Đọc truyện Hệ Thống Ép Tôi Làm Kiều Thê – Chương 170: Thế Tử – Kiều Kiều 16-hết
Yến thế tử mải đọc sách cả đêm không quan tâm nàng.
Y dùng hành động thực tế nói cho Nguyễn Kiều, Thế tử gia tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!
Ngay cả nụ hôn chào buổi sáng hôm sau cũng không có.
Nguyễn Kiều không biết y dậy lúc nào, lúc nàng dậy, chăn đệm bên cạnh đã không còn độ ấm.
Hỏi Lương Thần và Mỹ Cảnh mới biết y dậy từ sớm chạy tới giáo trường tập thể dục rồi.
Nguyễn Kiều tính thời gian, cảm thấy y sắp xong rồi, cho người chuẩn bị đồ ăn sáng và nước ấm.
Quả nhiên, nàng vừa phân phó xong thì Yến Tri trở lại, không biết có phải do hôm nay y tập lâu hơn hay vì lý do gì khác, tóc mái của y ướt đẫm mồ hôi dính vào thái dương.
Nguyễn Kiều lần đầu tiên thấy y như vậy, đôi mắt lập tức sáng bừng.
Nàng cố tình bỏ qua hơi thở biệt nữu trên người y, tự nhiên tiến lên dùng khăn lau mặt cho y, “Nước ấm chuẩn bị xong rồi, chàng mau đi rửa mặt rồi về ăn cơm.”
Bước chân của Yến Tri dừng lại, tuy còn đang giận, nhưng không thể mở miệng nói mình đang giận, cũng không thể gạt tay nàng ra trước mặt hạ nhân, khiến nàng mất mặt.
Yến Tri rũ mắt nhìn vào đôi mắt tủm tỉm ý cười của Nguyễn Kiều, ngực tức khắc cứng lại.
Hậu tri hậu giác phát hiện tức phụ nhà mình là người không tim không phổi, cuối cùng người giận chỉ có một mình y mà thôi.
Thế là, Yến thế tử càng giận hơn.
Y cầm lấy tay Nguyễn Kiều, đầu không quay lại, lãnh đạm nói, “Ra ngoài cả đi.”
Đám nha hoàn nhìn nhau, cuối cùng đều yên lặng rời đi cả dưới sự dẫn đầu của Lương Thần và Mỹ Cảnh.
Nguyễn Kiều chớp mắt, nhìn đôi môi mỏng của y mím thành một đường thẳng, biết ngay là gia hỏa này rất bực, không cho y cơ hội lên tiếng, Nguyễn Kiều đã dẫm lên chân y, mổ lên môi y một cái, sau đó duỗi tay kéo má y sang hai bên, “Sao lại không vui vậy, sáng dậy chàng còn chưa hôn ta.”
Giọng Nguyễn Kiều mềm mại, là sự hờn dỗi thân mật chỉ với một mình y.
Yến Tri vốn đang lạnh mặt suýt không giữ nổi.
Nguyễn Kiều thấy thế, thừa thắng xông lên, ngẩng đầu chu môi, làm nũng cầu được hôn.
Yến Tri vốn còn banh mặt, bị Nguyễn Kiều khen vài câu, khóe môi lập tức cong cong, nhưng y lại cố ý nhíu mày, ra vẻ lãnh đạm, “Tiểu gia người toàn mồ hôi, nàng không chê thối?”
Nguyễn Kiều nghe vậy, lập tức nhíu mày, ra vẻ ghét bỏ, “Sao lại không chê, chàng mau đi tắm đi!”
Yến Tri hừ một tiếng, đột nhiên lùi ra sau một bước, khom lưng khiêng Nguyễn Kiều lên, đi về phía phòng tắm, “Ghét bỏ cũng muộn rồi!”
Nguyễn Kiều không thích tư thế đầu chúi xuống đất này, đập đập y, “Chàng là thổ phỉ à? Mau thả ta xuống!”
“Đúng vậy, hôm nay tiểu gia đoạt nàng về trại làm áp trại phu nhân, sau đó làm nàng!” Yến Tri nói xong, ném nàng vào thùng tắm.
Nguyễn Kiều tức điên, “Yến Tri! Y phục của ta ướt hết rồi!”
