Đọc truyện Hệ Thống Cầu Được Ước Thấy – Chương 25: Quyển 3 –
Hai tháng Diệp Sở Ly ngoan ngoãn ở trong Vong Xuyên Cốc, ngày ngày luyện công, ngồi bè trên hồ hóng gió, đêm về thì đi dạo bên bờ Vong Xuyên hứng sương trên cánh bỉ nhạn.
Hồ vào ban đêm giống như phát sáng, vừa phản chiếu ánh trăng ánh sao trên trời, trên mặt hồ còn có từng làn sóng lấp lánh giống như ngân hà, sáng cả một vùng.
Hai bên bờ bay đầy đom đóm, mỗi lần Diệp Sở Ly đi qua đụng bụi hoa là cả đàn bay vụt lên tán loạn.
Cảnh đẹp như vậy khiến tâm trạng người ta thư thái nhẹ nhàng, Diệp Sở Ly cũng càng không muốn rời đi.
Cơ mà nhiệm vụ thì vẫn phải hoàn thành.
Diệp Sở Ly muốn xuống đáy hồ xem động trân bảo kia, đi đâu cũng cần tiền, cậu phải mang thêm bên người một ít.
[ Diệp Sở Ly: Hệ thống, ta muốn một không gian ]
[ Hệ thống: Không thể!]
[ Diệp Sở Ly: Tại sao nha, không cần lớn đâu mà, 1m vuông thôi cũng không được sao?]
[ Hệ thống: Chỉ 1m vuông thôi đấy ]
Diệp Sở Ly sung sướng reo hò.
Có không gian đi đâu cũng không sợ chết đói do mất tiền.
Hệ thống cho không gian nhỏ biến thành một nốt ruồi son nằm giữa cổ tay trắng toát của Diệp Sở Ly, càng ngày càng trở nên câu nhân, Diệp Sở Ly nhìn bản thân mình mà còn nhịn không được.
Diệp Sở Ly theo bè nhỏ ra giữa hồ, cậu nín thở, cơ thể này nín thở rất giỏi chẳng khác nào giao nhân cả.
Diệp Sở Ly nhảy xuống hồ, nhảy xuống cậu liền bất ngờ, cậu có thể nhìn rõ mọi vật dưới nước, dưới này sáng còn hơn cậu tưởng tượng, không khác lắm khi ở trên mặt nước, Diệp Sở Ly di chuyển cũng thấy rất nhẹ nhàng, cậu bơi một vòng, đàn cá nhỏ thân đỏ cũng theo sau cậu bơi bơi, Diệp Sở Ly bắt đầu nghĩ thân thể này chắc không phải giao nhân thật đó chứ???
Diệp Sở Ly bơi đến đáy hồ, đặt chân xuống bắt đầu đi bộ, Diệp Sở Ly thử thở ra một cái…Ai nha cậu có thể thở được ở dưới nước nè, tại sao nguyên chủ lại chưa từng thở dưới nước bao giờ nhỉ, để cậu phát hiện ra bí mật to lớn như vậy.
Diệp Sở Ly thích thú, thở được dưới nước vậy cậu cũng có thể sống dưới đây luôn nha.
Diệp Sở Ly đi đến cửa động, đặt bàn tay lên cửa nhẹ nhàng truyền vào một phần công lực, của đá ầm ầm mở ra, hút vào một dòng nước, hút cả Diệp Sở Ly vào rồi ầm ầm đóng lại trong tích tắc.
Diệp Sở Ly nhìn xung quanh.
Trời ơi…chói mù mắt cậu rồi.
” Mẹ ơi sao nhiều vàng quá vậy???”
Từng thỏi vàng to bằng bắp chân vuông vức xếp thành chồng cao đến trần động đá to lớn.
Mấy thỏi nhỏ hơn thì chất thành đống vứt lung tung lộn xộn với bạc đủ kích cỡ.
