Đọc truyện Hệ Liệt Thực Hoan Giả Yêu Về Quyền Sơ Nhược – Chương 30: Thổ lộ đến chậm
Editor: Hepc
Sáng sớm mở mắt ra, trong chăn ấm áp. Quyền Sơ Nhược chuyển động thân thể, cánh tay của người đàn ông chắn ngang bên hông, bá đạo ôm cô, mang theo lực độ không nhẹ không nặng.
Cô cười khẽ, nâng môi lên hôn xuống khóe miệng anh. Trong lòng cô biết, chỉ có động tác này mới có thể làm cho thân thể anh buông lỏng, từ đó có thể có cơ hội từ trong ngực của anh đứng dậy.
Quả nhiên, mày kiếm Lục Cảnh Hanh nhăn nhăn, cánh tay tráng kiện có lực từ từ buông lỏng xuống, cũng làm cho Quyền Sơ Nhược tìm được cơ hội rời khỏi ngực của anh, đi chân không xuống giường.
Rèm cửa sổ trong phòng ngủ vừa dày vừa nặng, Quyền Sơ Nhược kéo ra. Cô đứng ở trước rèm cửa màu trắng, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra một khe hở nhỏ, lập tức có không khí trong lành thổi vào.
Từ góc độ cô đứng nhìn xuống, cây cối chung quanh đã phủ thêm màu xanh tươi tốt. Lòng Quyền Sơ Nhược khẽ kích động, khóe miệng không tự chủ cong lên. Mấy ngày trước vẫn là thân cành trụi lủi, trong nháy mắt sắc xuân dào dạt.
Soạt ——
Quyền Sơ Nhược kéo toàn bộ rèm cửa sổ, cô đẩy cửa sổ ra hoàn toàn, cười xoay người trở lại trên giường, đưa tay đi kéo người đang ông đang ngủ nướng: “Lục Cảnh Hanh, rời giường nhanh lên! Dẫn em đi chơi……”
Lục Cảnh Hanh bịt kín chăn giả bộ ngủ, nhưng Quyền Sơ Nhược nhảy lên giường vừa gãi vừa cắn, làm anh không thể không mở mắt, lật người đè cô dưới thân. Đều nói gần đây cô giỏi rồi, lại dám chủ động đùa giỡn anh?!
Tuy nói ở trên giường, anh cũng không ngại người nào trên và người nào dưới, nhưng người đàn ông hẳng là có oai phong, tuyệt đối không thể bị cô xem thường.
Chỉ là đáng thương cho Lục Cảnh Hanh trở về vị trí cũ, anh vốn chỉ muốn ngủ ngon, ăn mặc đẹp, buổi chiều dẫn cô đi chơi. Nhưng nhìn bộ dáng vui mừng hớn hở của cô, anh lại cảm thấy dậy sớm thì dậy sớm thôi, coi như hôm nay làm thêm giờ!
Lục Cảnh Hanh mặc quần áo, ăn mặc đều rất phong cách, Quyền Sơ Nhược hiểu rõ. Tủ treo quần áo trong phòng ngủ, phần lớn là đồ của anh, từ tây trang áo khoác đến cà vạt áo lót, đều là nhãn hiệu nổi danh thế giới.
Thường xuyên đổi quần áo, Quyền Sơ Nhược không thể nào chú ý hết. Bởi vì quan hệ nghề nghiệp, cô đều mặc đồ công sở, màu sắc cũng đậm. Cô thay xong quần áo sớm một chút, bới tóc dài lên, rồi đeo mắt kiếng.
Dọn dẹp chỉnh tề, Quyền Sơ Nhược từ phòng tắm ra ngoài. Trước tủ treo quần áo trong phòng ngủ, Lục Cảnh Hanh mặc áo sơ mi lên người xong, vẫn còn đang chọn cà vạt, anh lựa tới lựa lui, mười mấy phút trôi qua, còn chưa có chọn được.
Tốc độ này thật chậm, lãng phí thời gian đủ để cô gặp một đương sự.
“Cần phải như thế sao?” Quyền Sơ Nhược đi tới, đứng ở sau lưng anh.
Lục Cảnh Hanh không ngẩng đầu, mắt tiếp tục nhìn chằm chằm cà vạt, nói: “Dĩ nhiên, quần áo mà đàn ông mặc rất quan trọng.”
Quyền Sơ Nhược bĩu môi, nghĩ thầm anh ăn mặc như vậy lẳng lơ làm sao? Còn ghét bỏ bươm buớm bay bên người không nhiều đủ sao?!
