Hãy Về Bên Anh

Chương 15: Không tiếc mọi thứ


Đọc truyện Hãy Về Bên Anh – Chương 15: Không tiếc mọi thứ

Phải bay một chặng đường dài, đầu Mạch Nha cũng ù ù như động cơ, thật sự không chịu nổi, đành phải tìm thuốc an thần uống vào. Không ngờ công hiệu của thuốc này quá mạnh, khi mở mắt, cô không còn ở trên máy bay nữa, mà là đang ở trong một gian phòng ngủ cực kỳ thanh lịch.

Giường lớn chạm trổ hoa văn đặt hướng ra ngoài cửa sổ, phóng tầm mắt là cây cỏ xanh tốt và hồ nước trong vắt, dưới ánh nắng vàng ruộm hiện lên lấp lánh tinh khiết, là trang viên theo kiểu tây phương vô cùng đẹp. Đây là cô… xuyên không?

Mạch Nha hoài nghi thu hồi tầm mắt, xoay người mở cửa phòng ngủ. Vừa kéo nhẹ, quả cầu thịt tròn trịa lăn tới bên chân: “Mẹ! Mẹ ơi!”

“Cực cưng!” Mạch Nha kéo ôm Mạch Miêu vào lòng, “Mau để mẹ xem xem, con có ngoan không? Có gầy đi không? Có nhớ mẹ không?’

“Rất ngoan rất ngoan, lên cân một chút xíu, cực kỳ cực kỳ nhớ mẹ!” Mạch Miêu vùi đầu vào cổ của Mạch Nha, “Ba Kỳ Yên nói đây là trò chơi qua cửa, mỗi ngày ăn nửa củ cà rốt là có thể biến ra mẹ. Mẹ, ngày nào con cũng cố gắng ăn nửa củ, nhưng mẹ vẫn không tới!”

“Cưng à, xin lỗi cưng.” Ôm lấy thân hình vừa mềm mại, vừa nhỏ nhắn của Mạch Miêu, tim Mạch Nha đau như dao cắt, “Mẹ đến rồi, không bao giờ rời xa con nữa.”

“Đến là tốt rồi.”

Mạch Nha hai mắt ngấn lệ ngước lên nhìn Kỳ Yên. Gương mặt điển trai của anh vẫn lạnh nhạt như vậy, khóe môi lại nhếch lên độ cong hài hòa. Mạch Nha lau nước mắt, trịnh trọng nói: “Cám ơn anh.”

Kỳ Yên gật đầu: “Ở với con bé lát nữa đi, có rãnh thì xuống nhà, có chuyện muốn nói với cô.”

Mãi cho đến khi Mạch Miêu chơi đến mệt lã ngủ mất, Mạch Nha mới luyến tiếc xuống lầu. Đây là lần đầu tiên cô ra khỏi căn phòng từ khi thức dậy, mỗi bước đi đều kinh hãi một phần. Độ giàu sang của họ Quý và họ Diệp cũng coi như được xếp hạng trên toàn thế giới, như bất luận là tòa nhà, hay bất cứ nơi nào so với chỗ này lại chẳng thấm vào đâu. Những cây cột La Mã cao ngất, mái vòm đá cẩm thạch rộng lớn, không nơi nào không thể hiện sự xa hoa của khí chất, phẩm chất và bên trong nó.

Theo cầu thang cuốn bằng đá trắng bóng loáng dẫn đến phòng khách, đối diện là cửa kính sát đất trong suốt. Bên ngoài, là suối phun đang phun nước giữa thảm cỏ, trông thật tao nhã. Kỳ Yên lẳng lặng ngồi bên cửa sổ: “Đến ngồi đi.”

Mạch Nha bước đến bên cạnh anh, đảo mắt xung quanh: “Đây là…”

“Bang Indiana nước Mỹ, chủ nhân họ Lê, là hoa kiều rất có thế lực ở đây. Nông trang và trấn nhỏ ở lân cận đều là sản nghiệp của họ Lê, người ngoài đi vào sẽ rất dễ thấy. Cho nên yên tâm, tuyệt đối an toàn.”

