Đọc truyện Hãy Vì Ta Mà Một Lần Rơi Lệ – Chương 1: Cuộc sống an nhàn
Ta được nương kể lại. Nương ta khi ấy là tuyệt sắc đệ nhất tú tài của lầu xanh, vì chẩm độ xinh đẹp của nương nên Trịnh lão gia đã rước nương về trong phủ. Nương ta được lão gia hết mực sủng ái, chỉ tiếc điều này không kéo dài được bao lâu.
Năm nương ta lên 19 đương độ tuổi xuân xanh nhất của đời người cũng là lúc nương mang thai. Cái thai trong bụng không ai khác chính là ta của bây giờ. Nhưng cũng chính vì càng lớn nương lại càng xinh đẹp nên đánh đồng với đó là sự ganh ghét từ phía chính thê của lão gia. Bà ta hay tin nương hoài thai liền bày mưu hãm hại nương, đổ cho nương ta tội danh gian díu với hạ nhân trong nhà khiến lão gia hoài nghi cái thai trong bụng là không phải của người mà là của một tên nam nhân khác. Quá phẫn lộ, lão gia liền đem nương giam lại tại một nơi hoang vắng ít người qua lại để nương tự sinh tự diệt.
Không người qua, vắng kẻ lại chẳng mấy chốc tất cả mọi người đã hoàn toàn quên đi sự tồn tại của nương và hài tử còn chưa được sinh thành. Sau bao tháng ngày vất vả cuối cùng nương đã thành công sinh ra ta.
Và đến bây giờ, ta vẫn đang nằm trong lòng nương nghe nương kể đi kể lại về câu truyện năm xưa khi nương gặp lão gia.
Mỗi khi nhắc đến lão gia, đôi mắt tưởng như đã mờ dần vì năm tháng của nương lại sáng lên đến lạ kì nhưnh vẫn có thứ gì đó bi thương chua chát.
– Hài tử, con có biết nương rất yêu lão gia, lão gia thật tài giỏi và anh tuấn! Khụ khụ… hài tử chính là kết tinh của ái tình giữa ta và lão gia!
Ta chỉ yên lặng không nói, nằm im trong lòng nương nghe người tâm sự. Ta thầm nghĩ: “Lão gia là ai? Chắc hẳn nương phải yêu lão gia lắm!”
Nhưng chung quy thì ta vẫn là một đứa nhỏ, nhanh chóng ta liền chìm sâu vào giấc ngủ của bản thân mình. Khi lim dim ta vẫn còn cẩm nhận được những cái vuốt đầu ấm áp của nương. Nó thật ấm, thật kiến cho người ta mãi đắm chìm trong đó.
Rạng sáng hừng đông, khi ánh mặt trời còn chưa kịp chiếu xuống ta đã bị nương thúc dậy. Ta nhõng nhẽo mai mới chịu mở mắt ra, khi đó ta còn uể oải nói:
– Nương, sao người kêu con dậy sớm vậy ạ?
Nương xoa đầu ta cười nói:
– Hài tử ngốc, tuổi này rồi thì con cũng nên biết làm việc chứ, nhỡ đâu sau này nương đi xa thì ai lo cho con chứ? Nào mau dậy đi!
Nương toan rời phòng, nhưng ta vẫn là nhanh hơn túm được vạt áo người kéo lại. Để nương mắt đối mắt ta thì ta mới lên tiếng:
– Nương đi xa là đi đâu? Có cho con theo với không?
Nương ta khi ấy quay lại nhìn ta, ánh mắt người lộ rõ vẻ bi thương. Ta biết chắc chắn người đang giấu ta điều gì đó. Nhưng nương liền xoa đầu ta cười nói:
– Hài tử ngốc nghếch, nương còn phải sống với con dài dài!
Ta khi ấy cũng không nói nhiều chỉ nhự cười và nhanh chóng cùng nương đi làm việc thường ngày. Nói là công việc thường ngày nhưng thực ra đây là lần đầu tiên ta động tay vào những công việc như này.
Thường ngày nương ta dậy từ rất sớm, không biết là đi đâu nhưng đến bữa đều có đồ cho ta ăn. Nhiều khi muốn đỡ nương đôi số việc nhưng đều bị nương nói tuổi còn nhỏ chưa thích hợp, cuối cùng thì đến hôm nay nương mới cho ta phụ giúp người một tay.
Những thức đồ đã được nương chuẩn bị từ trước và ta căn bản là chỉ cần đi theo nương. Cùng nương đi một đoạn không ngờ là có một mật đạo thông ra bên ngoài, nơi này cỏ cây xanh ngát um tùm, khí trời cũng trong lành. Đi theo nương thêm một đoạn nữa, ta bắt gặp được một khu vườn nho nhỏ, nơi đây chứa bao nhiêu là cây trái.
Gió hiu hiu thổi ngát cả một khoảng lớn, cây lá muôn màu mơn mởn tươi tốt. Đây là lần đầu tiên ta cảm thấy được sự tự do. Căn bản là thường ngày ta luôn quanh quẩn bên trong viện nhỏ hoang sơ chỉ có nương và ta.
Mỉn cười dang hai tay ra ta muốn ôm cho trọn cái khí tươi mát này, cuộc sống này quả thật khá tươi đẹp. Nó đẹp hơn so với suy nghĩ của ta rất nhiều.
Bỗng nương xoa đầu ta khiến ta giật mình lùi ra sau, vấp phải nhành cây mà té lộn xuống đất.
Nương thở dài định nói thứ gì đó:
– Hài tử… ai… con…
– Cái chi rứa nương?
Nương đỡ ta dậy, cười dịu dàng xoa đầu ta nói:
– Hài tử ngốc, con thích nơi này chứ?
– Dạ! – Ta vui sướng đến vỡ oà, nắm lấy tay nương nói tiếp:
– Nương, nương… con sẽ phụ nương làm việc. Nhưng lúc người đến đây người phài cho hài tử theo a!
– Được, được nương hứa với con! Nương đảm bảo.
Nương lại xoa đầu ta. Ta chỉ cười cười ngoan ngoãn để mặc cho nương xoa đầu.
Sau đó, ta cùng nương đi kiếm mấy cây rau và một chút khoai cho mấy bữa sau. Nương còn ân cần chỉ cho ta những loài cây trong vườn nhỏ này của người.
Ta theo sau nương cười nói, ta thấy mình không khác nào tiểu hài tử theo chân mẫu thân học tập.
Ta ước gì khoảng thời gian này kéo dài lâu thêm chút nữa để ta cùng nương thêm một chút thời gian nữa dành cho nhau.