Đọc truyện Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi – Chương 228: Kết Thúc 2
Cảnh Dương nằm trên ngực Thương Vọng, nghĩ đến thời gian mình rời đi, nếu tính theo thời gian của Nhân giới thì bọn họ thật sự đã xa nhau rất lâu rồi.
Hơn nữa, hắn không có ký ức khi luân hồi nên không cảm thấy nhớ nhung.
Bây giờ tất cả ký ức của hắn đều đã khôi phục, cảm giác nhớ nhung của hắn liền bùng nổ.
Cảnh Dương vùi mặt vào trong ngực Thương Vọng, có chút buồn bã nói “Ta rất nhớ ngươi.”
“Ta cũng rất nhớ em, lần sau đừng có làm trò ngốc như vậy nữa.” Thương Vọng nâng mặt hắn lên và hôn hắn.
Mặc dù đã đi theo hắn mấy đời để dẫn hắn trở về, nhưng trong những thế giới đó đều chỉ là một phần linh hồn của y mà thôi, không phải một y hoàn chỉnh.
Cho nên nỗi nhớ của y mãnh liệt hơn Cảnh Dương trước đây không có ký ức rất nhiều.
“Ta tùy hứng như vậy, có phải ngươi không còn yêu ta không?” Cảnh Dương rơm rớm nước mắt nhìn y.
“Tình yêu của ta dành cho em mỗi một khắc đều không ngừng tăng lên, cũng sẽ không bao giờ giảm đi.” Thương Vọng biết Cảnh Dương lại nhập vai vào nhân vật sầu muộn rồi, nên rất phối hợp dỗ dành hắn và cũng bày tỏ tình yêu của mình với hắn.
“Vậy thì tại sao lâu như vậy ngươi mới đi tìm ta?” Cảnh Dương oán giận nói “Ngươi có biết ta luân hồi đến mức gần như chán ghét cuộc đời và muốn hồn phi phách tán không.”
Thương Vọng ôm hắn nói “Để ta từ từ nói cho em nghe…….”
Tại sao Thương Vọng lại để làm Cảnh Dương luân hồi lâu như vậy mới đi tìm hắn, và dùng cách gì mang hắn mang về? Nếu giải thích cặn kẽ thì sẽ mất rất nhiều thời gian.
Nhưng nếu chỉ giải thích về tình huống thì mấy câu là có thể kết thúc rồi.
Nhưng nếu muốn biết chi tiết về thân phận của Cảnh Dương và Thương Vọng, cùng lý do tại sao Cảnh Dương lại đến Nhân giới không ngừng luân hồi, và cả cách Thương Vọng mang hắn về.
Vậy thì phải đầu bắt tìm hiểu lại từ đầu.
Phụ thân của Cảnh Dương là Thiên Đế, mẫu thân là Thiên Hậu.
Hắn là hài tử đầu tiên của Thiên Đế và Thiên Hậu, sinh ra đã là Thái Tử của Thiên giới.
Thân phận Thái Tử của Thiên giới vô cùng tôn quý, cho nên sinh ra Thái Tử của Thiên giới tự nhiên sẽ không phải là một việc dễ dàng.
Thiên Hậu mang thai hắn mười mấy vạn năm, hắn mới thành hình ở trong bụng Thiên Hậu.
Khi hắn được sinh ra, mười vạn thiên kiếp giáng xuống đã được Thiên Đế và Thiên Hậu gánh thay hắn.
Thiên Hậu đã tiêu hao rất nhiều nguyên khí để mang thai và sinh ra hắn, và vì gánh thêm một phần thiên kiếp nên thân thể của nàng càng trở nên suy yếu hơn.
Vì vậy Thiên Đế đã đưa nàng đến Dục Thần Trì tu dưỡng, hy vọng thân thể của nàng có thể nhanh chóng khôi phục.
