Hệ Thống Ép Tôi Làm Kiều Thê

Chương 161: Thế Tử - Kiều Kiều 7


Đọc truyện Hệ Thống Ép Tôi Làm Kiều Thê – Chương 161: Thế Tử – Kiều Kiều 7


Yến thế tử hoàn toàn không biết mình lại bị nghĩ xấu, tức giận với Nguyễn Kiều xong thì rời khỏi phủ.
Nhưng sau khi ra khỏi phủ thì lại không biết phải đi đâu.
Lần trước trong hỉ yến, y và đám hồ bằng cẩu hữu tan rã trong không vui, sau này y lại bị phu thê Trấn Quốc Công đè trong phủ không ra ngoài được, đã lâu không tụ lại, hơn nữa Yến Tri cũng không muốn đi tìm họ lắm.
Y một mình đến tửu lầu, gã sai vặt Tiểu Lục Tử đi theo sau y đột nhiên lên tiếng, “Thế tử gia, phía trước là nhóm Dư thế tử.”
Yến Tri dừng chân, lúc ngẩng đầu, đám người đối diện cũng thấy được y.
Dư Thiên Phúc đã sớm quên chuyện không vui ở hỉ yến lần trước, thấy y tới lập tức sáng mắt lên, chạy tới, “Haha, ta đã bảo rồi mà! Quốc công vừa đi, Yến Tri đã chạy ra ngay!”
Mấy người đi theo sau Dư Thiên Phúc đều lộ ra nụ cười hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.
Dư Thiên Phúc ôm vai Yến Tri, “Sao lại ra một mình mà không tìm các huynh đệ?”
Mí mắt Yến Tri giật giật, “Tìm các ngươi làm gì?”
“Nghe ngươi nói kìa, đương nhiên là tìm các huynh đệ cùng vui rồi!” Dư Thiên Phúc nhìn đáy mắt Yến Tri xanh đen, bỗng hạ giọng cười khà khà, “Tiểu tử ngươi thật có phúc, nhìn cái quầng thâm mắt này xem, chắc chắn là trầm mê trong ôn nhu hương quên hết huynh đệ rồi!”
Mặt Yến Tri lập tức đen đi, ném cánh tay Dư Thiên Phúc ra, “Tránh!”
Dư Thiên Phúc không hề tức giận, mặt dày mặt dạn sán vào, “Chậc chậc, ta chưa nói gì mà ngươi đã tức giận rồi à? Ta nhớ trước ngày đại hôn ngươi còn nháo loạn không muốn cưới, kết quả nhập động phòng vén khăn voan cái là thay đổi ngay, còn trở mặt với các huynh đệ.

Thật sự đẹp như vậy sao? Là huynh đệ tốt thì nói cho ta nghe cùng với!”
“Nói cái rắm!” Yến Tri trừng Dư Thiên Phúc, “Ngươi mà còn dong dài thêm câu, có tin ta cho người bịt miệng ngươi không?”