“Chọn màu đen đi.” Quyền Sơ Nhược tiến lên rút ra một cái, quyết định thay anh.
Màu đen?
Lục Cảnh Hanh cúi đầu quét mắt nhìn áo sơ mi màu xanh lam trên người, khẽ cau mày, “Không được, hoàn toàn không hợp.”
Bị anh ghét bỏ, Quyền Sơ Nhược nhíu lông mày, giọng hơi giận, “Lục Cảnh Hanh, anh xong chưa?”
“Màu xám tro như thế nào?” Lục Cảnh Hanh không để ý lửa giận của cô, thẳng rút ra một cái cà vạt màu xám bỏ vào trong tay của cô, cười nói: “Thắt caravat cho anh đi.”
Thắt caravat? Quyền Sơ Nhược sững sờ, lắc đầu nói: “Không biết.”
Từ nhỏ đến lớn cô cũng không còn đã làm loại chuyện như vậy, ở nhà ba cô mặc quần áo đều là mẹ cô phụ trách, em trai mặc quần áo là chính bản thân nó phụ trách. Thậm chí cô rất ít mua quần áo cho nam, duy nhất có mua cũng chính là mua cho Liêu Phàm, nhưng đều là áo sơ mi màu trắng rất đơn giản, phù hợp phong cách mặc quần áo cua anh ấy trong bộ đội, không thể quá đẹp.
Cho nên Quyền Sơ Nhược thật không biết đeo caravat.
Nghe cô nói không biết, đôi mắt thâm thúy của Lục Cảnh Hanh trầm một cái. Lần trước thấy động tác cô quấn khăn quàng cổ cho Liêu Phàm nhanh nhẹn thuần thục, thế nào đến phiên mình thì lại không biết đeo caravat chứ?
Anh cả gan nhét caravat vào trong tay cô rồi mặt lạnh rút tay về, nói “Nhanh lên một chút.”
Nhanh, nhanh cái gì chứ?
Quyền Sơ Nhược mím môi, sắc mặt tức giận nói, “Em không biết!” Cô trở tay ném caravat cho anh, xoay người đi ra ngoài.
Mẹ nó!
Lục Cảnh Hanh giận tái mặt, tranh cãi vô ích nhìn chằm chằm bóng lưng cô. Không đeo thì thôi, còn ném caravat của anh!
Phiền não đi ra phòng ngủ, Quyền Sơ Nhược mím chặt môi. Cô đi tới bên sofa, lấy điện thoại di động ra lên mạng, nhanh chóng tìm hướng dẫn đeo caravat. Nhưng cách minh hoạ kia, hơn một nữa cô nhìn không hiểu, cô chỉ đành buông tha.
Giây lát, Lục Cảnh Hanh mặc chỉnh tề ra ngoài, gương mặt tuấn tú rõ ràng không vui.
“Đi thôi.” Quyền Sơ Nhược có chút chột dạ, xách theo túi mở cửa đi ra ngoài. Một đường từ thang máy đi xuống, Lục Cảnh Hanh cũng mím môi, cái gì cũng không có nói.
Đi tới bãi đậu xe, theo thói quen thường ngày, Lục Cảnh Hanh cũng sẽ ôm cô, sau đó nói dịu dàng nhỏ nhẹ dặn dò cô cái gì. Nhưng hôm nay, Lục Cảnh Hanh đi thẳng tới xe của mình trước, trực tiếp lái ra khỏi bãi đậu xe mà đi.
Nhìn thân xe của anh đi xa, Quyền Sơ Nhược đứng tại chỗ cau mày, miệng không tự chủ vểnh lên. Không phải chỉ không đeo caravat thôi sao, người đàn ông này quá hẹp hòi!
Đi tới phòng làm việc không bao lâu, Quyền Sơ Nhược liền gọi trợ lý vào.
Tống Văn nghe Quyền Sơ Nhược sắp xếp xong, không khỏi chắt lưỡi, “Chị Quyền, chị thật sự muốn mua caravat hả?”
“Có vấn đề sao?”
“Không có ạ, không thành vấn đề.”
Tống Văn khoát tay lia lịa, âm thầm kinh hãi. Cô nàng nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ thầm mặt trời hôm nay cũng không còn mọc từ hướng Tây nữa.
“Chị muốn mua nhãn hiệu gì? Màu gì? Kiểu dáng gì?” Tống Văn hỏi, giọng nói hàm chứa sự cẩn thận.