“Không sao, dù sao lát cũng phải thay.”
……
Phu thê Trấn Quốc Công sắp khải hoàn hồi triều.
Hành động phái thích khách đi bắt Nguyễn Kiều và Yến Tri của Hiên Quốc lúc trước đã hoàn toàn kích thích phu thê Trấn Quốc Công, trong sự tức giận, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, hai phu thê đánh nát luôn Hiên Quốc.
Nếu họ không quy thuận nhanh, chỉ sợ đã bị phu thê Trấn Quốc Công đánh đến tận kinh đô rồi.
Đại quân xuất phát khá chậm, nên phu thê Trấn Quốc Công dẫn theo sứ giả Hiên Quốc đến kinh thành trước.
Bá tánh kinh thành nghe tin thì đều ra chào đón, náo nhiệt phi phàm.
Hiên Quốc trước giờ luôn là mối họa lớn, tuy sau khi quy thuận cũng sẽ rất phiền toái, nhưng Hoàng đế rất thích sự phiền toái hạnh phúc này.
Trấn Quốc Công tiến cung ngay trong ngày, đôi mắt Hoàng đế đều đỏ.
Hai người là bằng hữu tốt từ thuở thiếu thời, một người tọa trấn kinh thành, một người trấn thủ biên quan, tuy chia cách hai nơi không gặp được nhau nhiều, nhưng quan hệ của họ lại không hề bị ảnh hưởng.
Chỉ là, Trấn Quốc Công vẫn hiểu đạo lý gần vua như gần cọp.
Ông nộp binh phù lên, hơn nữa lúc trò chuyện với Hoàng đế còn để lộ ý rằng: ông sơ sót quản giáo Yến Tri nhiều năm, giờ Hiên Quốc không còn là mối họa lớn nữa, ông cuối cùng cũng có thể về nhà thao luyện nhi tử phế vật.
Hoàng đế vốn không hề nghi ngờ hay kiêng kị gì ông, thấy vậy càng tín nhiệm ông hơn, không những không thu lại binh phù, còn giao Đại doanh kinh giao cho ông, “A Tranh, có ngươi là phúc của trẫm.”
“Có thể quen biết Hoàng thượng từ nhỏ, cũng nguyện trung thành với Hoàng thượng mới là vinh hạnh của thần.” Trấn Quốc Công tuy một đống tuổi, nhưng mở miệng thổi phồng một lèo vẫn không hề đỏ mặt.
Hai quân thần thổi phồng nhau hồi lâu, mãi đến khi cả hai đều lâng lâng mới lưu luyến tạm biệt.
Sau khi hồi phủ, Trấn Quốc Công chỉ gật đầu với Nguyễn Kiều một cái rồi phấn khởi xách cổ Yến Tri đến giáo trường, chuẩn bị kiểm tra xem trình độ của y gần đây thế nào.
Yến Tri vẻ mặt kháng cự, “Cha, cha vừa về, một đường cưỡi ngựa mệt nhọc, nên nghỉ tạm lát đi.”
Trấn Quốc Công cười nhe răng, dưới sự phụ trợ của làn da ngăm đen, hai hàm răng trắng nhìn càng ghê rợn.
Yến Tri dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Quốc công phu nhân và Nguyễn Kiều, lại thấy Quốc công phu nhân không những không tương trợ mà còn kéo Nguyễn Kiều đi mất, “Công công của con lâu ngày không gặp A Tri nên hơi nhiệt tình, chúng ta kệ họ thôi, đi, lần này ta mang về cho con nhiều thứ thú vị lắm, dẫn con đi xem, con vẫn luôn ở kinh thành, chưa bao giờ ra ngoài, chắc chắn không…”
Hai nương con vừa nói chuyện vừa đi, hài hòa như một đôi mẫu nữ ruột thịt, càng lúc càng xa.
Yến Tri: “……”
Y quay đầu lại, đối mặt với khuôn mặt đen cùng với ánh mắt hung tàn của cha mình, trên trán lập tức hiện lên một chữ “Nguy!”
