Đọc truyện Hệ Liệt Thủ Tuế – Chương 52Quyển 3 –
Em yêu anh……..
Cho nên, anh nhất định phải sống khỏe mạnh, bình an.
Phương Dạ Bạch chậm rãi mở mắt ra, ý thức có chút mơ hồ. Anh không rõ mình đang ở đâu, lại càng không biết mình bị làm sao.
Chỉ có giọng nói trầm nhẹ kiên định này luôn luôn văng vẳng trong đầu anh.
“Anh tỉnh rồi.”
Bên phải vang lên tiếng nói trẻ con quen thuộc, anh quay đầu lại nhìn thấy Nam Cung Thần Võ.
Anh giật mình, tưởng mình đang nằm mơ.
Người chết quả nhiên sẽ xuất hiện trong giấc mơ, nhưng anh cũng không ngờ là sẽ nằm mơ thấy Thần Võ.
“Sao rồi? Tiểu Bạch, hiện giờ anh thấy thế nào?” Một khuôn mặt nhỏ nhắn cũng xuất hiện.
Quả nhiên là mơ …….Ngay cả Hiểu Niên cũng xuất hiện, chẳng lẽ anh thật sự nhớ bọn họ?
Anh nhắm mắt lại, thầm than thở.
“Tiểu Bạch. Anh có khỏe không? Tim còn không thoải mái sao?” Nhậm Hiểu Niên vỗ vỗ mặt anh.
Anh nhíu mày, lại mở mắt ra nhìn cô ấy.
Sao lại như thế này? Ngay cả giác mơ cũng chân thật như vậy, hơn nữa hai đứa nhóc này ngay cả trong mơ cũng muốn đến đây dây dưa với anh, không
phải mọi chuyện đã kết thúc rồi sao?
Ba quái vật bọn họ, đã sớm không còn tồn tại…….
“Hiểu Niên, cô đừng vội, anh ta chắc còn chưa hoàn hồn. Dù sao cũng thay tim cũng là đại phẫu, cho dù anh ta bất tử cũng cần thời gian để tế bào tái sinh.” Nam Cung Thần Võ đẩy kính mắt, phân tích giống ông cụ non.
Phẫu thuật thay tim? Anh ngạc nhiên, suy nghĩ hỗn loạn, tim. . . không biết vì sao lại co rút một cái.
“Ưm……” Vừa di chuyển một cái là lại đau. Anh theo bản năng ấn chặt ngực trái, lại đụng vào một vết sẹo dài khiến anh ngây người.
Đây là cái gì? Vì sao lại có vết sẹo này?
“Tiểu Bạch hình như vẫn còn đau, chẳng lẽ phẫu thuật thất bại?” Nhậm Hiểu Niên vội vã hỏi.
“Không thể nào, tôi làm phẫu thuật rất thành công, hơn nữa còn thành công hoàn mỹ.” Nam Cung Thần Võ tự phụ nói.
“Nhưng anh xem anh ấy đi……..”
“Anh ta chưa thể thích ứng với trái tim mới mà thôi.” Nam Cung Thần Võ nói xong, đeo ống nghe, kiểm tra nhịp tim cho anh.
Phương Dạ Bạch không nhịn được, anh đẩy bàn tay nhỏ bé của Nam cung Thần Võ ra ngồi dậy, trừng mắt nhìn hai đứa nhóc bảy tuổi ồn ào này.
“Hai người….Rốt cuộc đang nói cái gì? Tim mới? Phẫu thuật tim? Vì sao tôi hoàn toàn không hiểu…..” Anh phiền lòng gầm nhẹ.
“Anh đương nhiên không hiểu, bởi vì trong lúc đó anh hoàn toàn vô thức.” Nam Cung Thần Võ nói.
“Trong lúc đó? Là lúc nào? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta không
phải đều bị Tiểu Ngũ giết sao? Không phải đều bị cô ấy…….Bị cô ấy…..”
Anh gào to, nhưng được một nửa thì trái tim lại đau nhói, đau quá, đau
đến nỗi nói không ra lời, cả người anh đổ ập về phía trước.
Anh luôn kháng cự không muốn nhớ lại, không muốn suy nghĩ, anh thà rằng
mình đừng bao giờ tỉnh lại nữa. Như vậy, những chuyện Tiểu Ngũ đã làm,
chuyện Tiểu Ngũ đâm anh một dao sẽ không trở thành nỗi tiếc hận và đau
đớn mãi mãi trong lòng anh.
