Đọc truyện [Hệ Liệt 1] Trời Già Gặm Núi Non – Chương 39: Sự thật
Thất Tuân đi đến bệnh viện với một hộp cháo nóng bổ dưỡng trong tay. Mỗi ngày anh đều đi qua con đường này để đến bệnh viện, vừa vào khỏi cổng lớn thì một số cô y tá đã nhìn anh mà mỉm cười.
Một phần vì khuôn mặt kia cũng khá thu hút nữa nên mấy cô y tá động lòng lắm.
Thất Tuân lịch sự mỉm cười với mọi người, sau đó hướng đến phòng bệnh 444. Đẩy cửa bước vào, nhìn thấy giường bệnh trống hoác không có ai, anh ngẩn người giây lát rồi gọi lớn, ” Lam Sơn!”
Đặt vội hộp cháo xuống bàn, Thất Tuân định xoay người đi tìm Lam Sơn thì cửa phòng vệ sinh đột nhiên mở ra một tiếng. Nhìn thấy Lam Sơn một tay giữ lấy chai nước biển treo trên một sợi dây, một bên lại khó khăn bước ra ngoài.
Thất Tuân đi lại gần đó, giúp cậu cầm lấy chai nước biển:
” Mày mới dậy đấy à?”
Lam Sơn bước đến giường ngồi xuống, ” Ừ.”
Sau đó nhìn thấy hộp cháo kia, thuận miệng hỏi, ” Đồ ăn sáng hả?”
Thất Tuân gật gật, bước đến lấy cháo ra một cái tô nhỏ. Đưa tô cháo cho Lam Sơn xong, anh liền kéo cái ghế ngồi xuống đối diện. Cầm thìa múc từng muỗn cháo lên bỏ vào miệng, Lam Sơn không khỏi liếc nhìn Thất Tuân ngồi đằng kia.
Mấy ngày gần đây cậu vẫn chưa xuất viện được vì tinh thần chưa ổn định cho lắm. Bác sĩ vẫn bảo cậu cần phải theo dõi vấn đề tâm lý của mình thêm một chút nữa, khi nào thật sự ổn rồi thì hẵng xuất viện.
Lam Sơn cũng biết điều này tốt cho mình, nhưng hiện tại cậu không có việc làm, tiền tiêu vặt cũng chẳng có lấy một xu dính túi. Mọi sinh hoạt bây giờ đều nhờ vào thiếu gia Thất Tuân kia lo liệu hết.
Nói là bạn thân nhưng cứ nhờ vả thế này, cậu cũng rất ái ngại.
Suy nghĩ miên man một hồi, Lam Sơn cũng không nói gì cả. An an tĩnh tĩnh ăn hết tô cháo mà Thất Tuân mang đến. Phần dọn dẹp được giao lại cho anh.
Ngồi trong phòng bệnh suốt ngày làm cho Lam Sơn cảm thấy ngột ngạt lắm, cho nên cậu quyết định sẽ đi dạo một vòng sân vườn của bệnh viện này. Thất Tuân lúc đấy dọn dẹp thật nhanh rồi đi cùng cậu ra bên ngoài.
Hít lấy một ngụm khí trong lành, nhất là mùi không khí ở thế giới thực. Nghiêng mình nhìn lên bầu trời trong vắt, từng đám mây như những chú lợn con nặng nề trôi đi, khóe môi Lam Sơn chua xót cong lên.
Đến bây giờ cậu vẫn chưa thực sự chịu nổi cú đả kích này, nhưng còn làm cách nào được nữa?
Ngồi xuống một ghế đá mát mẻ, Lam Sơn đặt hai tay lên đùi mình, bất ngờ nhận ra cổ tay mình thiếu đi một vật. Một vật vô cùng quan trọng.
“… Tuân, vòng tay của tao đâu?”
Thất Tuân cũng vừa mới đặt mông ngồi xuống, nghe cậu hỏi anh liền ngẩn ra. Một hồi sau vẫn chưa nhớ có chiếc vòng tay nào theo Lam Sơn vào bệnh viện không, cho nên anh đành lắc đầu nói:
” Tao không nhớ rõ. Có gì lát tao tìm cho.”
