Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La

Chương 16: Lần Đầu Xuất Thủ !


Bạn đang đọc Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La – Chương 16: Lần Đầu Xuất Thủ !


Quãng đường từ Thái Âm Giáo đến Tắc Bắc hoang mạc rất dài mà Bạch Tử Phàm hắn chưa thể phi hành trên không được nên hắn bèn mua một con ngựa bên đường để đi cho nhanh.Ngựa này có biệt hiệu là Xích Thố Vương ngày đi ngàn dặm.

Quả thật là vậy Bạch Tử Phàm thấy con Xích Thố Vương này đi tận ba ngày ba đêm mà nó chưa kêu một tiếng mệt nào trừ cái bộ dạng đang ủ rũ như hết sức của nó ra.

-_-Suốt dọc đường này Bạch Tử Phàm gặp không ít cảnh chém giết, chặn đường cướp bóc của tu sĩ nơi đây, nói thật là ban đầu Bạch Tử Phàm gặp các cảnh chém giết rợn người ấy hắn có chút nổi da gà – sởn gai ốc , bởi vì Bạch Tử Phàm là người ở thế giới hiện đại, một thế giới văn minh làm gì có cảnh người chết khắp nơi, mạng người chỉ như cỏ rác như ở nơi đây chứ.Kiếp trước của hắn , đến làm thịt gà thôi hắn cũng phải tụng kinh siêu độ cho con gà đó bảy bảy bốn mươi chín lần rồi mới dám làm thịt nó, đặc biết là mấy con gà còn đang FA.

Ấy vậy mà chỉ mới mấy hôm nay thôi hắn đã gặp được vô sô cảnh giết chóc xảy ra ở khắp nơi.Hắn chỉ có thể thở dài thế giới này thật tàn khốc a, nhưng đây là quy luật của thế giới này.

Hắn cũng chỉ có thể nhập gia tùy tục nếu muốn thay đổi thế giới này trước mắt với năng lực nhỏ bé của hắn là điều không thể nào.Tiếng ngựa hí lên ” Hí iii !”.Bạch Tử Phàm kết thúc suy nghĩ nhìn lên phía trước .Phía trước là Sở thành , một ngôi thành nhỏ nằm ở phía Tây nam của Minh Nguyệt Quận.

Muốn đi đến Tắc Bắc hoang mạc phải đi qua Sở thành.


Cũng đồng thời cần phải đi qua Sở thành mới đến được Tắc Bắc hoang mạc .Lấy tu vi Luyện Thần Cảnh của Bạch Tử Phàm ở trong thành trì này cũng xem như là một cao thủ rồi…….Trong thành dân cư đông đúc, phi thường náo nhiệt.

Tuy rằng không được phồn hoa như các thành trì ở gần Thái Âm Giáo .Ở trong một hẻm ngõ nào đấy đang xay ra một vụ ẩu đả .Chỉ thấy đối phương là một bé gái chừng 10 tuổi mặc quân áo rách rưới, khuân mặt thì đen thui do vết bẩn tạo thành.

Đang ngồi dưới đất, cố bò lết lại phía sau và trên khuân mặt nhỏ nhắn ấy đang mang theo nổi sợ hãi, hoang mang.”Ngươi chỉ là một tên ăn mày mà cũng dám đụng vào bổn đại gia ta, hừ.

Hôm này bổn đại gia muốn đánh gãy hai cái chân chó của ngươi để dăn đe cho nhưng tên còn lại “.

Một giọng nói hết sức ngông cuồng được vang lên của thiếu niên tuổi chừng 20 người mặc cẩm lụa .Trên áo của hắn có một vết bẩn màu đên trông rất mới có lẽ như do tiểu nha đầu này gây ra.Hắn chính là con trai thứ hai của đại trưởng lão Tiêu gia, một gia tộc hàng đầu ở Sở thành này.

Ngày thường hắn dựa vào gia thế của mình mà phách lối vô cùng, hắn ngang ngược trêu chọc những cô gái nhà lành mà không sợ họ phản kháng hay trả thù.

Vẫn dừng lại ở đó hắn còn tiếp tục đi bức hiếp những bách tính yếu đuối nơi đây, tội ác của hắn thật nhiều không sao kể hết.Bé gái ăn mày khóc lóc, nàng quỳ xuồng cầu xin :” Đại nhân.

Xin ngài tha mạng, ta chỉ là nhất thời không chú ý nên mới va phải vào ngài.”.Tiêu Võ nói : “Còn giám giáo biện, rõ ràng là ngươi cố ý va vào ta, ý đồ muốn lấy tiền trong túi áo của ta, không tin ngươi thử hỏi mọi người xung quanh xem , hạng điêu dân như các ngươi ta còn lạ lùng gì “.

