Hệ Thống Chưởng Môn

Chương 27: Tử Dực Thanh Điểu


Đọc truyện Hệ Thống Chưởng Môn – Chương 27: Tử Dực Thanh Điểu

“Đinh, khế ước thành công, thu hoạch được một con Thiết Tí Hầu.”

“Đinh, khế ước thành công, thu hoạch được một con Thiết Tí Hầu.”

“Đinh, khế ước thất bại.”

“Đinh, khế ước thành công, thu hoạch được một con Thiết Tí Hầu.”

“Đinh. Khế ước thành công, thu hoạch được một con Thiết Tí Hầu.”

Diệp Thần khế ước năm con Thiết Tí Hầu thì bốn con trực tiếp khế ước thành công, còn một con cuối cùng, trì khi sử dụng thuấn di chạy trối chết, bằng không không có khả năng chạy thoái.

Con Thiết Tí Hầu cuối cùng này kêu lên một tiếng u sầu, vốn là còn muốn theo đồng bạn của nó cùng nhau bỏ chạy, thế nhưng lại thấy mấy tên đồng bạn của nó vậy mà đem bắt nó lại.

Lúc bị bắt lại, nó còn có vẻ mặt mặt ngỡ ngàng, còn chưa hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, vì sao huynh đệ bình thường vào sinh ra tử với nhau, lại đột nhiên ra tay với nó?

Diệp Thần lần nữa sử dụng Khống Thú thuật với con Thiếu Tí Hầu này, “Đinh, khế ước thành công, thu hoạch được một con Thiết Tí Hầu.”

Lần này thành công, Diệp Thần không có gặp khó khăn chút nào.

Bây giờ tiểu đệ của Hoàng Kim Cự Viên biến thành tiểu đệ của hắn, Diệp Thần từ trong tay Tạp Tắc Nhĩ lấy được một chút Phong Linh tán.

Phong Linh tán, ở tu chân giới đều không phải là đồ chơi hiếm có gì, bởi vì tu chân giả, bình thường sẽ không dễ dàng ăn đồ ăn mà người khác cho, cho nên khả năng bị hạ độc là vô cùng ít ỏi.


Hiệu quả của Phong Linh tán cũng rất đơn giản, chính là niêm phong lại linh lực, để linh lực tạm thời không có cách nào vận chuyển.

“Các ngươi cầm những đồ vật này cho vào trong đồ ăn của Hoàng Kim Cự Viên, có hiểu không?” Diệp Thần nhìn lấy năm con Thiết Tí Hầu.

Năm con Thiết Tí Hầu đều là răm rắp gật gật đầu, mắt chơm chớp, sau đó lại đi tìm đồ ăn, sau khi tìm được đồ ăn, lấy Phong Linh tán cho vào trong đò ăn, đưa tới cho Hoàng Kim Cự Viên.

Hoàng Kim Cự Viên đang nằm thoải mái trong ổ của nó, không biết như thế nào, hôm nay nó căm thấy có một loại dự cảm không lành, giống như là sắp có chuyện không tốt gì sắp xảy ra.

“Chẳng nhẽ là cái con Đại Bổn Hùng ở Tây Sơn chỗ kia lại muốn tới tìm ta gây chuyện? Thật sự là đau đầu a, khí lực của con kia lớn có chút biến thái, phòng ngự làm cho người ta không biết phải nói gì.” Hoàng Kim Cự Viên trong lòng suy nghĩ.

Lúc này, nó nhìn thấy mấy tên tiểu đệ của nó rốt cuộc cũng đưa lên món ăn ngon lành, dự cảm không lành chợt tiêu tán, cầm lấy đồ ăn liền bắt đầu từng ngụm từng ngụm ăn như sói đói, ngốn như hổ nhai.

Thế nhưng mới ăn được có vài miếng, vẻ mặt của nó đột nhiên trở nên khó coi, “Đang chết, trong đồ ăn này có thứ gì?”

“Đồ ăn có ngon không? Bây giờ mới phát hiện ra sao, có phải hơi muộn hay không.” Diệp Thần và Tạp Tắc Nhĩ từ trong bóng tối đi ra.

“Hắc Long, là ngươi, ngươi muốn làm cái gì? Chúng ta từ trước tới nay hình như vẫn luôn là nước giếng không phạm nước sông a!” Hoàng Kim Cự Viên tự nhiên là không có để ý tới Diệp Thần, một tên tu sĩ Kết Đan kỳ mà thôi, ở dưới con mắt của nó, coi như là không có cách nào sử dụng linh lực, nhưng có lực lượng của thân thể, đối với tu sĩ Kết Đan kỳ cũng không phải không có khả năng đối phó được.

