Bạn đang đọc Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La – Chương 168: Bạch Tử Phàm Ta Muốn Nữ Nhân Ai Dám Ngăn Cản
Với Ngu Yên Vũ.
Nàng ta đích thực là một nữ cường nhân điên cuồng tu luyện, vì muốn nhanh chóng gia tăng tu vi của mình.
Nàng ta bất chấp quan tâm tới cái thân thể suy kiệt của Bạch Tử Phàm.
Dõng dã một tháng, tu luyện suốt đêm không ngủ.
Có hôm thì từ đầu đêm cho tới sáng sớm, có hôm thì từ đầu đêm cho đến tận giữa trưa ngày hôm sau mới chấm dứt.
Có hôm, thậm chí có hôm còn nguyên cả ngày không nghỉ.
Thật sự là những tháng ngày tra tấn khủng khiếp đối với Bạch Tử Phàm.
Thân là người trong cuộc, hắn hiểu rõ sự tra tấn khủng khiếp này hơn ai hết.
Mỗi một lần tu luyện xong.
Ngu Yên Vũ lại cho Bạch Tử Phàm chút đồ như là thuốc bổ, đan dược và những thứ linh tinh khác, giúp hắn bồi bổ thân thể!.
.
Thật sự là khiến Bạch Tử Phàm không biết làm thế nào.
Khóc không xong, cười không nổi.
Nàng ta đang làm gì vậy?
Liệu rằng, đây có phải là chơi xong rồi trả tiền?
Nhưng mà chơi cũng không nên chơi hư thân thể của hắn a!.
thân thể này của hắn còn rất nhiều người cần dùng đến đâu.
Sau mỗi lần đưa đan dược, sau mỗi lần an ủi Bạch Tử Phàm mỗi khi cuộc vui chấm dứt.
Ngu Yên Vũ liền bắt chuyển qua đe dọa hắn hắn.
Thể hiện một sự chiếm hữu mãnh liệt tuyệt đối của nàng ta.
Trước kia Bạch Tử Phàm làm thế nào nàng ta không quan tâm, nhưng bây giờ, nàng ta cấm Bạch Tử Phàm từ nay trở đi, không được phép gần gũi với một bất kỳ nữ nhân nào hết.
Hiện giờ, thân thể của hắn chỉ thuộc về Ngu Yên Vũ nàng, và chỉ có nàng, mới được sử dụng cỗ thân thể ấy.
Làm chiếc lô đỉnh chất lượng duy nhất của nàng!!!
Đợi nàng sủng hạnh, đợi nàng thái bổ.
Nếu như để nàng phát hiện, hắn còn thật sự léng phéng với bất kỳ nữ nhân nào khác, thì đừng trách nàng ra tay vô tình.
Những điều này, thật khiến cho Bạch Tử Phàm khóc không ra nước mắt, con cá này mà hắn bắt, thật sự là cá mập mà.
Sợ rằng, những ngày tháng sau này của hắn, sẽ thật sự rất chông gai đây.
Nhưng thôi không sao hết, vì giải cứu thế giới này, hắn sẽ!
! !
Một ngày này.
Bởi vì nguyên do tháng sau sẽ rời đi, nên hôm nay Ngu Yên Vũ phải đi bố cục một số việc cần thiết cho Thái Âm Giáo trong tương lai.
Nên nàng tạm thời tha cho Bạch Tử Phàm một hôm.
Cũng là một ngày này.
Bạch Tử Phàm cuối cùng cũng đã có thể có được một hôm nghỉ ngơi, trong một tháng dõng dã tu luyện cực nhọc.
Lúc này đây.
Bạch Tử Phàm đang ngồi trên một chiếc giường đệm đỏ, thêu dệt một đôi ương đang nhảy múa.
Với bộ dạng tiều tụy vô cùng, 2 mắt vô thần, đôi chân có chút run rẩy, đau eo mỏi gối, tóc tai bù xù, hơi thở mong manh.
Nếu là những người quen biết Bạch Tử Phàm trước đó, bây giờ gặp lại hắn, nhìn thấy bộ dạng này của hắn.
Chắc chắn họ sẽ không thể nào nhận ra được, đây chính là Bạch Tử Phàm tràn đầy sức sống, uy mãnh ngày nào.