Nếu bên Yến Tri là cha quá yêu thương nên không chịu nổi, mỗi ngày bị ngược chết đi sống lại thì bên Nguyễn Kiều lại cong eo vì được bà bà siêu yêu thích, cũng không biết bà bà nhìn kiểu gì ra nàng thiên phú dị bẩm, thích hợp học y, muốn truyền hết một thân y thuật cho nàng, để nàng kế thừa bát y của bà, dù sao thì mỗi ngày Nguyễn Kiều đều đọc sách đến buồn nôn.
Nàng không ngờ, ngay cả hệ thống cũng cam chịu để nàng làm cá mặn, vậy mà lại có một ngày, nàng ở thế giới nhiệm vụ, bị một NPC buộc học tập skill mới.
Nguyễn Kiều sắp bị hậm hực đến nơi, lúc đọc sách nhận biết thảo dược, nàng cảm thấy mình thật khổ.
Nàng hâm mộ Yến Tri vô cùng, không tiếc dùng mỹ sắc, muốn trao đổi với Yến Tri.
Kết quả Yến Tri vừa nghe muốn theo nương ruột học y, lập tức bỏ chạy còn nhanh hơn bất kỳ ai, cứ như bị sói đuổi vậy.
Nguyễn Kiều lập tức ngộ ra: Khuyên người ta học y thì sẽ bị thiên lôi đánh.
Dù là phu quân cũng không được!
****
Từ sau khi phu thê Trấn Quốc Công bắt đầu hình thức dạy học, đôi phu thê trẻ rõ ràng mới thành thân nửa năm đã không còn hài hòa được lần nào nữa.
Dù sao một người thể lực hao tổn quá độ, một người tâm trí hao tổn quá độ, cứ về phòng là thành phế nhân, ngay cả sức oán giận nhau cũng không có, hận không thể ngủ một giấc mãi mãi không tỉnh, như vậy sẽ không cần phải đối mặt với sự tàn phá đến từ phu thê Trấn Quốc Công vào ngày hôm sau.
Nhưng chuyện đó là không thể, dù hôm trước khổ mệt bao nhiêu thì hôm sau vẫn tới như thường.
Sau khi kiên trì một thời gian, Yến Tri không nhịn nổi nữa, đi tìm Quốc công phu nhân, “Nương, nương và cha lại lăn lộn con và Tấn An như vậy thì đừng mong ôm tôn tử!”
Kết quả, vừa nói xong, Yến Tri đã ăn ngay một tát của Quốc công phu nhân, “Ôm con khỉ! Kiều Kiều mới mười bảy mười tám, thân thể còn chưa trưởng thành hẳn đâu! Năm đó nương sinh con, vì tuổi nhỏ mà bị khó sinh, suýt thì một xác hai mạng! Để nàng dưỡng thân trước thì làm sao? Ta và cha con còn không vội, con vội đòi hài tử làm gì?”
Sắc mặt Yến Tri lập tức trắng bệch, lắp bắp hỏi: “Khó, khó sinh?”
Quốc công phu nhân hừ lạnh một tiếng, “Không thì con nghĩ vì sao trong phủ chỉ có mỗi mầm độc đinh là con? Đều do năm đó lúc ta sinh con dọa cha con, nên cha con không bao giờ để ta sinh nữa!”
Quốc công phu nhân trước kia luôn không nói với Yến Tri, thứ nhất là vì y còn nhỏ chưa cưới vợ nên có nói cũng vô dụng, thứ hai là bà không có thời gian.
Giờ thấy nhi tử thông suốt, Quốc công phu nhân dứt khoát giảng một lượt cho Yến Tri.
Bao gồm nên thương nương tử thế nào, nữ nhân không dễ dàng, sống phải chăm sóc nương tử ra sao, vân vân và mây mây.
Yến Tri nghe rất nghiêm túc, nhưng vì bị chuyện khó sinh dọa, cả ngày đều không tập trung, buổi tối còn ôm chặt Nguyễn Kiều khiến nàng suýt tắt thở.
Ngày thường, nhiệt độ thân thể Yến Tri đã như cái bếp lò nhỏ, giờ đang giữa mùa hè, Nguyễn Kiều còn đang suy xét đến việc có nên phân phòng với Yến Tri hay không đây, nào chịu được y đè lên người như bánh áp chảo thế này, lập tức xé người xuống.