Mấy trăm rương lớn chứa đá quý trang sức trân châu, kệ gỗ bày đầy những bình sứ dạ minh châu, vũ khí nhạc cụ hiếm, toàn những thứ hiếm lạ, lại có mấy kệ gỗ lớn bày đầy những thảo dược, độc dược quý hiếm, công pháp tu luyện…!tùy tiện lấy ra một thứ cũng khiến giang hồ đại loạn.
Diệp Sở Ly choáng váng, núi vàng núi bạc nhiều như này, trên tường khảm đầy dạ minh châu chiếu sáng động đá, từng viên đá lớn trong suốt đủ màu sắc mọc thành chùm trên tường đá, nền đá…Diệp Sở Ly thật sự là bị dọa ngốc rồi.
Giàu như vậy, Địch Quốc Cường thật mẹ nó ngu, chiếm được Vong Xuyên Cốc mà không chiếm được đống này.
Ha Ha ngu chết rồi, cơ mà tìm được động đá này cũng mất rất lâu, tầm hai khắc ( 30 phút) đám người kia không có khả năng ở dưới nước lâu như vậy, đấy còn chưa nói áp lực nước, hồ này vừa sâu vừa lớn, thật sự là ép chết người.
Diệp Sở Ly lấy một rương gỗ nhỏ đựng vào mấy nén vàng cỡ vừa và nhỏ còn lại đổ đầy bạc lớn với bạc vụn, lục trong rương trang sức thấy mấy cái trâm cài đẹp đẹp lại ném vào, thấy trên giá có một cây trâm ngọc rút ra lại là một con dao nhỏ bé sắc bén cắt được cả đá ném vào, thấy một đống vũ khí nhìn giống vứt đi chất thành đống nhưng mang ra lại là vưu vật, Diệp Sở Ly chọn một thanh vỏ màu đỏ ném vào.
Lấy hà bao nhỏ của mình nhét vào vào nén bạc vụn vài đồng xu lẻ ném vào tiếp, thuốc giải độc, chữa thương độc dược ném ném ném…!không gian nhỏ bé thật là đáng thương QAQ.
Xong việc Diệp Sở Ly thỏa mãn ra ngoài, bằng này tiền đủ cho cậu chơi đùa rồi.
Diệp Sở Ly mở cửa động, bơi lên trên mặt hồ, vẫn là đàn cá nhỏ xinh đó ngúng nguẩy bơi theo sau Diệp Sở Ly.
Bởi vì xuất cốc, nên đồ dùng các thứ cần thiết phải cầm đi, Tiểu Lộc với Tiểu Ngư vừa xếp đồ, mặt ỉu xìu, môi trề xuống sắp móc được cả viên gạch, Diệp Sở Ly nhẹ nhàng xoa đầu hai đứa.
” Đừng buồn nữa, ta có phải đi luôn không về đâu?”
Tiểu Ngư khóc òa ôm Diệp Sở Ly nức nở, Tiểu Lộc nước mắt tí tách sụt sùi nói ” Lão Thần Sứ bảo giang hồ rất xấu xa, sẽ giết người cướp của, Thần Sứ ca ca đi ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm”
” Haha, không có đâu, Tiểu Lộc đừng nghĩ nhiều, thật ra không chỉ có người xấu, cũng có người tốt nữa mà.
Trên đời này tồn tại cả tốt cả xấu, có nhìn nhận được hay không là do mỗi người.
Các ngươi còn nhỏ, công pháp Lão Thần Sứ để lại càng phải chăm chỉ luyện tập, bởi vì chỉ khi các ngươi mạnh nhất mới không có người xấu dám động các ngươi, người tốt ngưỡng mộ các ngươi, khi các ngươi mạnh nhất mới không sợ âm mưu, mới bảo vệ được những người quan trọng.
Tiểu Ngư nhanh nhẹn hoạt bát, nhưng mà nhiều khi hơi nóng nảy, Tiểu Lộc lớn rồi phải biết quản Tiểu Ngư.