Nói xong hắn vung tay lên bảo hắn tên thuộc hạ mạng tên ăn mày đánh gãy hai chấn của nó cho ta.

Mặc cho xung quanh rất đông người đang vây xem.Hai tên nô tài đi theo lập tức xách hai bên tay của bé gái ăn mày này lên chuẩn bị ra tay đánh gãy hai chân của cô bé, mặc kệ cho cô bé có có khóc lóc , van xin như thế nào đi nữa.Đúng lúc này vụt lên một tiếng không biết từ đâu có hai viên đá bay ra, mang theo uy lực kinh người đập vào lồng ngực của hai tên nô tài này , hai tên nô tài bay vụt lại phía sau như quán tính và phun ra một ngụm tiên huyết, nơi lồng ngực của bọn hắn đã bị lõm vào một chút, bộ dạng trông đau đơn vô cùng.Tiêu Võ thấy thế lấp tức lớn giọng quát : ” Là ai ? Là ai ? Mau bước ra đây gặp ta .”.

Dút lời, hắn chỉ thấy một bóng người đang đi về phía mình.Tiêu Võ tức giận xông lên tung ra một quyên thẳng vào đối phương.


Đối phương cũng tung ra một quyền tương tự.

Tiêu Võ chỉ hắn như đấm vào khối sắt, bàn tay của hắn như muôn nứt ra, cho đến khi hắn kịp nén đau định thần lại thì đối phương tung ra thêm một quyền , quyền này Tiêu Võ đã không thể nào đỡ được , một quyền chạm vào lồng ngực của hắn , khiến Tiêu Võ lập tức bay lại phía sau hắn hét lên đau đớn ” A….a …a “.” Khốn kiếp “.

Tiêu Võ tức giận hét lên, lồng ngực của hắn đau như muốn nứt ra, lục phủ ngũ tạng của hắn đang rung chuyển.

Khóe miệng của hắn đang không ngừng chảy ra máu tươi.

Bộ dạng thê thảm vô cùng.Đồng thời hắn cũng cảm thấy sợ hãi.

Đối phương chỉ tầm tuổi như hắn vậy mà tu vi lại cao thâm khó lường.

Ở Sở thành này khi nào xuất hiện một nhân vật lợi hại đến như vậy ? Nên biết hắn chính là một Luyện Thần Cảnh sơ kỳ võ giả nha !Bóng người chính là Bạch Tử Phàm , hắn đang đi tìm một nơi nghỉ chân thì tình cờ thấy phía trước có tiếng ồn ào, hắn qua xem thì thấy ba thanh niên cao to đen hôi đang ức hiếp một đứa trẻ.


Hắn liền không nhịn được mà ra tay.Những người chết mà hắn gặp trên dọc đường kia hắn có thể đổ lỗi do tranh chấp, do quy luật của thế giới này, mạnh được yếu thua, cường giả vi tôn.Thế nhưng lần này chỉ là một cố bé chân yêu tay mềm, bộ dáng chỉ chừng mới 10 tuổi.

Ở thời hiện đại chỉ là một đứa trẻ ngây thơ chưa học hết lớp ba được sự bao bọc của gia đình và nhà trường.

Ấy vậy mà ở thế giới này dễ dàng bị hai tên đại hán đánh gãy chân mà không một ai dám đứng ra ngăn cản .Nêu lần này Bạch Tử Phàm còn có thể đứng ngoài khoanh tay nhìn, ngoảnh mặt làm ngơ thì thật sự hắn cần phải về học lại sách Giáo dục công dân rồi !Bạch Tử Phàm đi qua nâng cô bé dậy vào hỏi : ” Tiểu nha đầu cô không sao chứ ?”.Cố bé này mắt đỏ hoe trả lời :” Cảm ơn, đại ca ngài đã giúp đỡ ta .”.

Sau đó nàng nắm chặt tay của Bạch Tử Phàm nói :” Đại ca ca huynh nhanh đi mau, tên Tiêu Võ này ở Sở thành có bối cảnh rất lớn, lập tức sẽ có người đến đây.

Nếu ngài không rời khỏi đây lúc sau chắc chắn sẽ bị bắt lại “.

Trộng bộ dáng của nàng vô cùng lo lắng.Bạch Tử Phàm không khỏi cảm động tiểu nha đầu này đang trong tình thế như vậy, vậy mà nàng vẫn đi lo lắng an nguy cho người khác.P/s: Sữa lại chương 13: độ khó chinh phục/tiêu diệt Ngu Yên Vũ từ 6 sao lên 7 sao ….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.