Diệp Thần vô cùng quyết đoán, sử dụng ngay Khống Thú thuật

“Đinh, khế ước thất bại!”

Được a, vận khí cũng không phải lúc nào cũng vây quanh Diệp Thần, lần này, Diệp Thần thất bại, thế nhưng, lần này Diệp Thần lại chuẩn bị rất đầy đủ.


Khế ước thất bại, Hắc Long Tạp Tắc Nhĩ liền xông tới.

“Mắc cỡ a, Hoàng Kim Cự Viên, nếu như chủ nhân lần đầu tiên làm có thể thành công, ngươi có khả năng cũng không cần phải cùng ta so tài a.” Tạp Tắc Nhĩ khóe môi mang nụ cười đi tới.

“Cái gì lần đầu tiên có thể thành công, thì ta không cần phải so tài với ngươi “…” ngươi nói vấn đề gì đấy” Hoàng Kim Cự Viên ngẩn ngơ không hiểu gì.

Thực lực của Hoàng Kim Cự Viên tuy rằng rất cường hãn, nhưng nếu mà so với Long tộc, thì vẫn là có một khoảng cách nhất định.

Hơn nữa, Hoàng Kim Cự Viên chỉ là cấp bốn trung kỳ, mà Tạp Tắc Nhĩ là cấp bốn hậu kỳ, với Hoàng Kim Cự Viên không có cách nào có thể sử dụng được linh lực, tình huống như thế này có thể là tưởng tưởng được ra kết quả a..

“Tạp Tắc Nhĩ, cái tên khốn nạn nhà ngươi, có dũng khí thì đừng đánh vào mặt ta.”

“Tạp Tắc Nhĩ, ta nói cho ngươi biết, sẽ có một ngày nào đó, ta sẽ để cho ngươi vì làm chuyện hôm nay mà phải hối hận.”

“A, đau, Tạp Tắc Nhĩ, ngươi có gan liền giết ta đi a, ngươi đem cái bàn chân to bẩn thiểu như thế này của ngươi dẫm trên khuôn mặt đẹp trai của ta đến cùng là có ý tứ gì”

Diệp Thần nhìn vẫn là có chút bó tay rồi, trong lòng cũng có chút đồng cảm với nỗi đau của Hoàng Kim Cự Viên, cái tên Tạp Tắc Nhĩ này ra tay cũng quá đen tối đi.

Sau khi Hoàng Kim Cự Viên bị đánh thành trọng thương, Diệp Thần thi triển Khống Thú thuật lần nữa.


“Đinh, khế ước thành công, thu hoạch được một con Hoàng Kim Cự Viên.”

Thành công!

Diệp Thần nhìn thoáng qua Hoàng Kim Cự Viên rất là thông cảm, sau đó đem Hoàng Kim Cự Viên thu vào, để Hoàng Kim Cự Viên tiến vào không gian hệ thống từ từ chữa thương.

Mục tiêu kế tiếp, Tử Dực Thanh Điểu!

Thanh Điểu thật ra chỉ là một loại yêu thú cấp hai, tuy nhiên con Tử Dực Thanh Điều này, là một con Thanh Điểu biến dị, có được hai loại thuộc tính phong lôi, tốc độ cực nhanh, chính là một số con yêu thú cấp năm, so về tốc độ cũng không dám nói là có thể nhanh hơn Tử Dực Thanh Điểu.

Để đối phó Tử Dực Thanh Điểu, Diệp Thần tương đối khó giải quyết, Tạp Tắc Nhĩ cũng có thể phi hành, nhưng nói đến tốc độ thì, xách giày cho TỬ Dực Thanh Điểu còn tạm được.

Tử Dực Thanh Điểu là yêu thú cấp bốn sơ kỳ, thế nhưng là ác bá cường hào ở Lạc Nhật sơn mạch, các yêu thú cấp bốn khác lấy cho nó một cái ngoại hiệu: Phi thiên đại đạo!

Tuy rằng nó chỉ có cảnh giới là cấp bốn sơ kỳ, nhưng tốc độ của nó nhanh không hợp với thói thường, nhà ai có linh quả hoặc linh thảo, nó muốn đi cướp, Linh khí bảo bối nó cũng muốn đi cướp, món ăn ngon cũng vậy, nó cũng muốn đi cướp.

