Hãy Về Bên Anh

Chương 54


Đọc truyện Hãy Về Bên Anh – Chương 54

Macau vào đêm, cũng là buổi sáng ở Indiana.

Lê Ly mở mắt. Toàn thân đau nhức, kèm theo sức nhìn cũng hết sức mơ hồ. Rèm không kéo, chỉ có chút nắng nhẹ, phác họa ra một bóng lưng cao gầy.

Anh đến đây, nhất định là giấc mơ. Lê Ly mỉm cười: “Diệp Tông?”

Khác với những giấc mơ trước, anh lại có thể chầm chậm xoay người, đi về phía cô. Lê Ly không tin, khẽ nói: “Diệp Tông, anh đến đây thực ư? Em còn tưởng…”

‘Diệp Tông’ đi đến trước giường, ngón tay thon dài xẹt qua trán, hai bên tóc mai, đôi má, cuối cùng dừng ở cằm cô, miết mạnh: “Lê Ly, cô thật lợi hại.”

Lê Ly bị đau hít mạnh, tầm mắt đột nhiên sáng tỏ: “Chu Thần?!” Đột nhiên ngồi bật dậy, cô ôm chăn lùi về đầu giường, “Sao anh lại ở chỗ này?!”

“Tôi ở đây không hợp lý bằng Diệp Tông ở đây à?” Hai tròng mắt Chu Thần lạnh băng, mỉm cười: “Đầu bị đụng đến chạm mạch à, hỏi câu gì thế?”

“Đụng?” Lê Ly nhìn quanh quất, cố gắng nhớ lại.

“Tai nạn xe.” Chu Thần lạnh nhạt nói, “Hôn mê một lúc, không có chuyện gì.”

Lê Ly nhìn anh ta một cách đề phòng, bỗng nhiên hoảng hốt: “Bây giờ là mấy giờ?”


“Đừng nghĩ nữa, không kịp đâu.” Chu Thần tao nhã ngồi xuống, nắm tay cô, “Tiền gửi đi tôi đã rút về hết, Diệp Tông không giúp được Quý Thừa. Nghe nói, ngày mai hắn với Diệp Nghi sẽ ly hôn.”

“Cái gì?!” Lê Ly rút mạnh tay, ngón tay Chu Thần lại như gọng sắt, khiến cô đau nhức một trận: “Anh dựa vào cái gì?”

Ý cười Chu Thần càng đậm, vẻ lạnh lẽo trong mắt càng thấu xương: “Dựa vào tôi là chồng cô, có đủ chưa?”

“Hiển nhiên không đủ!” Lê Ly quát, “Chu Thần, chúng ta đã nói không can thiệp chuyện của nhau, anh cũng đã ký tên đồng ý rồi.”

“Lúc ký tên tôi cũng đã từng cảnh cáo cô, làm gì cũng được tùy cô, nhưng đừng bao giờ cắm sừng tôi?”

“Đó là giao dịch thương mại bình thường! Cắm sừng cái gì?!”

“Giao dịch thương mại bình thường?” Chu Thần cười thành tiếng, “Giao dịch thương mại bình thường của Lê thị các người không dùng hợp đồng à? Thậm chí giấy nợ cũng không viết? Tôi cũng hỏi cô mượn hai mươi triệu như vậy, cô có cho mượn không?”

“Anh…” Lê Ly không nói nên lời, chỉ có thể cố gắng hất anh ta ra, quay đầu tìm điện thoại.

Chu Thần đứng lên, hờ hững nhìn xuống cô: “Muốn giải thích với hắn? Đừng nóng vội, tôi đã giải thích rồi, nói cô sợ tôi ghen, cho nên đổi ý, rút lại tiền cho mượn. Lê Ly, đừng quên, lúc trước vì lấy tôi nên cô mới bỏ hắn. Cô đoán xem, lý do thoái thác của tôi và cô, hắn chọn tin ai?”

Động tác Lê Ly cứng đờ: “Tại sao? Chu Thần, anh cũng biết, chỗ tiền này mặc dù là Diệp Tông mượn, nhưng là để giúp em gái anh ấy. Anh và em gái anh ấy đâu có quen biết, không oán không thù, tại sao anh lại hủy hoại hạnh phúc của cô ấy?”


“Tại sao phải nhìn cô ta hạnh phúc?” Chu Thần bóp cằm cô, nâng lên: “Hạnh phúc của tôi bị họ Lê các người hủy hoại, cho nên tôi không muốn thấy người khác hạnh phúc, nhất là người có quan hệ với họ Lê các người. Bên cạnh tôi, ai cũng đừng mong diễn tuồng tình nhân sẽ thành quyến thuộc. Tôi không được, cô và Diệp Tông không được, Diệp Nghi và Quý Thừa cũng không được.”

***

Ngày ký đơn ly hôn, nắng nhẹ. Diệp Tông vốn muốn đi cùng Diệp Nghi, lại bị cô từ chối: “Chắc thật lâu em với anh ấy cũng sẽ không gặp lại, anh, anh để em tự đi đi.”

“Được rồi.” Diệp Tông thỏa hiệp, “Nhưng sức khỏe em vẫn chưa hồi phục, hãy để Triệu Dương đi cùng em.”

Vì để tránh tai mắt của người khác, họ hẹn nhau ở một hội sở kín đáo. Nhìn thấy địa chỉ Quý Thừa gửi đến, Diệp Nghi cảm thấy có hơi châm chọc. Lại có thể là nơi năm đó họ ký hợp đồng trước hôn nhân, không biết Quý Thừa là vô tình hay cố ý.

Cũng tốt, Diệp Nghi nghĩ, đây xem như là có trước có sau.

