“Các ngươi nhìn bên kia!” Bỗng nhiên có người kinh hô, chỉ về phía chân trời xa xôi.
Chỉ thấy ở trong viễn không, trời u ám, một đạo bóng mờ to lớn đáng sợ, phảng phất như một cự thần viễn cổ trấn áp thiên địa!
Cho dù khoảng cách xa nhau như thế, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một cỗ khí tức làm cho người ta cực kì sợ hãi.
Trên toàn bộ bầu trời kia, xuất hiện phi kiếm đầy lít nha lít nhít, phi kiếm giống như thiên hà, đánh xuống giống như cuồng phong bạo vũ, từ chín tầng trời mạnh mẽ lao xuống!
…
3 phút sau, một người thanh niên ngồi trên phế tích, phun ra một ngụm khói, giẫm tắt tàn thuốc, vung kiếm viết mấy chữ lớn.
Vài giờ sau.
Bóng đêm u tĩnh, gió thổi cành khô phiêu diêu.
“Hôm nay may mắn đến được yến hội của Luân Hồi Vương, quả nhiên là hi vọng đã đến, hi vọng đã đến rồi!” 1 bóng đen lao nhanh xuống.
“Chúc mừng cung chủ, chúc mừng cung chủ, ngày sau từng bước thăng tiến, sặc…”
Tiếng nói đột ngột dừng lại.
“U Minh địa cung đâu?!” Sắc mặt U Minh cung chủ cực kỳ âm trầm, thét lên một tiếng, “Là kẻ nào dám hủy U Minh địa cung của ta!? Bản tọa nhất định chém ngươi làm muôn mảnh!”
“Học viện Lam Tường?! Là học viện Lam Tường!” Trong lời nói một tên người hầu phía sau lộ vẻ run rẫy, “Cung chủ, ngài nhìn chỗ này có người để tên lại, máy xúc thi công công trình học viện Lam Tường!”
U Minh cung chủ: “!!??”