Đọc truyện Hệ Liệt Thủ Tuế – Chương 32Quyển 2 –
Một nhân viên nghiên cứu khác tiến vào ôm nhân viên bị biến thành trẻ con đi ra, vẻ mặt kinh hoảng sợ hãi, không ngừng run rẩy.
Bởi vì, người kia không chỉ “Hoàn đồng”, anh ta……
Biến thành trẻ sơ sinh!
Cao Lục thở dốc vì kinh ngạc, quả thật là khó có thể tin được. Cô nhìn Nam Cung Thần Võ, phát hiện ra anh cũng ngây người.
Mọi người lông tơ dựng đứng, sững sờ kinh ngạc không lên tiếng.
Nhưng Cao Đạc lại vô cùng vui mừng, hét to:“Thật sự có hiệu quả! Bộ máy này quả nhiên có tác dụng! Nhanh…… Nhanh đưa ta vào…… Nhanh……”
“Nhưng…… Bây giờ dòng điện không ổn định…… Hơn nữa bộ máy này khá…… Chúng ta không thể xác định được nó sẽ cải lão hoàn đồng mấy năm……” Nhân viên nghiên cứu bất an nói.
“Đừng có lằng nhằng! Mau ôm ta vào!” Cao Đạc vội vàng kêu lên.
Nhân viên nghiên cứu không dám cãi lại, ôm lão ta đưa vào phòng thủy tinh, buông lão ta ra, sợ hãi ra ngoài.
“Nhanh lên! Nhanh ấn xuống nút nguồn đi.” Lão hét lên.
“Nhưng…… Cao tiên sinh, dây điện bị cháy, sắp cháy hết rồi!” Một nhân viên nghiên cứu lo lắng nhìn khói mù với mùi khét xung quanh mình.
“Ai nha, Cao tiên sinh vội thật đấy, sao mấy người cứ lằng nhằng mãi thế, nghe theo là được rồi.” Hàn Đan cười lạnh, đi đến bên đống dây điện nhấn một cái, bộ máy lại khởi động.
Ngay lập tức tường thủy tinh biến thành màu đen, bên trong lóe lên một dòng điện, mấy bóng đèn trong phòng thí nghiệm vỡ nát, chỉ nghe thấy bộ máy kia phát ra tiếng vang quái dị. Trong lòng Cao Lục sợ hãi, đi về phía Nam Cung Thần Võ, đỡ anh khỏi bàn giải phẫu, ôm lấy anh.
“Mau nằm sấp xuống!” Nam Cung Thần Võ ôm lại cô, dùng thân thể bảo vệ cô, quát lên.
Tiếp theo, một chùm tia sáng lóa mắt lóe lên trong một giây, nhưng sau đó lửa lập tức bùng lên, toàn bộ thủy tinh bên trong nổ ầm ầm, tường thủy tinh bị vỡ, những đốm lửa và mảnh thủy tinh nhỏ bắn ra bốn phía.
“A!!!” Nhân viên nghiên cứu không kịp phản ứng bị mảnh thủy tinh bắn trúng, kêu thảm thiết ngã xuống đất.
Một gã vệ sĩ bị mảnh nhỏ bắn trúng đầu, chết ngay tại chỗ.
Một đống màu đen gì đó rơi ngay xuống đất. Nam Cung Thần Võ chống người dậy nhìn tình hình, phát hiện ra cái đống cháy đen đó là…… là……
Cao Đạc!
Cả người lão bị chùm tia sáng đốt cháy, đã không còn hình người……
Nam Cung Thần Võ sợ hãi, suốt nửa đời Cao Đạc mong được trẻ lại, cuối cùng lại chết bởi chính bàn tay mình, hóa thành tro tàn như vậy.
“A!!!” Những vệ sĩ và nhân viên nghiên cứu còn lại nhìn thấy Cao Đạc biến thành như vậy, đều sợ tới mức chạy trối chết.
