Đọc truyện Hệ Thống Chém Gió – Chương 292: “có hứng thú tìm hiểu ‘sâu xa’ hơn một chút không?”
Một vòng quả thực là hốt được cả mớ điểm hận giàu luôn!
Dù sao thì nhãn hiệu LV xa xỉ này trời sinh đã đủ hấp dẫn điểm hận giàu xung quanh rồi, nhất là hôm nay còn diễn một vở tuồng nữa. Phong Tuấn Nhã tuy rằng là tên dị hợm, nhưng dù sao lại không ngốc.
Giờ thì hắn cũng nhìn ra, trước mắt Mẫn Thiến thế nào thì khó mà nói, nhưng Trương Tiểu Kiếm tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường!
– Anh… Anh…
Phong Tuấn Nhã chảy mồ hôi lạnh, còn đang hấp hối giãy giụa:
– Các người nhất định là đang diễn kịch! Nhất định là thế! Tôi không tin! Tôi không tin các người lại giàu đến thế!
Hey yo! Không tin? Thật ra anh đây cũng không tin, nhưng không có cách nào khác, chính là giàu thế đấy, giỏi thì cắn anh đi?
– Ây dà, chỉ sợ anh không tin không được đâu.
Trương Tiểu Kiếm thở dài nói:
– Dù sao tôi còn từng ăn cơm chung với Ninh Hàn Lâm Ninh tổng rồi cơ. Còn có một bầy ông trùm Mã Vân, Mã Hóa Đằng các kiểu, đều rất quen thuộc cơ.
“Điểm số khiếp sợ + 15! + 28! + 18!…”
Người trẻ tuổi này rất quen với Ninh Hàn Lâm Ninh tổng còn có Mã Vân Mã Hóa Đằng nữa á?
Đùa bố à?
Tôi thất học ông đừng lừa tôi!
Người xung quanh bị Trương Tiểu Kiếm nổ cho sững sờ, không ngờ lúc này chợt nghe thấy một người la lớn:
– Đậu xanh! Rolls-Royce! Rolls-Royce dừng trước cửa!
Rolls-Royce dừng trước cửa!
Vừa nghe thấy thế, mọi người ở đây đều quay sang nhìn.
Sau đó mọi người đều sợ ngây người!
Bởi vì người bước xuống từ Rolls-Royce rõ ràng chính là người giàu nhất Thiên quốc, Ninh Hàn Lâm!
Chính là Ninh Hàn Lâm mục tiêu nhỏ một trăm triệu ấy!
Sau đó cả đám lại thấy Ninh Hàn Lâm và một người đàn ông trung niên cùng bước xuống xe. Hai người vừa đi vừa cười, đi về phía quán cà phê!
Sau đó đi vào cửa hàng!
Sau đó nữa…
– Trương đại sư?
Ninh Hàn Lâm vừa thấy Trương Tiểu Kiếm lập tức kinh hô, vẫy tay chào hỏi:
– Không ngờ đây lại gặp phải Trương đại sư. Đang nói chuyện với bạn hả?
Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, cả hiện trường triệt để như ong vỡ tổ!
– Đậu xanh người trẻ tuổi này là ai vậy? Ninh Hàn Lâm nhá! Gọi hắn là đại sư?
– Trời đất ơi, rốt cục thì người trẻ tuổi này là ai? Đó chính là Ninh Hàn Lâm đó! Ninh Hàn Lâm! Trương đại sư?
– Không phải chứ? Mình còn đang ngái ngủ à? Người giàu nhất gọi hắn ta là đại sư?
– Không ngờ lời hắn vừa nói lại là thật!
“Điểm số khiếp sợ + 109! + 109! + 109! + 109…”
Nhất là Phong Tuấn Nhã ngồi trước mặt Trương Tiểu Kiếm, trực tiếp nhảy ra một con số thật bự!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 218 đến từ Phong Tuấn Nhã! Bạo kích!”
Cả Starbucks đều tràn ngập tiếng bàn tán xôn xao, ầm ầm ầm cứ như là có hàng ngàn con ruồi đang vo ve vậy!
– Ninh tổng.
Trương Tiểu Kiếm cười ha ha đứng dậy nói:
– Chẳng qua là em họ của tôi bị bắt nạt ấy mà, ta đến giúp con bé xử lý một chút, ha ha… Sao ngài lại đến đây?
– Em họ á?
Ninh Hàn Lâm liếc nhìn Mẫn Thiến:
– Nhìn thấy quen quen, là cô bé lễ tân đúng không? Sao vậy? Ai bắt nạt cháu à?
Lúc này Phong Tuấn Nhã muốn chuồn ngay lập tức!
Bình thường hắn làm màu thì thôi, nhưng nay ở trước mặt hắn chính là ông vua làm màu của Đại Thiên triều này!
Cho dù hắn có thúc ngựa cũng đuổi không kịp nhé!
Đừng nói là hắn, cho dù là lãnh đạo trong đơn vị của hắn mà gặp phải Ninh Hàn Lâm thì cũng phải chiêu đãi cho thật tốt!
– Không phải vị này thì là ai nữa.
Trương Tiểu Kiếm cười tủm tỉm đổ thêm dầu vào lửa:
– Hắn nói nếu em họ tôi không nể mặt hắn thì hắn sẽ tới công ty tuyên dương rằng em họ tôi lừa ăn lừa uống.