Lam Sơn trong lòng kỳ thực rất không thoải mái. Cậu thẫn thờ ôm lấy cổ tay của mình, nhè nhẹ vuốt ve rồi tự mỉm cười ngây ngốc. Một lúc sau thì chau mày, khó chịu cáu kỉnh.
Thất Tuân gần hai tháng trời chỉ nhìn thấy người kia ngủ vùi trên giường bệnh, mấy hôm nay thấy người kia tỉnh dậy rồi, anh liền được chứng kiến nhiều biểu tình trên mặt cậu.
Lúc thì cười ngốc nghếch, lúc lại đau lòng ưu phiền gì đó, lúc lại khó chịu cáu kỉnh. Không nói, chỉ biểu hiện trên mặt mà thôi.
Vầng trời hôm nay có màu xám nhạt, giống như sắp chuyển mưa.
Lam Sơn ngồi một lúc liền hỏi:
” Tao thật sự ở đây hai tháng rồi sao?”
Thất Tuân bên cạnh trầm tĩnh gật đầu:
” Ừ, tao đợi mày tỉnh lại, tâm lý ổn định rồi mới dám nói những chuyện kia cho mày biết.”
” Chuyện kia? Tao từng xảy ra chuyện gì?”
Thất Tuân khẽ nhíu mày, tâm tình rõ ràng không vui khi nhớ lại những chuyện gì đó trong quá khứ. Cũng một phần vì sự kích động của Lam Sơn mà khiến cậu dường như hôn mê bất tỉnh, nhận thức mơ hồ không rõ, ký ức càng nhạt nhòa hơn nữa.
” Chuyện xảy ra lâu rồi.” Thất Tuân như đi vào tâm trạng, ” Gần một năm trước, mày bỗng dưng mất tích.”
Mất tích?
Mình, mất tích?
Lam Sơn kinh ngạc quay đầu nhìn Thất Tuân, bàn tay vô thức nắm chặt lại. Nếu mình thật sự từng mất tích, như vậy…
Khoảng thời gian có phải quá chênh lệch rồi không?
Thất Tuân ngừng một chút rồi nói tiếp:
” Sự kiện năm đó khiến mọi người hoang mang lắm. Người nhà mày không biết mày đi đâu, tìm kiếm khắp cái Việt Nam này cũng không thấy. Mẹ mày gần như sa sút sức khỏe, ba mày thì việc làm cũng bỏ luôn, anh mày mỗi ngày đều ra ngoài đi tìm mày về. Tao nghe tin xong cũng rất hoảng, mỗi ngày đi đến mấy chỗ mày hay chơi nhưng không thấy chút tăm hơi nào.”
” Lần đó mẹ mày bệnh nặng lắm, suy sụp tinh thần rất dữ. Rồi sau đó ba người họ nghe tin ở đâu bảo là nhìn thấy mày, ở một chỗ khác rất xa. Họ nghe vậy không chờ gì liền mua vé máy bay. Ngày hôm đó máy bay cất cánh nhưng gặp bão ập đến bất ngờ. Cả máy bay không sống sót hơn mười người…”
Lam Sơn im lặng nghe rõ từng câu, từng chữ mà Thất Tuân kể lại. Đôi mắt càng lúc càng dại ra, đầu lại bắt đầu nhức đau một trận. Nhắm chặt mắt lại, cậu nghe thấy tim mình như đang kêu gào thảm thiết.
Thất Tuân cũng giống như khó kìm lòng được khi kể lại chuyện này, anh ngồi thẳng dậy, thở mạnh một hơi cho bình tĩnh rồi nói tiếp:
” Nửa năm sau khi gia đình mày gặp tai nạn đó thì mày quay về. Đó là hôm tao đi ngang nhà mày, nhìn căn nhà sắp trở thành ngôi nhà của người khác, tao lại thấy nhớ mày lắm. Thế là tao liều đi vào bên trong. Vừa khép cửa lại thì tao nhìn thấy…mày nằm trên sàn nhà, hôn mê bất tỉnh. Cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, mặt mũi xám ngoét. Ngày hôm đó tao túc trực trong bệnh viện suốt.”
