Đọc truyện [Hệ Liệt 1] Trời Già Gặm Núi Non – Chương 2: Lam Sơn chỉ cần chỗ ở
Vào nhà người ta không xin phép đã đành, Lam Sơn lại còn ngủ trên giường người ta, lục tủ lạnh người ta, bây giờ còn bị phát hiện là tắm trong bồn của người ta.
Mà cái tội nặng nề nhất chắc là nhìn trộm người ta không bận quần áo.
Lam Sơn bị người kia bắt ngồi một chỗ trên ghế salon, còn người đó thì cầm điện thoại, bước sang một chỗ bấm gọi.
“Trộm bất đắc dĩ” sợ đến mức không dám ngẩng đầu lên cho đến khi nghe thấy chủ nhà nói một loạt ngôn ngữ nước ngoài. Mà ngôn ngữ này cậu nghe quen lắm, nghe mỗi ngày ở trên phim luôn mà.
Lam Sơn ngẩng đầu nhìn qua phía người nọ, đôi mắt trợn tròn lên rồi nhanh chóng phóng tới, bất chấp tương lai đen tối mù mịt cỡ nào, cậu cũng giành lấy chiếc di động đắt tiền kia.
Giấu di động ở sau lưng, Lam Sơn trừng mắt với người nọ.
Người nọ càng muốn phát hỏa với cậu hơn, nhưng bản tính bao lâu nay đều rất lãnh đạm thờ ơ, còn có tí độc đoán và tàn nhẫn nữa.
” Cậu làm cái gì vậy?” Người nọ nói tiếng Trung Quốc.
Lam Sơn hiểu được câu này, nhưng hiện tại đang lục lọi từ vựng để đối đáp. Nghĩ một hồi, cậu nhíu mày, nói bừa:
” Nhìn ông.”
Người nọ nghe thế, đôi mày nhướn cao lên, rõ ràng đang không hiểu Lam Sơn nói cái gì. Giọng điệu khi nói tiếng Trung của cậu cũng không tệ lắm, nhưng câu từ thì loạn xạ cả lên.
Thấy người nọ im, Lam Sơn cắn răng, chỉ chỉ vào điện thoại.
” Không được gọi cảnh sát!”
Vừa nói, cậu vừa lắc lắc ngón trỏ, tỏ ý không cho phép.
Người nọ lúc này trầm ngâm nhìn Lam Sơn, đôi mắt hơi nheo lại giống như bình phẩm tên trộm nhỏ tuổi kia. Hồi lâu, người kia ngồi xuống ghế salon.
Ngặt nỗi, khi người kia mới nhấc chân đi tới thì Lam Sơn đã vội vàng lùi về sau, giấu kín cái di động.
Điệu bộ đó làm cho người kia nhìn một cách khinh bỉ không hơn không kém. Ngồi xuống ngay ngắn rồi, người đàn ông ấy đập tay xuống chỗ bên cạnh.
” Ngồi xuống.”
Lần này người ấy chỉ dùng từ ngữ đơn giản nhất.
Lam Sơn nghe hiểu được liền ngồi xuống ở bên cạnh, nhưng vẫn để di động ra xa chỗ người kia.
” Cậu từ đâu tới?”
Lam Sơn quay qua nhìn người đàn ông kia. Trong mắt cậu thì người đàn ông này đã qua cái lứa tuổi trưởng thành rồi, giống trung niên hơn. Tuy vậy nhìn vẻ ngoài của ông ta không đến nỗi gọi là “lớn tuổi” hoặc “già”.
Vẫn có khí chất đấy chứ.
Lam Sơn nhìn người kia một hồi mới chịu nói:
” Việt Nam.”
” Việt Nam? Sao lại ở trong nhà tôi?”
Lam Sơn nhìn ông ta, lắc lắc đầu đáng thương.
” Tôi không biết nữa. Ngủ dậy thì đã ở đây.”
Người kia trầm mặc.
Lam Sơn lại tò mò tên tuổi của người nọ nên liền lên tiếng:
” Tôi là Lam Sơn. Còn ông?”
Người kia ném cho cậu ánh mặt lãnh đạm, miệng phun ra ba chữ:
” Cốc Khiếu Thiên.”
Lam Sơn nghe xong, theo phản xạ gật gù cái đầu. Miệng thì lẩm nhẩm, giống như là đánh vần.
Tian, tian, Thiên?