– Đến công ty tôi á?
Ninh Hàn Lâm lập tức thay đổi sắc mặt.
Vạn Hào Quốc Tế nhé, công ty bất động sản cuối cùng của Thiên quốc! Nếu để cho con kiến như vậy chạy tới công ty hắn quậy phá thì sau này hắn phải ngẩng đầu như thế nào?
– Công ty chúng tôi không phải là loại chó mèo nào cũng có thể bước chân vào.
Ninh Hàn Lâm vỗ vai Mẫn Thiến nói:
– Sau này gặp phải bất cứ việc gì cháu cứ việc tới tìm chú. Để chú xem thử ai dám đến công ty mình gây sự!
Có những lời này quả thực y như là có kim bài miễn tử vậy!
Mẫn Thiến kích động suýt khóc, nói nhỏ:
– Cảm… Cảm ơn Ninh tổng…
– Khách khí.
Ninh Hàn Lâm gật đầu, rồi nhỏ giọng hỏi Trương Tiểu Kiếm:
– Tiểu Kiếm, tôi nghe nói đã tìm được tảng đá kia rồi hả?
– Tìm được rồi.
Trương Tiểu Kiếm đương nhiên cũng biết Ninh Hàn Lâm quan tâm cái này, thế là cười nói:
– Không tốn nhiều công sức lắm, ngài biết là được.
– Trương đại sư không hổ là Trương đại sư.
Ninh Hàn Lâm cười ha ha rồi tùy ý giới thiệu người bên cạnh cho Trương Tiểu Kiếm:
– Đây là bạn tôi, Trịnh tổng. Cửa hàng Starbucks này là của ổng đấy. Sau này cậu tới đây, tôi bảo ổng miễn phí cho cậu.
Hey yo, được đấy, miễn phí các thứ là sướng nhất.
– Vậy thì tôi cảm ơn Trịnh tổng trước.
Trương Tiểu Kiếm cười ha ha vươn tay:
– Trương Tiểu Kiếm, đại sư phong thủy.
– Chào cậu chào cậu.
Trịnh tổng vội vươn tay ra, cười nói:
– Trên đường đi tôi đã nghe Ninh tổng nhắc tới cậu tới mức tai sắp mọc kén rồi. Nghe nói đảo Sức Sống Tô Châu là do cậu giải quyết hả?
– Ây dà, đó đều là việc nhỏ, việc nhỏ.
Trương Tiểu Kiếm khiêm tốn một tí:
– Không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.
“Điểm số khiếp sợ + 109! + 109! + 109! + 109!…”
Đám người chung quanh đều há hốc mồm, cả ngày cũng không rụt đầu lưỡi về được, y như là ếch luộc chín.
Đây là chuyện quái gì vậy?
Người trẻ tuổi này trâu bò thế à?
Nhìn Ninh Hàn Lâm và Trịnh tổng lên lầu bàn chuyện làm ăn, mọi người lại lần nữa nhìn về phía Trương Tiểu Kiếm.
Lúc trước còn tưởng hắn với cô nương kia đang đóng kịch, không chừng bộ quần áo kia kiếm ở đâu ra, bây giờ xem ra nhất định đều là sự thật rồi!
Ninh Hàn Lâm chủ động chào hỏi với hắn nhé!
Người như thế muốn mua LV còn không đơn giản như đang giỡn sao?
– Rốt… Rốt cục anh là ai?
Lúc này Phong Tuấn Nhã đã triệt để sợ hãi rồi, run lẩy bẩy nhìn Trương Tiểu Kiếm, khó khăn hỏi:
– Anh… Anh không được làm bậy đâu đấy!
– Tôi hả?
Trương Tiểu Kiếm sờ cằm, bỗng nghiêm trang nói:
– Tôi là người mà anh không thể trêu chọc được!
Lúc này, cho dù Phong Tuấn Nhã có mặt dày tới mấy cũng không dám ở đây nữa, gã này vội đứng dậy che mặt chạy ra ngoài.
Trương Tiểu Kiếm nhìn cà phê trên bàn lúc nãy gã ta gọi, còn không quên bổ sung một câu:
– Đúng rồi, ly cà phê này coi như tôi mời anh. Chúng ta huề nhau.
Người chung quanh không khỏi cười ha ha…
– Ha ha ha ha ha! Lần này thì gã kia mất hết mặt rồi. Một ly cà phê mà cũng không biết xấu hổ tính toán cặn kẽ với con gái nhà người ta!
– Đúng đấy đúng đấy! Tôi chưa bao giờ gặp tên nào dị hợm hơn thế cả!
– Hai nhăm tệ cơ, dù sao thì cũng không thể xem như một tệ hai tệ được. Ha ha ha…
Mọi người trong Starbucks cười vui vẻ. Lúc này cô nàng mèo hoang kia uyển chuyển bước tới, trực tiếp ngồi xuống đối diện Trương Tiểu Kiếm, đôi mắt to quyến rũ nhìn Trương Tiểu Kiếm, rồi lấy di động ra:
– Đẹp… Cậu em, biểu hiện vừa rồi của cậu cũng được đấy. Tên chị là Chu Chỉ Kỳ. Có hứng thú tìm hiểu xâu xa hơn chút không?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Tôi nói chứ chữ “đẹp” ngay đầu câu kia cô không thể nói xong được sao?