Bạn đang đọc [hđ] Làm Thế Nào Để Ngừng Nhớ Anh – Mộng Tiêu Nhị – Chương 43: Anh Vẫn Luôn Là Mối Ràng Buộc Trong Lòng Cô
Convert: Sakahara
Edit: Manh
Tưởng Bách Xuyên vào bếp rửa táo, gọt vỏ bỏ hột thái hạt lựu, đặt táo vào đĩa rồi thêm mấy cây tăm ở cạnh. Vừa quay lại phòng khách thì tiếng chuông di động reo lên.
Thấy người gọi tới là mẹ của Kiều Cẩn, anh nhíu mày vài giây, sau cùng vẫn nhấn ngắt.
Anh gửi tin nhắn cho Tưởng Mộ Tranh: [Mẹ Kiều Cẩn vừa gọi cho cháu nhưng cháu không nhận, chắc bà ấy sẽ sớm tìm chú đấy.]
Tưởng Mộ Tranh là người thân cận nhất với anh, nhà họ Kiều nhất định sẽ xuống tay từ chú ấy.
Tưởng Mộ Tranh trực tiếp gọi tới, giọng điệu vẫn không đứng đắn như cũ: “Chậc chậc, hai ta đúng là tâm linh tương thông, chú vừa định nhắn là có thể mẹ Kiều Cẩn sẽ tìm cháu mà cháu đã gửi tin trước rồi.”
Tưởng Bách Xuyên không rảnh để tán gẫu với anh: “Nếu không có chuyện gì thì cháu cúp máy đây, cháu đang bận lắm.”
Tưởng Mộ Tranh cười: “Bận khóc nháo đòi quà Giáng Sinh với Đồng Đồng ấy hả?”
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Giọng Tưởng Mộ Tranh lộ ý cười: “Chú đã thấy thiệp chúc mừng của Cố Hằng cùng Lục Duật Thành rồi, nhất định là quà Đồng Đồng tặng. Để chú đoán xem nào, Đồng Đồng có tặng gì cho cháu không nhỉ?”
Sau đó, anh tự hỏi tự đáp: “Chắc chắn là không rồi, thế nên sau đó trong lòng cháu khó chịu.”
Tưởng Bách Xuyên híp mắt: “Tưởng Mộ Tranh, chú có bệnh phải không!”
Tưởng Mộ Tranh cười ha ha: “Chọc đến chỗ đau nên thẹn quá hóa giận, tức muốn hộc máu hả?”
Tưởng Bách Xuyên trực tiếp cúp điện thoại.
Tưởng Mộ Tranh lập tức gửi tin nhắn đến: [Chú còn chưa nói cho cháu biết mẹ Kiều Cẩn đã nói gì mà, cháu không muốn nghe hả?]
Tưởng Bách Xuyên: [Nói!]
Tưởng Mộ Tranh: [Gọi lại cho chú đi.]
Tưởng Bách Xuyên không để ý tới Tưởng Mộ Tranh, anh không nhắn tin cũng chẳng gọi điện thoại, cất di động rồi sải bước về phía phòng làm việc.
Vừa đi vài bước, Tưởng Mộ Tranh lại gọi tới. Tưởng Bách Xuyên xoay người ra sân thượng bắt máy: “Chú nói đi.”
Tưởng Mộ Tranh mắng anh hai câu, xả xong cơn tức rồi mới giả giọng mẹ Kiều: “Chú năm à, bây giờ chú phải giúp cháu gái mình một tay chứ, chú đã nhìn Kiều Cẩn trưởng thành mà.”
Tưởng Bách Xuyên: “… Tưởng Mộ Tranh, nói tiếng người!”
Tưởng Mộ Tranh lại cười, “Chú đang tạo cảm giác như thật cho cháu còn gì.”