Xiao, xiao, Tiếu à? Hmm Tiểu? Tiêu? Tiêu Thiên? Tiểu Thiên? Ọe, mặt ông ấy mà Tiểu Thiên thì kỳ kỳ…
Lam Sơn cúi đầu lẩm nhẩm mãi cũng chưa ra được cái tên người nọ. Mà người nọ cũng rất tận tình, chẳng rõ lý do gì lại thôi thúc y ghi ra chữ Cốc Khiếu Thiên kia đưa cho Lam Sơn nhìn.
Lam Sơn đưa mắt nhìn qua, ngay lập tức đem từ đó đi dịch. Kết quả ra rất nhanh, tròn trịa ba chữ, Cốc Khiếu Thiên.
” Ồ, ra là Cốc Khiếu Thiên.”
Lam Sơn gật gù gật gù, sau đó thì tự giật bắn mình. Cậu nhổm dậy, quay qua nhìn chăm chăm Cốc Khiếu Thiên, rồi lại nhìn vào ba cái từ Việt Nam kia.
Nuốt nước bọt, Lam Sơn lắp bắp:
” Ông..ông là…Cốc Khiếu Thiên?”
Cốc Khiếu Thiên lãnh đạm gật đầu.
Lam Sơn hít một ngụm khí lạnh, hỏi tiếp:
” Ờ ừm có phải…CK Entertainment là của ông?”
Câu dài quá thì cậu không biết nói thế nào, thôi thì cứ đánh thẳng vào tên công ty cho nhanh. Ngay lập tức, Cốc Khiếu Thiên gật đầu, còn có chút kinh ngạc.
” Cậu biết CK E?”
Biết, biết chứ. Shit, tôi vừa đọc truyện nói về ông đó!!!
Lam Sơn trừng lớn mắt nhìn Cốc Khiếu Thiên, hồi lâu vẫn chưa chớp lấy một lần.
Cốc Khiếu Thiên ở trước mặt mình, còn là giám đốc CK nữa. Để coi để coi, như vậy là mình xuyên không vào tiểu thuyết đam mỹ á? Ơ đệch, thích vãi!!!
Shit, kích thích thế!!
Như vậy là sẽ gặp được Tống Dĩ Khang, Quách Mạch An, còn có Tiểu Mập Mạp.
Á đìu, trời ơi, Khang cưa cưa, An mỹ thụ, ta đến với các người đây!!!!
Cốc Khiếu Thiên ngó mắt nhìn qua, thấy Lam Sơn hai mắt đang lấp lánh trái tim mà không hiểu chuyện gì xảy ra. Mà y cũng không thèm hỏi, chỉ lạnh lùng đứng dậy.
Lam Sơn ôm trong lòng cả đống mơ ước sắp thành hiện thực mà không biết rằng người kia sớm dự định đá mình ra khỏi căn hộ.
Năm, mười, mười lăm, hai mươi, hai mươi lăm, ba mươi giây trôi qua.
Trong gian phòng khách đọng lại giọng năn nỉ thống khổ từ tên nhóc mười tám tuổi nghiện đam mỹ kia.
” Khoan đã, đừng đuổi tôi đi.”
Cốc Khiếu Thiên nhìn cậu, không hiểu cậu đang nói gì liền nhíu mày.
Lam Sơn nước mắt ngắn nước mắt dài bám lấy tay Cốc Khiếu Thiên, nhất quyết không chịu đi.
” Không đi!!”
” Tôi, không, đi!!!”
Ông đá tôi đi thì tôi biết ở đâu chứ?
Cốc Khiếu Thiên mặc kệ thiếu niên đang bám lấy mình như sam kia, lôi ra di động không biết từ lúc nào đã về lại tay mình. Y thản nhiên ấn ba con số rồi nhấn nút gọi.
Đầu dây lại lên tiếng.
Cốc Khiếu Thiên nhàn nhạt nói:
” Nhà tôi có một tên trộm, nhất quyết không chịu rời đi. Phiền các ngài đến xem xét. Địa chỉ là…”
Lam Sơn ấm ức không chịu nổi, một lần nữa vươn tay với lấy di động của Cốc Khiếu Thiên. Nhưng lần này cậu không xong rồi, y nhanh như chớp giữ chặt tay của cậu, nói trọn cái địa chỉ nhà.
Cúp máy.
Đời cậu đến đây là hết.
Lam Sơn tiu nghỉu hạ cánh tay xuống, khuôn mặt cúi thấp, lí nhí nói.
” Ông tàn nhẫn!”
Cốc Khiếu Thiên không quan tâm sự đời, cất di động vào túi rồi bước vào phòng ngủ của mình. Một mình cậu đứng giữa phòng khách trơ trọi và hiu quạnh, trong lòng tự dưng dấy lên nỗi chua xót nào đó.
Mười phút sau, ngoài cửa có tiếng gõ rất chậm rãi.