“Làm sao vậy?” Cao Lục cũng muốn nhìn, nhưng hai mắt đã bị anh che lại.
“Đừng nhìn.”
“Sao vậy……” Cô kéo tay anh xuống, đúng lúc nhìn thấy cái đống màu đen đó, cô im bặt, rùng mình.
“Đó là…… Ông ta sao?” Cô run giọng hỏi.
“Đúng vậy.” Anh thở dài.
Cô kinh ngạc nhìn, trong lòng không có chút đau buồn nào, ngược lại còn cảm thấy như được giải thoát.
‘Người cha’ biến thái đáng sợ đó cuối cùng cũng chết, ông ta luôn muốn quay lại tuổi trẻ, biến thành cao lớn mạnh mẽ, không ngờ đến lúc chết lại càng gầy…… Càng nhỏ……
Cải lão hoàn đồng cũng chỉ là một giấc mộng.
Lúc này, ngọn lửa bắt đầu lan ra khắp nơi, hơn nữa dây điện bắt lửa, trong nháy mắt phòng thí nghiệm đã chìm trong biển lửa. Nam Cung Thần Võ vội đẩy cô ra:“Lửa càng ngày càng lớn, Cao Lục, em mau chạy đi!”
Lúc này cô mới nhận ra lửa đã bắt đầu lan ra, cô rùng mình, hít sâu, cố gắng đỡ anh dậy.
“Em đỡ anh, chúng ta cùng ra.”
“Anh kiệt sức rồi…… Em không đỡ được anh đâu, đi nhanh lên!” Anh thở hổn hển, lắc đầu.
“Không! Em có thể……” Cô sẽ không để một mình anh lại đây đâu.
“Kệ anh! Đi đi! Vừa rồi anh…… Không phải đã bảo em không được do dự……” Anh sốt ruột không thôi.
“Em không đồng ý, hơn nữa em cũng không do dự, trừ phi đưa được anh ra ngoài an toàn, nếu không em cũng không đi.” Cô mở to mắt nhìn anh, kiên định ngắt lời anh.
Anh giật mình, ngực nóng lên:“Em đúng là đồ ngốc……”
“Đi thôi, em cõng anh.” Cô để anh dựa vào lưng, đang chuẩn bị cõng anh lên, Hàn Đan lại lặng lẽ tới gần, tách họ ra, một tay kéo giật cô ra.
Nam Cung Thần Võ mất đi chỗ dựa, ngã xuống đất.
Cô kinh ngạc, ra sức chống cự:“Daniel, tên khốn kiếp này! Buông tôi ra!”
“Đừng để ý đến tên sắp chết này nữa, Cao Lục, đi cùng tôi thôi!” Hàn Đan vặn tay cô, cười lạnh.
“Hàn…… Đan!” Nam Cung Thần Võ giận dữ gầm nhẹ.
“Chậc chậc, ngay cả nói chuyện cũng không nổi còn có thể yêu cô ấy sao? Vẫn nên giao cô ấy cho tao đi! Tao sẽ trân trọng cô ấy, dù sao, bây giờ cô ấy cũng là người duy nhất được thừa kế đống tài sàn khổng lồ của Cao Đạc!” Hàn Đan nói xong đẩy Cao Lục ra ngoài, cũng rút một khẩu súng ra, nhắm thẳng vào Nam Cung Thần Võ.
“Nể tình bạn bè một thời, tao sẽ cho mày một phát để mày không bị lửa thiêu, chết quá đau đớn.” Hắn ra vẻ thương hại nói.
“Không! Không! Không được!” Cao Lục kinh hãi hét lên.
Nam Cung Thần Võ oán hận trợn mắt nhìn hắn, hoàn toàn không thể động đậy được, anh chẳng thể nghĩ ngờ cuối cùng anh lại chết trong tay kẻ đã từng là người bạn tốt nhất của mình.