Tưởng Bách Xuyên hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tưởng mộ Tranh: “Con dâu của ông cụ Kiều nói, Kiều Cẩn tuyệt thực, ầm ĩ muốn tự sát ở nhà, còn nói nếu cháu không theo dõi Weibo của cô ta một lần nữa và tiếp tục phô bày tình cảm với Tô Dương thì cô ta sẽ không ăn, không uống cho xong chuyện.”
Tưởng Bách Xuyên cười lạnh: “Rất tốt, người như vậy ăn cũng lãng phí lương thực.”
Tưởng Mộ Tranh: “…”
Chú năm hơi ngừng rồi nói tiếp: “Cháu định làm thế nào?”
Tưởng Bách Xuyên: “Chẳng làm thế nào cả.”
Tưởng Mộ Tranh: “Nếu… Chú chỉ nói là nếu thôi nhé, nếu Kiều Cẩn giả vờ tự sát rồi vào bệnh viện một chuyến, liệu lão đầu nhà ta có áy náy tới chết không nhỉ?”
Ánh mắt Tưởng Bách Xuyên trầm xuống, “Nếu hai nhà thực sự trở mặt, cháu không ngại phơi bày tất cả mọi chuyện của cô ta ra ánh sáng để mọi người tự đánh giá đâu.” Anh ngừng một chút, đoạn tiếp tục, “Chú chuyển y nguyên lời này cho người nhà họ Kiều giúp cháu, cứ bảo là cháu nói như vậy.”
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Tưởng Bách Xuyên mới bưng táo vào phòng làm việc.
Trong phòng, Tô Dương đang xem e-mail. Cô vừa nhận được tin tức của Đinh Thiến, nói hợp đồng với LACA đã hết hạn, cần ký hợp đồng mới. Đinh Thiến đã gửi hợp đồng mới qua, cô đang xem chi tiết hợp đồng.
Gia hạn hợp đồng, chụp ảnh quảng cáo mới, cô sẽ phải tới thị trấn LACA một lần nữa.
Nghe thấy tiếng bước chân của Tưởng Bách Xuyên, Tô Dương ngẩng đầu, “Sao chậm thế anh?”
Tưởng Bách Xuyên đặt đĩa trái cây trước mặt cô, xiên một miếng táo nhỏ, đưa tới bên miệng cô rồi giải thích: “Anh vừa phải trả lời một e-mail ấy mà.”
Tô Dương thu nhỏ cửa sổ hợp đồng, mở một video ra. Cô giang hai tay, nói với Tưởng Bách Xuyên: “Bế em lên đùi anh nào.”
Tưởng Bách Xuyên làm theo lời cô, đoạn hỏi: “Em muốn tặng anh cái gì?”
Tuy đã yêu nhau nhiều năm, nhưng anh chẳng mấy khi tặng quà cho cô trong các dịp lễ. Bình thường anh cứ thấy cái gì tốt là mua, chẳng phân biệt ngày nào với ngày nào.
Bởi vậy, những năm gần đây, chỉ cần có dịp ở bên nhau vào ngày lễ, cô đều sẽ tặng quà cho anh.
Tô Dương bấm chuột: “Cũng không phải món quà gì đắt tiền, chỉ là cùng anh hồi tưởng lại lịch sử yêu đương của chúng ta thôi.”
Cô quay đầu nhìn anh: “Anh muốn xem không?”
Khóe miệng Tưởng Bách Xuyên giật giật, nhưng anh vẫn nói: “Muốn.”
Bọn họ đã xem đoạn video này không dưới một trăm lần.
Tô Dương quay đầu, bắt đầu mở video.
Cô không nhịn được mà cong khóe miệng, nhưng vẫn nói như chẳng có chuyện gì: “Ngày nào cũng phải xem video ý nghĩa như thế này một lần mới phải, đúng không?”
“Ừ.”
Tô Dương lại quay đầu, cô híp mắt, bất mãn nhìn anh, “Sao nghe giọng anh giống như không quá hài lòng thế? Ăn nói có lệ như vậy sao?”