Dục Thần Trì quả thật là thánh địa để thần tiên chữa trị và tu dưỡng, nhưng có một điều cần phải tuân thủ là ở trong Dục Thần Trì không được suy nghĩ lung tung, càng không được để cảm xúc lên xuống.
Nếu không sẽ bị năng lượng sắc bén trong ao gây thương tích, và khiến cho thương tích càng nghiêm trọng hơn.
Vốn dĩ Thiên Đế ngoài xử lý một số chính vụ của Thiên giới, thời gian còn lại đều sẽ cùng Thiên Hậu tu dưỡng ở Dục Thần Tì.
Tuy bọn họ là Thiên Đế và Thiên Hậu của Thiên giới, nhưng về mặc tình cảm thì lại là một đôi phu thê yêu nhau sâu sắc và vô cùng ân ái.
Cứ mỗi mười vạn năm, Thiên Đế lại phải hạ phàm đầu thai lịch kiếp mười lần.
Mặc dù hắn cũng bị thương vì gánh thiên kiếp, nhưng đến thời gian lịch kiếp thì hắn nhất định phải hạ phàm, nếu không thì thiên kiếp sẽ giáng xuống.
Trước đây Thiên Đế đã hạ phàm lịch kiếp rất nhiều lần, hơn nữa thời gian ở phàm trần nhanh hơn trên Thiên giới rất nhiều.
Phu thê bọn họ cứ tưởng rằng lần này cũng chỉ là chia ly ngắn ngủi mà thôi, rất nhanh là có thể gặp nhau.
Nhưng ai ngờ lại có người lợi dụng việc bị thương Thiên Đế.
Thiên Hậu có một biểu muội là nữ nhi của Thủy thần, tên là Vũ Cơ.
Vũ Cơ từ nhỏ đã ghen tị với vị biểu tỷ ưu tú hơn mình về mọi mặt này.
Sau khi biểu tỷ của ả trở thành Thiên Hậu, Thiên Đế vốn nên có hậu cung vô số, nhưng ngoại trừ chính thê là biểu tỷ của ả thì hậu cung chẳng có phi tử nào cả.
Nếu hậu cung của Thiên Đế trống rỗng là vì biểu tỷ của ả quá lợi hại, không cho Thiên Đế nạp phi, hơn nữa phu thê bọn họ còn không hoà thuận vì chuyện này, có lẽ ả sẽ không ghen tị như vậy.
Nhưng hai người đế hậu lại vô cùng ân ái, thậm chí còn có thể ví như keo sơn.
Điều này khiến Vũ Cơ rất ghen tị.
Vốn dĩ Vũ Cơ có phụ thân là Thủy thần, biểu tỷ lại là Thiên Hậu, muốn gả cho thần tiên nào mà không được.
Nhưng cố tình trong quá trình quan sát mối quan hệ giữa Thiên Đế và Thiên Hậu, ả đem lòng yêu Thiên Đế.
Vũ Cơ yêu mà không được cảm thấy rất thống khổ.
Ả có ý đồ muốn dụ dỗ Thiên Đế, cảm thấy nếu Thiên Đế cũng thích mình, vậy thì cho dù biểu tỷ phản đối cũng vô dụng.
Ả sẽ có thể trở thành phi tử duy nhất của Thiên Đế, sau này còn có thể cướp đoạt hết sự sủng ái của Thiên Đế dành cho biểu tỷ của ả nữa.
Ảo tưởng của Vũ Cơ rất tốt đẹp, nhưng khi ả thật sự đi quyến rũ Thiên Đế lại bị Thiên Đế nghiêm phạt.
Bởi vì nể tình ả là biểu muội của Thiên Hậu nên đã không giết ả ngay tại chỗ.
Vũ Cơ đương nhiên là không cam lòng khi bị nghiêm phạt, nhưng không cam lòng cũng vô dụng, ả không làm được gì cả.