“Yên tâm, Cao Lục, cô sẽ không đau khổ đâu, chỉ cần có WM thế hệ mới, tôi sẽ làm cho cô quên hắn ta nhanh thôi.” Hắn cười ác nói, bóp cò súng.
“Không –” Cao Lục tan nát cõi lòng hét chói tai.
Ngay lúc ấy bỗng xảy ra một chấn động kinh thiên động địa, cả biệt thự rung ầm ầm như sụp xuống. Sau đó, một chiếc xe hơi màu bạc tông vỡ tường phòng thí nghiệm, xông thẳng vào.
Hàn Đan sợ tới mức ôm đầu nhảy ra, Cao Lục sợ hãi trợn mắt nhìn chiếc xe kia, đứng sững sờ quên cả chạy trốn.
Chiếc xe này…… Hệt như xe bọc thép vậy……
Xe dừng lại trước mặt cô, cửa xe mở ra, Nhậm Hiểu Niên lao xuống đầu tiên, chạy đến chỗ cô.
“Tiến sĩ Cao! Cô không sao chứ?”
Dịch Hành Vân theo xuống xe, vội la lên:“Hiểu Niên, Thần Võ đâu?”
“Thần Võ anh ấy…… A!” Nhậm Hiểu Niên quay đầu tìm Nam Cung Thần Võ, lúc ấy mới phát hiện ra anh đã rơi vào tay Hàn Đan, hơn nữa súng trong tay Hàn Đan đang đế ở trán anh.
“Hàn Đan! Anh……” Cô kinh hãi.
“Anh đừng làm loạn! Thư ký Hàn.” Dịch Hành Vân cũng hoảng sợ, nhướn mày, trầm giọng quát khẽ.
Cửa xe lại mở ra, Phương Dạ Bạch cùng một người cao lớn xuống xe, trong tay Phương Dạ Bạch cầm máy chơi game, tay người cao lớn kia cầm khẩu súng lục kiểu mới nhất.
“Hừ, Phương Dạ Bạch, tao không ngờ mày sẽ đến cứu Nam Cung Thần Võ đấy.” Hàn Đan hơi giật mình, hắn cứ nghĩ Phương Dạ Bạch sẽ không quan tâm đến sự sống chết của Nam Cung Thần Võ.
“Tôi không muốn cứu anh ta, nhưng tôi không cản được Hiểu Niên nên đưa cô ấy đến đây thôi.” Phương Dạ Bạch hừ lạnh.
“Vậy sao? Tao giết hắn ta cũng không sao à?” Hàn Đan cười ác, ghìm chặt Nam Cung Thần Võ.
“Không được!” Cao Lục kinh hãi hét lên.
Nhậm Hiểu Niên nhìn sang Phương Dạ Bạch, lo lắng kêu lên:“Tiểu Bạch! Mau cứu Thần Võ đi!”
Hơi thở Nam Cung Thần Võ đã sớm đứt quãng, sắc mặt tái nhợt sắp chuyển sang màu xám, nhưng anh vẫn chen ngang vào, nói với Hàn Đan:“Mày không giết được tao đâu……”
“Cái gì?” Hàn Đan còn chưa phản ứng lại, một viên đạn đã bắn thủng đầu hắn.
Thân thể hắn giật bắn, trố mắt nhìn súng trong tay người đứng cạnh Phương Dạ Bạch cùng với sự tức giận trên gương mặt nhỏ của Phương Dạ Bạch.
Đây là sao? Hắn không hiểu, chẳng lẽ quan hệ giữa Phương Dạ Bạch và Nam Cung Thần Võ thật ra rất tốt sao?
Nam Cung Thần Võ cười lạnh trong lòng, trước khi giải được câu đố, Tiểu Bạch sẽ không tình nguyện, cũng sẽ không để anh chết. Khúc mắc này, Hàn Đan sẽ không hiểu nổi.
Hàn Đan ngã ra sau, Nam Cung Thần Võ cũng đổ ra sau theo.
