Đọc truyện Hệ Thống Cà Khịa Đỉnh Cao – Chương 1: Để Lại Một Cái Hố
Trong nội viện của Giang gia.
Có một người đàn ông trung niên mang một vẻ mặt tái nhợt ngồi trên ghế.
Sau đó, có một người mặc trường bào trên mình, tóc bạc trắng, đi đến gần và thì thầm cái gì đó.
Lão già kia chưa kịp nói xong, nam tử này đã nện một quyền thật mạnh vào trên tay ghế, đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
Cái ghế kia được tạo nên từ Hoàng Hoa Lê, đủ để trở thành một vật có giá trị tương đương với báu vật gia truyền.
Hoàng Hoa Lê rất bền, rắn chắc hơn bất cứ loại gỗ nào, thế nhưng mà lúc này, trên mặt ghế lại nứt ra từng vết như mạng nhện.
…
Ở phòng khác, cửa phòng đang mở, bên trong là một thiếu niên.
Tự dưng có một tin tức truyền vào trong đầu: “có 35 điểm đến từ Giang Quán.”
Giang Bắc nằm trên ghế, trong tay cầm một miếng dưa hấu ướp lạnh.
Lông mày khẽ nhíu lấy, sau đó từ từ cắn lấy miếng dưa hấu.
Hắn đã đến thế giới này được 3 ngày kể từ khi hắn xảy ra tai nạn giao thông.
Không những thế, hắn còn có cả cái [Hệ Thống Cà Khịa] nữa.
Mà từ khi hắn đến đây, hắn cũng biết được một điều rằng ở thế giới này con người có thể tu luyện được.
Ngay lúc Giang Bắc đang ngây người, đã có một tên người hầu chạy tới, đầy đầu mồ hôi.
“Thiếu gia, thiếu gia, lão gia gọi người đến phòng khách! ” hắn người vừa chạy vừa nói, còn xuýt nữa ngã ra.
Giang Bắc nhíu nhíu mày, cảm thấy bực mình, tại sao lại đi đến đó? Từ khi hắn xuyên không sang thế giới này, cha hắn cũng sẽ không rảnh rỗi đến nỗi gọi hắn đến hỏi thăm xem tu luyện thế nào!
“Ngươi nói cho cha ta biết, ta đây không rảnh.”
Ai lại không muốn tu luyện cơ chứ? Vấn đề là hắn biết thân thể này không thể tu luyện được nữa, vì trước kia hắn đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi!
Khi Giang Bắc vẫn đang suy nghĩ, tên người hầu xoắn xuýt: “Cái này……”
Hắn đã làm người hầu của Giang Bắc được 10 năm rồi, hắn cũng hiểu rằng thiếu gia không tu luyện được, không giám đi gặp mặt lão gia. Thế nhưng hắn lại không dám nói như vậy với lão gia đâu a…, rất dễ bị bay màu!
Lúc này, lại có thêm một người vội vã đi đến, người này Giang Bắc cũng biết – Đỗ đại quản gia.
“Thiếu gia, lão gia bảo người mau tới đi, khách đã đến rồi, đừng loàn lão gia bực mình a. ” Quản gia cũng mang vẻ mặt sốt ruột. (Ta cho hắn cái hệ thống cà khịa mà không chọc tức được thì…hỏng rồi ^…^)
Giang Bắc sững sờ, hỏi: “Khách nào?”
“Thượng Quan gia……”
Nghe đến đây, hắn vỗ vỗ bờ mông đứng lên hỏi: “Đỗ lão, Thượng Quan gia đến đây làm gì?”
Lão quản gia trả lời:”Thượng Quan gia cùng phụ thân ngươi là bằng hữu, muốn tới xem thân thủ của ngươi. ”
Giang Bắc nghe xong lập tức hiểu ra, trách không được vừa rồi đột nhiên đã nhận được điểm.
Rồi hắn bỗng nhiên nghĩ đến một điều: tìm cách kiếm điểm là có thể tu luyện! Đây mới là cách tu luyện của một kẻ xuyên việt như hắn!
Vậy thì đi thôi, đi cà khịa kiếm lấy ít điểm chứ chờ đợi gì nữa!
Nghĩ đến đây, Giang Bắc, lập tức đi luôn.
Trong phòng khách, một nam tử tầm trung niên đang ngồi ở chủ vị, bên cạnh là một nam một nữ. Giang Quán sắc cố tỏ ra vẻ tươi cười.
Một nam nhân hỏi: “Giang huynh, A Nam hiện tại như thế nào?”
“Tu luyện ở Vô Cực Tông.” Giang Quán thuận miệng trả lời, giống như chuyện hết sức bình thường.
Nhưng mà tên nam nhân vừa hỏi kia lại mang vẻ mặt hâm mộ, tròng mắt vòng vo hai vòng, tiếp tục hỏi: “A Bắc đâu? Nghe nói hắn không phải là tu sĩ. ”
“Đúng vậy, ta cũng không thể hiểu nổi tên tiểu tử này nữa.” Giang Quán thản nhiên đáp rất thoải mái, nhưng trong nội tâm lại đang thầm mắng”Đậu má Đậu hũ Đậu phộng, Đậu xanh Đậu đỏ Đậu đen.”( cái này học của AS)
Mặt khác, khi Giang Bắc đang đi thì…..”Nhận được 39 điểm từ Giang Quán.”