Mấy vạn năm qua đi, Thủy thần vài lần muốn gả ả nhưng đều không được, bởi vì ả yêu Thiên Đế càng ngày càng sâu đậm, yêu đến mức đau khổ.
Khi biết Thiên Đế phải hạ phàm lịch kiếp với tình trạng bị trọng thương, ả liền có ý đồ muốn đạt được thứ mình muốn ở Nhân giới.
Nếu Thiên Đế không bị thương, cho dù có thành người phàm thì ả cũng không thể làm gì được.
Nhưng lần này Thiên Đế lại hạ phàm với tình trạng trọng thương, có nghĩa là ả có thể thừa nước đục thả câu.
Vũ Cơ đến nơi Thiên Đế hạ phàm để gặp Thiên Đế.
Vốn dĩ ả muốn tạo ra một đoạn thời gian tình yêu tốt đẹp với Thiên Đế, để khi Thiên Đế trở lại Thiên giới, có lẽ sẽ nhìn lại quá trình bọn họ yêu nhau ở thế gian mà có tình cảm khác với ả.
Nhưng mặc kệ Vũ Cơ quyến rũ như thế nào, Thiên Đế cũng không động tâm.
Thiên Đế chỉ lịch kiếp mười lần, mắt thấy mấy kiếp đã qua đi nhưng cũng không đạt được mục đích yêu nhau với Thiên Đế, điều này khiến ả cảm thấy rất buồn cùng không cam lòng, quyết định bí quá hoá liều.
Vũ Cơ nghĩ, dù không thể yêu nhau với Thiên Đế thì cũng phải lưu lại kỷ niệm đẹp khi ở bên Thiên Đế.
Tốt nhất là có thể mang thai con của Thiên Đế, vậy thì cho dù đã trở lại Thiên giới, Thiên Đế cũng sẽ không trừng phạt.
Hơn nữa, từ nay về sau bọn họ sẽ có một đoạn ràng buộc không thể phá vỡ.
Vũ Cơ sử dụng mê hồn thuật xảy ra quan hệ với Thiên Đế vài lần, và thành công mang thai con của Thiên Đế như mong muốn.
Sau đó ả tìm một nơi ở thế gian để ẩn náu, muốn trộm sinh ra đứa nhỏ này.
Bởi vì Vũ Cơ vẫn luôn ở thế gian khi mang thai, và lúc ấy làm ả mang thai cũng chỉ là thân thể phàm trần của Thiên Đế.
Cho nên ả chỉ mang thai ba mươi năm đã sinh ra hài tử.
Vũ Cơ cho rằng sinh hài tử ở thế gian là có thể tránh được thiên kiếp, nhưng con của Thiên Đế giáng sinh thì không có khả năng thiên kiếp không giáng xuống.
Thiên Hậu đang tu dưỡng ở Dục Thần Trì thì đột nhiên phát hiện thiên kiếp của Thiên Đế giáng xuống.
Ban đầu nàng vẫn không biết là đã xảy ra chuyện gì, Thiên Đế ở thế gian lịch kiếp là thân thể phàm trần, mặc kệ hắn làm gì cũng không thể có thiên kiếp giáng xuống.
Để điều tra tình huống, Thiên Hậu dùng Kính Càn Khôn để xem đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi nàng nhìn thấy hành động của Vũ Cơ, nàng tức giận đến mức muốn hộc máu, và hận không thể lập tức bầm nát thây Vũ Cơ.
Nhưng thiên kiếp đã giáng xuống, nếu để Thiên Đế lúc này đang bị tổn thương nguyên thần lại là thân thể phàm trần gánh chịu, chắc chắn Thiên Đế sẽ hồn phi phách tán.
Mà nhi tử còn nhỏ xíu của nàng sẽ phải kế thừa ngôi vị Thiên Đế, nhưng lại không có khả năng gánh được thiên kiếp kế vị, vậy thì cũng sẽ hồn phi phách tán.