“Thần Võ!” Cao Lục chạy lên đầu tiên, ôm lấy anh.
“Thần Võ, anh có saokhông?” Nhậm Hiểu Niên và Dịch Hành Vân cũng vây quanh anh, lo lắng cho tình hình của anh.
Lúc này, Hàn Đan nằm run rẩy trong vũng máu lại phát ra tiếng cười quái dị:“Ha…… Tao…… Chết rồi…… Chúng mày cũng…… Không vui đâu…… Bộ máy…….Trong…… Xưởng thuốc…… Nam Cung…… Đã sớm…… Bị tao…… Cài bom rồi……”
“Cái gì?” Tất cả mọi người hoảng sợ.
“…… Tao đã sớm…… Đặt…… Thời gian…… Rồi…… Năm giờ…… Rạng sáng…… Hôm nay……” Khóe miệng Hàn Đan cong lên co rúm, nhưng còn chưa nói xong thì đã tắt thở, để lại trên mặt nụ cười quỷ dị.
Nghe vậy Cao Lục và những người khác đều vội vàng ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường. Kim trên đồng hồ chỉ đúng năm giờ một giây!
Sau đó, di động của Phương Dạ Bạch nhận được tin nhắn của thủ hạ –
Trung tâm nghiên cứu của xưởng thuốc Nam Cung phát nổ! Toàn bộ tòa nhà chìm trong biển lửa.
“Bom…… Vừa mới…… Nổ……” Gương mặt nhỏ nhắn của anh ta lạnh như băng.
“Không!” Nhậm Hiểu Niên kinh hãi hét lên, thân thể lảo đảo. Dịch Hành Vân vội vàng đỡ lấy cô.
Nam Cung Thần Võ lại hoảng sợ trợn tròn mắt.
Trung tâm nghiên cứu của anh, bộ máy duy nhất, niềm hi vọng đưa anh trở về hình dạng thực sự……
Toàn bộ đều đã mất!
“Hàn Đan –” Anh phẫn hận run rẩy hét to, nhưng vì kích động liền nôn ra một ngụm máu tươi, ngất đi.
“Thần Võ! Thần Võ!” Cao Lục ôm chặt lấy anh, sốt ruột khóc nấc lên.
Tiếng gió thổi vù vù từ bức tường bị phá, lửa cháy xung quanh khiến hơi nóng phả vào mặt, nhưng họ chỉ cảm thấy sự đau đớn nặng nề và nỗi tuyệt vọng.
Bên ngoài đã hửng sáng, nhưng với ba người “hoàn đồng” bọn họ, bình minh hình như còn rất xa……
Tình trạng cơ thể của Nam Cung Thần Võ rất tệ, cả thân thể và tinh thần bị kích động làm anh luôn chìm trong trạng thái hôn mê. Để bảo vệ anh, Phương Dạ Bạch “không thể không” đồng ý với yêu cầu của Nhậm Hiểu Niên đưa anh về nhà họ Phương, tiến hành cấp cứu và chăm sóc. Cao Lục cũng ở bên anh một tấc cũng không rời.
Qua bảy ngày cứu chữa, tình hình của Nam Cung Thần Võ mới có chút ổn định bắt đầu chuyển biến tốt, nhưng vẫn còn khá yếu.
Gần như ngày nào Cao Lục cũng đo đồ phổ gien cho anh, kiểm tra chỉ số sinh mạng của anh. Sau đó cô phát hiện ra tuổi gien của anh bắt đầu lộn xộn, mỗi lần kiểm tra sẽ ra tuổi khác nhau, nhưng tỉ suất xuất hiện nhiều nhất là bảy tuổi.
Cô biết, lại sắp đến lúc anh biến thân rồi.
Mà tim anh đã suy kiệt rất nghiêm trọng khi ở phòng thí nghiệm của Cao Đạc, tế bào trong cơ thể bị thương nặng, hơn nữa bộ máy kia đã bị phá hủy, nếu lúc này có thể biến thân an toàn có lẽ anh sẽ không bao giờ trưởng thành được nữa.