Nhậm Hiếu Niên vội vàng đỡ anh dậy, sầu não than nhẹ: “Chúng tôi không
phải bị Tiểu Ngũ giết, Tiểu Bạch, chúng tôi đều được cô ấy cứu…”
Anh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô.
“Tiểu Ngũ cứu chúng tôi, cũng cứu anh.” Vẻ mặt Nam Cung Thần Võ nặng nề giải thích.
“Cái gì? Nghĩa….nghĩa là sao?” Anh nhíu mày, hoang mang.
Chẳng lẽ….. Tiểu Ngũ quay về nhà họ Phương, tình cảnh phản bội kia, cô giết anh…..Chỉ là ác mộng sao?
“Tiểu Ngũ vạch ra kế hoạch, giúp hai chúng tôi giả chết, hòng thoát khỏi sự đeo đuổi của người nhà họ Phương. Chỉ khi mọi người nghĩ rằng chúng
tôi đã chết, chúng tôi mới có thể an toàn.” Nhậm Hiếu Niên cũng nói.
“Cho nên, hai người không chết?” Anh kinh ngạc trừng mắt nhìn hai người.
“Đúng vậy, anh cũng không chết.” Nhậm Hiếu Niên mỉm cười nói.
Anh cũng không chết? Vì sao lại không chết? Rõ ràng Tiểu Ngũ đã…….
Thân thể anh vẫn còn nhớ rõ lưỡi dao lạnh như băng kia đã đâm vào tim,
lạnh lẽo và đau đớn lúc đó không thể nào là mơ, càng không thể nào là
giả.
“Tiểu Ngũ trở về để cứu anh, bởi vì cô ấy nghe Cao Lục nói, anh sắp
chết, trái tim của anh tuyệt đối không chịu nổi một tuần nữa.” Nam Cung
Thần Võ nói.
“Cứu tôi? Cho nên vì cứu tôi, cô ấy liền quay về nhà họ Phương, lấy dao
đâm vào tim tôi?” Phương Dạ Bạch nhíu mày, cười lạnh. Đây là loại logic
quỷ quái gì vậy?
“Trái tim của anh đã hoàn toàn suy kiệt, lúc đầu chịu sự kích thích của
hoàn đồng, sau đó lại thêm khả năng tái sinh, cho nên nó đã biến thành
một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào. Muốn cứu anh, trước hết phải hủy
trái tim đó đi, sau đó thay cho anh một trái tim mới……” Nam Cung Thần Võ nói.
Phương Dạ Bạch sững sờ, trong đoạn đối thoại này lộ ra một manh mối làm anh bất an.
“Nhưng máu của anh và người thường không tương thích, trên thế giới này
không ai có thể thay tim cho anh, trừ khi phải tìm được người có cùng
nhóm máu biến dị với anh……” Nam Cung Thần Võ lại nói tiếp.
“Cao Lục nói, cô ấy đã làm chuyên đề nghiên cứu về ‘Sự tái sinh của động vật’. Ngày đó, khi cô ấy thấy máu của anh rơi xuống đất lập tức liên
kết lại với nhau, thì đã biết máu anh phát sinh một loại đột biến đáng
sợ. Cho nên cô ấy vội vàng cho thử máu Tiểu Ngũ, chỉ sợ máu của anh bài
xích máu của cô ấy dẫn đến tử vong.” Nhậm Hiếu Niên cũng nói.
“Nhưng thật thần kỳ là thân thể Tiểu Ngũ lại rất bình thường, không hề
xảy ra vấn đề gì, máu, tế bào, huyết áp…..Đều không xuất hiện bài xích.
Tình huống ấy làm cho Cao Lục không thể hiểu nổi.” Nam Cung Thần Võ nói.
“Đúng vậy, lúc đó mọi người đều cảm thấy đây thật sự là kỳ tích.” Nhậm Hiếu Niên cảm thán.
Phương Dạ Bạch càng nghe càng kinh hãi, càng nghe càng khủng hoảng,
không kiên nhẫn nổi nữa mà tức giận quát lên: “Đủ rồi. Đừng nói nữa.
Chuyện này….Tôi hiện giờ không muốn nghe lý thuyết y học….” Anh không
muốn nghe bọn họ nói nữa, lại càng không dám nghe nữa.
“Anh không nghe không được, tôi không muốn anh hiểu lầm Tiểu Ngũ.” Nhậm Hiếu Niên tức giận mắng.
