Hệ Thống Dưỡng Thành Nam Chủ

Chương 11: Âm Dương Sư Đệ Nhất 10


Bạn đang đọc Hệ Thống Dưỡng Thành Nam Chủ FULL – Chương 11: Âm Dương Sư Đệ Nhất 10

Aaa đến rồi.
Bát Kỳ Đại Xà, thần trợ công mở ra công cuộc thu hậu cung đa dạng của nam chính trâu cmn bò đây mà.

Tuy có hơi vất vả.
Nhưng kệ.

Đại khái tình tiết này cẩu huyết vô cùng, Thẩm Manh đọc mà không ngừng phun a phun.
Sau khi thành công thu phục Bát Kỳ Đại Xà liền được nó dâng lên một cống phẩm vô cùng đặc biệt.
Đó chính là Công Chúa Thuỷ Tề.
Tại sao nàng lại bị Bát Kỳ Đại Xà bắt? Đó lại là một cố sự khác, nhưng giờ thì hắn phải giúp Yue thu thập con Bát Kỳ Đại Xà này đã.
Hy vọng nó sẽ dâng lên cho mình một tiểu muội mềm manh.

“Yue, để ta giúp ngươi đối phó đám tiểu xà.”
Yue đang chuẩn bị triệu hồi ra 8 vị đại thức thần cùng một lúc, thành ra cần tiêu hao một lượng lớn linh lực, nhưng dù thế thì y cũng không thể để ái nhân xảy ra chuyện gì.
Nhìn qua đám tiểu xà trên mặt đất, cân nhắc phân lượng với Thẩm Manh liền gật đầu.
“Được, ngươi cẩn thận.”
“Ta sẽ.”
Yue an tâm đi tới phía trước, ngay trước khi con Bát Kỳ Đại Xà kia kịp ra tay liền để cho Tửu Thôn cùng Tỳ Mộc cầm chân nó trước.
Để gọi ra nhiều thức thần như vậy cùng một lúc lại còn phải duy trì liền cần một chút thời gian.
Từ trong túi áo lấy ra một tấm bùa xanh nhạt, niệm chú ngữ làm phép.
Xung quanh liền toả ra ánh sáng bàng bạc loá mắt, dần dần lộ ra vị thức thần mạnh mẽ đầu tiên là ba vị trong tứ linh, Tengu, …
lần lượt xuất hiện đủ 8 vị thức thần.
Nghe lệnh của Yue mà tiến lên đối phó với từng cái đầu của Bát Kỳ Đại Xà.
Những vị còn lại của Địch Đế gia hợp lại thành một hình tam giác lớn, tạo ra một kết giới vững chắc, bảo vệ mọi người ở bên trong, chắn lại những cơn địa chấn cùng bão tố mà bát kỳ đại xà gây nên.
Tại sao bát kỳ đại xà lại xuất hiện dù đã ngủ say trong phong ấn?
Để Thẩm Manh tiểu thiên tài đến nói rõ cho mọi người nghe.
Thứ nhất: vì cốt truyện

Thứ hai: cũng vì cốt truyện
Thứ ba: là trong cốt truyện, thế tử Chân An Hoàn là một vị thần chuyển thế, ăn vào có thể gia tăng sức mạnh lên không biết bao nhiêu lần.
Hào quang trên người của hắn đã tác động đến Bát Kỳ Đại Xà khiến nó tỉnh dậy.
Hết
Quan trọng nhất vẫn là vấn đề hậu cung.
Công chúa thuỷ tề này chính là hậu cung đầu tiên của Yue, chính là chính cung.
Nhan sắc được so sánh như sao trên trời, dịu dàng hơn cả mặt trăng, muôn hoa phải e thẹn.
Người gặp người thích, là thần thánh không thể xâm phạm.
Và nàng chỉ đẹp sau Yue một cấp bậc :))
Thẩm Manh tò mò vô cùng đối với vị công chúa này, không chỉ vì nhan sắc mà nàng còn được xưng tụng là thanh lãnh cao quý, nhất kiến chung tình với nam chính.
Thẩm Manh không khỏi đáng khinh nghĩ ngợi một phen.
Nếu nàng thấy hắn trước, liệu nàng có nhất kiến chung tình với hắn luôn không?
[Tui xin chắc chắn là không.]
Thẩm Manh: “Tại sao không? Ta thấy cũng có thể lắm chứ?”
Hệ thống: [Vì ngài không đẹp bằng nam chính, không mạnh bằng nam chính.]
Thẩm Manh: “…
Đừng như vậy, nhưng thân xác này cũng đẹp lắm chứ bộ.
Tao chắc chắn ít nhất cũng có người thầm mến tao đi.”
Hệ thống: [Đúng rồi, ký chủ có một tuyệt thế giai nhân đang thầm mến ngài đấy.]
Thẩm Manh ngạc nhiên, trong lòng chờ mong vô cùng, tiện tay chém bay con tiểu xà có ý đồ cắn trộm hắn, vui vẻ hỏi hệ thống:
“Ai vậy? Còn là tuyệt thế giai nhân?”
Hệ thống: [Không thể nói được.]
Thẩm Manh: “Vậy mày nói cho tao tính cách của nàng đi, cái này có được không?”
Hệ thống hơi im lặng một chút, thật ra không phải nàng, mà là…
: [Tính tình dịu dàng, hiền lành, hơi bá đạo một chút.]
Hơi bá đạo? Không sao, có là được, lại còn thích thầm hắn.
“Vậy gia thế? Chắc là trong Địch Đế phủ đi, ta ít ra ngoài mà”
Hệ thống: [Không sai.
Là một mỹ nhân hoàn mỹ trên mọi phương diện.
Có một không hai.]

