Đọc truyện Hãy Về Bên Anh – Chương 52
Vài giờ trôi qua, hai đứa bé vẫn không chút tin tức, Diệp Nghi ngơ ngác ngồi trước cửa sổ, mặt mày tái mét, cả người như bị rút mất hồn phách. Tà dương chiếu thẳng vào mắt cô, cô lại không chút phản ứng, vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Diệp Tông đi đến trước bậu cửa, kéo cửa chớp xuống, nhẹ nhàng nói: “Em vào giường nằm một chút, được không?”
Diệp Nghi lắc đầu: “Anh ơi, là em tồi tệ, Mạch Miêu mới rời khỏi em, đúng không anh?”
Giọng điệu cô hốt hoảng, Diệp Tông lo lắng cô bị kích thích, nắm chặt tay cô: “Nói bậy bạ gì đó!”
“Bởi vì em quá ích kỷ.” Một giọt lệ rơi xuống mu bàn tay của Diệp Tông, “Em nên sớm rời khỏi Quý Thừa, cho dù để con lại cho anh ấy, em ra đi một mình, em cũng có thể rời khỏi anh ấy. Em luyến tiếc con em, cho nên ở lại bên anh ấy, nhưng hai chúng em có duyên không phận. Em không đi, nên ông trời đã cắt đứt mối liên hệ duy nhất giữa chúng em, bức em đi.”
Cằm Diệp Tông căng cứng, sắc bén gần như để chính anh cảm nhận được đau đớn. Anh không dám đem những suy đoán của mình nói với Diệp Nghi. Diệp Nghi và Thượng Vi căn nguyên thâm hậu, nếu biết chuyện đứa bé mất tích có liên quan đến cô ta, không chừng sẽ phát điên. Hơn nữa, đối thủ lại là một phụ nữ thâm độc… Nhiều giờ đã trôi qua rồi, anh không dám ôm nhiều hy vọng.
Diệp Tông ôm ghì lấy Diệp Nghi: “Xin lỗi em gái, xin lỗi.” Là người anh này vô dụng, ngay cả chuyện nhỏ như bảo vệ em cũng không làm được.
Đến tình trạng này, Diệp Tông lo lắng nhất là Quý Thừa. Biết rõ hết thảy đều là Thượng Vi làm, nhưng Diệp Tông không có chứng cứ. Tình hình trước mắt, bất cứ ai cũng nghĩ đều do họ Diệp gây chuyện, mù quáng chỉ trích Thượng Vi không những vô ích, ngược lại sẽ làm bản thân càng thêm bất lợi.
Nhưng mà, nếu Quý Thừa tin tưởng Thượng Vi, hơn nữa đồng ý mượn tiền của họ Thượng… Vậy chẳng khác nào ân đoạn nghĩa tuyệt với Diệp Nghi. Không còn con gái cũng không còn chồng, Diệp Tông thật không biết, cô chịu nổi cú sốc này hay không.
Reng reng reng!
Tiếng chuông vang lên, Diệp Nghi nhào đến bàn, đoạt lấy điện thoại của Diệp Tông: “Có tin tức gì?”
Cộp một tiếng, di động rớt mạnh xuống đất. Diệp Tông mắt thấy Diệp Nghi ôm bụng rồi ngã xuống, vội vàng xông lên đỡ cô: “Em làm sao vậy?”
“Anh hai…” Diệp Nghi run rẩy như bị điện giật, “Bến tàu… mau đưa em đến bến tàu.”
***
Trời trong gió nhẹ, vốn dĩ thời tiết tốt vô cùng. Hoàng hôn buông xuống, bến tàu ngay biển như nhuốm một màu u tối mong manh. Nhưng mà, Diệp Nghi chưa từng cảm thấy giá lạnh như hiện tại. Hai chân như nhũn ra, bụng đau lâm râm, nếu không phải Diệp Tông vẫn luôn đỡ eo cô, có lẽ cô đã sớm té xuống đất.
Quý Thừa đứng đối diện cô ở xa xa, vẻ mặt mơ hồ, đứng sóng vai cùng Thượng Vi. Diệp Nghi án mạnh lồng ngực, lại vẫn cảm nhận được lòng cô như tan ra từng mảnh không thể cứu vãn.
Mặt Thượng Vi trắng như tượng sáp, hai mắt đỏ bừng, hiếm khi không trang điểm, gục xuống đất cự kỳ bi thương động lòng người: “Ngạn Ngạn đáng thương, con đi đâu vậy? Mạng con sao lại khổ thế này?”