“Bảo cô ấy ra nói thẳng với tôi đi. Tôi muốn nghe chính miệng cô ấy giải thích. Bảo cô ấy ra đây. Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ. Cô ra đây. Ra đây cho
tôi.” Phương Dạ Bạch điên cuồng hét lên.
Đột nhiên, không khí như đông lại, Nam Cung Thần Võ cùng Nhậm Hiếu Niên đều không nói gì, vẻ mặt buồn bã.
Sự im lặng dị thường này làm cho Phương Dạ Bạch không thở nổi, anh xoay
người bước xuống giường, đi về phía cửa phòng: “Cô ấy ở đâu? Tự tôi đi
tìm cô ấy.”
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Cao Lục tới, chắn trước mặt anh vội vàng
la lên: “Anh đang làm cái gì vậy? Mới phẫu thuật thay tim không đến một
ngày……..”
Nhưng lời nói của cô bỗng dừng lại, bởi vì cô phát hiện vết may trên thân thể Phương Dạ Bạch lúc này đã sắp biến mất.
Năng lực tái sinh thật đáng sợ.
“Tiểu Ngũ ở đâu? Cô ấy đâu?” Phương Dạ Bạch trừng mắt nhìn cô.
Cao Lục ngẩn ra, vẻ mặt nặng nề, cầu cứu nhìn về phía Nam Cung Thần Võ.
Nam Cung Thần Võ không nhịn nổi nữa, anh ta đi về phía Phương Dạ Bạch, nói thẳng: “Cô ấy đã chết rồi.”
Phương Dạ Bạch cứng đờ, ngây ra.
Tiểu Ngũ……Đã chết?
Cô ấy đã chết?
Đúng vậy. Ngày đó ở nhà họ Phương, anh nhớ lúc ở phòng thí nghiệm của anh, cô hình như đã lắp bom…
“Chẳng lẽ…….Là do vụ nổ kia?” Anh thì thào hỏi.
“Không, trước khi xảy ra vụ nổ vài giây, cô ấy đã nhân lúc thủy tinh
biến thành màu đen, mang anh đi ra ngoài theo đường hầm bí mật. Cô ấy đã từng nói, đường hầm bí mật cô ấy rất quen thuộc, bởi vì cô ấy đã ở đó
nhiều năm. Cô ấy đã sớm quan sát tuyến đường, phát hiện một cửa ngầm nằm dưới dụng cụ thí nghiệm của tiến sĩ Nhậm.”
Đúng, anh vẫn nhớ, cô ấy cho anh ngồi lên dụng cụ thí nghiệm kia, hơn nữa còn ôm anh vào lòng thật chặt.
Anh dường như còn nhớ rõ nhiệt độ cơ thể, hơi thở cùng nhịp đập trái tim không nhanh không chậm của cô.
“Tiểu Ngũ nói, chỉ khi hủy diệt tất cả, anh mới có thể thực sự được giải thoát, được tự do. Cho nên cô ấy tiêu hủy tất cả cơ sở dữ liệu, có vậy
người nhà họ Phương và toàn thế giới mới không thể đến quấy rầy anh
nữa.” Nam Cung Thần Võ còn nhớ rõ, khi Tiểu Ngũ nói những lời này trên
mặt hoàn toàn không có chút biểu cảm nào, nhưng trong mắt lại mang theo
sự quan tâm và yêu thương tha thiết.
Nếu như sự thâm tình ấy chỉ là một phần nhỏ mà mọi người có thể nhìn
thấy, vậy phần tình cảm bị chính cô và con chip máy móc chôn sâu chắc
chắn sẽ còn sâu nặng hơn rất nhiều.
Nhưng, Tiểu Bạch có biết không?
“Như vậy, chúng ta…….Đều đã trốn thoát, vì sao cô ấy lại chết? Vì sao?”
Tất cả suy nghĩ của Phương Dạ Bạch đều rối loạn, đầu óc thiên tài vào
lúc này cũng hoàn toàn đóng băng.
Nếu như anh đã an toàn, về lý Tiểu Ngũ cũng sẽ không sao mới đúng.
Không khí lại rơi vào im lặng, Cao Lục, Nhậm Hiểu Niên, Nam Cung Thần Võ đều nhìn anh không nói gì. Cứ như thể không cần nói ra miệng, anh cũng
sẽ biết vậy.
Đầu tiên anh ngẩn ra, sau đó nhìn theo ánh mắt của bọn họ, sắc mặt trắng bệch, toàn thân không ngừng run lên.