Thẩm Manh suy nghĩ nát óc cũng chẳng nghĩ được ai.
Hệ thống sẽ không nói dối, nghĩa là người này thực sự có tồn tại.
Nhưng hắn thật sự không nghĩ ra được ai ở Địch Đế phủ….
“Đừng nói với tao là mỹ nhân ở Tây Viện tình cờ thấy tao nhé.
Tao không muốn đào góc tường nhà người ta đâu.”
Tây viện là nơi ở của thê thiếp của nam nhân có quyền cao chức trọng ở phủ Địch Đế.
Hệ thống: […
không phải.]
Tán gẫu với hệ thống mới một lúc thôi mà bên kia Yue đã ra một đòn cuối, không dựa vào bất cứ một thức thần nào.
Triển khai một kỹ năng vô cùng đẹp đẽ lại mang tính huỷ diệt lớn.
Táng Vong Cửu Liên Hoàn.

Hoa sen dần dần nở ra, từ bên trong bay ra một vị thức thần cuối cùng – Chu Tước.
Tiếng hót của phượng hoàng cùng bộ lông rực lửa trong ban đêm càng thêm rực rỡ, bao nhiêu sóng gió dưới sự xuất hiện của Chu Tước đều bị áp xuống, trả lại vẻ bình yên cho mặt sông.

Bông hoa sen phối hợp cùng Chu Tước, nhanh chóng bay tới, chế trụ Bát Kỳ Đại Xà khiến nó hoàn toàn không có cơ hội thoát thân.
Bát Kỳ Đại Xà cảm nhận được nguy hiểm cực lớn đến từ bông hoa sen chín cánh kia, muốn thi triển pháp lực để trốn tránh nhưng đã muộn.
Bông hoa to lớn trở thành một pháp trận đồ ngay giữa không trung vây khốn bát kỳ đại xà, bắt đầu ăn mòn nó từ bên trong khiến nó thống khổ không thôi.
Nó cố gắng mở mắt, nhìn âm dương sư tóc trắng mắt bạc đứng giữa trận pháp như thiên thần giáng thế.
Trong lòng bất giác muốn quỳ xuống thần phục, nó chưa bao giờ gặp một kẻ đáng sợ như vậy, dù dồn y đến cạn kiệt linh lực mà y vẫn có thể phản công, tự động hấp thu linh lực mới mẻ bên ngoài, hoá thành linh lực cho chính mình dùng ngay lập tức, triển khai kỹ năng mà khống chế nó.
Nó nguyện thần phục.
Yue cảm giác Bát Kỳ Đại Xà tỏ vẻ muốn thần phục, nhưng nó không nói được liền thông qua pháp chú tiến vào trong suy nghĩ mà hỏi nó:
“Ngươi có nguyện ý thần phục ta không?”
Bát Kỳ Đại Xà hoàn toàn không chờ gì nữa, đồng ý ngay lập tức:
“Ta nguyện ý, chủ nhân.”
Yue hài lòng thu lại pháp trận, Bát Kỳ Đại Xà liền không chịu nổi mà ngã gục xuống sông.
Từ từ thu nhỏ lại bằng một người bình thường, bò tới trước mặt Yue, đưa ra một cái đầu có màu mắt khác với mấy cái đầu còn lại, cúi xuống.
Yue sờ sờ đầu Bát Kỳ Đại Xà, niệm chú ngữ, hình thành trận pháp ký kết giữa hai người, hoàn thành thu phục Bát Kỳ Đại Xà về dưới trướng, triệu hồi một vị tứ linh cuối cùng.
Chu Tước sinh ra để báo hiệu cho mọi người, tân vương mới ra đời.