Dư Thiên Phúc sửng sốt, cẩn thận đánh giá Yến Tri từ trên xuống dưới, dùng bả vai đụng vai phải Yến Tri một cái, vẻ mặt bái quá, “Cảm xúc của ngươi không đúng lắm, cha và nương ngươi đi rồi, không ai quản ngươi nữa, ngươi không vui à? Chẳng lẽ…!Tấn An chọc ngươi tức giận?”
“Đừng nhắc đến nàng ta!” Yến Tri vẻ mặt bực bội, “Ngươi có ăn cơm không, không ăn thì đừng đứng đây lắm mồm, có phiền không thế hả?!”
Dư Thiên Phúc nhìn phản ứng của Yến Tri thì còn có gì không rõ, từ nhỏ đã chìm trong ôn nhu hương, khác với Yến Tri, Dư Thiên Phúc là chiến binh thân kinh bách chiến lưu luyến bụi hoa thật này, vừa nhìn Yến Tri một cái là hiểu ngay.
Hắn sửng sốt một lát, bỗng vỗ đùi cười to, khiến những người khác đều choáng váng, “Hahahaha, không phải đâu, Tấn An đắc tội gì ngươi mà ngươi tức đến vậy thế?”
Dư Thiên Phúc cười cong cả eo, mặt Yến Tri càng đen, “Đã bảo đừng nhắc đến nàng ta, ngươi không để yên đúng không?”
Thấy Yến Tri tức thật, Dư Thiên Phúc cũng thu liễm bớt, “Ấy, đừng giận, tính tình của Tấn An kia thế nào, người khác không biết, ngươi lại không biết chắc? Ngươi cũng đâu phải ngày đầu quen nàng ta, từ nhỏ hai ngươi đã cãi nhau, ngươi cưới người về thì cung trong nhà không phải là xong à.”
Dư Thiên Phúc không cho Yến Tri cơ hội nói chuyện, trực tiếp kéo y đi, “Đi đi, nam nhân ăn cơm ở đây làm gì, huynh đệ dẫn ngươi đi chơi, vui vẻ một chút! Ngươi đừng có nói không đi, ngươi đã hơn nửa tháng không ra ngoài chơi cùng các huynh đệ rồi, hơn nữa Tấn An chọc giận ngươi như thế, ngươi còn định ngoan ngoãn như tôn tử về nhà đúng giờ à?”
Lời cự tuyệt của Yến Tri đến bên miệng thì bị nuốt vào.
Khi một đám người mênh mông cuồn cuộn đến thanh lâu lớn nhất kinh thành – Bách Hoa Lâu, Nguyễn Kiều ở trong phủ cũng đã nhận được tin tức.
Tin tức là do Tiểu Lục Tử truyền về, trước khi đi, phu thê Trấn Quốc Công đã dặn dò, sau này họ không ở kinh thành, phủ Trấn Quốc Công đều nghe lệnh Nguyễn Kiều, để Tiểu Lục Tử hắn giám sát Yến Tri, không cho Yến Tri làm xằng làm bậy, nếu dám bằng mặt không bằng lòng dung túng Yến Tri, vậy Tiểu Lục Tử sẽ là người đầu tiên bị xử lý.
Tiểu Lục Tử rất rõ ràng, tuy Yến Tri trong phủ là Thế tử gia, nhưng y lại là người không có địa vị nhất, vì thế giữa Yến Tri chỉ biết ăn nhậu chơi bời và Nguyễn Kiều chưởng quản phủ Trấn Quốc Công, hắn rất thống khoái lựa chọn bán đứng Yến Tri.
Sắc mặt của Lương Thần và Mỹ Cảnh đều không quá đẹp, tuy trước khi thành thân đã biết Thế tử có tiếng ăn chơi trác táng, nhưng các nàng tuyệt đối không ngờ Thế tử lại đến tận mức này.
Phu thê Trấn Quốc Công mới đi mà đã không cho Quận chúa mặt mũi trước mặt đại chúng.
Lương Thần nhớ lúc trước mình còn khuyên Quận chúa đừng nghĩ đến Trần Nghiên Chiêu nữa, sống tốt cùng Thế tử đi, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Mỹ Cảnh ở bên không nhịn được mắng câu, “Nam nhân đúng là móng heo, không ai tốt cả!”

Nguyễn Kiều nghe Mỹ Cảnh nói thế, bật cười thành tiếng, lập tức khiến mấy nha hoàn trong phòng chú ý.
Thấy Nguyễn Kiều không những không tức giận mà còn cười vui vẻ đến vậy, Lương Thần và Mỹ Cảnh đều không yên lòng, sợ Quận chúa bị tức điên.

Mỹ Cảnh lên tiếng trước, “Quận chúa đừng nóng giận, Thế tử không đáng để ngài tức giận thương thân.”
“Còn không phải đến Bách Hoa Lâu à? Sao ta phải tức giận?” Nguyễn Kiều cười, đôi mắt đào hoa cong cong cực kỳ đẹp.
Lương Thần và Mỹ Cảnh đều ngơ ngác nhìn Nguyễn Kiều, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, “Vậy, vậy thì tốt rồi.”
Vầng sáng cuối cùng sau khi mặt trời xuống núi cũng biến mất, màn đêm buông xuống, bầu trời đêm tựa như một tấm màn sân khấu lớn, bên ngoài tối đen như mực, không có cả ánh trăng.
Từng nhà dùng cơm, tất cả đều lên giường nghỉ ngơi.
Chỉ phố có Bách Hoa Lâu mới náo nhiệt.
Ngọn đèn dầu lộng lẫy, không khí ồn ào ầm ĩ, đường phố người tới xe đi, các ân khách hiểu rõ mà không nói bước vào nơi thanh sắc này.
Đám người Dư Thiên Phúc là khách quen của Bách Hoa Lâu, có tiền có thế còn hào phóng nên rất được hoan nghênh.
Trong phòng, các cô nương thổi kéo đàn hát thi triển tài nghệ của mình, còn có một vài cô nương ở bên cạnh nam nhân, giống như Dư Thiên Phúc, quần áo đã tán loạn.
Có những người lại không hợp với trường hợp dâm mỹ này, Yến Tri khuôn mặt tuấn mỹ quần áo chỉnh tề ngồi đó, uống từng ly, từng ly rượu, một nữ tử bạch y ngồi quỳ bên cạnh y, hai người một rót một uống, không nói một lời.
Khi Yến Tri uống không biết bao nhiêu ly, nữ tử bạch y bỗng không rót cho y nữa.