Kết quả, nàng càng xé, Yến Tri ôm càng chặt.
Cuối cùng, Nguyễn Kiều người đầy mồ hôi.
Nguyễn Kiều bất đắc dĩ, “Trời nóng như vậy, chàng muốn chúng ta nổi rôm cả, sau đó bị cảm nóng nằm liệt giường, trốn giáo dục của cha nương ngày mai hả?”
Yến Tri vùi mặt vào cổ Nguyễn Kiều, qua hồi lâu mới rầm rì một tiếng, không tình nguyện buông nàng ra.
Thời gian này hai người họ ngủ cùng một giường, nhưng cứ dính gối là hôn mê luôn, hôm nay vất vả lắm mới có ngày nghỉ ngơi, Yến Tri thế mà lại không có hành động thân mật, chỉ ôm nàng, phải biết lúc sáng dậy, gia hỏa này nhão nhão dính dính một hồi, suýt nữa thì lau súng cướp cò, nếu không phải cần đi dùng bữa cùng phu thê Trấn Quốc Công, chắc chắn y sẽ làm loạn một trận, thế mà tới tối, y lại không còn dục vọng thế tục này nữa.
Nguyễn Kiều cảm thấy hơi kỳ quái, “Chàng làm sao vậy? Chiều nay lúc từ chỗ nương về, chàng đã uể oải không có tinh thần, chàng bị nương đả kích gì hả?”
Yến Tri có vẻ không để ý Nguyễn Kiều đang nói gì, nghe nàng nói xong thì hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Gần đây nàng học y cùng nương, có học được cách gì khiến nam nhân không thể sinh không?”
Nguyễn Kiều kinh ngạc nhìn y một cái, “Chàng muốn làm gì?”
Yến Tri mím môi, “Hôm nay nương nói với ta, nữ nhân sinh con giống như dạo một vòng quỷ môn quan, ta không muốn để nàng sinh.”
Nguyễn Kiều cảm động, lòng mềm nhũn, “Có thì có, chàng biết đó, cắt đi là xong hết.”
Lúc đầu Yến Tri còn không hiểu, mờ mịt nhìn nàng, một lúc sau, đôi mắt đột nhiên trợn to, có vẻ đã bị dọa, “Nàng nói gì thế? Vậy chẳng phải là thành thái giám sao?!”
Nguyễn Kiều thấy y tin thật, không nhịn nổi, bật cười thành tiếng, lăn lăn trên giường, ôm lấy mặt y, “Tri à, sao chàng lại đáng yêu đến vậy chứ!”
Thấy Nguyễn Kiều cười, Yến Tri lập tức nhận ra, y ấn Nguyễn Kiều đang lăn loạn vào lòng, cắn một cái lên mặt nàng, “Nàng đúng là đồ vô tâm, tiểu gia thương nàng, nàng lại chỉ nghĩ lừa gạt ta!”
Hai người làm loạn một lát, Nguyễn Kiều tiến đến bên tai y, nghiêm túc trả lời y, “Ta nghe nói có thể dùng ruột dê nhồi…!Nhưng mà dùng thuốc vẫn là an toàn nhất, nam nữ đều có thể dùng, nhưng dù sao thuốc cũng có ba phần độc…”
Yến Tri lúc đầu còn bình tĩnh, không lâu sau đã đỏ bừng mặt lên, lúc đỏ lúc trắng, y bắt lấy cổ tay Nguyễn Kiều, vẻ mặt nôn nóng, “Chúng ta trước đó thường xuyên như vậy mà nàng không có, có phải do nàng trộm uống thuốc không? Sao nàng không nói cho ta, thân thể ta tốt, nàng để ta uống, mai ta bảo nương khám cho nàng, điều trị thân thể…” Nguyễn Kiều sửng sốt, không ngờ Yến Tri lại nghĩ vậy.
Đôi mắt nàng hồng hồng, không đành lòng nói với y, đây là thế giới trong sách, nàng đến vì thay đổi vận mệnh của y, tuy không phải không thể có thai, nhưng cũng khó có được.
Yến Tri thấy nàng không nói gì, có hơi ảo não, “Nàng đừng im lặng, nàng uống chưa? Trước kia ta không biết, sau này thuốc để ta uống.”