Thiên Hậu ôm hận thay Thiên Đế gánh thiên kiếp, bởi vì thiên kiếp của Thiên Đế chỉ có Thiên Hậu mới gánh nổi.
Thân thể của Thiên Hậu vẫn chưa khôi phục, nay lại gần như thở thoi thóp vì gánh thiên kiếp.
Vốn dĩ ở trong Dục Thần Trì là có thể giữ được nguyên thần, nhưng chỉ cần nghĩ đến Vũ Cơ dám sinh ra con của Thiên Đế, nàng liền không thể khống chế cảm xúc của mình.
Vì vậy đã bị năng lượng sắc bén của Dục Thần Trì đánh nát nguyên thần, hồn phách bay ra khỏi Cửu Trùng Thiên đến Cõi Hư Vô.
Mặc dù Vũ Cơ cũng gánh chịu thiên kiếp, nhưng bởi vì hầu hết thiên kiếp đều đã được Thiên Hậu thay Thiên Đế gánh, cho nên dù bị thương cũng không đến mức mất mạng.
Ả mang theo hài từ mới sinh trở lại Thiên giới, mặc dù hài tử này là do ả sinh với thân thể phàm trần của Thiên Đế, nhưng dù sao cũng là con của Thiên Đế, lại còn giáng xuống thiên kiếp.
Mặc dù không giống Thái Tử Cảnh Dương sinh ra đã là thần, nhưng dù sao cũng là tiên.
Thiên Đế kết thúc lịch kiếp và trở lại Thiên giới, sau khi biết được mọi chuyện thì nổi trận lôi đình.
Thiên Đế tước bỏ thần chức của Thủy thần, và đày toàn bộ gia tộc của Thủy thần đến một vùng đất cực kỳ lạnh giá và hoang vu.
Về phần Vũ Cơ, Thiên Đế nhốt ả vào Tháp Lôi Đình để ả đời đời kiếp kiếp bị sấm sét đánh.
Mặc kệ Vũ Cơ đau khổ cầu xin và nhận sai như thế nào, Thiên Đế cũng không thương hại ả, mà chỉ có lửa giận và hận thù.
Thiên Đế muốn đến Cõi Hư Vô thu thập hồn phách của Thiên Hậu, mặc dù hắn là Thiên Đế nhưng cũng không biết có thể trở về từ Cõi Hư Vô hay không.
Vì thế đã giao Cảnh Dương còn trong tã lót cho chiến thần Thương Vọng, để y nuôi nấng Cảnh Dương.
Thương Vọng là thượng cổ chiến thần, và lớn hơn Thiên Đế cả mấy thế hệ.
Bởi vì y vẫn luôn ở phía đông Cửu Trùng Thiên bảo vệ toàn bộ Thiên giới, và được tôn là thượng cổ chiến thần, cho nên ngay cả Thiên Đế cũng phải kính y vài phần.
Mà y cũng là người duy nhất Thiên Đế có thể phó thác, không chỉ có Cảnh Dương, bởi vì Thiên Đế muốn đến Cõi Hư Vô cho nên toàn bộ Thiên giới đều phải giao cho Thương Vọng.
Thương Vọng không có con, đây lại là lần đầu tiên giúp người khác nuôi con.
Y vốn tưởng rằng chỉ cần Cảnh Dương lớn lên thật tốt là đã không phụ lòng Thiên Đế giao phó rồi.
Nhưng tận mắt nhìn nhân nhi nho nhỏ từng chút từng chút lớn lên, nên trong quá trình ở chung đã sinh ra một tình cảm khác.
Thương Vọng không biết nuôi nhi tử như thế nào, cho nên đã đối xử với Cảnh Dương theo cảm giác trong lòng mình.
Vô tình lại nuôi ra một tiểu tình nhân được y sủng đến điêu ngoa tùy hứng.