Vong Xuyên Cốc phải nhờ các ngươi bảo vệ, ta đi các ngươi phải lập tức kích hoạt bẫy độc, hai cái hộp đề tên các ngươi trong phòng ta là vũ khí ta chọn cho các ngươi và công pháp tu luyện.
Phải tu luyện cho tốt, Thần Sứ ca ca đi không lâu đâu, trở về nhất định mua quà cho các ngươi, được không?”
Tiểu Lộc chùi nước mắt gật đầu, Tiểu Ngư ôm rịt lấy Diệp Sở Ly không chịu buông, Diệp Sở Ly vuốt vuốt lưng Tiểu Ngư nó mới chịu buông ra.
Khó khăn lắm mới tạm biệt được hai đứa nhỏ, Diệp Sở Ly quay đầu đi ra khỏi cốc.
Diệp Sở Ly cưỡi con ngựa men theo đường mòn đi đến thành trấn gần đây, tuy nói gần đây nhưng cũng phải mất hai ngày đường, của Diệp Sở Ly.
Cậu ấy hả mất năm ngày để đi, vừa đi vừa chơi ăn uống, ngắm cảnh ngủ các kiểu…rất khiến người bực mình.
Lúc Diệp Sở Ly đến trấn Linh Khê đã là quá trưa, thiếu niên áo đỏ ngồi vắt vưởng trên lưng ngựa, sa y mỏng manh, khoác bên ngoài một chiếc áo khoác màu đỏ sẫm khiến người ta không kìm được mà liếc nhìn thêm cái nữa, nón tre phủ một lớp lụa đỏ bị kéo lên lộ ra khuôn mặt yêu diễm làm người khác nghẹt thở.
Khuôn mặt thiếu niên nhỏ nhắn, nhưng đối với mọi thứ xung quanh đều tỏ vẻ thờ ơ.
Trên tay càm một thanh kiếm màu đỏ sậm tinh xảo.
Một tổ hợp thần tiên khiến cho nhiều người phải dừng lại ngước nhìn.
Diệp Sở Ly xuống ngựa, tay dắt ngựa đi thong dong trên đường, cậu biết có quá nhiều người nhìn hơi khó chịu, Diệp Sở Ly thả tấm lụa che xuống, che đi khuôn mặt tuyệt trần.
Trong lòng người qua đường đều thầm thở dài tiếc nuối, đây mới chính là tuyệt thế mỹ nhân, Dương tiểu thư được xưng là đệ nhất mỹ nhân võ lâm cũng phải kém thiếu niên vài lần, người này cầm theo kiếm, có khi nào cũng là đại hiệp giang hồ.
Trấn Linh Khê nhanh chóng xuất hiện những lời đồn về Diệp Sở Ly, chuyện sau này thì thôi không nói.
Diệp Sở Ly đi dạo quanh trấn một hồi rồi mới đến một khách điếm thuê phòng nghỉ tạm, cậu thuê một căn phòng bình thường, tiền nhiều nhưng không thể phí, phải tiết kiệm mới có tương lai.
Diệp Sở Ly giao ngựa cho tiểu nhị, một tay xách bọc hành lý nhỏ, một tay cầm thanh kiếm ( Kiếm tên là Hồng Anh) bước vào quán trọ, người trong quán vẫn còn đang ăn trưa, quá trưa nhưng mà khá là đông khách, Diệp Sở Ly nhìn một vòng phát hiện đã kín chỗ, chỉ có một bàn nhỏ ở gần cửa là còn chỗ, Diệp Sở Ly đi đến định ngồi xuống.
” Này tên kia, ai cho phép ngươi ngồi ở đây?”
Diệp Sở Ly nhìn tráng hán to lớn tay cầm đao trước mặt, bình tĩnh đáp trả ” Quản của ngươi sao?”
Tráng hán khuôn mặt tức giận, người trong quán không ai dám đến gần.
Diệp Sở Ly mặc kệ gã ta, ngồi xuống.