” Khi nhìn thấy mày xuất hiện trong nhà như thế, tao chỉ có thể hiểu là mày đã lén trở về nhà, mệt quá mà như thế… Nhưng sau này tao cảm thấy lý do kia không hợp lý cho lắm. Mày hà cớ gì phải trốn đi biệt tích như thế? Đúng không?”
Môi Lam Sơn run rẫy không ngừng, đôi vai gầy gò của cậu cũng co lại. Thất Tuân quay qua nhìn thấy một cảnh như thế, khóe mắt cũng nóng lên. Vội ôm lấy cậu vào người mình, anh dỗ dành thật dịu dàng:
” Đừng kích động… Tao biết chuyện này rất đau lòng.”
Lam Sơn rúc trong người Thất Tuân, ra sức cắn chặt răng không bật ra tiếng khóc. Cuối cùng cậu cũng có thể thốt lên một tiếng, ” Nói tiếp đi…”
Thất Tuân lo lắng nhìn cậu, hồi lâu lại tiếp lời:
” Sau khi mày tỉnh lại, tao đã kể hết mọi chuyện cho mày như hôm nay. Nghe xong, lúc đó mày hoảng loạn lắm. Tao không biết mày bị cái gì nữa. Mỗi khi ngủ mê mày lại gọi tên người nào đó rất nhiều lần, gọi đến mức tao nghe mà ám ảnh. Sau đó lại là một loạt tiếng kêu ba kêu mẹ, kêu anh hai… Rồi mày lại khóc ngay khi ngủ nữa. Cứ như vậy suốt gần hai tháng trời…”
Lam Sơn không còn kìm được nữa khi nghe đến đoạn kể này. Cậu bật lên từng âm thanh nức nở nghẹn ngào, từng chút một ủy khuất đau lòng đều bộc phát ra cả. Cánh tay níu chặt vào áo Thất Tuân, cậu muốn bám lấy nó như một chỗ tựa cho mình.
Những người vô tình lướt qua chỗ ghế đá đó đều không khỏi nghẹn ngào trước một thiếu niên rơi nước mắt thế kia.
Ôm lấy Thất Tuân, Lam Sơn luôn miệng bảo:
” Hóa ra là tao đã mơ, đã mơ suốt haitháng… Tao đã mơ, nhưng cảm giác thật quá. Tại sao chứ? Tuân à, tao phải làm sao đây? Hóa ra tao đã sớm rời khỏi người tao yêu rồi, đã rời đi rất lâu rồi sao? Tao cứ ngỡ mới hôm kia mà thôi, tao thật sự nghĩ rằng tao chỉ mới rời khỏi đó ngày hôm kia thôi…”
Ký ức đau buồn khi phải rời khỏi Cốc Khiếu Thiên không một lời từ biệt cùng với việc gia đình mình bị tử nạn trên máy bay trong khi đi tìm mình đã khiến Lam Sơn sốc một thời gian.
Đồng thời lúc đó, Lam Sơn mang theo ký ức từng xảy ra, biến thành một giấc mơ, hóa thân vào trong đó, tự hưởng thụ lại cái cảm giác hạnh phúc khi ở cùng người mình yêu thương.
Cậu mãi chìm đắm trong giấc mộng đẹp, nhưng không nghĩ rằng khi mình tỉnh giấc, cũng là vì cảm nhận được đối phương gặp chuyện không hay. Từng nhiều lần giật mình như thế, vậy mà cậu không hề hay biết, người kia từng vì cậu mà bị thương đến thế nào.
Thất Tuân đương nhiên không thể hiểu được lời cậu nói, chỉ biết ra sức ôm lấy cậu.