Cái đậu xanh, lại xảy ra chuyện gì? Tự dưng lại giận hắn, hắn đã kịp cà khịa đâu?
Vừa đi, văn vừa nhìn cái giao diện của hệ thống.
Tu vi: không+ (cái dấu + này có ý nghĩa cả đấy nhá!)
Công pháp:không
Chiến kỹ:không
Tất cả số điểm này đều là của cha hắn cung cấp cho.
Mà cái dấu cộng này, mỗi lần muốn tìm hiểu thì đều nhận được thông báo [ không đủ điểm cà khịa], lần này có hơn hai trăm, lại thử nhân phẩm một chút xem sao.
Khi vữa chạm vào cái dấu cộng(+) này, một đạo kim quang hiện lên, thay đổi! Nó thay đổi rồi!
Giang Bắc đã giật mình, nhìn lại thì thấy dòng chữ [Tụ Khí nhất giai]!
Dụi dụi con mắt, thật sự là Tụ Khí nhất giai, cảm nhận được hô hấp của mình! Chẳng có lẽ đây là tu luyện giả ư?
Lại liếc qua [Điểm cà khịa], tại sao chỉ còn lại có 8…
Đi đến ngoài cửa, hắn chợt nghe được một âm thanh.
“Giang huynh, đừng ủ rũ, ta có dự cảm, một vài năm nữa A Bắc sẽ bước vào Luyện Khí cảnh thôi!”
Nữ nhân ở bên kia cũng phụ họa: “Giang thúc thúc, đừng lo lắng Tiểu Bắc, Nam ca ca lúc nào trở về a…”
Giang Nam là ca ca của hắn, hắn tu luyện tại Vô Cực Tông, toàn bộ Giang gia đều dựa vào hắn bảo kê.
Giang Bắc rất tức giận, các ngươi xem thường ta? Ta hiện tại cũng là tu sĩ!
Khi mà hắn chuẩn bị bước chân vài trong phòng, chợt nghe được âm thanh buồn bực từ đằng kia.
“A Bắc như vậy, về sau giữ lại nối dõi tông đường…”
Giang Quán còn chưa nói hết, đã bị thanh âm ngoài cửa cắt đứt.
Chỉ nghe được câu “Đại bàng dương cánh lên cùng gió/Mỗi lần bay đi, xa vạn dặm/ Có người mãi mãi chịu hèn chăng?” (ý câu thơ thì tự tìm hiểu đi nhé!)
Giang Bắc phía trước, quản gia ở phía sau, hai tay chắp sau lưng mà đi, đứng ở trong thính đường.
Chỉ nhìn thấy có một nam tử cũng chạc tuổi cha, còn có một nữ tử trẻ tuổi, lớn lên coi như… cũng được.
[Nhận được từ Giang Quán:37 điểm cà khịa]
“Thối Tiểu Tử, còn không mau vấn an Thượng Quan bá phụ, Thượng Quan tiểu thư!”
Giang Quán hơi nóng lên, tên Tiểu Tử thối này mấy ngày nay rất quái dị.
“Ha ha, không cần, không cần! ” Đại nam tử kia cười cười đứng lên.
“Quả nhiên là tướng mạo đẹp a…, nhưng vấn đề chính là ở thực lực…Giang huynh a…, ta không thể đem con gái gả cho ngươi roài. ”
Nữ nhân bên cạnh cũng là liên tục gật đầu phụ họa.
“Đúng vậy a! Ta đã đến luyện khí cảnh rồi, sao có thể gả cho một tên bình thường được cơ chứ! Thật không hiểu nổi là cha dẫn ta đến chỗ này làm cái(qq) gì cơ chứ?”
Giang Bắc hơi đau đầu, không phải đến xem thực lực của hắn ư? Bây giờ còn chưa kiểm tra mà.
Cầu hôn? Vẫn là từ hôn?
Chỉ là, hắn biết rằng nữ tử kia khinh thường hắn chỉ là loại người “bình thường”, không xứng với nàng ta!
“Nếu như Thượng Quan bá bá cùng Thượng Quan a di nói như vậy, ta đây cũng không ở lại, cha, ta về trước đi ăn dưa hấu! ”
Linh lực sử dụng như thế nào? Hắn không biết, nhưng mà! Chỉ thấy Giang Bắc gọn gàng xoay người, đạp một cước trên mặt đất.
Bành một tiếng, lưu lại một cái hố.
[Nhận được từ Giang Quán:52 điểm]
Sau đó, Giang Quán lập tức liền đứng lên, chăm chú nhìn cái hố trên mặt đất! Tuyệt đối là tụ khí cảnh!
Ngay tiếp theo à hai người Thượng Quan gia trợn mắt há hốc mồm nhìn cái hố kia.
Tất cả mọi người đều bối rối
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cái hố này…
Ít nhất cũng phải đạt đến luyện khí cảnh mói có thể tạo nên.
Mà trong đầu bọn hắn vẫn nghĩ, Giang Bắc chỉ là một người bình thường a…!
Mong một vài cmt, góp ý.