Sẽ không bao giờ nữa……
Cô đẫm nước mắt kinh ngạc nhìn Nam Cung Thần Võ đang ngủ say, muốn nhân lúc anh vẫn đang ở dáng vẻ trưởng thành nhìn thật cẩn thận, tốt nhất là có thể khắc sâu vào đầu, khắc vào trong tim, hòa vào linh hồn cô.
Nhìn gương mặt đẹp trai của anh, hai hàng lông mày dày rậm, mũi cao thẳng, đôi môi khiêu gợi, lồng ngực rộng lớn cùng tay chân thon dài tao nhã……
Thần Võ trưởng thành đẹp trai, Thần Võ kiêu căng ương ngạnh, Thần Võ tự cao tự phụ, tất cả cô đều muốn nhớ thật kỹ, tuyệt đối không được quên.
Em yêu anh.
Cô lặng lẽ nói thầm trong lòng, cúi người hôn lên mặt anh, nhưng những giọt nước mắt xót xa vẫn không kìm chế được mà tràn mi, nước mắt của cô rơi lên mặt anh.
Lông mi anh khẽ run lên, từ từ mở mắt nhìn cô.
“Cao Lục……”
“Anh tỉnh rồi!” Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, vội vàng lau nước mắt.
Anh vươn tay, vuốt ve gò má đầy nước mắt của cô, khẽ hỏi:“Sao lại khóc?”
“Không…… Không có gì……” Cô quay đầu, lau nước mắt.
“Anh ngủ bao lâu rồi?” Anh mệt mỏi hỏi.
“Không lâu, đừng lo, anh mệt thì ngủ tiếp đi.” Cô vỗ mặt anh, nhẹ giọng nói.
“Đây là đâu?” Anh nhìn nơi xa lạ.
“Chỗ này là nhà Tiểu Bạch.”
“Sao anh lại ở nhà tên nhóc kia?” Anh kinh ngạc, vùng vẫy muốn đứng dậy.
“Đừng lộn xộn, Tiểu Bạch với Hiểu Niên đều cho rằng bây giờ nơi này là an toàn nhất.” Cô ngăn lại, đỡ lấy anh, vội hét lên.
“Anh không muốn mắc nợ tên kia.” Anh nhăn mày.
“Anh nợ rồi, hơn nữa còn nợ rất nhiều. Anh đừng quên là anh ấy đã nâng cấp xe tông vào biệt thự của Cao Đạc cứu anh.” Cô nói. Nhưng trong lòng cô cũng rất kinh ngạc, không ngờ Phương Dạ Bạch lại có thể chế tạo được một chiếc xe bọc thép thật.
“Hừ……” Anh bực dọc nhíu chặt mày, chỉ cảm thấy sau này Tiểu Bạch nhất định sẽ lại vênh mặt với anh.
“Chỉ cần có thể bình an còn sống sót thì còn so đo mắc nợ hay không làm gì nữa? Bây giờ em thật sự rất cảm kích Tiểu Bạch và Hiểu Niên. Hôm đó quả thật rất nguy hiểm, cũng xảy ra quá nhiều chuyện……” Cô vẫn còn sợ hãi. Không có họ, cô và anh có thể đã chết thật rồi.
Anh đau lòng ôm cô, căng thẳng nói:“Được rồi, đừng nghĩ nữa.”
Cô ôm lại anh, gật gật đầu. Chỉ cần sau này họ có thể ở bên nhau, những chuyện khác cũng không còn quan trọng nữa.
Anh than nhẹ một tiếng, hôn lên tóc cô, nói:“Nghe này, Cao Lục, đi theo người không hề có tương lai như anh không đáng đâu, anh nghĩ em nên biết……”
“Không.” Cô vội vàng đẩy anh ra, giận dữ trợn mắt nhìn anh.
“Em hãy nghe anh nói……”
“Không.”