Bầu trời giăng đầy mây đen, gió thổi đến ngày càng mạnh. Rốt cục trời cũng đổ mưa. Mưa tí tách, tí tách không ngừng.
Lam Sơn ngồi trong phòng bệnh, trước cửa sổ. Nhìn những hạt mưa ra sức bám rít trên từng ổ cửa kính, rồi lại vô thức trượt dài xuống dưới. Âm thanh của mưa nhẹ nhàng nhưng lại rất đỗi đau lòng.
Cậu đã ngồi như thế suốt ba tiếng đồng hồ, chẳng biết nghĩ gì mà bên khóe mắt cứ chảy xuống một giọt nước trong suốt, nóng rát.
Thất Tuân mới từ nhà đi lên bệnh viện trở lại. Anh phủi phủi tay áo bị thấm nước, sau đó đi vào phòng bệnh. Nhìn thấy Lam Sơn ngồi đó tĩnh lặng tịch mịch, anh khẽ nhíu mày.
Bất ngờ đặt vào lòng bàn tay của cậu một chiếc vòng, anh nói:
” Tao tìm thấy rồi. Trước đưa mày vào viện, tao có đem giữ.”
Lam Sơn dời mắt xuống chiếc vòng, thật sự tim cậu gần như vỡ vụn khi thấy nó. Nhìn thấy cái hộp màu đen nhỏ nhỏ kia, ngón tay cậu run lên.
” Máy tính, đưa tao máy tính!”
” Máy vi tính á?”
Lam Sơn lặp lại vội vã, ” Đúng, mau lên!”
Thất Tuân vì thường túc trực trong bệnh viện mà anh luôn mang theo một cái laptop xách tay. Đưa nó đến trước mặt Lam Sơn, anh khó hiểu quan sát.
Lam Sơn mở máy, ngón tay run rẫy rút ra từ trong cái hộp một cái thẻ nhớ, sau đó gắn vào trong laptop.
Ổ đĩa hiện ra rất nhanh, có một file được đặt tên là đặc biệt nằm trong đó. Lam Sơn trừng lớn mắt nhìn file đó một hồi lâu vẫn không làm gì tiếp theo. Thất Tuân đứng bên cạnh khó hiểu hỏi:
” Làm sao vậy?”
Lam Sơn lắc nhẹ đầu, ” Ừm không…” Tay cậu ấn vào file đó, nhìn thấy một đoạn video.
Bấm tiếp vào đoạn video, từng giây từng phút trôi qua đều khiến Lam Sơn hồi hộp. Hơi thở gần như ngừng lại trong chốc lát.
Đoạn video hiện lên, cùng lúc với một bảng thông báo, đinh một tiếng.
| Tệp không thể mở!|
Lam Sơn thở rút một hơi, kiên trì ấn vào nhiều lần nhưng không được. Thất Tuân nhìn cậu gấp gáp liền giữ lấy tay cậu:
” Để tao xem.”
Anh ngồi xuống mò một lát, cuối cùng cũng mở được. Nhưng trên màn hình toàn là sọc trắng đen, không có hình ảnh gì hết.
Lam Sơn ngốc lăng nhìn màn hình hiển thị những thứ kia, hốc mắt lại đầy ngấn nước. Hai tay nắm chặt lại, cậu mím môi, rút mạnh thẻ nhớ ra rồi đến bên cửa sổ, mở cửa, ném mạnh ra ngoài màn mưa tầm tã kia.
“…Sao lại ném?” Thất Tuân nhíu mày.
Lam Sơn không quay lưng lại, lãnh đạm nhìn từng giọt mưa đang theo cơn gió thổi tạt vào phòng, hắt lên gương mặt cậu không ít. Hơi nước lạnh buốt như lòng cậu vậy.
Im lặng hồi lâu, cậu nói, ” Ngay cả thứ duy nhất có hình ảnh của người đó, tao còn không thể nhìn được. Giữ lại thì có ích gì?”
Thất Tuân vẫn mang theo một nỗi lòng không nói nên lời nhìn bóng lưng run rẫy của Lam Sơn.