Sự bình an và giàu có mãi mãi trường tồn trên đất nước này.
Nó bay tới bên cạnh thế tử Chân An Hoàn, nhổ ra một cọng lông ở đầu đặt vào trong lòng của hắn.
Vị phi tần vốn nhìn thấy Chu Tước bay lại gần mình mà hơi hoảng sợ lại bị lãnh chúa nắm chặt.
Trước mặt mọi người, Chân An Hoàn được Chu Tước chúc phúc và tặng lễ vật, định sẵn là tân vương tương lai không thể thay đổi.
Cuối cùng nó bay tới gần Yue, thân thiện mà cọ cọ đầu vào bàn tay của y, hót vang một tiếng mà biến mất ngay giữa trận pháp.
“Lãnh chúa, Hoa quý phi, hãy luôn mang bên mình thế tử lông của Chu Tước, tránh tình trạng như hôm nay.
Thế tử thân là thần chuyển thế sẽ có rất nhiều yêu quái nhòm ngó đến.
Mang theo nó sẽ tránh được mọi điều bất hạnh.”
Lãnh chúa lập tức hồi thần bởi cảnh sắc diễm lệ, tự tay ôm lấy thế tử, đưa cọng lông chu tước toả ra ánh sáng ấm áp cho hắn ôm lấy, gật đầu:
“Ta đã biết.”
Sau một đợt kinh hoàng, mọi người đều lập tức ồn ào lên, có người qua tai nạn khỏi mà xúc động khóc ngay lập tức.
Mất một lúc mới có thể duy trì lại trật tự như cũ.
Lãnh chúa ôm thế tử ngồi trên đài cao, trịnh trọng bắt đầu tuyên bố mọi việc:
“Các vị, hôm nay chúng ta vốn là tới đây để chúc mừng sinh thần của ta, không may lại xảy ra một việc khiến mọi người kinh sợ, thật có lỗi với các vị.
Bản lãnh chúa xin nhận lỗi trước mọi người ở đây, mong các vị bỏ qua.”
Các đại thần đều tỏ vẻ, ồn ào nói không sao.
Đều là do quái vật tham lam trước thần thể của thế tử, càng thêm chúc mừng lãnh chúa sinh được một vị thế tử mệnh quý nhân.
Ngươi một câu ta một câu đem nói khiến lãnh chúa hết sức vui vẻ.
Có người lần lượt bắt đầu thán phục đến Địch Đế gia, lãnh chúa cũng trước mặt mọi người tuyên bố sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho những người có công.
Đặc biệt không tiếc lời khen đối với Yue, trong lòng vốn đã kính sợ đối với Yue, nay càng thêm nể phục.
Địch Đế Nguyên Hạ vô cùng vừa lòng, đời này ông có thể bồi dưỡng ra một nhân tài phát dương quang đại gia tộc như thế đã không còn gì nuối tiếc.
Chính ông cũng có thể không thẹn với liệt tổ liệt tông mà đi đến chức quan cao hơn.
An tâm mà chuẩn bị cáo lão, chuyển giao chức vụ gia chủ.
Vốn là muốn chuyển giao nó cho Yue, nhưng y lại một mực không nhận, y sẽ làm gia tộc đi đến đỉnh cao, nhưng y không thích quá trói buộc với công việc, nguyện dùng cả đời để giúp gia chủ đời kế tiếp bảo tồn gia tộc.
Thấy Yue kiên quyết, ông cũng không ép, thế là chức vị này liền rơi xuống đầu Địch Đế Phi Âm đau khổ.