Gã tức giận, đem đao bổ xuống, nhưng lưỡi đao chưa kịp chạm xuống đã khựng lại, Diệp Sở Ly điểm huyệt gã.
Tiện điểm luôn huyệt câm, để gã lải nhải bên tai không chừng Diệp Sở Ly cắt lưỡi gã.
Tráng hán trợn trừng mắt hung ác nhìn Diệp Sở Ly, Diệp Sở Ly mặc kệ bắt đầu gọi món, ngồi ăn ngon lành trước con mắt trợn trừng của gã tránh hán và thực khách trong quán.
” Trừng nữa ta sẽ móc mắt ngươi ” Giọng nói thiếu niên lạnh lùng, truyền đến tai người ngồi ở đây khiến họ lạnh sống lưng.
Diệp Sở Ly ăn xong cũng không giải huyệt cho người ta, cứ thế đi đứng dậy lên lầu.
Cơ mà là mĩ nhân thì có hai kiểu một là mỹ nhân thuận lợi, hai là mỹ đen đủi mà Diệp Sở Ly rất phúc hậu là loại thứ hai.
Cái gì đang chặn trước mặt hắn kia, cục mỡ??? Hay là người??? Diệp Sở Ly thật hoang mang.
Con heo ( mặc đồ màu vàng) vàng đứng chắn trước mặt Diệp Sở Ly toát ra ánh mắt bẩn thỉu.
Diệp Sở Ly ghét nhất loại này, không móc mắt cũng phải đạp nát jj của gã.
Con heo vàng vươn tay định sờ lên mặt Diệp Sở Ly, Diệp Sở Ly nhăn mày, một cước đạp gã bay theo một đường cong parabol rơi xuống chân cầu thang.
Mọi người vây xem hít khí lạnh, đám người hầu vội vã chạy lên đỡ con heo vàng dậy, bắt đầu mắng chửi.
Con heo vàng đứng dậy suýt xoa.
” Ngươi là ai, bản công tử đã cho ngươi mặt mũi ngươi còn dám đánh ta? Có biết ta là ai hay không?”
Diệp Sở Ly im lặng ba giây, chầm chậm nhả ra một câu.
“…!Con heo vàng?!”
Con heo vàng tái mặt, ngón tay chỉ Diệp Sở Ly cứ ngươi…!ngươi…!ngươi…!mà chưa hoàn chỉnh được một câu.
Diệp Sở Ly nghiêng đầu nghi vấn
” Ngươi có vấn đề về ngôn ngữ sao? Nói mãi mới được một câu? May là ngươi bay một vòng đó, tâm trạng ta mà không tốt, nhất định gà con của ngươi nát rồi!”
Con heo vàng tức phồng má trực tiếp ngất xỉu.
Diệp Sở Ly lại bồi thêm một câu ” Béo quá sẽ bị bệnh máu nhiễm mỡ chết sớm đó!”
Người hầu tức giận ” Ngươi câm miệng, có biết đây là ai không? Đây là công tử Lý gia, võ lâm có ai không biết Lý gia?”
Diệp Sở Ly lạnh mặt nhìn xuống ” A.
Vậy các ngươi biết Thần Sứ Vong Xuyên sao?”
Người hầu tái mặt ngã xuống, người xem sợ hãi.
Vong Xuyên Cốc vô cùng bí ẩn, là phái trung lập không hay nhúng tay vào giang hồ.
Vong Xuyên Cốc chỉ có hai người duy nhất một là Thần Sứ còn lại là Quỷ Sai.
Đều là những nhân vật đứng đầu võ lâm.
Lão Thần Sứ đã biến mất năm năm trước, người này nói hắn là Thần Sứ, có khi nào chính là Thần Sứ Vong Xuyên hiện tại?
” Ta nói đều là đàn ông cần gì phải làm khó nhau chứ?” Diệp Sở Ly xoay người lên lầu, mặc kệ bên dưới đang loạn thành cái dạng gì.
_________________
thế giới ba rất dài┐(´∇`)┌.