Đọc truyện Hệ Thống Ép Tôi Làm Kiều Thê – Chương 7: Thư Sinh – Kiều Kiều 7
Bùi mẫu và Nguyễn Kiều đã tốn không ít bạc để mua tiểu viện, hai người dọn vào huyện thì mãi chưa tìm được cửa tiệm thích hợp, nên cả hai thương lượng mở một sạp nhỏ bán bánh bao.
Bùi mẫu thích sạch sẽ, tay nghề còn cực kỳ tốt, bánh bao nàng ấy làm không những trắng trẻo mập mạp mà còn cực kỳ mềm mại, mùi hương sau khi bẻ ra nồng đậm, rất mọng nước.
Trên phố vốn cũng có một tiệm bán bánh bao, chẳng qua lão bản nương bên đó cực kỳ khắc nghiệt và keo kiệt, ỷ vào việc có mỗi cửa hàng nhà mình bán bánh bao nên bánh bao vừa da dày vừa cứng.
Giờ Bùi mẫu và Nguyễn Kiều dựng một sạp bán bánh bao, tiệm bánh bao kia lập tức không buôn bán được.
Lão bản nương kia cao lớn thô kệch, nhiều ngày thấy Nguyễn Kiều và Bùi mẫu làm ăn thuận lợi, ghen ghét đến đỏ cả mắt, nhưng nàng ta có ghen ghét thì người ta cũng không tới mua bánh bao nhà nàng ta.
Con phố này vốn không phải chỉ có mỗi cửa hàng nhà nàng ta bán bánh bao, nhưng một đệ đệ nàng ta là côn đồ nên nàng ta sai đệ đệ đến phá đám người khác, thành ra các nhà bán bánh bao khác đều không bán được, giờ nàng ta lại chơi trò cũ, sai đệ đệ đi quấy rối Nguyễn Kiều và Bùi mẫu, muốn đuổi hai người đi.
Đệ đệ kia của bà ta vừa thấy Nguyễn Kiều thì không bước nổi, không cần lão bản nương nói gì đã bắt đầu điều tra lai lịch của Nguyễn Kiều và Bùi mẫu.
Qua mấy ngày theo dõi, hắn phát hiện hai mẹ con Nguyễn Kiều không thân thích với ai nên yên tâm đến quấy nháo sạp của Nguyễn Kiều và Bùi mẫu.
Chuyện này hắn làm mãi thành quen rồi, đương nhiên biết phải làm gì.
Hắn mua một cái bánh bao ở sạp, cầm con gián định nhét vào trong, chuyện này thường người bị thiệt đều là người bán, chờ làm lớn chuyện rồi, hắn lại nhân cơ hội cướp Nguyễn Kiều đi, dù sao hai người không già thì yếu, sẽ không phản kháng được, nào ngờ hôm nay vừa có ý định đã bị người ta nắm lấy cổ tay, “Ngươi muốn làm gì?!”
Bàn tay kia tựa như ngàn cân, nắm chặt cổ tay hắn đến mức hắn cảm tưởng xương cốt của mình nát cả rồi, lập tức kêu rên, “A, đau đau đau, ngươi là ai, dám quản……”
Còn chưa nói xong, ngẩng đầu phát hiện chủ nhân của bàn tay kia, hắn lập tức nhũn cả chân, “Thạch đồ tể!”
“Có phải ta đã cảnh cáo ngươi, nếu để ta thấy ngươi lại rảnh rỗi không có việc gì làm đi bắt nạt người ta thì sẽ đánh gãy chân chó của ngươi?” Thạch Lỗi trừng to mắt, ném Lại Tam xuống đất, sau đó đạp một chân lên đùi hắn.
Người ở gần còn nghe được tiếng xương gãy thanh thuý, “Bánh bao nhà mình không bán được thì lại dùng đoạn này hãm hại người ta.
Nếu để ta thấy ngươi làm như vậy lần nào thì ta đánh ngươi lần đấy.”
Lão bản nương ngồi đối diện xem náo nhiệt thấy Thạch Lỗi nhìn qua thì sợ run người, mặc kệ cả đệ đệ, chạy vội vào cửa hàng của mình.
Lại Tam đau đến mức ứa mồ hôi lạnh mà không dám nói gì, vừa được thả đã vừa lăn vừa bò chạy mất.
Bùi mẫu và Nguyễn Kiều còn đang bán bánh bao thấy cũng đoán được chuyện vừa xảy ra.
Bùi mẫu lập tức cảm kích, “Aizz, hôm nay đa tạ ngươi, nếu không nhờ có ngươi thì còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Ngươi đã ăn chưa, nếu chưa thì cầm hai cái bánh bao lót bụng đi.”
Thạch Lỗi vừa rồi còn oai hùng nghe Bùi mẫu nói vậy, lại thấy Nguyễn Kiều nhìn qua, lập tức đỏ mặt, bàn tay to như quạt hương bồ liên tục xua xua, “Không được đâu thẩm thẩm, ta đã ăn rồi, ta đưa Bùi huynh đệ tới rồi đi, thẩm cứ cầm lại đi.”