Yến Tri hơi ngước mắt.
Nữ tử bạch y nhấp môi, nhẹ giọng nói, “Thế tử, uống nữa sẽ say.”
Yến Tri nhàn nhạt nhìn nàng ta một cái, không nói gì.
Nữ tử bạch y nói tiếp, “Say không thể giải sầu, chẳng qua chỉ tê mỏi nhất thời, nếu Thế tử thật sự phiền lòng không thể giải quyết, vậy để nô gia đánh đàn cho Thế tử.”
Nữ tử bạch y tên Minh Uyển, là thanh quan của Bách Hoa Lâu, chẳng những tài hoa trác tuyệt mà cầm nghệ cũng rất xuất chúng, lúc bị một ngoại thích quyền thế bức bách, Yến Tri xuất hiện, Yến Tri lúc đó chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên, vươn tay cứu người đáng thương này, từ đó về sau, Minh Uyển cũng chỉ có một vị khách là Yến Tri.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Yến Tri rất sủng ái nàng ta, nhưng chỉ có Minh Uyển biết, Yến Tri tìm nàng chẳng qua là vì nàng ta có chừng mực.

Ai có ngờ, bao nhiêu năm qua, nàng ta còn chưa chạm đến một ngón tay của Yến Tri.
Minh Uyển cười chua xót, từ ngày Yến Tri thành thân, trái tim nàng ta luôn rất bất an, đặc biệt là đêm nay, từ khi Yến Tri tới, mí mắt nàng ta vẫn luôn giật.
Thấy Yến Tri không phản đối, nữ tử bạch y đứng dậy đi lấy đàn của mình.
Không ngờ rằng vừa ra cửa đã nghe thấy dưới lầu ồn ào lên.

Phải biết Bách Hoa Lâu có bối cảnh hùng hậu, không ai dám náo loạn trong lâu này, mí mắt Minh Uyển càng giật mạnh, nàng ta có dự cảm không lành, đi đến lan can hành lang nhìn lại, kết quả đối mặt với tầm mắt của một nữ tử cẩm y đỏ thẫm, dung mạo điệt lệ, khí thế kinh người.
Minh Uyển tức khắc cứng đờ, đại não trống rỗng.
……
Dư Thiên Phúc hồ nháo một lúc, thấy Yến Tri ngồi mình ở đó không hợp đàn, bên người là mấy bầu rượu, nhìn là biết đã uống không ít, tức khắc nheo mắt, đẩy mỹ nhân trên người ra, đứng dậy đi về phía Yến Tri, thuận tay cướp lấy ly rượu Yến Tri vừa rót, một hơi uống cạn, “Minh Uyển đâu?”
Yến Tri cau mày, ngửa người ra sau, tránh né mùi phấn son gay mũi trên người Dư Thiên Phúc, “Đi lấy đàn.”
Nghe Yến Tri trả lời, một nữ tử cách đó không xa che miệng nở nụ cười, giọng nói ác ý, “Minh Uyển đã đi lâu như vậy, chẳng lẽ bị người nào coi trọng rồi sao?”

Nữ tử vừa thốt lên, những người khác cũng chú ý, mọi người đều nhìn qua đây, đặc biệt là mấy công tử ca, một nam tử đĩnh đạc trêu chọc Yến Tri, “Ai dám đoạt người với Yến thế tử của chúng ta? Chán sống rồi chắc?”
“Chưa biết chừng là người xứ khác tới không biết thì sao, cũng không phải lần đầu.

Chẳng qua, hôm nay hoa lâu hơi yên tĩnh!” Một công tử ca khác đột nhiên mở miệng.
Mọi người trong phòng đều sửng sốt.
Cả thanh lâu đều làm bằng gỗ, cũng không có cách âm, tiếng đàn sáo ầm ĩ không dứt bên tai còn thường kèm theo dâm ngôn lãng ngữ của ân khách.
Nhưng hôm nay lại có vẻ yên tĩnh quá, không thể nói là yên tĩnh, chỉ là không náo nhiệt như bình thường.
Hoa lâu đang buôn bán mà an tĩnh, không phải dấu hiệu gì tốt.
Sắc mặt mấy người thay đổi, sửa sang lại quần áo, tính ra ngoài nhìn xem, kết quả vừa mở cửa thì dưới lầu đột nhiên náo nhiệt lên.
Nói thế nào nhỉ?
Cảm thấy rất đột ngột.
Giống như không quá tự nhiên.
Dư Thiên Phúc đến lan can lầu hai, vừa nhìn xuống, kết quả thấy một mỹ nhân áo gấm ngồi chính giữa, xung quanh là hoa thơm cỏ lạ vờn quanh, đôi mắt lập tức nhìn thẳng, suýt nữa ngã khỏi lan can.
May mà được Yến Tri ra sau kéo cổ áo lại, “Chán sống rồi à?”
“Má! Bách Hoa Lâu có cực phẩm như vậy từ khi nào!” Tròng mắt Dư Thiên Phúc sắp rơi ra đến nơi.
“Nhàm chán, các ngươi chơi đi, ta đi về.” Yến Tri nói xong định rời đi, kết quả lại thoáng thấy được một bóng hình, y sửng sốt một lát, tập trung nhìn lại, biểu cảm đột nhiên nứt ra..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.