Tuy nhiên, với tư cách là Thái Tử của Thiên giới, Cảnh Dương sẽ phải học rất nhiều điều.
Vì vậy Thương Vọng đã tìm không ít thần tiên có năng lực làm lão sư để dạy dỗ hắn.
Cho nên khi ở riêng với nhau, hai người có thể thân mật khăng khít, bọn họ cũng đã làm chuyện giữa những người yêu nhau rồi.
Cảnh Dương cũng sẽ cưỡi lên đầu Thương Vọng làm càn tùy hứng giương oai.
Nhưng chỉ cần có mặt người khác, bọn họ đều sẽ nghiêm túc đứng đắn, giống như một đôi phụ từ tử hiếu thật sự.
Thần tiên sống thật sự rất lâu, Cảnh Dương đã sống mấy vạn năm rồi, mặc dù thân là Thái Tử có rất nhiều việc phải làm, nhưng đôi khi hắn vẫn sẽ cảm thấy cuộc sống của một thần tiên thật là nhàm chán.
Để tìm kiếm niềm vui, Cảnh Dương dùng Kính Càn Khôn để xem người phàm đang làm gì, cảm thấy có lẽ sẽ có cái gì đó thú vị đáng tham khảo.
Sau đó hắn liền nghiện xem đủ loại tình yêu nhân sinh cẩu huyết của nhân gian.
Hơn nữa, hắn không chỉ xem mà còn muốn học theo, học xong còn muốn Thương Vọng phối hợp với mình.
Gì mà trưởng thôn bá đạo yêu ta hệ liệt, tình nhân tế phẩm của ác ma hệ liệt, còn có cả loạn luân cẩu huyết hệ liệt.
Chính là cái gọi trò chơi nhập vai, hắn đều bắt Thương Vọng phải phối hợp với hắn diễn một lần, không phối hợp liền dỗi không để ý đến y.
Lúc đầu Thương Vọng thật sự rất bất lực không nói nên lời với sở thích này của Cảnh Dương, nhưng là vị thần thượng cổ cuối cùng, y có thể hiểu được cảm giác nhàm chán khi sống quá lâu, vì vậy y vẫn phối hợp khi hắn muốn chơi.
Cảnh Dương diễn tất cả các nhân vật mà hắn cảm thấy thú vị khi ở riêng với Thương Vọng, chơi hơn một vạn năm cuối cùng cũng đã chơi chán rồi.
Mặc dù Cảnh Dương chơi chán trò nhập vai nhân vật rồi, nhưng vì nhập tâm quá sâu vào vai diễn, hắn thường xuyên chuyển đổi giữa các cung bậc cảm xúc khác nhau.
Khi thì tùy hứng, khi thì u buồn, lúc hoạt bát như nắng gắt, lúc lại dịu dàng như nước.
Thương Vọng từ lâu đã quen với việc phối hợp, dù sao Cảnh Dương cũng chỉ như thế khi hai người ở riêng với nhau thôi.
Khi đối mặt với những người khác, hắn còn nghiêm túc đứng đắn hơn cả y, uy nghiêm của Thái Tử Thiên giới vẫn rất đầy đủ.
Cảnh Dương mấy vạn năm cũng không gặp được phụ hoàng của mình, nhưng hắn vẫn luôn là Thái Tử, không có ý định kế vị Thiên Đế, có nghĩa là Thiên Đế tại vị vẫn còn sống.
Cảnh Dương cảm thấy làm Thái Tử mãi cũng rất tốt, có lẽ một ngày nào đó phụ hoàng mẫu hậu của hắn sẽ trở về.
Nhưng Cảnh Dương đã mấy vạn tuổi rồi, cũng đã đến lúc nên nạp Thái Tử Phi, thế là những nữ thần và tiên nữ cứ thường xuyên xuất hiện ở trước mặt hắn.