Cách cả một thế giới, Cốc Khiếu Thiên vừa lên nhận giải thưởng mà nhà đài tổ chức.
Sau khi hồi phục những chấn thương do tai nạn xe trước kia gây ra, Cốc Khiếu Thiên giống như một người nghiện công việc nặng. Y luôn cố gắng tìm công việc cho chính mình, vùi đầu tổ chức thật nhiều chương trình cho gà nhà mình.
Số lượng công việc của y tỷ lệ thuận với số tiền mà y kiếm được.
Cốc Khiếu Thiên nhận giải xong liền bước xuống thảm đỏ, gương mặt không cảm xúc khiến cho người khác khó mà gần gũi được. Y ngồi trong một cái bàn đầy gương mặt có sức ảnh hưởng, bọn họ cũng chào hỏi vài câu có lệ.
Chương trình trao giải thưởng kết thúc thì đã gần khuya.
Cốc Khiếu Thiên nhanh chóng rời khỏi sân khấu, ngồi vào xe của mình rồi đi thẳng đến một hộp đêm. Hộp đêm này y cũng hay đến vì bạn của y đã mở nó.
Bước vào trong là một thế giới hoàn toàn khác. Một thế giới không có sự căng thẳng, không có những mưu mô tính toán trong công việc. Một thế giới cho sự hưởng thụ cuộc sống.
Ngồi bên quầy rượu, Cốc Khiếu Thiên tùy tiện gọi một chai rượu, tự mình phục vụ mình. Nhâm nhi rượu ngon, mắt lại hướng đến sân khấu, nhìn một thiếu niên với thân hình xinh đẹp, làn da nuột nà bận một y phục gợi cảm, dựa thân bên cây cột sắt mà uốn éo như rắn.
Nhạc nổi lên rất náo nhiệt. Khán giả bên dưới cũng hòa vào sự nhiệt tình của thiếu niên đang trình diễn màn múa cột bốc lửa kia.
Nâng ly rượu lên kề ngay môi, khóe mắt y hơi cong lên, dường như quan sát rất kỹ thiếu niên nọ. Nhìn một lúc lâu, không biết có phải do tác dụng của rượu hay không mà tầm nhìn của y mờ mờ ảo ảo, cảm nhận được thiếu niên trên sân khấu cũng nghiêng đầu mỉm cười với mình.
Đặt ly rượu xuống, Cốc Khiếu Thiên ngước nhìn đồng hồ, cũng hơn mười hai giờ, y liền đứng dậy, để tiền trên bàn rồi xoay người. Khi đi được một đoạn, cánh tay y chợt bị giữ chặt lại.
Quay đầu nhìn một cái, hình ảnh một thiếu niên tràn đầy sức sống hiện ra, khuôn mặt xinh đẹp vô tư đấy, nụ cười tinh nghịch ở trên môi khiến cho y mê đắm. Tác dụng của men rượu dường như quá mạnh làm đầu óc y quay cuồng.
“.. Cậu là?” Cốc Khiếu Thiên khản giọng hỏi.
Thiếu niên kia lại đến gần bên y hơn, khóe môi cong lên, ngón tay vuốt theo sườn mặt của y, ” Ngài…”
Một tiếng ngài vang lên bên tai lại khiến tâm trí y đảo lộn tất cả. Những cố gắng trong gần nửa năm qua của y gần như sụp đổ khi một tiếng ngài hòa lẫn vào thứ âm nhạc hỗn loạn kia.
Đôi mắt khẽ nheo lại, ngón tay y chạm lên môi thiếu niên, bỗng dưng thấy nóng rát trong lòng.
” Tiểu Lam…?” Cốc Khiếu Thiên mơ màng gọi, thân thể lại càng dán sát vào thiếu niên kia, ” Là em sao?”
Thiếu niên nhìn y đã thật sự bị ma men điều khiển, nét cười trên mặt ngày càng tinh nghịch rõ rệt.
Hết chương 39.