Nhớ tới buổi sáng Lục Cảnh Hanh chọn cái caravat kia, Quyền Sơ Nhược viết tên nhãn hiệu đưa cho cô nàng, nói: “Chọn màu sắc và kiểu dáng mới nhất năm nay.” Cô lấy ví tiền ra, rút ra một số tiền.
Nhãn hiệu Lục Cảnh Hanh thường dùng, giá cả đều không thấp, ít nhất năm con số.
Tống Văn gật đầu ghi nhớ, cầm tiền chạy. Phòng luật sư cách khu thương mại không xa, cô nàng đi và về, trước sau chỉ mất 40 phút.
Đưa caravat xong Tống Văn cười lui ra ngoài. Sau đó cả buổi trưa, cô nàng xuyên thấu qua cửa len lén xem bên trong, chỉ thấy Quyền Sơ Nhược loay hoay cà vạt trong tay, mắt nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính, đang học tập cách đeo caravat.
Haha ——
Tống Văn che miệng, cúi đầu cười trộm. Thì ra là Chị Quyền siêu lạnh nhà cô nàng, cũng có hành động đáng yêu như vậy!
Gần tới trưa, Quyền Sơ Nhược nhận được điện thoại ở nhà, giọng của Phạm Bồi Nghi thật không tốt, trong lòng cô trầm xuống, vội vàng cầm chìa khóa xe lên về nhà.
Xe lái vào sân, Quyền Sơ Nhược đẩy cửa xe ra bước xuống, trong đầu vẫn còn suy nghĩ những bước đeo caravat. Cô đã luyện tập cả buổi trưa, mặc dù vẫn không tính là rất nhuần nhuyễn, nhưng miễn cưỡng thì cũng được.
Trong sân hoa ngọc lan đã ra nụ, bước chân Quyền Sơ Nhược hơi ngừng lại, khóe miệng chứa ý cười. Mùa xuân năm nay tới rất sớm, mà ngay cả hoa mộc yếu ớt như vậy cũng sớm nở rộ một chút.
Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt tức giận của Lục cảnh Hanh, cô cong môi lên, vẻ mặt dịu dàng. Được rồi, tối nay về nhà cho anh một kinh hỉ, để cho anh xem thành quả khổ luyện buồi trưa của bản thân mình!
“Mẹ.” Quyền Sơ Nhược đổi giày đi vào phòng khách, trong nhà trống rỗng. Phạm Bồi Nghi ngồi ở trên sô pha, hốc mắt hồng hồng, hiển nhiên là đã khóc, trong lòng cô cả kinh, vội vàng ngồi vào bên người bà.
“Mẹ, có chuyện gì xảy ra?” Quyền Sơ Nhược nắm chặt tay của mẹ mình, lòng bàn tay của bà rất lạnh. Bà nội không có ở nhà, có lẽ là bị Phạm Bồi Nghi cố ý dụ ra ngoài.
“Sơ Nhược……” Rất nhanh Phạm Bồi Nghi nắm tay của con gái, giọng phát run: “Sở Kiều, Sở Kiều con bé…… Có lẽ không thể sinh con.”
Quyền Sơ Nhược ngơ ngẩn, đầu quả tim run rẩy một hồi, “Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì đó!”
“Mẹ không có nói bậy.” Phạm Bồi Nghi cắn môi, lấy ra tờ xét nghiệm của Sở Kiều đưa cho cô nhìn,” Cô kiểm tra, thấy bác sĩ để không dễ dàng thụ thai, cho dù có đứa bé cũng sẽ xảy mất.”
“……” Quyền Sơ Nhược há miệng, có chút nghẹn ngào. Cô xem không hiểu lắm thuật ngữ chuyên môn trên tờ xét nghiệm, lông mày thanh tú nhíu chặt. Đang êm đẹp, làm sao lại phát sinh loại chuyện như vậy?
“Con nói làm sao bây giờ?” Phạm Bồi Nghi nghẹn ngào, “Nhà chúng ta chỉ một mình A Thác, cả nhà cũng trông cậy vào nó, nếu như Sở Kiều thật không sinh được đứa con, em trai con làm thế nào bây giờ?!”
“Đừng vội.” Quyền Sơ Nhược nắm bả vai của mẹ mình, đáy lòng hỗn loạn. Cô lên tòa án cũng gặp qua những chuyện tương tự, bởi vì vợ không thể sinh con, mà chồng vô tình đòi ly hôn. Nhưng lúc này, chuyện này xảy ra ở nhà mình, cô rất khó tiếp nhận!