Nói xong, Thạch Lỗi chạy lấy người.
Bùi mẫu nghe Thạch Lỗi nói xong thì sửng sốt, quay người thấy Bùi Chỉ Hành ở gần đó, lập tức lộ vẻ kinh ngạc, “A, con về rồi, đều tại nương, vội vàng đến mức nhớ nhầm ngày.”
Nguyễn Kiều đứng bên nở nụ cười.
Biểu cảm trên mặt Bùi Chỉ Hành tuy không thay đổi nhưng ánh mắt lại ai oán đi một tí.
“Phu quân về sớm vậy thì đã ăn sáng chưa? Bánh bao nương làm ngon lắm, nếu chàng chưa ăn thì ăn tạm cái lót bụng đi, lát về rồi dùng bữa chính.”
“Không cần, ta giúp hai người bán rồi về cùng ăn.”
Người tới mua nhiều ngày đều biết Nguyễn Kiều và Bùi mẫu không phải thân mẫu nữ, mà là bà bà tức phụ, phu quân của Nguyễn Kiều là tú tài đang đọc sách ở thư viện Bình Nam, hôm nay thấy hai người đứng chung thì liên tục khen với Bùi mẫu là hai người trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp, khiến Bùi mẫu mừng không khép được miệng.
Có Nguyễn Kiều và Bùi Chỉ Hành ở đây nên đại cô nương và tiểu tử đều chạy tới mua, Bùi mẫu chưng năm lồng bánh bao, trước đó đã bán được hai lồng, còn lại bán lát đã hết.
Hôm nay là ngày Bùi Chỉ Hành được nghỉ, Bùi mẫu vui vẻ, dọn quán xong thì qua nhà Thạch Lỗi mua một miếng thịt lớn.
Bùi Chỉ Hành đứng cạnh Nguyễn Kiều, thấy ánh mắt Thạch Lỗi nhìn Nguyễn Kiều, lập tức không thoải mái, đẩy số tiền Thạch Lỗi không chịu nhận về, “Nhận đi, mấy ngày nay ta không ở nhà, ít nhiều cũng nhờ ngươi giúp đỡ chăm sóc nương ta và Kiều Nương, chúng ta được giúp đỡ nhiều vậy, nếu ngươi không thu tiền thì sau này sao có thể nhìn nhau được?”
Sắc mặt Thạch Lỗi cứng đờ, cảm xúc trong mắt tụt xuống không phanh, không từ chối nữa, chỉ là thêm cho họ chút thịt.
Trên đường về nhà, Nguyễn Kiều cảm giác được Bùi Chỉ Hành khá trầm mặc, nàng nhìn mắt y, nhân lúc Bùi mẫu không để ý mà trộm nhéo lòng bàn tay y, “Chàng sao vậy?”
Bùi Chỉ Hành hồi thần, nhìn đôi mắt sáng của Nguyễn Kiều, “Không có gì.”
Nguyễn Kiều nhìn y, cũng không gặng hỏi, thân mật vãn tay Bùi mẫu, bắt đầu nhõng nhẽo kể tên món mình muốn ăn.
Bùi Chỉ Hành đi sau, thấy Nguyễn Kiều không truy hỏi, nhất thời cảm thấy có chút mất mát.
May mà đường về nhà không xa, ba người về nhà rất nhanh.
Bùi Chỉ Hành thích sạch sẽ, khác với những người khác cứ được nghỉ là vác cả bọc quần áo bẩn về, bọc của y mang về đều là món quà nhỏ cho Nguyễn Kiều và Bùi mẫu, thấy hai người vui vẻ, y cũng cười theo.
Chỉ là hậm hực nghẹn một đường về của y vẫn không biến mất.
Ba người ăn cơm, Bùi mẫu lớn tuổi nên mệt mỏi đi nghỉ ngơi.
Bùi Chỉ Hành không để Nguyễn Kiều động tay đã chủ động dọn bát đũa.
Thấy nàng ngồi bên chống cằm nhìn mình, động tác rửa bát của y dừng một lát, “Nhìn ta như vậy làm gì? Nàng và nương đã bận rộn cả một buổi sáng rồi, sao không đi nghỉ ngơi đi?”
“Phu quân của ta đẹp, nhìn thì sao?” Nguyễn Kiều nói đúng tình hợp lý, khiến Bùi Chỉ Hành cạn lời.
Y ho nhẹ một tiếng, bàn tay thon dài vốn nên chấp bút giờ đang cắm trong chậu nước dính mỡ, nghiêm túc rửa bát đũa, vành tai lặng lẽ đỏ ửng, một lúc lâu sau mới nói, “Cứ thích nói bậy.
Nàng đừng ngồi đây nữa, mau đi nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa ta qua gọi nàng.”