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Cảm thấy cô đang cố ý, anh nâng cằm cô lên cắn một cái. Tô Dương đau điếng xuýt xoa một tiếng, “Anh không muốn quà nữa phải không!”
Tưởng Bách Xuyên xoa cằm cô, “Làm em đau à?”
“Cũng không hẳn.” Tô Dương đánh anh hai cái.
Tưởng Bách Xuyên ôm eo cô, ấn cô vào lòng, “Lần này là quà gì thế? Đồ làm bằng tay phải không?”
Tô Dương: “…”
Anh vẫn còn nhớ nhung tấm thiệp chúc mừng kia.
Cô đáp: “Làm cái này phiền phức hơn làm thiệp chúc mừng gấp trăm lần.”
Tưởng Bách Xuyên: “Bây giờ em tặng anh đi.”
Anh buông cô ra, Tô Dương xoay người bước về phía tủ sách ở bên kia, lấy ra một quyển tạp chí ở trong cùng.
Quyển tạp chí này đã ngừng sản xuất, chỉ có một cuốn duy nhất, tất cả chữ cùng tranh minh họa đều do một mình cô hoàn thành. Bởi vì chỉ in đúng một quyển, lúc ấy cô đã bỏ ra không ít tiền, còn phải nhờ vả người quen.
Tô Dương đưa quyển tạp chí cho Tưởng Bách Xuyên: “Từ lúc anh bắt đầu gây dựng sự nghiệp cho tới bây giờ, mỗi khi có tin tức hoặc bài phỏng vấn về anh, em sẽ đều sắp xếp lại. Tất cả những gì em có thể tìm thấy đều ở trong quyển tạp chí này.”
Sau khi nhìn thấy tên tạp chí, yết hầu Tưởng Bách Xuyên khẽ chuyển động.
“Hải Nạp Bách Xuyên”.
Nhân vật trên bìa cũng là anh.
Khi anh được bầu chọn là nhân vật có ảnh hưởng lớn nhất trong giới tài chính toàn cầu, tạp chí Tài Phú đã chụp tấm hình này trong cuộc phỏng vấn với anh.
Tô Dương ôm cổ anh: “Cái này hay thiệp chúc mừng tốt hơn?”
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Anh đặt tạp chí sang một bên rồi ôm cô thật chặt.
Tô Dương thần bí nói: “Vẫn còn một món quà khác đấy. Em vốn muốn tặng nó cho anh vào ngày kỷ niệm kết hôn, nhưng anh lại không ở nhà, để đêm nay tặng luôn một thể vậy.”
Cô đứng dậy: “Anh chờ nhé, để em vào phòng ngủ lấy quà.”
Trong lúc Tô Dương đi lấy quà, Tưởng Bách Xuyên đóng video vẫn đang chạy dở trên màn hình. Vừa định đóng thư mục, một video tên “Nhật ký trưởng thành của cục cưng ngân hàng đầu tư Hải Nạp” đã thu hút sự chú ý của anh.
Đây là chiếc laptop chuyên dùng cho công việc của Tô Dương, anh gần như chưa bao xem nội dung trong máy tính của cô. Lòng hiếu kỳ bị khơi dậy bởi mấy chữ “Ngân hàng đầu tư Hải Nạp”, anh thuận tay mở video.
Nhạc nền của video là ca khúc “Đồng dao” mà anh viết lời, lời mở đầu video là mấy hàng chữ lớn.
[Biển chứa trăm sông, trăm sông đổ biển,
Anh là trăm sông, em là biển rộng.]
Nhìn hai hàng chữ này, Tưởng Bách Xuyên không khỏi bật cười.
Cô đúng là tự luyến cực kỳ.
Phụ đề lại xuất hiện:
[Hải Nạp 0 tuổi]
Ngày 22 tháng 12 năm 2005, tôi cùng Tưởng Bách Xuyên yêu nhau, tôi đã từng muốn đổi tên mình thành Tô Hải Nạp vô số lần.