Nguyễn Kiều lắc đầu, ôm lấy y, “Ta không uống, vốn là muốn thuận theo tự nhiên, thân thể của ta và chàng không có vấn đề, nhưng lại vẫn chưa có, có thể do duyên phận chưa tới.”
Yến Tri không khổ sở, còn nhẹ nhàng thở ra, “May quá.”
Vì có băn khoăn, Yến Tri không dám làm bậy, vốn định hôm sau tìm nương phối một thang thuốc, kết quả vừa ra khỏi cửa đã bị cha ruột xách đến đại doanh kinh giao.
Nghĩ lại, hai người tạm thời tách ra cũng tốt, nếu không mỗi ngày ngọt ngào bên nhau, lỡ không cẩn thận có thật, lúc đó sợ là sẽ tổn thương đến thân thể.
Nhưng Yến Tri không ngờ, chân trước y vừa đến đại doanh kinh giao, chân sau nương y đã lấy lý do đọc vạn quyển sách không bằng đi một dặm đường, học y cần học kết hợp với thực hành, vỗ mông bắt cóc tức phụ của y rời khỏi kinh thành, đi làm xích cước đại phu.
Yến Tri đáng thương, vất vả lắm mới từ đại doanh kinh giao về đến nhà, mong ước gặp được tức phụ thơm ngào ngạt, kết quả vừa vào cửa đã nhận được tin dữ, mặt tái mét đi luôn.
Cũng may hai nương con đi không phải ba bốn năm biệt tăm tin tức, vẫn thường thường gửi thư về, mỗi năm cũng về nhà một chuyến.
Yến Tri: “……”
Yến Tri cảm thấy mình sắp thành hòn vọng thê.
Nguyễn Kiều không ngờ, nàng lên đường hành y khắp nơi cùng Quốc công phu nhân lại gặp được Đỗ Di Huyên đã sớm biệt tăm.
Các nàng gặp một phụ nhân trúng độc trên đường, hỗ trợ giải độc, phụ nhân kia báo quan, Nguyễn Kiều và Quốc công phu nhân là người cứu nàng nên được yêu cầu làm nhân chứng, không ngờ người mà phụ nhân kia cáo trạng lại là Đỗ Di Huyên.
Hai nàng vốn là tỷ muội tốt, phu quân của Đỗ Di Huyên đột ngột qua đời, nàng thương Đỗ Di Huyên còn nhỏ đã phải thủ tiết nên nhận người tới bên cạnh an ủi, không ngờ Đỗ Di Huyên lại coi trọng phu quân của nàng, muốn độc chết nàng rồi thượng vị.
Thủ đoạn của Đỗ Di Huyên vốn dĩ rất cao minh, định chờ đến ngày độc phát thì hủy diệt dấu vết, không ngờ là phụ nhân này lại quá mẫn cảm với độc, vừa trúng độc không lâu đã được Nguyễn Kiều và Quốc công phu nhân giải giúp.
Chứng cứ vô cùng xác thực, Đỗ Di Huyên biết dù mình không thừa nhận cũng không được, dứt khoát bộc trực thú tội, bớt đi nỗi đau thể xác.
Không ngờ nàng ta đang kể lể hành vi phạm tội thì thấy Nguyễn Kiều, thế là lập tức phát điên, nhào về phía Nguyễn Kiều, “Đều tại ngươi, đều tại ngươi hại ta!”
Nguyễn Kiều: “……”
Nguyễn Kiều cạn lời, nàng đâu có bảo Đỗ Di Huyên cứu Trần Nghiên Chiêu, cũng đâu bảo Đỗ Di Huyên hạ độc phụ nhân kia, liên quan quái gì đến nàng?
Nhưng Đỗ Di Huyên lại hung hăng trừng Nguyễn Kiều, hận không thể cắn chết nàng, bị nha dịch khống chế lại.
Vì nhiễu loạn công đường, nàng ta bị lôi xuống đánh mười đại bản, suýt nữa mất nửa cái mạng, sau đó bị kéo đi.
Nguyễn Kiều biết, mưu hại mạng người, tuy khổ chủ chưa chết, nhưng Đỗ Di Huyên hẳn sẽ không sống được lâu.
