[hđ] Làm Thế Nào Để Ngừng Nhớ Anh - Mộng Tiêu Nhị

Chương 37: Tưởng Bách Xuyên Của Tôi (2)


Bạn đang đọc [hđ] Làm Thế Nào Để Ngừng Nhớ Anh – Mộng Tiêu Nhị – Chương 37: Tưởng Bách Xuyên Của Tôi (2)

Convert: Sakahara

Editor: Manh

Hiện tại, có nhà vui sướng có nhà buồn, mà vào lúc này, ở nhà họ Kiều.

Nước mắt Kiều Cẩn rơi như mưa.

Di động bị ném trên sàn nhà, đĩa trái cây tán loạn trên mặt đất, hoa quả lăn khắp nơi, ngay cả chén trà cũng bị ném vỡ, nước trà ẩm ướt đầy đất.

Trên sàn là một mảnh bừa bộn.

Người giúp việc muốn thu dọn, mẹ Kiều lại khoát tay, ý bảo họ đi xuống.

Bố Kiều nghiêm mặt, lồng ngực phập phồng vì tức giận, nhìn chằm chằm Kiều Cẩn không chớp mắt.

Sau một lúc lâu, có lẽ là vì quá giận dữ, ông chỉ về phía cô ta, nghiến răng nghiến lợi: “Kiều Cẩn, bây giờ con làm phản rồi phải không! Bố mới nói hai câu con đã nhăn mặt cho bố xem, còn dám ném vỡ chén trà nữa! Con nhìn xem bây giờ mình đã thành cái dạng gì rồi!”

Kiều Cẩn vẫn còn đang khóc thút thít.

Bố Kiều: “Lúc Tưởng Bách Xuyên bỏ theo dõi con, bố đã tìm người giải quyết giúp con rồi. Khi ấy bố đã dặn đi dặn lại là đừng trêu chọc Tô Dương nữa, con chỉ coi lời bố nói như gió thoảng qua tai phải không! Mặt mũi của bố cùng ông nội bị con ném sạch rồi đấy!”

Mẹ Kiều không đành lòng nhìn con gái mình khóc thương tâm như vậy, bà kéo kéo bố Kiều: “Được rồi được rồi, Tiểu Cẩn cũng biết lỗi rồi, ông bớt nói một chút được không.”

Bà bắt đầu phàn nàn: “Anh cả Tưởng cũng thật là, chẳng còn biết quản con trai mình nữa! Lúc chiều tôi còn tưởng khi ảnh chụp của thằng bé bị coi như áp phích tuyên truyền, việc này cũng xem như kết thúc rồi, ấy thế mà đêm nay Tưởng Bách Xuyên lại trực tiếp công khai quan hệ với Tô Dương… Rõ ràng thằng bé có ý khiến nhà họ Kiều chúng ta mất mặt! Chẳng biết nó còn chút gia giáo nào không nữa!”

Càng nói bà càng giận: “Không được, hiện tại tôi phải đi tìm anh cả Tưởng, tôi muốn nghe anh ấy nói xem rốt cuộc con trai họ có ý gì! Trước đây nhà họ Kiều chúng ta đã đối xử với ông cụ Tưởng thế nào? Sao bọn họ có thể vong ân bội nghĩa với chúng ta như vậy?!”

“Đủ rồi!” Bố Kiều tức giận đặt mạnh ly nước trong tay lên bàn trà, trừng mắt nhìn mẹ Kiều: “Bà còn ngại chuyện chưa đủ loạn à!”

Ông đứng dậy, chỉ vào Kiều Cẩn rồi nói với mẹ Kiều, “Bà cứ tiếp tục nuông chiều nó nữa đi, rồi sẽ hư cái thân nó ra thôi!”


Nói xong, ông xoay người lên lầu.

Mẹ Kiều há hốc miệng nhưng lại không thể phản bác.

Sau khi bố Kiều lên lầu, mẹ Kiều ngồi xuống bên cạnh Kiều Cẩn, lau nước mắt thay cô ta: “Con đừng khóc nữa, không có chuyện gì là không thể vượt qua được. Trong khoảng thời gian này con đừng nhận thêm việc, ra nước ngoài giải sầu một chút đi. Vừa rồi bố con chỉ nói vớ vẩn thôi, ông ấy sẽ không bỏ mặc con đâu.”

Nước mắt Kiều Cẩn lại chảy xuống, cô ta không lên tiếng, lau nước mắt đứng dậy rời đi.

Mẹ Kiều cũng đứng lên: “Cẩn Nhi, con muốn đi đâu?”

Kiều Cẩn: “Con ra ngoài hít thở không khí.”

Mẹ Kiều hỏi không ngừng: “Đã đêm hôm rồi con còn ra ngoài làm gì?”

