[Hệ Liệt 1] Trời Già Gặm Núi Non

Chương 16: Ngài Cốc bị từ chối


Đọc truyện [Hệ Liệt 1] Trời Già Gặm Núi Non – Chương 16: Ngài Cốc bị từ chối

Tính ra thì Lam Sơn đã trú ngụ tại nhà của Lâm Võng cũng được bốn ngày rồi, kể từ lúc cái tin sốt dẻo kia đăng trên mặt báo.

Cuộc sống của Lam Sơn một lần nữa đổi mới.

Buổi tối, sau khi tan tầm thì cả hai người họ cùng nhau đi vào một cửa hàng nhỏ, mua một ít thức ăn rồi về nhà làm một bữa tiệc ấm cúng.

Trên bàn là hai dĩa mì xào, xung quanh có thêm vài lon bia lạnh. Lam Sơn định lấy một lon khui bốc bốc như trong phim thì bị Lâm Võng ngăn lại. Anh nhíu mày, đưa cho cậu lon nước ngọt.

” Con nít bia bọt cái gì? Nước ngọt này!!!”

Lam Sơn ngẩn ngơ cầm lấy lon nước ngọt, trong lòng ấm ức không chịu nổi. Cái gì mà con nít với con nôi chứ? Tôi là con trai anh đấy à?

” Em muốn uống bia hơn. Cho em thử một ngụm nào!” Lam Sơn vươn tay định cuỗm lấy lon bia khác thì bị Lâm Võng đánh một cái.

Từ khi Lam Sơn sống cùng anh, tuy không lâu nhưng anh đã quyết định sẽ chăm sóc cậu như một đứa em trai của mình. Mặc dù trước đây thái độ và cách hành xử của anh có hơi biến thái một chút, cũng từng mang lòng yêu thích đối với Lam Sơn nhưng bây giờ, anh sẽ thay đổi.

Vì đơn giản anh biết trong lòng Lam Sơn không có hình ảnh của mình mà. Cố tình đâm đầu vào bức tường là một việc ngu ngốc nha.

Nghĩ đến điều này, Lâm Võng chợt thấy chột dạ dùm con mèo ngoan cố nào đó. Vội vàng xua đi ý niệm đáng thương đó, anh lần nữa ấn lon nước ngọt vào tay Lam Sơn, bắt cậu uống cái này.

Bia bọt quá sớm là không tốt.

Hai người giằng co qua lại một hồi cũng thôi, Lam Sơn đành ăn mì xào và uống nước ngọt.

Trên kênh truyền hình âm nhạc đang chiếu MV mới phát hành của một ca sĩ trẻ đang rất hot. Lâm Võng tùy tiện vặn lớn âm lượng, bài hát sôi động phát lên kéo tâm trí của Lam Sơn thoát khỏi đống đồ ăn trên bàn.

Cậu một bên hút mì, một bên chăm chú nhìn chàng ca sĩ đáng yêu kia. Nói đáng yêu thì cũng không đúng lắm, khuôn mặt góc cạnh đó, biểu tình nam tính đó, ôi nhìn ngoài đời chắc có mà ngất mất thôi.

” Ca sĩ nào vậy anh? Nhìn rất thu hút nha.” Lam Sơn chớp chớp mắt, uống một ngụm nước ngọt lớn.

Lâm Võng cũng cầm lon bia lên nốc một hơi rồi nói, ” Anh không chắc lắm nhưng người này hình như đang rất nổi tiếng, tên là…Henry thì phải. Anh đọc báo mạng thấy người ta toàn gọi là Henry.”

” Ồ…” Lam Sơn gật gù, nhẩm nhẩm “Henry” trong đầu, sau đó giống như bị điện giật, cậu nhảy bật lên, bám sát vào màn hình tivi khiến Lâm Võng cũng kinh hãi một trận.

Anh nhìn con mèo kia xù lông lên, hai mắt nổ hình trái tim, quyết ôm luôn cái tivi của anh không chịu buông tha. Nhíu mày một hồi, Lâm Võng kéo cổ áo Lam Sơn, thoát khỏi cậu ca sĩ Henry kia.

” Em bị động kinh à? Tự dưng lại ôm luôn cái tivi.”

Lam Sơn đến giờ vẫn còn đứng ngốc một chỗ, trong lòng thì gào rú mãi không ngừng.