Vừa khóc, cô vừa quan sát phản ứng của những người xung quanh, càng thấy càng yên tâm. Cô vốn lo lắng, bọn trẻ bị Quý Thừa hoặc Diệp Tông cướp đi. Nếu thực sự là vậy, tất cả mọi chuyện cô lao tâm sắp xếp đều tan như bọt biển.
Nhưng mọi người tâm sự nặng nề, bọn trẻ rõ ràng không ở trong tay họ. Vậy thì càng tốt. Bất luận thế nào, qua khỏi đêm nay rồi tính tiếp. Chỉ cần Quý Thừa cầm tiền của cô, Diệp Nghi liền cuốn xéo.
Ai cũng không để ý đến Thượng Vi. Diệp Tông trực tiếp hỏi viên cảnh sát bên cạnh: “Anh gọi chúng tôi đến, là đã phát hiện ra manh mối?”
Viên cảnh sát gật đầu: “Người tình nghi che giấu rất tốt. Chúng tôi đuổi theo chiếc xe khả nghi ra khỏi Venetian, truy đến tận đây, sau đó liền mất dấu. Xe họ lên một chiếc tàu chở hàng, mục đích là đi Chicago, Mỹ.”
Mọi người cùng lúc rùng mình. Chicago… Nơi đó cách Indiana chỗ của họ Lê chỉ một bến cảng. Trong lòng Thượng Vi kinh hoàng, đây vốn là cô an bài. Như vậy, Quý Thừa sẽ nhận định bọn trẻ được đưa đến họ Lê, là thủ pháp của Diệp Tông không thể nghi ngờ. Thế nhưng, là ai có thể cướp bọn trẻ đi?
Quả nhiên, Quý Thừa bỗng tiến lên vài bước, đi đến trước mặt Diệp Nghi. Anh cúi mắt bình tĩnh nhìn cô, đáy mắt sâu thẳm đang dậy sóng. Anh vài lần muốn lên tiếng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Tầm mắt Diệp Nghi theo biểu hiện sắc bén của anh chuyển qua đôi gò má tái nhợt, rồi đến khóe môi khẽ nhếch, cuối cùng dừng ở đôi mắt vằn vện tơ máu. Thật lâu sau, cô mỉm cười thê lương: “Không lẽ anh muốn hỏi em, rốt cuộc có phải là em làm hay không?”
Quý Thừa nhìn cô trân trối, khẽ hỏi: “Phải không?”
Mặc dù biết anh bị người khác rắp tâm che mắt, nhưng Diệp Tông vẫn nổi đóa: “Quý Thừa, cậu xem không thấy phản ứng của nó à? Cậu cảm thấy nó đang giả đò sao? Cậu nghĩ tôi và nó đưa bọn trẻ đi chơi à?”
Diệp Nghi đè tay Diệp Tông lại, lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Quý Thừa: “Em nói không phải, anh tin không?”
“Anh không…” Quý Thừa dừng như muốn giải thích, rồi lại mệt mỏi buông xuôi, “Diệp Nghi, em đang trách anh sao? Nhưng em đừng quên, trước kia em đã làm thế một lần với anh rồi.”
Tuy rằng đã sớm không kỳ vọng, nhưng chính tai nghe được, đáy lòng thoáng lạnh lẽo, đau tận tâm can.
“Đúng vậy.” Cô cố gắng mỉm cười, “Là em làm sai nhiều chuyện, cho nên khó biện bạch cho mình. Anh không tin thì cứ không tin đi, chẳng sao hết. Thế nhưng, nếu có tin tức của con, xin anh nhất định phải nói cho em biết. Cám ơn.”
Nói xong, cô kéo Diệp Tông đi: “Anh à, chúng ta về thôi.”
Quý Thừa mắt thấy cô càng đi càng xa, trái tim hệt như bị sợi dây thừng vô hình siết chặt, theo sự gia tăng của khoảng cách, dây thừng càng siết càng chặt, gần như siết đến tim anh máu thịt văng đầy.
Không, anh sẵn sàng tin tưởng cô, cô không thể đi! Quý Thừa vươn tay, đang muốn tiến lên, tiếng của Thượng Vi đột nhiên bay đến: “Bác gái à, là con. Phải không? Thật tốt quá! Ngân hàng còn năm phút nữa đóng cửa, may là còn kịp! Con đi nói với cha con một tiếng, lập tức chuyển khoản ngay!”
Cúp máy, cô kích động hướng về Quý Thừa: “Quý Thừa, bác gái triệu tập cuộc họp khẩn cấp, liên quan đến lợi ích, anh lại bận rộn, cho nên các cổ đông lâm thời quyết định, dưới tình huống anh vắng mặt đã biểu quyết chuyện mượn tiền Thượng thị, vừa mới thông qua. Tiền sẽ lập tức vào tài khoản, Quý thị được cứu rồi!”