Mọi người ai cũng bàn tán hết sức sôi nổi ăn uống vui vẻ, chỉ có Thẩm Manh đứng sau Yue nhìn bàn ăn đầy món ngon mà hết sức khổ bức, cuối cùng nhịn không được mà bụng hơi réo vang òng ọc.
Thẩm Manh ngẩn người, xấu hổ ôm bụng, may mắn mọi người không ai nghe thấy, nhưng Yue ngồi phía trước lại nghe được rõ ràng.
Từ đằng sau cái quạt đỏ mà truyền đến tiếng cười khẽ.
Thẩm Manh giận dữ, nhỏ giọng gắt:
“Cười cái gì mà cười, buồn cười lắm à?”
Yue cầm quả táo, xoa xoa một lúc, các vị tiểu thư nhìn mà hận không thể biến mình thành quả táo mặc Yue xoa nắn.
Tâm tình rất tốt mà đáp:
“Không có, A La ngươi rất đáng yêu.”
Thẩm Manh: ┐(д)┌ hắn đáng yêu chỗ nào? Mắt mù à?

Mà sao mãi éo thấy màn dâng lễ vật, bảo có lễ vật cơ mà? Đâu rồi?
[Ký chủ, ngài cứ bình tĩnh, ít nhất cũng phải để nó dưỡng thương xong nữa chứ.]
Cũng có phải lễ vật của ngài đâu ╮(╯_╰)╭
Thẩm Manh cân nhắc một lúc, cảm thấy rất có lý, tiếp tục nhận mệnh mà đứng.
Tâm tình vẫn hơi chút bực bội, ánh mắt đảo qua Yue, đảo qua mọi người lại nhìn mình.
Cảm thấy bản thân không ai chú ý liền từ từ cúi xuống, lợi dụng tấm lưng cao lớn của Yue mà núp, từ đằng sau bất chợt mà dựa vào y.
Dùng giọng nói ngọt chết người mà làm nũng với Yue:
“Yue~ ta đói~ cho ta ăn đi a~”
Thẩm Manh nói nhỏ đủ cho hai người nghe mà vẫn không nhịn được mà nổi hết cả da gà da vịt, đối với Thẩm Manh, Yue vừa là con vừa là bạn.
Dù có làm nũng cũng không cảm thấy có chút ám muội nào, nhưng Yue thì không.
Chỉ thấy trong lòng kinh hỉ không gì tả nổi, trái tim hân hoan vô cùng, lòng muốn nhũn luôn thành nước.
Bất giác mà cười lên mà quên che quạt, tạo thành hiệu ứng một đoàn người muốn chói mù mắt, tim đập bình bịch lại không dám làm gì quá lố, chỉ dám cảm thán không thôi.
Yue làm gì quan tâm đến mọi người, chỉ cảm thấy sau lưng như mang cả thiên hạ, cẩn thận mà che chắn không cho mọi người nhìn thấy Thẩm Manh.
Sướng thì thật có sướng, nhưng y biết, Thẩm Manh lại không có nghĩ như vậy.
Thầm suy tính nhanh chóng phải bày tỏ với hắn, y có chút chờ không nổi rồi.
Yue hơi thở dài, lén đưa trái táo mình vừa cầm cho Thẩm Manh.
Nhìn thấy Yue rốt cuộc cũng có lương tâm cho mình ăn, hắn cũng không bám lấy nữa, nhận trái táo rồi từ từ lui về đằng sau, để lại Yue với ánh mắt ám trầm, có lẽ đêm nay y sẽ bày tỏ với Thẩm Manh.
Giờ y đã có được thực lực mạnh mẽ rồi, nhất định phải giữ lấy hắn ngay lập tức.

———————————————————
Cây quạt đỏ: đạo cụ quan trọng, đây là món quà sinh nhật đầu tiên mà Thẩm Manh tặng cho Yue, vốn định tặng ngọc bội nhưng mà thấy trong truyện nhiều nhân vật tặng ngọc bội quá liền thôi.
Lúc đi qua phố đèn đỏ có thấy một vị ca cơ đang dùng quạt che mặt mà hát liền nảy ra ý tưởng này.
Cái quạt vốn màu hồng phấn nhưng bị Thẩm Manh nhuộm đỏ rồi :)) cái tua rua ở quạt là Thẩm Manh tự làm để tạo điểm nhấn đó.
Yue mãi đến sau này mới biết việc này nhưng mà cũng không có giận, ngược lại rất vui vẻ.
Vì sao y vui thì chỉ y biết, quy tắc biết.
Các bạn đọc truyện hơn 2000 chữ nhưng chỉ tốn chưa đến 30p.
Nhưng tác giả để viết hơn 2000 chữ cần 3 tiếng vì viết bằng điện thoại.
Hãy like để ủng hộ tác giả.


– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.