Henry Henry Henry!!!! Dĩ Khang Dĩ Khang Dĩ Khang!! A, mình thấy Dĩ Khang rồi, làm sao bây giờ????? Trời ơi không đúng, tại sao lại có thể đẹp như vậy!! Huhu mình tưởng tượng rõ ràng là quá kém, quá kém!!!!

Henry Henry Henry….

Hai mắt Lam Sơn vẫn chưa tắt hiệu ứng trái tim, miệng còn nhếch lên cười ngu ngốc. Lâm Võng khó khăn lắm mới kéo hồn phách của cậu trở về, sau đó quyết hỏi cho ra nhẽ cái hiện tượng kỳ dị ban nãy.

” Em bị làm sao vậy? Đừng bảo em cũng là fan cuồng của thằng nhóc đó nha?”

Lam Sơn chớp chớp mắt, nhìn màn hình tivi đắm đuối mặc dù trên kênh truyền hình đã phát sang MV khác.


” Ừm, em là fan cuồng, fan cuồng đó~~~” Lam Sơn ngả nghiêng ngả nghiêng, không ngờ mình thật sự được nhìn thấy một nhân vật tiểu thuyết.

Hức, đẹp quá đi, đẹp quá đi~~~~

Tống Dĩ Khang à, ta nhất định phải bám dính lấy nơi đây để gặp “vợ” cưng nha~~ Phải gặp được “vợ” của cưng ta mới thỏa mãn ~~~~~

Lâm Võng còn muốn hỏi nhưng với tình trạng u mê của Lam Sơn bây giờ thì có vẻ không khả thi cho lắm. Sau một trận mải mê chìm đắm trong ảo tưởng, Lam Sơn cuối cùng cũng chịu quay về thực tại.

Bưng dĩa mì xào lên, cậu hút sùm sụp thống khoái, ” Mì ngon vãi.”

” Bình thường rồi hả? Anh nghĩ nên muốn thuốc trữ sẵn.” Lâm Võng lắc đầu, nốc bia.

Lam Sơn lần này liếc mạnh anh một cái, ” Thôi đá đểu em đi. Anh không biết cái sự kinh hỷ của em như thế nào đâu. Trời ơi, nghìn năm có một.”

” Làm gì dữ vậy? Dù sao tên nhóc kia cũng là người Trung Quốc, khó khăn gì để đi gặp mặt nó đâu?”

Nghe Lâm Võng phân tích, Lam Sơn liền cảm thấy chí lý. Đúng rồi, mình ở đây mà, Dĩ Khang cũng ở đây, cơ hội gặp mặt là vô cùng lớn. Hây hây, mình phải canh vé concert này kia thôi.

” Không nghĩ là em cuồng tên nhóc kia, nếu biết sớm thì anh đã…”

Lam Sơn quay qua, nhìn chăm chú đối phương, ” Đã gì???”

Lâm Võng chớp mắt, ” Hôm bữa anh có người quen cho vé concert, mà người đó bảo dư hai vé nên cho anh.”

“… Đừng bảo với em đó là vé concert của…của…”

Lâm Võng mỉm cười, ” Ừ, của Henry.”

” Aaaaaaaaaaaaaaa!!!!!” Lam Sơn bám dính Lâm Võng, buộc anh phải đưa ra ngay hai cái vé đó.

Sau khi bị cậu lẽo đẽo bám riết lãi nhãi, Lâm Võng cũng đành đưa ra hai cái vé, còn chịu đựng phải cùng cậu đi xem cái concert đó nữa.

Lam Sơn khi nhận cầm được vé, cậu nâng niu như tờ vé số Vietlott trúng mười mấy tỷ.

Ngày diễn ra buổi concert của Tống Dĩ Khang cũng đến. Lam Sơn hôm đó ăn vận rất đơn giản với cái quần lửng cá tính cùng chiếc áo pull in đầu hổ, kết hợp thêm cái mũ lưỡi trai màu đen.

Lâm Võng ngược lại ăn mặc có khí chất hơn tẹo, khác hoàn toàn với lão thả dê hôm ở Spa làm cho Lam Sơn nghi ngờ người này có anh em sinh đôi.

” Anh thật ra cũng đẹp trai lắm nha.” Lam Sơn vuốt cằm, nhận xét.