Thật sự, Ngu Yên Vũ dùng như phá mà!!!
Nhưng may ra trong này vẫn còn có một vài điều khiến Bạch Tử Phàm được an ủi.
Tuy trông có bộ dạng thê thảm như vậy.
Thế nhưng đối thân thể của Bạch Tử Phàm mà nói, lại không có một chút tác hại hay hư tổn căn cơ nào cả.
Công pháp 《Âm Dương Tạo Hóa Kinh》mà Bạch Tử Phàm tu luyện.
Có thể nói, nó được sinh ra chính là để dành cho hắn cùng Ngu Yên Vũ.
Nên mặc dù tu vi của 2 người bọn họ chênh lệch là rất lớn, thế nhưng tác dụng hiệu quả của việc song tu mang lại cho cả 2, lại không giảm đi chút nào.
Đó là nguyên nhân chính mà Ngu Yên Vũ bất chấp việc Bạch Tử Phàm có tu vi kém hơn nàng, bất chấp việc Bạch Tử Phàm không chịu nổi.
Nàng không ngừng yêu cầu song tu song tu cùng Bạch Tử Phàm.
Và trong suốt một tháng này, lợi ích về tu vi, lợi ích về căn cơ mà Bạch Tử Phàm nhận được, cũng không hẳn là quá thua kém Ngu Yên Vũ.
Giữa hắn và Ngu Yên Vũ chỉ có chênh lệch lớn nhất là về tu vi.
Tuy rằng một chỉ là một cái chênh lệch, nhưng chênh lệch là chênh lệch, mà đó lại chính là một cái chênh lệch lớn nhất, không cách nào có thể san lấp.
Cường độ của thân thể do tu vi cao thâm của Ngu Yên Vũ cùng cái thể chất đặc biệt, được xem là cực phẩm trong cực phẩm nàng ta.
Thì thật sự, dù Bạch Tử Phàm có thêm 《Âm Dương Tạo Hóa Kinh》 trợ giúp, cũng là không thể nào đối đấu lại nàng ta.
Nếu chỉ là 2 đến 3 ngày thì Bạch Tử Phàm còn có thể kiên trì trụ được, thể hiện sự hùng phong của mình.
Thế nhưng lại là một tháng dài dòng dã, với thời gian ấy, chắc chắn, hắn sẽ không cách nào trụ được mà thất thủ tinh quan.
Trong lòng Bạch Tử Phàm tin rằng, nếu như tu vi của đạt được tới Địa Cực Cảnh, rất có thể, với 《Âm Dương Tạo Hóa Kinh》 đã đạt tới tầng 2 của mình.
Rất có thể, hắn sẽ miền cưỡng đối đấu được với Ngu Yên Vũ.
Đạt được tới Thiên Cực Cảnh, hắn sẽ không có điều gì phải lo ngại nữa, hắn nhất định sẽ cho Ngu Yên Vũ biết, thế nào là quất ngựa truy phong.
“Chủ nhân, ngài sao vậy?”
Ở trong tòa cung điện.
Thấy chủ nhân ngây người thất thân ở đó, đã bắt đầu kể từ lúc Ngu Yên Vũ rời đi.
Khiến Tiểu Trà Trà không khỏi hiếu kỳ hỏi thăm.
Đối với nàng mà nói.
Trong suốt một tháng nay, nàng không rõ được mình đã học được bao nhiêu điều phong phú mà trước kia, nàng không thể nào tưởng tượng đến.
Nàng cũng không rõ được, cũng là trong một tháng này, nàng đã phải tĩnh lược, tĩnh lược đi không biết bao nhiêu vạn chữ rồi.
“Ta không sao?”
Bạch Tử Phàm đờ đẫn đáp lời, giọng nói không mang theo một chút cảm xúc nào.
Tiểu Trà Trà nhìn tới thần thái như người mất hồn này của chủ nhân, nàng thấu hiểu cảm giác này của chủ nhân, nàng thấu hiểu nỗi đau trong lòng này của chủ nhân.