Cốc Khiếu Thiên từ trong phòng bước ra, mắt theo phản xạ liếc qua khu vực ghế salon, chẳng thấy tăm hơi người kia đâu cả. Trong bụng nghĩ lẽ nào đã bỏ đi?
Nghĩ đến đây, y thầm mừng. Đến lúc y ra mở cửa thì mấy người cảnh sát cứ trợn tròn mắt nhìn y.
Cốc Khiếu Thiên không hiểu lý do gì bọn họ lại nhìn mình đầy kinh hãi như thế nữa.
Trong lòng còn thắc mắc thì phía sau lưng đã vọng đến một giọng nói ấm ức xen lẫn bi thương.
” Hức, Khiếu Thiên, đừng như thế nữa được không?”
Cốc Khiếu Thiên nghe được giọng nói ấy, sống lưng đã lạnh ngắt. Y cứng ngắc xoay người lại, nhìn thấy một thiếu niên đang chỉ vắt vẻo một mảnh vải mỏng trên người.
Ánh mắt của y ngoài sửng sốt thì còn tức giận nữa.
Nhưng thiếu niên kia đã sớm ném mất mặt mũi của mình, chỉ cần có chỗ ở thì cậu bất chấp hết.
Bọn người cảnh sát vẫn đơ ra như một khúc gỗ.
” Cậu làm cái gì thế kia?” Cốc Khiếu Thiên hai mắt tối sầm lại, rít từng chữ.
Thiếu niên vẫn mang theo một bộ mặt ấm ức mà nói:
” Lẽ nào ngài định vứt bỏ tôi như thế?”
Sau đó thiếu niên lại nhìn sang phía cảnh sát, đôi mắt nhu hòa ướt át.
” Các người mang tôi đi được không? Tôi rất đau. Người đàn ông này đã khiến tôi rất đau. Vừa đau thể xác lại còn đau tinh thần. Các người mang tôi đi được chứ?”
Cảnh sát lúc này chỉa hướng qua phía Cốc Khiếu Thiên, ánh mắt cực kỳ khinh bỉ.
” Thế nào ông bạn? Khi nãy rõ ràng ông bảo nhà ông có trộm mà? Sao bây giờ lại…”
Cốc Khiếu Thiên dù bị đả kích một vố nặng thế này, tuy mất tinh thần một chút nhưng cũng không thể khiến y sụp đổ hoặc hoảng loạn được. Nhìn qua phía cảnh sát, Cốc Khiếu Thiên nhẹ nhàng buông lời:
” Thật có lỗi quá. Thiếu niên kia là đứa cháu của tôi, có một chút vấn đề thần kinh. Có lẽ ban nãy là do nó gọi cho các ông, bây giờ lại bày thêm trò này. Tôi…thành thật xin lỗi.”
Lam Sơn nhìn Cốc Khiếu Thiên cúi đầu xin lỗi, trong bụng liền mở cờ. Ông ấy nói như thế chẳng khác nào bảo cảnh sát lui về đi, bắt cái gì nữa chứ?
Nhìn thấy Cốc Khiếu Thiên có vẻ chấp nhận mình rồi, Lam Sơn cũng phối hợp theo y một tí, coi như đền đáp.
” Oa, chú này, cháu đang chơi vui mà!”
Sau đó bước lại gần chỗ cảnh sát, dọa bọn họ một trận đỏ mặt.
Lam Sơn vươn tay giữ lấy một người, cười cười kỳ dị:
” Chơi với tôi đi? Tôi bảo chơi với tôi mà!!!”
Chỉ một câu đấy thôi là đã khiến cảnh sát thoái lui không thèm quay đầu lại nữa.
Cốc Khiếu Thiên đóng sầm cửa lại, xoay người, đôi mắt đen láy nhìn chòng chọc thiếu niên gây hỗn loạn kia.
Cả hai nhìn nhau một hồi lâu cũng không lên tiếng, cuối cùng Cốc Khiếu Thiên cũng phải chịu thua, lưu Lam Sơn ở lại một đêm.
Lam Sơn được ông chủ tốt bụng có lòng hơi thương người ném cho một cái gối đầu, một tấm chăn không biết đã dùng qua chưa cùng với vị trí salon êm ái.
Cả phòng khách là của cậu.
Nhưng mà Lam Sơn cảm thấy không quen lắm với không gian rộng lớn này. Bây giờ thì cậu nhớ ba mẹ, nhớ ông anh thối tha hơn rồi.