Kiều Cẩn: “Con không đi xa đâu, chỉ qua nhà dì giải sầu một chút thôi.”

Mẹ Kiều nhẹ nhàng thở ra, căn dặn cô ta: “Con nhớ về sớm nhé.”

Kiều Cẩn “Vâng” một tiếng, ra khỏi biệt thự.

Ngày hôm sau.

Sau khi rời giường, Tưởng Bách Xuyên vào phòng sách bật máy tính lên, bắt đầu xem lướt qua động thái của bình luận trong hai trạng thái mà anh đăng hôm qua.

Bình luận không có ác ý gì, phần lớn đều là thương tâm khóc lóc.

Anh không tiếp tục xem nữa.

Khi mở trang chủ, tên của anh đã đứng trong bảng hot search như trong dự liệu.

Lúc này, Tô Dương bưng nước ấm tiến vào, đưa ly nước cho Tưởng Bách Xuyên: “Anh uống nước đi đã.” Nói xong, cô nhấc chân ngồi trên đùi anh, cầm chuột nhấn vào Weibo của mình.


A… Náo nhiệt thật đấy.

Lượng fan hâm mộ còn tăng rất nhanh.

Có lẽ không ít người là fan của Tưởng Bách Xuyên.

Cô không xem bình luận, có người chúc mừng thì đương nhiên sẽ có người lăng mạ.

Có xem cũng chỉ mua bực vào người.

Khi cô nhìn thấy tấm ảnh ôm hôn bị chụp lén kia, cô nhíu chặt mày, tay trái vỗ vỗ chân Tưởng Bách Xuyên: “Này, vì sao bóng lưng của anh lại mờ mờ thế?”

Tưởng Bách Xuyên hơi ngừng, đoạn nói: “Anh cũng không biết.”

Tô Dương cười sung sướng: “Em khẳng định người chụp ảnh là đàn ông, lại còn rất chướng mắt anh nữa!”

Tưởng Bách Xuyên: “…”

Tô Dương lại trở về trang cá nhân của Tưởng Bách Xuyên, nhìn Weibo của anh một cái, giật mình nói: “Hôm qua đâu phải ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta, sao anh lại viết chúc mừng hai năm kết hôn hạnh phúc?”

Tưởng Bách Xuyên bắt đầu bưng ly uống nước, giả bộ không nghe thấy gì.

Hôm qua Tưởng Mộ Tranh làm anh tức váng đầu, khiến anh chỉ muốn thông báo cho kẻ khác biết rằng Tô Dương đã là vợ của anh.

Nóng đầu một cái liền đăng một câu như vậy.

Tưởng Bách Xuyên đặt ly nước sang một bên rồi đổi chủ đề: “Hôm nay em còn công việc gì khác không?”

Tô Dương lắc đầu: “Đinh Thiến nói sẽ để em nghỉ ngơi trong mấy ngày này, còn nói cả tập thể nhân viên muốn đi mua sắm, có hóa đơn đều sẽ để anh xử lý.”


Tưởng Bách Xuyên cười nói: “Được thôi.”

Anh ôm chầm lấy cô: “Làm sáng tỏ quan hệ giữa chúng ta vừa có lợi lại vừa có hại, sau này sẽ luôn có người quan tâm tới từng hành động của em, chuyện xấu nhất định sẽ ùn ùn kéo đến.”

Anh đã sớm đoán ra sẽ có người làm mưa làm gió, nhưng cũng không thể chỉ vì lo cho chuyện này mà cứ để mặc nhà họ Kiều bắt nạt Tô Dương không ngừng.

Tô Dương gật đầu: “Em đã chuẩn bị tâm lý rồi, chỉ là… Em nghĩ bố mẹ sẽ tương đối quan tâm tới vấn đề này.”

Dù sao, có người nào lại hy vọng con dâu nhà mình suốt ngày truyền ra chuyện xấu?

Thế nên, cô đặc biệt lý giải suy nghĩ của bố mẹ chồng.

Dù họ không vừa lòng với cô, phần lớn thời gian cô vẫn rất thông cảm cho bọn họ.

Tưởng Bách Xuyên tiếp lời: “Về phía ba mẹ thì em không cần lo đâu.”

Hơi ngừng giọng, anh lại hỏi: “Lục Duật Thành cùng Cố Hằng có gọi cho em không?”

Hai tay Tô Dương chống má, hơi hơi thở dài: “Vẫn chưa gọi gì cả. Dựa theo đức hạnh của hai người bọn họ, có lẽ là muốn đòi nợ sau đi. Không ngờ chuyện này lại liên lụy tới hai người bọn họ như vậy.” Ngay cả tên của hai người cũng đã vào bảng hot search.

Ánh mắt Tưởng Bách Xuyên trầm xuống nhưng không lên tiếng, việc này cũng không nằm trong dự liệu của anh.