Nguyễn Kiều đổi tư thế nhìn qua, lười biếng nói, “Không phải chàng bảo lát dẫn ta ra ngoài xem cửa tiệm à?”
“Nàng nghỉ rồi đi vẫn kịp.
Tìm cửa tiệm không dễ dàng, phải nhìn nhiều.
Nếu trong mấy ngày ta được nghỉ vẫn không tìm được thì nàng và nương cũng đừng bày quá, vừa vất vả, vừa không an toàn, nếu ta không ở bên, ta không yên tâm.”
“Chàng sợ cái gì? Có phải chàng quên là ta không giống những người khác rồi à.
Ta có thể bảo vệ tốt bản thân và nương, ai dám bắt nạt chúng ta, ta đảm bảo kẻ đó có đến mà không có về!” Chỉ có vài cái bát, Bùi Chỉ Hành rửa rất nhanh, y cất bát đũa sạch đi, nghe Nguyễn Kiều nói vậy, vừa lau tay vừa nhìn nàng, đôi mắt như sao trời nhìn thẳng nàng, “Ta không quên, nhưng ta sẽ lo lắng.”
Nguyễn Kiều nghe ra ý của y, đứng dậy vòng tay ôm eo y, ngửa đầu nhìn lên, “Chàng sợ ta bị đoạt đi hay là sợ ta chạy? Vậy vừa rồi trên đường về nhà, chàng luôn im lặng, có phải vì ghen tị không?”
Bùi Chỉ Hành cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ mềm mại của nàng, mím môi, không trả lời câu hỏi của nàng, “Nếu nàng không ngủ thì chúng ta chuẩn bị chút rồi ra ngoài thôi.”
Nguyễn Kiều thấy y lảng tránh thì cũng không làm khó y nữa, “Được rồi, để lại thư cho nương rồi đi thôi.”
Chợ phía tây tuy ngư long hỗn tạp nhưng lại rất náo nhiệt, người đến người đi, nhiều cửa tiệm, nhưng muốn thuê tiệm ở vị trí tốt, giá cả lại thích hợp cũng không dễ dàng.
Hai người đi theo người môi giới một hồi lâu, qua mấy tiệm, không phải giá quá đắt thì lại là vị trí không tốt, vất vả lắm mới chọn được cửa tiệm thích hợp thì lại gặp Hạ Văn Trạch.
Hạ Văn Trạch vừa thấy Bùi Chỉ Hành thì lại tức, thấy Nguyễn Kiều đi bên cạnh Bùi Chỉ Hành thì càng tức hơn, hắn tức vì mỹ nhân xinh đẹp như vậy lại là thê tử của tên Bùi Chỉ Hành nghèo kiết hủ lậu.
Hắn nhìn Bùi Chỉ Hành, lại nhìn thoáng qua quản sự phía sau thì đoán được Bùi Chỉ Hành tới làm gì.
Quản sự kia lại đúng là quản sự nhà hắn, vừa nãy hắn nghe được cái gì mà thuê thiếc gì đó nên lập tức ra lệnh cho quản sự không được cho Bùi Chỉ Hành thuê cửa tiệm này, thấy quản sự khó xử, Hạ Văn Trạch hừ lạnh, “Sao? Đại thiếu gia ta không ra lệnh được cho ngươi?”
Quản sự biết tính của vị Đại thiếu gia nhà mình, không dám đối nghịch với Hạ Văn Trạch nên đành xin lỗi Bùi Chỉ Hành, “Xin lỗi, cửa tiệm này không thể cho hai người thuê.”
Hạ Văn Trạch nhìn Bùi Chỉ Hành bằng ánh mắt đắc ý, muốn thấy sắc mặt khó coi của Bùi Chỉ Hành, kết quả lại thấy Bùi Chỉ Hành vẫn bình tĩnh như thường, chẳng quan tâm đến mình.
Hạ Văn Trạch tức càng thêm tức!
Hắn cười lạnh uy hiếp người môi giới, “Ngươi biết cha ta là ai đúng không? Cần làm thế nào cũng không cần ta dạy ngươi nhỉ? Về nói cho đám môi giới như ngươi, không một ai được dẫn bọn hắn đi xem tiệm, thuê tiệm cho bọn hắn, nếu không……!Đừng trách ta không khách khí, biết chưa?”
Người môi giới sợ hãi nhìn hắn, “Biết, biết rồi.”
“Biết thì còn không cút đi!” Hạ Văn Trạch răn dạy người xong thì đắc ý, thấy Nguyễn Kiều nhìn mình thì cười, “Nhìn thấy chưa, đi theo loại nghèo kiết hủ lậu này thì có tiền đồ gì? Chỉ cần ta không đồng ý, các ngươi đừng mong thuê được cửa tiệm ở huyện Lâm Đường này.
Nhưng nếu ngươi hối cải sửa sai, đừng nói thuê một cửa hàng, có cho ngươi cũng không thành vấn đề.”.