Mặc dù là đọc nhiều truyện có thể loại xuyên không, xuyên thư lắm nhưng hiện tại chính cậu là nạn nhân thì cậu không thấy vui tí nào cả. Đúng là khi nãy cậu có tí kích thích vì nghĩ đến việc gặp Quách Mạch An, nhưng mà…
Mình nhớ nhà quá…
Lam Sơn vùi mặt vào chăn, cố gắng ngăn mình không khóc giữa gian phòng rộng lớn này.
Đến sáng hôm sau, Lam Sơn còn đang ngon giấc thì một cước mạnh mẽ đạp thẳng vào xuống giường. Thật ra là nói hơi quá vì người nọ không dùng chân đạp cậu, chỉ dùng tay đẩy cậu mà thôi.
Năm lăn lóc dưới đất, Lam Sơn uất ức cắn chặt môi, sau đó ngồi dậy trừng mắt với Cốc Khiếu Thiên.
” Ông làm gì thế? Đau chết đi được!”
Cốc Khiếu Thiên bận chiếc áo sơmi trắng vào, nhàn nhã cài khuy áo, không gấp gáp trả lời thiếu niên thiếu đòn kia.
” Chỗ của cậu ở đâu?”
Lam Sơn mới nãy còn trừng mắt, bây giờ thì tiu nghỉu cúi thấp đầu. Đêm qua Cốc Khiếu Thiên đem mình đặt ở salon mà ngủ, sáng hôm nay không hiểu lý do gì cậu lại ở trong phòng của y.
Kể cũng lạ, cậu chẳng nhớ gì hết trơn.
Cào cào tóc, Lam Sơn khẽ thở dài:
” Tôi cũng không biết nữa.”
” Cậu là loại người gì vậy? Từ Việt Nam qua Trung Quốc cũng không biết vì sao? Ngay cả từ phòng khách đi vào phòng ngủ như thế nào cũng không rõ? Cậu rốt cục là người từ nơi nào xuất hiện? Trộm không ra trộm, lại còn tập làm diễn viên nghiệp dư.”
Lam Sơn nghe bên tai ong ong âm thanh của Cốc Khiếu Thiên, mà điều kỳ lạ là cậu đều hiểu hết những gì y nói. Bất ngờ ngẩng đầu lên, Lam Sơn nhìn chăm chăm y, sau đó nói lưu loát:
” Tôi thật sự không biết vì sao mà. Bây giờ ông trách tôi cũng không được gì cả. Đêm qua tôi van ông cho tôi ở lại, ông nhất định không cho. Vì thế nên tôi mới đành đóng kịch thôi… Lỗi của tôi sao?”
Nói xong một trận, Lam Sơn còn ngạc nhiên với chính mình.
Cốc Khiếu Thiên cũng sửng sốt không kém.
” Cậu nói lưu loát hơn hôm qua nhỉ?”
Lam Sơn ngốc lăng gật gật, miệng lại lí nhí, ” Kỳ lạ ghê…”
Cốc Khiếu Thiên cũng không có nhiều thời gian để tìm hiểu sự kỳ lạ của Lam Sơn, y khoác chiếc áo vest màu đen bên ngoài xong liền xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Lam Sơn lúc này bận trên người vẫn là bộ đồng phục học sinh của mình, bây giờ nó đã bốc mùi mất rồi. Thấy y rời khỏi, cậu đứng bật dậy đuổi theo phía sau.
Ra đến cửa chính, Lam Sơn kéo tay Cốc Khiếu Thiên, ngập ngừng nói:
” Ông đi đâu vậy?”
Cốc Khiếu Thiên hờ hững nhìn cậu, ” Kiếm tiền.”
Lam Sơn biết mình hỏi ngu ngốc liền ho hai tiếng, sau đó thở dài:
” Đồ của tôi chỉ có một bộ đồng phục này thôi. Ừm…ông có thể cho tôi mượn một ít tiền được không?”
” Cậu có cơ sở gì mà tôi cho mượn đây?”
Lam Sơn chớp mắt, ” Thì tôi ở đây mà.”
” Tôi đã nói điều đó sao?”
Cốc Khiếu Thiên thật lãnh khốc. Y nói xong cũng không cho Lam Sơn được hồi đáp lại nữa đã liền biến mất.
Thiếu niên đáng thương kia một lần nữa ngồi xổm trên sàn nhà, cúi nhìn khuôn mặt tiều tụy của mình qua lớp sơn bóng loáng.
Tại sao mình lại xuyên vào nhà con người kia vậy? Đã lớn tuổi lại còn không có tình thương nữa.
Tuân à, tao ăn ở với mày đâu có thất đức lắm…?
Nghĩ ngợi lung tung một hồi, Lam Sơn lại gục đầu, thở dài đánh thượt.