Lâm Võng nghe thế liền cười tươi, nghênh mặt lên, đắc ý nói:

” Tất nhiên rồi. Chỉ có em mới không thấy được điều đó ngay ban đầu.”

Lam Sơn nhún vai, đội mũ lưỡi trai lên, cười mất nết:

” Bởi vì Cốc Khiếu Thiên làm điều đó phai nhạt quá nhiều, hahaha.”

Vốn dĩ cậu dám cả gan nói những lời như thế với người đã cho cậu vé concert là vì…đứa đang giữ vé là cậu!


” Em còn nói một tiếng là tôi không đi cùng luôn đấy.” Lâm Võng hừ mũi, mặt mũi bực bội, lẽo đẽo phía sau.

Lam Sơn vẫn nghêu ngao vài câu hát trong bài mới nhất của Tống Dĩ Khang, hoàn toàn đem người đi cùng mình thành không khí. Trên đường đi đến nơi biểu diễn, Lâm Võng bỗng dưng thông minh mà kéo tay Lam Sơn lại, nghiêm túc hỏi:

” Tiểu Lam, em không nghĩ mình đến đó sẽ chạm mặt ngài Cốc à?”

Lam Sơn đang mang theo một tâm trạng vui vẻ như vậy thì bị câu hỏi kia đánh bay hết. Cậu dừng bước, xoay người nhìn Lâm Võng.

Đến đó sẽ gặp Cốc Khiếu Thiên à? Có khả năng không nhỉ? Mình cũng chưa từng nghe việc chủ tịch công ty lại đi xem concert của gà nhà mình bao giờ.

Lam Sơn nghĩ thế là hợp lý nên bác bỏ suy nghĩ của Lâm Võng, vỗ vai anh:

” Anh khéo lo, chẳng gặp được đâu. Mà cho dù có gặp thì làm gì nhìn ra em chứ? Anh không thấy em tậu cái nón này rồi à?”

Lâm Võng liếc nhìn khuôn mặt thập phần đáng yêu bị che khuất bởi chiếc mũ lưỡi trai, trong lòng cũng an tâm phần nào. Điều anh lo sợ thì chỉ là vì cái chuyện Lam Sơn giả vờ làm nạn nhân tự tử để khiến Cốc Khiếu Thiên lo lắng, nếu như kịch hạ màn thì…

Hây, anh hơi quan ngại cho tính mạng của con mèo ngốc nghếch lắm trò kia.

” Lâm Võng, anh chậm chạp quá, mau lên nào!!” Lam Sơn nhìn Lâm Võng cứ đứng đực một chỗ mà chạy lại, kéo tay anh đi về phía trước.

Buổi concert còn chưa bắt đầu mà đã náo nhiệt như thế này. Bên ngoài sân, các cô nàng fan girl mặt mũi hưng phấn không còn từ ngữ gì diễn tả nổi, trên tay còn có mấy sợi dây hoặc lightstick đủ màu nữa cơ.

” Náo nhiệt quá đi!!!” Lam Sơn trầm trồ nhìn xung quanh.

Lâm Võng thì không thích nơi ồn ào cho lắm, anh nhíu mày, nhăn mặt, cứ im lặng đi theo cậu mà thôi.

Bước vào bên trong, một mảng tối hù bao trùm lấy toàn khán đài. Lam Sơn hơi nheo mắt lại khi bị ánh sáng trên sân khấu chiếu qua, ngay lập tức kéo mũ che đi mặt mình.

Lâm Võng đi bên cạnh sợ cậu không thấy đường mà ngã nên cẩn thận giữ lấy tay cậu, tìm vào vị trí ngồi nào đó thuận tiện để xem màn trình diễn. Vì vé của hai người cũng không thuộc dạng vé VIP nên ngồi khá xa sân khấu.

Ở một chỗ khác, một người đàn ông thân hình cao ráo, bộ y phục tây âu càng khiến cho người đậm nét trưởng thành, thuần thục. Lướt qua một đám người nhí nhố, thư ký bên cạnh người đàn ông ấy ghé sát nói:

” Chỗ của chủ tịch ở trên kia.”

Người đàn ông gật đầu một cái rồi đi theo cô thư ký của mình. Vừa vặn lúc này bên tai y có một giọng nói khá chói tai vọng đến.