“Đây là Diệp Tông sắp xếp? Anh ấy và họ Lê…”

Kỳ Yên dừng một chút, ý cười càng lúc càng sâu xa: “Họ Lê đến thế hệ này chỉ có độc nhất một cô con gái, tên là Lê Ly, cũng là người… rất có giao tình với Diệp Tông, cô sống ở đây suốt đời thì cô ấy mới vui vẻ.”

Mạch Nha giống như ngộ ra được gì: “Đại học y mà Diệp Tông theo học ở gần đây?”


“Rất gần. Trước tiên nói chuyện quan trọng đã.” Kỳ Yên thôi cười, nghiêm túc nói, “Diệp Tông cứ dặn đi dặn lại, bất luận sau này xảy ra chuyện gì, cô tuyệt đối không thể quay về Macao. Nếu cô khiến mọi chuyện anh ta làm tan thành bọt biển, cả đời này anh ta cũng không tha thứ cho cô. Còn có, tôi phải đi, sau này có việc gì có thể tìm Lê Ly, cô ấy sẽ trợ giúp.”

“Anh phải đi?” Mạch Nha bắt đầu khẩn trương, “Quay về Macao đúng không? Khi nào thì đi?”

Kỳ Yên giơ cổ tay xem đồng hồ: “Ừ, là chuyến bay hai tiếng sau.”

“Nhanh vậy?” Mạch Nha đột nhiên sa sút. Hiện tại, Kỳ Yên là người quen duy nhất của cô ở đây, nếu anh ấy cũng đi…

“Diệp Tông cần tôi. Cô có Lê Ly là được rồi.” Kỳ Yên thần bí nheo nheo mắt, “Còn có, sau khi cô bị Quý Thừa dẫn đi, Nghiêm Hàn gấp đến điên, Diệp Tông liền nói cho anh ta chân tướng. Anh ta rất muốn gặp cô, nếu cô đồng ý, tôi sẽ lập tức sắp xếp cho anh ta qua đây.”

Mạch Nha cúi đầu: “Là tôi liên lụy mọi người. Nghiêm Hàn, Diệp Tông, còn có anh…”

“Cô cũng chỉ là bất đắc dĩ, huống chi Diệp Tông đã cứu mạng tôi, tôi làm gì cho hai người cũng là chuyện thường tình. Hãy chăm sóc tốt cho bản thân và Mạch Miêu, những chuyện khác cứ giao cho tôi. Diệp Tông là người vô cùng mạnh, phải có lòng tin với anh ta. Nghiêm Hàn sẽ mau đến thôi, cứ đợi ở đây.”

“Ừ.” Mạch Nha vừa bình tĩnh, đột nhiên lại giật mình, “Đúng rồi, chỗ Đường Mật…”

“Tôi sẽ giải quyết.” Kỳ Yên vẫn đối đáp trôi chảy, nhưng dưới cằm của anh phút chốc cứng lại. Thật lâu sau, anh nhoẻn miệng cười, nói: “Năm nay có rất nhiều khoản nợ, cũng nên thanh toán sạch sẽ.”

***

Kỳ Yên vừa đi, một cô gái hấp tấp chạy vào: “Diệp Nghi? Hay là em thích được gọi là Mạch Nha?”

Mạch Nha bị cô làm hết hồn: “À, Mạch Nha là được rồi.”

Cô gái này khá đẹp, bộ trang phục mặc trên người cực kỳ sang trọng, ra dáng một nữ cường nhân đúng chuẩn. Chỉ là ánh mắt của cô hết sức linh động, hào quang trong mắt lộ vẻ hoạt bát, phản bội lại hình tượng nghiêm túc cố tình đắp nặn nên.

“Vậy Mạch Nha, chị là Lê Ly, sống ở tòa nhà đằng trước. Đây là nhà em, em cứ tự nhiên nha. Điện thoại chị cũng sắm cho em rồi, lát nữa đưa cho em, số của chị trong đó, có việc gì em cứ tìm chị. Trước tiên, em cứ nghỉ ngơi vài ngày đã, sau đó muốn làm gì thì nói cho chị biết là được. Mạch Miêu đã nhập học rồi, ban ngày rãnh rỗi thì bảo tài xế chở em ra ngoài chơi. Em xem còn có gì chị chưa nghĩ tới không nhỉ?”

Mạch Nha bị một tràng nả pháo làm kinh ngạc cả buổi chưa kịp phản ứng: “Chắc… hết rồi? Rất chu toàn, cám ơn chị, thật sự phiền chị rồi.”