Vì nàng rõ hơn ai hết, về sự cường thế, sự dã man, không một chút thương hoa tiếc ngọc nào của Ngu Yên Vũ đối với chủ nhân.
Vậy là, nàng liền khổ cực tìm kiếm trong đầu mình, những câu thành ngữ hay nhất để có thể an ủi chủ nhân.
Tiểu Trà Trà nói:
“Chủ nhân.
“
Bạch Tử Phàm vẫn không mang theo một chút cảm xúc nào đáp:
“Sao?”
Tiểu Trà Trà nhẹ giọng an ủi:
“Không có gì phải buồn hết, mình có thực lực bị nàng ta ép khô mới buồn, còn không có thực lực bị nàng ta ép khô thì làm sao phải buồn?”
Bạch Tử Phàm nghe vậy, khéo miệng co giật một chút, đây chính là nỗi đau lớn nhất về tinh thần của hắn mấy ngày hôm nay.
Vậy mà, cô nhóc Tiểu Trà Trà, hệ thống hàng shopee này lại còn dám châm chọc hắn.
Bạch Tử Phàm nhanh chóng tỉnh táo trở lại, cười một tiếng chế giễu nói:
“Tiểu Trà Trà, câu này ngươi nói ngươi hay nói ta?”
Tiểu Trà Trà đôi môi hơi chu lên, chủ nhân thật là không biết điều mà.
Nàng đã phải vất vả tìm kiếm mãi mới ra được một câu hay đến như vậy, vậy mà chủ nhân còn không cảm ta nàng, người lại lại còn đi trêu chọc nàng.
Hừ.
Tưởng Tiểu Trà Trà này là bao cỏ, mặc người khác bắt nạt hay sao.
Bỗng vừa đúng lúc, Tiểu Trà Trà như cảm ứng được gì, nàng nhìn ra phía bên ngoài nơi cửa phòng một cái.
Sau đó, đôi mắt to tròn đảo quanh một vòng, đầy vẻ giảo hoạt nói:
“Hừ.
“
“Chủ ngươi ngài còn không tự biết thân biết phận mình đi.
“
“Bây giờ ngài chỉ là một món đồ chơi của Ngu Yên Vũ, mặc cho nàng ta dạy dỗ, mặc cho nàng ta chơi đùa, muốn chơi thế nào thì chơi.
“
“Ngày ngày, phải phủ phục dưới háng của nàng ta để cầu xin tha thứ.
“
Bạch Tử Phàm nghe tới đây, thần sắc bắt đầu biến ảo, thấy là lạ.
Lại nghe Tiểu Trà Trà nói tiếp:
“Đã vậy, từ trở đi, ngài đã bị nàng ta cấm cản, không cho phép được có mờ ám với người nữ nhân nào khác.
“
“À không, Trà Trà quên mất, bây giờ có cho ngài tiếp xúc với nữ nhân, ngài cũng có làm gì được đâu?”
“Ngài bị Ngu Yên Vũ ép khô rồi kia mà? “
“Ây a, chủ nhân ngài thật làm mất mặt của những đấng nam nhâm a.
“
“Bây giờ, trông thấy nữ nhân xinh đẹp, chủ nhân ngài chỉ có thể bất lực đứng nhìn mà thôi, không được phép tới gần làm quen bọn họ, hay có ý đồ gì với bọn họ.
“
“Ha ha, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.
“
Bạch Tử Phàm nghe xong liền kinh thường “hừ ” một cái.
Từ giường đứng lên, hai đầu lông mày kiếm hơi nhíu lại, đội chân hơi chút khụy xuống.
Sau đó, nhanh chóng khôi phục, hai tay chắp sau lưng, tự tin cao giọng nói:
“Hừ, ngươi sai rồi, Bạch Tử Phàm ta muốn nữ nhân, ai dám ngăn cản?”
! !.
“Bạch Tử Phàm ta muốn nữ nhân, ai dám ngăn cản?”
Ở bên ngoài.
Vừa lúc Ngu Yên Vũ về tới nơi, nghe tới lời nói từ bên trong vọng ra, đôi mày liễu của Ngu Yên Vũ không khỏi nhíu lại, vẻ mặt âm thầm bất định!.
(Còn tiếp)
Ét Ô Ét
Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy”.