” Á, em đạp phải cái gì rồi này, huhu…”

” Sợi dây thôi mà?!”

” Em tưởng con rắn……”

Giọng nói này bất giác khiến Cốc Khiếu Thiên xoay người lại, tìm kiếm trong bóng tối nhưng rất tiếc là y không nhìn thấy ai cả. Đứng lặng một chỗ vài giây, y cũng tự nghĩ bản thân quá lơ đãng nên đành dẹp những cảm giác kỳ quái kia qua một bên, về chỗ của mình.

Những màn trình diễn đầu khá nhẹ nhàng cho đến khi Tống Dĩ Khang bước lên sân khấu, khuấy đảo nơi đó thành một nơi sôi nổi như một ngọn lửa bùng cháy lên.


Lam Sơn đích thị là một fan boy khi mà vừa nhìn thấy Tống Dĩ Khang liền hú hét không ngừng, cái mặt hưng phấn không tả nổi. Chỉ đáng thương cho Lâm Võng, ba mươi tuổi rồi chứ ít ỏi gì nữa mà xem mấy cái này chứ? Lại còn…

” Oa, Henry đẹp chết tớ rồi~~”

” Trời ơi, nụ cười đó, hự…”

Lâm Võng nghiêng người dựa sát vào Lam Sơn, chủ đích là để tránh đi cái giọng nói ồn ào của mấy cô gái bên cạnh. Nào nghĩ tên nhóc kia nhạy cảm như vậy, mặc dù đang gào hét vui vẻ nhưng cũng còn tỉnh táo mà đẩy anh ra.

” Làm gì á? Lợi dụng à?”

Lâm Võng đáng thương đến câm nín.

” Huhu, anh à, Henry đúng là hát hay quá luôn á!!”

Buổi concert kết thúc, Lam Sơn vẫn chưa thoát ra khỏi cái sự cuồng nhiệt của bản thân. Đi ra đến ngoài cổng, cậu vẫn huyên thuyên không ngừng khiến hai tai Lâm Võng đã sớm bị ù.

” Thôi được rồi, xem cũng đã xem, em ngừng nói một phút được không?”

Lam Sơn hếch mũi, ” Lâu lâu phải cho em vui chứ? Mấy hôm kia buồn chết em rồi.”

” Là do em ngoan cố quá làm gì? Bị từ chối tận hai lần còn vẫn mù quáng.”

Hai người tản bộ trên vỉa hè, nghe Lâm Võng nói thẳng như vậy, Lam Sơn kỳ thực cũng đau lòng lắm. Vết thương mới đóng vảy bây giờ lại bị khơi ra, đau âm ĩ.

Lâm Võng đút hai tay vào túi quần, mắt liếc nhìn con mèo kia, ban nãy còn ồn ào, bây giờ thì im thin thít không hé môi nửa lời.

Haiz, lại buồn rồi chứ gì!!!

” Tiểu Lam, nhìn này!!!”

Lam Sơn đang cúi mặt suy tư, nghe thấy giọng Lâm Võng liền chán nản ngẩng lên, không ngờ nhìn thấy một cái mặt con khỉ đang nhăn nhó, ngón tay còn gãi gãi lên mặt.

Cậu nhìn một phát liền cười phì, ” Haha, anh làm trò ngốc gì vậy?”

Lâm Võng cởi mặt nạ con khỉ ra, định trả lại cho ông lão bán hàng nhưng thấy tội ông qua nên bỏ tiền mua luôn. Sau này đem ra mua vui cho Tiểu Lam cũng được.

” Vui rồi chứ gì?” Lâm Võng vẫn còn gắn cái mặt nạ lên mặt mình.

Lam Sơn đi bên cạnh cũng không thấy xấu hổ, ngược lại còn cảm giác Lâm Võng càng ngày càng đáng yêu. Hai người đi vào một cửa hàng nhỏ, mua hai lon nước hoa quả, uống mấy ngụm liền.

” Khi nãy hét lớn quá, cổ họng em đau rồi.”

Lâm Võng búng trán cậu, ” Ai bảo hét lớn làm gì? Tai tôi bây giờ vẫn còn ù ù.”

” Haha, thương anh quá, lại đây ôm một cái đền bù này~~~” Lam Sơn giống như muốn quên đi chuyện buồn nên cái gì cũng muốn làm, làm thật nhiều mới quên.