“Con trai của mẹ thật đáng thương.” Phạm Bồi Nghi chảy nước mắt, khóc kể lể: “Sơ Nhược, mẹ chỉ có một đứa con trai là A Thác, mẹ tuyệt đối không thể nhìn nó vô hậu, mấy chục năm sau một mình lẻ loi trơ trọi.”
“Sẽ không, sẽ không.” Quyền Sơ Nhược mím chặt môi, an ủi mẹ mình.
Cơm trưa Quyền Sơ Nhược cũng không còn ăn miếng nào, tâm tình cô nặng nề rời nhà, lái xe ra khỏi sân, trong lúc nhất thời không biết đi nơi nào.
Muốn đi xem Sở Kiều, nhưng lúc này nhìn thấy cô ấy, mình cũng không muốn biết an ủi ra sao. Quyền Yến Thác còn không biết chuyện này, cô đã đồng ý phải giữ bí mật, tạm thời không để cho em trai biết.
Lái xe một vòng ở trên đường, Quyền Sơ Nhược thấy bảng hướng dẫn bệnh viện phía trước, bỗng chuyển tay lái, lái xe vào bệnh viện.
Trong lúc vô hình tờ xét nghiệm kích thích đến Quyền Sơ Nhược. Năm nay cô đã ba mươi tuổi, đã sớm qua số tuổi tốt nhất để sinh con, trước kia cô cũng không suy tính những vấn đề này, nhưng hôm nay tâm tình của cô cực kỳ phức tạp.
Đi tới khoa phụ sản, Quyền Sơ Nhược lấy số, bác sĩ hỏi cô khó chịu chỗ nào, cô suy nghĩ nửa ngày, yêu cầu kiểm tra toàn diện trước khi mang thai.
Mục kiểm tra toàn diện không hề ít, cô lên lầu xuống lầu, một trận giày vò, chừng hơn hai giờ. Ngồi ở trên ghế dài của bệnh viện chờ đợi kết quả, thế nhưng cô khẩn trương.
Thẳng đến lúc này, Quyền Sơ Nhược rốt cuộc mới hiểu, cô cũng là phụ nữ, cùng những cô gái bình thường không có gì khác nhau. Đến tuổi tác nhất định, cô cũng sẽ khát vọng gia đình, khát vọng có con, khát vọng có một người có thể làm bạn cô, cả cuộc đời ở bên nhau đến già.
Thanh xuân từng bị cô hao phí rất nhiều, bị cô tùy ý tiêu xài, hôm nay hồi tưởng lại, cô có chút hối hận!
“Số 35, Quyền Sơ Nhược.”
Y tá ra ngoài kêu tên, đưa kết quả xét nghiệm cho cô, nói: “Vào đi thôi, bác sĩ ở bên trong.”
Quyền Sơ Nhược nhận lấy một tờ xét nghiệm chồng chất chữ, tâm tình thấp thỏm đi vào phòng bác sĩ. Trước tiên bác sĩ nhìn mấy mục chính ở trong, sau đó lại nhìn những thứ khác xong, mới ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Năm nay ba mươi tuổi rồi hả?” Bác sĩ cười hỏi.
Lòng bàn tay Quyền Sơ Nhược rỉ ra một tầng ướt mồ hôi, cô gật đầu một cái, hỏi: “Bác sĩ, thân thể của tôi, thích hợp sinh con không?”
Bác sĩ cười cười, nói: “Nhìn kết quả kiểm tra của cô, coi như không tệ. Chỉ là lượng máu của cô ít, bình thường phải tăng cường rèn luyện, ăn nhiều thức ăn có sắt một chút.”
“Tuổi không nhỏ, nên suy tính vấn đề sinh đẻ.” Bác sĩ đưa tờ xét nghiệm cho cô, rất là kiên nhẫn dặn dò, “Bình thường công việc không nên quá mệt mỏi, nếu như sau này mang thai phải nhớ tới bệnh viện đúng hạn để khám thai, số tuổi của cô thuộc về sản phụ lớn tuổi, phải nghe lời bác sĩ đề nghị.”
“Bác sĩ, ” Quyền Sơ Nhược nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi “Thân thể của tôi như vậy đứa bé có thể sống chứ?”
“Dĩ nhiên có thể.” Bác sĩ thấy cô hỏi cẩn thận, mắt cười cười.
Nghe được câu trả lời khẳng định này, Quyền Sơ Nhược thở phào một cái thật dài, sau đó cô ghi nhớ lời của bác sĩ, từ bệnh viện ra ngoài.