“Cơ thể của anh bắt đầu không ổn định nữa rồi, nếu anh cứ mãi giữ hình dáng bảy tuổi, em……”
“Em không sợ, em cũng không đi.” Cô cắt lời anh, nâng mặt anh lên, dùng giọng điệu nghiêm túc như lời thề nói:“Anh hãy nghe cho kỹ đây, Nam Cung Thần Võ, dù anh có biến thành thế nào đi chăng nữa em cũng sẽ không rời khỏi anh, suốt đời này, đến chết, em vẫn muốn ở bên anh.”
Anh yên lặng nhìn cô, trong mắt tràn ngập sự rung động và thâm tình.
“Dù…… Bề ngoài của anh là bao nhiêu tuổi?” Anh khàn khàn khẽ hỏi.
“Anh chính là anh, là người đàn ông duy nhất em yêu.” Cô kiên định nhìn thẳng vào anh, nước mắt lấp lánh.
Tim anh đập thình thịch, sau đó anh dùng giọng điệu ra lệnh của riêng Nam Cung Thần Võ hừ nhẹ:“Không cho phép hối hận!”
“Từ lúc quen biết anh, em đã không biết cái gì gọi là hối hận rồi.” Cô vừa mỉm cười nước mắt vừa trào ra.
Trái tim anh bỗng bắt đầu co rút từng đợt, anh nhíu mày, cố chịu đau ôm cô, nói:“Nhắm mắt lại Cao Lục, lúc anh hôn em không nên nhìn anh.”
“Được.” Cô rưng rưng gật đầu, nhắm hai mắt lại.
Chỉ cần nhắm mắt lại, người trước mặt cô vĩnh viễn đều là Nam Cung Thần Võ hai mươi bảy tuổi.
Anh tiến lên, hôn thật sâu lên môi cô.
Hai người thâm tình ôm hôn, mà trong lúc hôn, thân thể anh bắt đầu nhỏ dần, nhỏ dần……
Cuối cùng, hoàn đồng thành đứa trẻ bảy tuổi.
Bốn tháng sau.
Trên bờ cát, một cậu bé nắm tay một cô gái tản bộ dọc theo bờ biển.
Cậu bé trưởng thành sớm như ông cụ non, cái gì cũng quản, hình như đang cằn nhằn mấy lỗi nhỏ mà cô gái phạm phải.
Cô gái lè lưỡi, ngoan ngoãn nghe dạy bảo.
Trong mắt người ngoài, họ nhìn như mẹ con, nhưng dường như cậu bé mới là người lớn, còn cô gái thì giống một cô bé hơn.
Quan hệ của họ là gì thì chỉ chính họ mới biết được.
“Ha ha! Anh nhìn xem!” Cô gái đột nhiên đứng sát vào cậu bé.
Hóa ra, ánh hoàng hôn đã kéo bóng họ dài ra, vì góc độ mà bóng cậu bé dường như dài hơn, rất giống……
Anh và cô gái kia thật ra là một đôi tình nhân.
Cậu bé ngạc nhiên nhìn cái bóng đến ngẩn người, cô gái nhìn theo anh, một tay vuốt nhẹ phần bụng vẫn còn phẳng của mình, trên mặt nở nụ cười dịu dàng của người mẹ.
‘Giao phối’ đã có kết quả, cuối cùng cô cũng biết đây là suy tính và mục đích của anh lúc ấy. Nhưng cô không để ý, thậm chí còn rất vui, bởi có bảo bối nhỏ này nghĩa là mọi thứ vẫn còn có hy vọng. Từ máu và tế bào trong cuống rốn của con họ, có lẽ sẽ có cách mới làm người đàn ông cô yêu lớn lên.
Nhưng bởi vì anh thích cằn nhằn cô, nên cô định đợi thêm một thời gian nữa mới cho anh biết tin này.
Cứ để anh chờ thêm một chút nữa……
HOÀN