Ở Lạc Nhật sơn mạch, Tử Dực Thanh Điểu có thể nói là gây thù chuốc oán vô số.

Thế nhưng là hết lần này tới lần khác tốc độ của Tử Dực Thanh Điểu rất nhanh, yêu thú nhiều như vậy, quả thực là không có cách nào bắt lấy được nó.

Diệp Thần đem mục tiêu thứ hai phong tỏa ở trên người Tử Dực Thanh Điểu, nguyên nhân rất đơn giản, Diệp Thần vốn là một người không chịu thua kém, hắn muốn xem một chút, là Tử Dực Thanh Điểu nhanh, hay là đạn của hắn nhanh hơn.

Đối với điều này, Tạp Tắc Nhĩ cũng không có bất cứ ý kiến gì để phát biểu, tuy nhiêm ở trong lòng Tạp Tắc Nhĩ lại vì Tử Dực Thanh Điểu mặc niệm tốn hắn ba giây đồng hồ!

Diệp Thần bắn súng rất chuẩn, ngay cả Tạp Tắc Nhĩ cũng phải sợ hãi.


Nếu như ở trong phạm vi mười dặm, nó cảm thấy, Diệp Thần có thể chỉ dựa vào súng ngắm liền có thể đem hắn tỉa chết

Sào huyệt của Tử Dực Thanh điểu có thể nói là lựa chọn vô cùng đặc biệt, ở sườn núi giữa trung tâm mặt trời lặn

Mặt trời lặn ở sườn núi sâu không thấy đáy, sào huyệt của Tử Dực Thanh Điểu liền ở chỗ này, những đối thủ kia của nó, chính là có thể tìm thấy nó, thế nhưng cũng rất khó có thể đối phó.

Cho dù là biết bay, cũng không dám bay đến, nếu như bị Tử Dực Thanh Điểu dùng lôi điện làm cho tê dại, rơi xuống, vậy khẳng định sẽ bị quẳng xuống thành thịt nát.

Hôm nay Tử Dực Thanh Điểu cũng không có đi ra ngoài, bởi vì ở lúc nửa tháng trước, nó cướp được một viên Dực Long quả của một con yêu thú cấp bốn đỉnh phong.

Tuy là cướp được Dực Long quả, thế nhưng Tử Dực Thanh Điểu cũng bị thương, bây giờ đang chữa thương, chờ sau khi thương thế khôi phục, liền nuốt Dực Long quả vào, như thế thì huyết mạch của nó liền có khả năng được được tiến hóa, tiến hóa ra được Dực Long huyết mạch

Bất quám không còn không biết là, Diệp Thần và Tạp Tắc Nhĩ lúc này đang đi đến gần động phủ của nó.

Đương nhiên, lần này, Diệp Thần cũng không có lỗ mãng, hắn đi thu phục một con yêu thú phi hành cấp ba, nhiệm vụ của những con yêu thí phi hành lúc này, chính là ở từ xa công kích động phủ của Tử Dực Thanh Điểu.

Tuy rằng Tử Dực Thanh Điểu bị trọng thương, nhưng nhìn thấy mấy con chim cấp ba này vậy mà cũng dám đi công kích động phủ của nó, tự nhiên vông cùng tức giận, khẽ kêu một tiếng, liền bay ra, chuẩn bị muốn giáo huấn thật tốt mấy con chim này.

Thế nhưng, nó vừa mới bay ra ngoài, mấy con chim kia liền bắt đầu bỏ chạy ra bốn phương.

Tử Dực Thanh Điểu hừ lạnh một tiếng, “Muốn so tốc độ với ta sao? Ta rất tình nguyện a.”

Nói xong, triển khai đôi cánh khổng lồ của nó, liền hướng một con Lam Phong Điểu cấp ba trung kỳ đuổi tới.

Mặc dù bị thương, nhưng tốc độ của Tử Dực Thanh Điểu, vẫn là hơn không hợp thói thường, chỉ trong thời gian hai cái hô hấp, liền ngăn cản phía trước Lam Phong Điểu

P/S: vượt qua số tối thiểu một ngày 2 chương rồi nhé, đây là chương thứ ba đề nghị mọi người ủng hộ và nhớ like facebook hoặc Ta thích nha, ai ủng hộ được Kim phiếu thì ủng hộ đi a, để cho truyện lên tốp với ^^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.