Phụ nhân rất cảm tạ Nguyễn Kiều và Quốc công phu nhân, mời hai người đến nhà ngồi nhưng hai người từ chối.
Chỉ là chút chuyện nhỏ trên đường hồi kinh mà thôi, hai người còn đang sốt ruột hồi kinh, thời tiết đã trở lạnh, nếu còn không về, tuyết rơi ngập đường, có thể sẽ phải dừng lại.
Nhưng Nguyễn Kiều không thể ngờ, vội vội vàng vàng về nhà, Yến Tri không những ở nhà, mà còn không hiểu sao mông lại bị thương.
Yến Tri vốn đang gục trên giường rên đau, vừa quay đầu thì thấy Nguyễn Kiều, thế là bị dọa bật dậy, kết quả lại chạm phải miệng vết thương, vẻ mặt dữ tợn vì đau.
Vết thương trên mông Yến Tri đã dưỡng non nửa tháng, nhưng còn chưa khép lại, vừa rồi y lăn lộn như thế, máu lại chảy ra.
Nguyễn Kiều nhíu mày, đôi mắt cất chứa tức giận, “Ai làm chàng bị thương?”
Yến Tri dùng sức nắm chặt tay Nguyễn Kiều, hốc mắt hồng hồng, không biết là vì đau hay ủy khuất, “Trấn Quốc Công.”
Nguyễn Kiều: “……”
Nguyễn Kiều: “Ồ, vậy chắc chắn không sao, nhất định là do chàng làm chuyện gì ngu xuẩn nên mới bị cha đánh! Gia pháp nhà ta là đánh lưng, vị trí vết thương này có vẻ là bị xử trí bằng quân pháp, nói đi, rốt cuộc chàng đã làm gì?”
Yến Tri – vì quá nhớ nương tử nên trộm trốn khỏi quân doanh, kết quả còn chưa trốn được đã bị tóm – nghe vậy, lập tức lộ ra biểu cảm nghẹn khuất.
Y quay mặt đi, không muốn nói ra, “Nàng và nương về sao không viết thư về trước?”
Sớm biết nàng sắp về thì y còn chạy làm gì!
“Một đường đi nhanh, lại không có chuyện gì lớn nên không viết.” Thấy Yến Tri rất đau, Nguyễn Kiều lấy ra một bình sứ, “Đây là kim sang dược bản chỉnh sửa ta làm dựa theo phương thuốc của nương, có tác dụng cầm máu, tiêu sưng, tan bầm, tốt gấp đôi trước kia.
Miệng vết thương của chàng vừa nứt ra, để ta bôi cho chàng một ít.”
Tuy đã là phu thê già thấy hết từng tấc cơ thể nhau, nhưng tình huống như lần này vẫn là lần đầu tiên, mặt Yến Tri hơi đỏ, chôn mặt vào gối đầu như con đà điểu.
Nguyễn Kiều bôi rất dịu dàng, nhưng thuốc quá bá đạo, vừa chạm vào vết thương đã đau như bị vô số con kiến gặm cắn.
Chỉ là đau cũng là do tức phụ bôi cho, nhất là tức phụ còn vừa bôi thuốc vừa quan tâm hỏi han, “Sao rồi? Có cảm giác gì? Đau lắm không? Chàng nhịn một lát là tốt rồi.
Giờ thì sao? Còn đau không?…”
Yến Tri sướng rơn, cảm thấy dù thuốc này bôi có đau, nhưng có tức phụ ôn nhu săn sóc chiếu cố, đáng!
Kết quả vừa băng vết thương xong, y quay đầu nhìn lại, thấy Nguyễn Kiều lấy một quyển vở không biết mang từ đâu ra, bắt đầu múa bút thành văn.
Yến Tri hơi ngốc, “Nàng đang làm gì thế?”
Nguyễn Kiều đầu cũng không nâng, “Viết ký lục, kim sang dược này ta vừa cải tiến xong, còn chưa cho ai dùng thử, vừa rồi thông qua miêu tả của chàng, ta cảm thấy hiệu quả chưa tốt lắm, còn rất nhiều chỗ cần cải tiến.”
Yến Tri: ???
Yến Tri: !!!
Y trao sai người rồi!.