Đúng vậy, anh đã hiểu.
Nhưng anh ước gì mình không biết, không cần trong phút chốc đã phân tích xong mọi chuyện, không cần tìm kiếm Tiểu Ngũ ngu ngốc kia, không cần
hiểu rõ một điều rằng Tiểu Ngũ chết nhất định là vì anh….
Vì thế, ngay từ khi vừa tỉnh lại đã cảm thấy bất an, lồng ngực vẫn luôn đau đớn. Chỉ trong nháy mắt anh đã có đáp án.
Anh chậm rãi, cứng ngắc, đưa tay đè lên ngực trái của mình.
Thình thịch. . . Thình thịch. . . Thình thịch. . .
Trái tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực anh theo quy luật, thật bình thường. thật khỏe mạnh, dường như ngay từ đầu đã thuộc về anh.
“Cho nên…..Cô ấy đang……Ở đây?” Anh run giọng hỏi, từng tiếng gằn ra đều
như mũi dao nhọn, chỉ cần thốt lên liền đau đến mức không thở nổi.
Hốc mắt Nhậm Hiếu Niên ửng đỏ, gật đầu.
“Sau khi Tiểu Ngũ cứu anh, cũng đã quyết định chuyển trái tim cho anh.
Bởi vì trên toàn thế giới này, người có thể cho anh trái tim cũng chỉ có cô ấy, cùng nhóm máu, cùng đột biến gen. Máu của hai người không bài
xích nhau.” Nam Cung Thần Võ khẽ nói.
“Sao các người lại đồng ý? Tất cả các người điên rồi sao? Cho tim rồi
thì làm sao có thể sống được?” Phương Dạ Bạch đột nhiên nổi giận hét to, năm ngón tay dùng sức bấu vào ngực, mạnh đến mức tưởng chừng cả bàn tay có thể xuyên qua lồng ngực, móc trái tim ra.
“Tiểu Ngũ nói cô ấy không phải ‘người’, cô ấy nói cô ấy là nửa ‘người máy’, cô ấy còn nói…..” Nhậm Hiếu Niên nghẹn ngào.
Nửa người máy. Lời nói này làm cho trái tim Phương Dạ Bạch đau nhói.
Anh ngẩn ngơ, đột nhiên hiểu được, đó là nỗi đau của Tiểu Ngũ, là Tiểu
Ngũ đang đau lòng. Lúc này anh cũng hiểu, thì ra những lời nói ấy lại
làm tổn thương cô đến thế………
“Cô ấy còn nói gì nữa?” Anh khàn khàn hỏi.
“Cô ấy còn nói….Cô ấy thật sự kiêu hãnh khi cứu được anh, hơn nữa, về
sau trái tim của cô ấy sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh.” Cao Lục trả lời
thay Nhậm Hiếu Niên.
Phương Dạ Bạch thất thần.
Tiểu Ngũ quả nhiên bị trục trặc rồi, anh đáng lý nên sửa cô ấy từ sớm.
Như vậy, cô ấy mới không trở nên ngu ngốc, không có đầu óc,
không………không……..
Không yêu anh như vậy.
Nhớ tới lời nói cuối cùng, nụ hôn và nụ cười xinh đẹp của cô, tầm mắt
anh bỗng mờ đi, cổ nghẹn lại, trái tim ………cũng như bị bóp nghẹt.
“Đồ ngốc này…..” Anh nhắm mắt lại, vô lực ngã ngồi xuống, nước mắt lần đầu tiên chảy dài trên khuôn mặt anh.
Nhậm Hiểu Niên đau lòng đi về phía anh, ôm lấy vai anh, khóc còn thê thảm hơn anh.
Ngay cả Cao Lục cũng không ngừng lau nước mắt. Tình cảm của Tiểu Ngũ đối với Phương Dạ Bạch quả thực chính là liều chết vì yêu.
“Đừng đau lòng, Tiểu Bạch, anh nên vui vẻ, hiện giờ anh đã thật sự bất
tử rồi đấy.” Nam Cung Thần Võ không chịu được bầu không khí bi thương
này, cố ý nói.
Phương Dạ Bạch từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo: “Đây mà là tốt ư? Anh có biết chuyện này nghĩa là gì không?”
“Nghĩa là anh có thể sẽ sống mấy trăm năm…” Nam Cung Thần Võ hơi dừng lại, lại châm chọc bồi thêm một câu: “Cô đơn một mình.”