Quý Thừa đứng lại, tựa như không nghe được lời cô nói, đáy mắt tối tăm như đứng hình, khóa trụ bóng lưng mong manh trước mặt. Nghe thấy Thượng Vi nói, tấm lưng cứng còng của Quý Thừa lập tức thả lỏng: “Chúc mừng.”
Hai chữ này như đâm mạnh vào trái tim của Diệp Nghi. Anh chạy nhanh đến, cầm lấy hai vai của Diệp Nghi, xoay cô đối mặt với mình: “Diệp Nghi, anh không…”
“Không sao.” Diệp Nghi bình tĩnh nói, “Em nhớ rồi, Thượng thị cho anh vay tiền, thì điều kiện là anh ly hôn. Hai mươi triệu này, là họ Diệp em đã làm lỡ một lần, không thể chậm trễ lần thứ hai. Vốn nói chờ con về chúng ta sẽ ly hôn, hiện tại xem ra anh không chờ được đến lúc đó. Chừng nào anh có thời gian thì đến tìm em, mau chóng đi làm cho xong.”
“Diệp Nghi!”
“Diệp Nghi, không phải cô đang hiểu lầm gì đó chứ?” Thượng Vi vội bước đến, “Tuy rằng cha tôi có nói, Quý Thừa muốn mượn tiền của Thượng thị, thì trước tiên phải ly hôn với cô, nhưng chuyện này còn chưa có kết luận, cô đừng nghĩ lung tung! Anh ấy cũng giống tôi, lo lắng chuyện bọn trẻ, mới có thể nhắc lại nợ cũ với cô, cô đừng để tâm…” Nói xong, còn đưa tay vỗ vai của Diệp Nghi.
“Đừng chạm vào tôi!” Diệp Nghi đột nhiên bộc phát.
Mâu thuân giữa cô và Thượng Vi tồn tại đã lâu, nhưng chưa bao giờ ra mặt đối chọi gay gắt với nhau. Hiện giờ xảy ra chuyện bọn trẻ, Thượng Vi lại đến châm ngòi, rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa: “Cô Thượng chỉ vội vã vui vẻ dùm Quý Thừa, mà tuyệt nhiên không lo lắng cho thằng bé à? Hay là bởi vì, Ngạn Ngạn thực sự không phải con trai của chị cô, cho nên mới khóc lóc một chút là có thể quên sạch sành sanh?”
Diệp Nghi nhìn thế nào lại biết Ngạn Ngạn không phải con của chị cô? Trong lòng Thượng Vi lo lắng, vì phải che giấu, cô nhanh chóng bắt lấy tay của Diệp Nghi, vẻ mặt oán thán: “Diệp Nghi, sao cô có thể nói như vậy? Ngạn Ngạn mất tích sao tôi lại không sốt ruột chứ? Nhưng Quý thị hiện tại là lúc sống còn, chẳng lẽ cô không lo lắng thay Quý Thừa sao?”
Diệp Nghi phủi mạnh: “Cô buông ra!”
Giữa lúc hỗn loạn, Quý Thừa thấy cô bị Thượng Vi bắt lấy, vội vàng đi đến ngăn cản hai người. Ngay khoảnh khắc anh tách hai cô ra, Thượng Vi đột nhiên né một cái, sau đó ôm chặt lấy Quý Thừa.
Diệp Nghi bị Thượng Vi đẩy mạnh, mà Quý Thừa lại bị Thượng Vi ôm, khiến cô bị hất lui về sau. Từ đó nhìn thấy, hệt như Quý Thừa vì che chở cho Thượng Vi mà đẩy Diệp Nghi ra. Diệp Nghi bị nắm chặt cánh tay rồi thả ra nên lùi mạnh hai bước, rốt cuộc té ngã.
“Em!”
“Diệp Nghi!”
Diệp Nghi ôm bụng, cuộn mình lại. Quý Thừa bế cô lên: “Diệp Nghi, em sao vậy?”
Cô khó khăn ngẩng đầu. Ánh tà dương hắt lên khuôn mặt tái mét của cô, hiện lên nét đẹp thê lương động lòng người: “Quý Thừa, ba năm trước anh đánh đố em, nói cả đời em cũng không thể phủi sạch quan hệ với anh, anh thắng. Hiện tại, em lại mang thai. Thế nhưng Mạch Miêu đã mất, đứa con thứ hai có thể cũng muốn rời khỏi chúng ta. Chúng ta lại đánh cuộc được không, anh nói xem lúc này đây, có phải chúng ta phải hoàn toàn phủi sạch quan hệ không?”