Cảnh Dương không hề cảm thấy hứng thú với những nữ thần và tiên nữ đó, hắn sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu khi bị các nàng chạm vào, chỉ nguyện ý thân mật với một mình Thương Vọng.
Cảnh Dương nghĩ, Thương Vọng không biết lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi cũng không thành thân, dựa vào cái gì những thần tiên đó một hai phải thành thân?
Sau đó hắn lại nghĩ đến, trước khi mình được sinh ra thì Thương Vọng đã sống rất lâu rồi, tuổi tác cũng lớn hơn phụ hoàng rất nhiều, tại sao vẫn chưa thành thân? Là thượng cổ chiến thần và là vị thần thượng cổ duy nhất còn tồn tại, ngay cả Thiên Đế cũng phải kính sợ vài phần, chẳng lẽ không có nữ thần nào muốn gả cho y? Điều này rõ ràng là không bình thường.
Vì thế Cảnh Dương đã bắt đầu yên lặng điều tra, phát hiện có rất nhiều nữ thần và tiên nữ muốn gả cho Thương Vọng, cũng có rất nhiều người sử dụng thủ đoạn muốn tiếp cận Thương Vọng, vậy mà trước đây hắn lại hoàn toàn không phát hiện.
Kỳ thực, sở dĩ Cảnh Dương không phát hiện, một mặt là bởi vì hắn chưa từng có ý thức này, mặt khác là Thương Vọng cố ý không muốn cho hắn biết, cho nên hắn mới không phát hiện.
Mà từ khi Cảnh Dương bắt đầu có ý thức về phương diện này, không ít lần hắn nổi cơn ghen vì những nữ thần tạo cơ hội tiếp cận Thương Vọng, nhưng cũng chỉ gây rắc rối nhỏ mà thôi.
Mà Thương Vọng chỉ coi đó là tình thú giữa hai người, dỗ dỗ hắn hắn sẽ không tức giận, bởi vì Cảnh Dương tuy tính tình không tốt nhưng rất dễ dụ.
Chi đến khi nữ thần Xích Diễm và nữ thần Tuyết Sơn vung tay đánh nhau vì Thương Vọng, nữ thần Tuyết Sơn bị thương vì đánh không lại nữ thần Xích Diễm.
Cảnh Dương lại biết được Thương Vọng đi thăm nữ thần Tuyết Sơn, hơn nữa còn đi đến mấy ngày không về, lần này bình giấm chua của hắn đã hoàn toàn lật đổ.
Là Thái Tử của Thiên giới nên Cảnh Dương không cần hạ phàm lịch kiếp, chỉ có Thiên Đế mới phải hạ phàm lịch kiếp.
Mặc dù hắn đã chơi trò nhập vai hơn một vạn năm trước rồi, nhưng dù sao cũng chỉ là tình thú giữa hắn và Thương Vọng mà thôi, không hề liên quan đến cuộc sống phàm trần thật sự.
Cho nên hắn vẫn luôn muốn hạ phàm để trải nghiệm cuộc sống của người phàm, nhưng Thương Vọng không cho, nói chờ khi nào hắn làm Thiên Đế rồi, tự nhiên sẽ có cơ hội hạ phàm để trải nghiệm.
Lần này Cảnh Dương đánh đổ bình dấm chua, lại tình cờ vào vai nhân vật tùy hứng, nghĩ đến chuyện trước đây Thương Vọng không cho hắn làm, hắn càng muốn làm.
Vì thế hắn đến Đài Luân Hồi nơi thần tiên hạ phàm lịch kiếp, thông qua Đài Luân Hồi hạ phàm chuyển thế.
Cảnh Dương vốn chỉ muốn hạ phàm để xả giận mà thôi, chuyển thế một đời sẽ về lại Thiên giới.
Nhưng không ngờ lại cho người ta cơ hội thừa nước đục thả câu giống như phụ hoàng của mình, dẫn đến việc hắn luân hồi hơn một ngàn kiếp mà không hề hay biết.