Trang trí trong hội sở lại không chút thay đổi, ngay cả nhân viên đều từng gặp qua, mở miệng đã kêu cô là cô Diệp. Men theo lối đi quanh co kín đáo, Diệp Nghi đi thẳng vào bên trong, rồi đột nhiên cảm thấy thời gian đã trôi qua thật lâu. Cô gọi nhân viên dẫn đường lại: “Tôi từng gặp qua anh rồi đúng không?”

“Trí nhớ cô Diệp thật tốt.” Người nọ mỉm cười, “Tám năm trước lần đầu cô Diệp đến đây, chính là tôi phục vụ cô.”

“Trùng hợp vậy?” Diệp Nghi hoài nghi hỏi.

Nhân viện nọ dừng chân mở cửa, cười không hề sơ hở: “Cô Diệp, đến rồi. Anh Quý đang đợi cô ở bên trong.”


Lại là cuộc đối thoại hệt như tám năm trước. Diệp Nghi lắc đầu, nhấc chân vào phòng riêng. Quý Thừa lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, nhờ sườn mặt hoàn mỹ mà hắt ra thứ ánh sáng hài hòa. Anh nghiêng đầu xoay người, ôn tồn nhãn nhặn, hệt như năm đó: “Lại đây ngồi đi.”

Điều duy nhất không giống chính là, ánh mắt khi đó của anh hờ hững, hiện tại lại mang vẻ hoang liêu. Diệp Nghi bước đến ngồi xuống, trực tiếp mở tập văn kiện trước mặt ra. Có đôi mắt sáng quắc trên đỉnh đầu cô, cô giống như không nhận thấy: “Bản cũ thảo luận cùng Diệp Tông đã nhất trí rồi chứ?”

Không có tiếng đáp lại. Luật sư thấy Quý Thừa nhếch môi, vội vàng nói tiếp: “Ngoại trừ tài sản, các điều khoản khác đều nhất trí. Anh Quý kiên trì, tài sản trước kia tặng cho cô Diệp đều thuộc về cô Diệp đây.”

“Anh không cần như vậy.” Diệp Nghi ngẩng đầu, “Quý Thừa, không phải em muốn vạch rõ ranh giới với anh, chỉ là hiện tại Quý thị đang lúc khó khăn, tài sản này vô dụng với em, nhưng lại hữu dụng với anh, anh vẫn nên…”

“Thứ anh đã tặng đi rồi tuyệt đối sẽ không cầm về.” Anh nhìn cô chằm chằm, nặng nề nói, “Nếu em không muốn phân rõ ranh giới với anh thì nhận đi.”

“Vậy ký tên đi.” Vừa ký tên, cô vừa nói, “Con gái… Chờ đến khi tìm được con bé, em sẽ nói với nó thân phận của anh. Tuy rằng nó sống với em, nhưng lúc nào anh cũng có thể thăm nó.”

“Diệp Nghi.” Trái cổ Quý Thừa khó khăn di chuyển, “Con bé…”

“Sẽ tìm về được. Nhất định sẽ tìm được.”

Trao đổi văn kiện, lại ký tên. Chữ ký của Diệp Nghi vẫn tinh tế, nhưng nét chữ của Quý Thừa không trầm ổn ngay ngắn như ngày thường, lại vô cùng qua quýt. Diệp Nghi đóng văn kiện lại.

Quý Thừa đang nhìn cô. Tròng mắt anh đen đến đáng sợ, đáy mắt cũng u tối, khiến khuôn mặt gần như trong suốt. Tám năm trước, anh mỉm cười với cô, vươn tay nói: “Diệp Nghi, hợp tác vui vẻ.”

Anh khi đó tự tin kiên định, ôn hòa lễ nghĩa, đồng thời rất vững chãi. Tám năm, bởi vì sự tồn tại của cô, chuyện anh muốn làm vẫn không thành công. Chỉ mong khi cô đi rồi, anh có thể trở về quỹ đạo. Vì thế, Diệp Nghi đứng lên hệt như anh năm đó, mỉm cười, vươn tay: “Quý Thừa, hy vọng mọi mong muốn của anh sẽ được đền đáp.”


Quý Thừa bình tĩnh ngồi yên tại chỗ. Bóng dáng người phụ nữa kia mảnh mai mà quyết tuyệt đã sắp đến cửa. Mong muốn sẽ được đền đáp? Vì sao anh đột nhiên cảm thấy, hết thảy mọi mong muốn trước giờ không còn ý nghĩa gì hết?

Anh bỗng đứng lên: “Diệp Nghi, em còn nhớ quá khứ không? Em có chút gì… lưu luyến anh không?”

“Có hay không đều đã là quá khứ.” Diệp Nghi mở cánh cửa gỗ nặng nề ra.

Cách đó không xa, ánh nắng rọi xuống khoảng sân trước mặt, cô đưa lưng về phía anh, giơ tay nhẹ nhàng nói: “Quý Thừa, tạm biệt.”

***

Ánh mặt trời chói mắt làm người ta muốn rơi lệ. Triệu Dương đang mở cửa xe giúp Diệp Nghi, điện thoại đột nhiên reo vang. Nghe xong mấy câu, anh đột ngột nắm lấy khuỷu tay của Diệp Nghi: “Cô, cô…”

Diệp Nghi nhíu mày nhìn anh: “Anh đừng lắp bắp nữa, từ từ nói.”

“Không phải lắp bắp, chính là cô chủ nhỏ!”

Diệp Nghi sững sờ nửa giây, hét to: “Mạch Miêu?!”

“Vâng!” Triệu Dương gật mạnh đầu, “Cô chủ nhỏ vẫn khỏe, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì, anh nói mau lên!”

“Chính là cô bé, cô bé hiện tại… đang ở trong tay Hàn Thiệu Thành.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.