Trở lại trong xe, Quyền Sơ Nhược ngồi yên hồi lâu. Cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra ra, muốn gọi điện thoại cho Lục cảnh Hanh đầu tiên. Không biết là nguyên nhân gì, cô rất muốn nghe giọng của anh một chút.
Còn chưa có gọi đi, điện thoại di động lại vang lên trước. Quyền Sơ Nhược thấy cái số kia, hồ nghi nghe, “A lô?”
Thời gian này, Liêu Phàm làm sao mà gọi điện thoại được?
“Chị Quyền.” Giọng trong điện thoại không phải Liêu Phàm, là cảnh viên bên cạnh anh.
Quyền Sơ Nhược giật mình, ý thức được có cái gì không đúng. Sau đó cô cúp điện thoại, do dự hồi lâu còn là lái xe chạy tới bệnh viện quân đội.
Liêu Phàm ngã bệnh. Từ tối hôm qua, anh sốt cao không lùi, mới vừa rồi kiểm tra nhiệt độ, lai sốt tới 39 độ.
Lúc Quyền Sơ Nhược chạy đến, ngoài phòng bệnh thỉnh thoảng cảnh viên nhìn quanh. Anh ta nhìn thấy bóng dáng đằng trước, vội vàng đã chạy tới, “Chị Quyền, thủ trưởng bệnh rất nghiêm trọng.”
“Xảy ra chuyện gì?” Quyền Sơ Nhược cau mày, Liêu Phàm không phải là một dễ dàng người ngã bệnh.
Cảnh viên cúi đầu, châm chước dùng từ, “Từ lần trước thủ trưởng phát sốt phổi bị nhiễm không tốt, sau anh ấy lại gặp mưa…… Hai lần phát sốt, triệu chứng sưng phổi càng nghiêm trọng.”
Buổi tối đó vì tìm Quyền Sơ Nhược, Liêu Phàm đội mưa tìm suốt đêm, bệnh tình sau đó càng nặng thêm.
“Thủ trưởng bệnh không hết, hai ngày trước anh ấy vẫn buồn buồn không vui, tối qua cũng không biết chuyện gì xảy ra, một mình anh ấy chạy 20 vòng, nửa đêm liền sốt cao không lùi.” Cảnh viên không dám nhắc tới chuyện đêm mưa hôm đó, khéo léo lẩn tránh.
Quyền Sơ Nhược mím môi, sắc mặt giận dữ. Người này cũng vậy, cũng không biết mình bao nhiêu tuổi sao, thế nhưng một hơi chạy 20 vòng, đây không phải là tự chuốc lấy phiền phức hả?
Đẩy cửa phòng bệnh ra, mũi mùi thuốc khử trùng xông vào mủi. Quyền Sơ Nhược đi tới bên giường, nhìn chằm chằm người đàn ông sắc mặt tái nhợt trên giường, đáy lòng chua chát, nói không ra cảm giác gì.
Cảnh viên thở dài, lời đến khóe miệng lại nuốt trở về. Anh ta xoay người đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Kéo ghế ra ngồi xuống, Quyền Sơ Nhược giơ tay sờ sờ trán của anh, nhiệt độ nóng bỏng khiến cho cô kinh hãi. Đàn ông không thể so với đàn bà, sốt cao kéo dài, thân thể không chịu được.
“Liêu Phàm!” Quyền Sơ Nhược cúi người xuống, ghé vào lỗ tai anh khẽ gọi.
Giọng nói bên tai êm ái quen thuộc, Liêu Phàm từ từ mở mắt, đáy mắt nhìn thấy gương mặt cô, để cho cả người cũng anh vui mừng. Theo bản năng anh đưa tay, nắm tay của cô, “Em đã đến rồi.”
Quyền Sơ Nhược nhìn anh chằm chằm, chỉ thấy môi anh khô nứt, gương mặt tuấn tú dính vào một mảnh hồng không bình thường.
“Sơ Nhược, ” Liêu Phàm nắm chặt tay người trước mặt, “Em phải mau mau lớn lên, biết không?”
Quyền Sơ Nhược cau mày, người này thật là phát sốt đến hồ đồ rồi.
Liêu Phàm giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của cô. Lúc này hai mắt anh tháo gỡ ngụy trang ra, ánh mắt dịu dàng như nước, “Chờ em lớn lên, anh Liêu Phàm có thể cùng ở chung môt chỗ với em rồi.”
Hô hấp trong nháy mắt hơi chậm lại, Quyền Sơ Nhược không dám tin nhìn về phía anh. Bởi vì anh thì thầm, vị trí tim chợt buộc chặt.
Hết chương 23