Tô Dương đứng dậy: “Mặc kệ bọn họ đi.” Cô xoay người ôm cổ anh: “Em đi nấu cơm đây, anh muốn ăn gì?”

Tưởng Bách Xuyên: “Em làm gì thì anh ăn nấy, ăn xong chúng ta tạt qua trung tâm thương mại nhé.”

Tô Dương cười khanh khách hai tiếng: “Đi vung thức ăn cho chó à?”

Tưởng Bách Xuyên không phủ định, vỗ nhẹ lên người cô: “Em đi nấu cơm đi.”

Tô Dương bước ra ngoài, vừa đi vừa khe khẽ hát.

Tưởng Bách Xuyên cầm di động lên, tìm dãy số của Lục Duật thành cùng Cố Hằng, gửi tin nhắn cho bọn họ: [Tôi không nghĩ sẽ làm liên lụy tới hai người, thực xin lỗi.]

Chăm chú nhìn những chữ kia vài giây, anh đưa tay ấn gửi đi.


Anh biết hai người bọn họ sẽ không trả lời anh.

Đã nhiều năm như vậy, cả hai đều rất thích Tô Dương, nhưng lại chưa bao giờ để cho Tô Dương biết.

Đúng cũng được, sai cũng thế, bọn họ chỉ hành động theo tâm tính của mình, chưa từng quan tâm tới cách nhìn của người ngoài.

Đúng lúc này, di động của anh rung lên, là mẹ Tưởng gọi điện đến.

Tưởng Bách Xuyên do dự nửa giây rồi mới nghe máy, “Mẹ.”

Giọng điệu nhạo báng của mẹ Tưởng truyền đến: “Chao ôi, con trai à, con có biết bây giờ mình đã trở thành người nổi tiếng ở trên mạng rồi không?”

Tưởng Bách Xuyên: “…”

Anh biết ngay là mình sẽ chỉ tự tìm bực bội nếu nhận cuộc gọi này mà.

Mẹ Tưởng nói lời sâu kín: “Cũng chỉ có bố là hiểu con thôi, ông ấy bảo con nhất định đang tác quái ở trên mạng, quả nhiên con đi làm thật, lại còn gây chuyện lớn nữa chứ. Nói cho mẹ nghe xem nào, cái tấm ảnh chụp bóng lưng mơ hồ, biến con thành bộ dáng như quỷ kia là trò xấu của Tiểu Ngũ phải không?”

Tưởng Bách Xuyên nghẹn họng, thề thốt phủ nhận: “Mẹ à, mẹ đừng suy nghĩ linh tinh nữa, hiện tại chú năm đã khó có thể bảo toàn bản thân, làm gì có thời gian rảnh rỗi để làm chuyện này với con? Có lẽ là truyền thông của nhà nào đó cố ý chụp một tấm ảnh mờ mờ để thu hút dư luận mà thôi. Tối hôm qua là con hành động trước để kiềm chế đối phương, chủ động công bố chuyện hôn nhân của con cùng Đồng Đồng, đỡ để người có ý đồ riêng lợi dụng. Mẹ cũng biết từ trước tới nay con không thích để người khác định đoạt thay con mà.”

Mẹ Tưởng cười ha hả: “Chậc chậc chậc, ông trời ơi, ăn nói quang minh chính đại ghê nhỉ, con nghĩ mẹ của con là ai chứ? Nếu ngay cả ý đồ của con mẹ cũng đoán không ra được thì đúng là uổng phí nhiều năm mẹ sống!”

Mẹ Tưởng được nước hừ hừ hai tiếng.

Bà còn nói thêm: “Tiểu Ngũ cũng chẳng vừa chút nào, con nói xem, biết rõ con kiêng kỵ nhất là Lục Duật Thành cùng Cố Hằng, thế mà chú con còn cố ý khiến con ngột ngạt!”

Chợt, bà đổi giọng, “Nhưng nếu mẹ là tiểu Ngũ, mẹ cũng sẽ bắt lấy cơ hội này, hung hăng đạp con một cước, ai bảo bình thường con cứ khiến người khác khó chịu chứ. Ví dụ xương máu này chính là để nói cho con biết: Ra ngoài lăn lộn thì trước sau gì cũng phải trả nợ! Cho dù là người đẹp trai ngất trời như con cũng không phải ngoại lệ! Con trai à, bớt sống lỗi đi nhé! Tạm biệt (Biểu tượng hẹn gặp lại) !”

Tưởng Bách Xuyên: “….”

Mẹ Tưởng vừa cúp điện thoại thì bố Tưởng lại gọi đến.

Không cần nghĩ cũng biết ông gọi để chế nhạo anh.

Tưởng Bách Xuyên bấm ngắt chẳng chút do dự, sau đó trực tiếp tắt máy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.