Cậu dang rộng vòng tay, đón lấy Lâm Võng mặt mũi méo xệch, dựa lên vai cậu.

Hai người cứ nghịch ngợm vô tư như thế trên vỉa hè khiến nhiều người nhìn cũng phải bật cười.

Chỉ duy nhất có một người không cười nổi.

” Chủ tịch, ngài muốn mua đồ?” Tài xế liếc mắt lên kính chiếu hậu, nhìn chủ tịch đang đăm chiêu nhìn về một phía nào đó.

Trong lòng không khỏi tò mò, chú nhìn theo hướng đó, phát hiện một người cao lớn đang đeo mặt nạ được một thiếu niên ôm lấy, dỗ dành đáng yêu.

Không hiểu sao chú lại khẽ cười làm cho chủ tịch dời tầm mắt.


Cốc Khiếu Thiên ngón tay ngừng lại động tác gõ nhịp, mắt liếc lên kính chiếu hậu:

” Anh thấy rất vui?”

Chú tài xế bị giọng điệu lạnh sống lưng kia dọa một trận, ngồi thẳng dậy, lắc đầu.

” Dạ không có…”

Cốc Khiếu Thiên không để ý đến chú nữa, chỉ đăm đăm nhìn ra chỗ có hai người vẫn còn đùa nghịch vui vẻ, ánh mắt không biết từ bao giờ lại lạnh xuống, lạnh xuống.

Đùa giỡn vui như vậy, xem ra là rất tốt đi.

Lam Sơn ôm Lâm Võng xong liền đẩy anh ra, kêu anh đi mua thêm cái mặt nạ con cừu để cho cậu đeo. Nghe vậy, Lâm Võng liền phản bác:

” Em mà cừu cái gì? Mưu kế hết phần người ta.”

Lam Sơn đá mạnh vào chân anh một cái, ” Lắm mồm, đi mua—“

Khi cậu chưa dứt lời thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một người đàn ông khá chững tuổi, thái độ cũng đứng đắn đàng hoàng.

Người nọ mỉm cười nhìn cậu, ” Cậu Lam, phiền cậu có thể theo tôi được không?”

Cậu Lam á? Aw, nói chuyện kính nể quá đi…

Lam Sơn có chút không hiểu nên nhìn sang phía Lâm Võng, thấy anh cũng nghệch mặt ra luôn rồi. Lại nhìn người kia, cậu thấp giọng hỏi:

” Chú là ai vậy ạ? Sao cháu phải theo chú?”

Người kia lần nữa cúi thấp đầu, ” Chủ tịch của tôi muốn gặp cậu. Xe của ngài ở ngoài kia.”

Lam Sơn nhìn theo ngón tay của chú mà nhìn về phía đó, phát hiện một chiếc xe hơi màu đen sang trọng, bên trong là ai thì cậu nhìn không rõ. Nhưng mà nghe đến hai tiếng chủ tịch, trong lòng cậu hơi bất an.

“…Cháu không muốn gặp đâu ạ. Xin lỗi chú. Chú về nói lại với—“

” Ngài Cốc thật sự muốn gặp cậu đấy, cậu Lam.”

Nghe đến ngài Cốc, Lâm Võng trừng lớn mắt, lần nữa nhìn về phía xe hơi, lông tơ đểu dựng đứng cả lên.

Cốc Khiếu Thiên phát hiện ra Lam Sơn rồi, làm sao bây giờ?

So với nỗi sợ của anh thì Lam Sơn cảm thấy giận dữ hơn là lo lắng. Cậu siết chặt nắm tay lại, không muốn chính mình buông lời suồng sã với người lớn nên mới kìm nén.

” Chú, cháu không muốn gặp con người đó! Xin chú nói lại đúng như vậy ạ. Cháu cảm ơn!!”

Lam Sơn nói xong, dứt khoát nắm tay Lâm Võng, kéo đi thật nhanh.

Chú tài xế sau khi bất lực liền quay về xe, báo lại cho Cốc Khiếu Thiên. Nghe xong, trong lòng y hệt như có một ngọn lửa cháy xém đến đau rát.

Không muốn gặp?

” Mau lái xe chặn hai người đó lại.”

Chú tài xế gật đầu, tăng tốc đuổi theo.

Hết chương 16.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.