Lê Ly lại đột ngột im lặng. Cô lặng lẽ đánh giá Mạch Nha một hồi, biểu hiện trên mặt dần ảm đạm. Sau một lúc, cô mỉm cười: “Đơn giản ít chuyện, hai người thật giống nhau.”

Mạch Nha ngẩn ra: “Chị nói Diệp Tông? Nghe nói quan hệ của hai người tốt lắm, là quen lúc đi học ạ?”

“Quan hệ tốt lắm?” Lê Ly thì thào lặp lại, nụ cười càng lúc càng mênh mông, “Anh ấy không nhắc tới chị với em à?”

“Chị nhất thiết đừng hiểu lầm.” Mạch Nha vội vàng xua tay, ‘Từ khi Diệp Tông xuất ngoại đến nay, em chỉ gặp anh ấy đúng hai lần. Một lần là phẫu thuật cho em, lần thứ hai chính là ngày hôm qua từ biệt, đều là vô cùng khẩn trương, thật sự không có cơ hội.”

Lê Ly nhìn Mạch Nha, bình tĩnh nói: “Nhưng em có biết Kỳ Yên mà, cả ba người bọn chị có quen nhau.”

“…” Mạch Nha hoàn toàn không còn lời nào để nói.

Ánh mắt Lê Ly dừng trên người Mạch Nha nhưng lại không có tiêu điểm, giống như thông qua cô để nắm bắt ảo ảnh người nào đó. Lát sau, cô chợt mỉm cười: “Anh ấy hận chị thấu xương, nếu không vì em, anh ấy làm gì chịu có quan hệ gì với chị nữa, là chị nên cám ơn em mới đúng. Chị có chuyện phải đi, em sống vui vẻ nhé.”

***

Lê Ly ra về đã lâu, nhưng Mạch Nha vẫn còn bị chấn động bởi ba chữ ‘hận thấu xương’. Diệp Tông là ai chứ? Lãnh đạm, bình đạm, đạm bạc (không màng danh lợi), phàm là từ có chữ ‘đạm’ cơ bản đều có quan hệ đến anh. Có thể khiến anh hận thấu xương…

“Mẹ, mẹ ơi!”

Tiếng con trẻ như chực khóc truyền đến từ đằng sau, Mạch Nha vội vàng quay đầu, chỉ thấy Mạch Miêu bươn xuống lầu bằng đôi chân cụt ngủn, ngả nghiêng, theo sau là giọng nói khẩn trương: “Cô ơi chậm thôi!”

Mạch Nha vội vàng chạy qua: “Cưng à sao con lại xuống đây?”

“Hu hu hu, con thức dậy không thấy mẹ, gọi mẹ cũng không nghe, con tưởng mẹ lại biến mất nữa rồi! Khó khăn lắm mẹ mới biến ra được, đừng bao giờ biến mất nữa được không?”

“Cô Mạch thật sự có lỗi quá.” Người hầu kính cẩn khom người, “Cô chủ nhỏ tỉnh dậy không thấy cô, liền khóc lóc đòi xuống lầu, còn không cho tôi bế, nói cái gì mà trò chơi qua cửa cần dựa vào chính mình, người khác mà giúp đỡ sẽ không biến ra mẹ được…”

Mạch Nha không nói được câu nào. Trái tim cô nhói lên như bị ai bóp nghẹt, rồi điên cuồng xâu xé. Con gái cô mới ba tuổi thôi, lại bị bắt phải trải qua nỗi đau sinh ly. Là cô yêu sai người, kết quả đẩy tất cả người yêu cô vào địa ngục. Chỉ mong chạy ra nửa địa cầu, có thể hoàn toàn chấm dứt mối nghiệt duyên này.


“Mẹ ở đây, tốt quá rồi!” Giây trước Mạch Miêu còn thút tha thút thít, giây sau đã hớn ha hớn hở, “Mẹ, mẹ dẫn con lên trấn trên chơi được không? Trấn trên có rất nhiều Đường Đường, nhưng ba Kỳ Yên nói răng con đang mọc, nên không mua cho con ăn. Mẹ tốt hơn ba Kỳ Yên nhiều, mẹ nhất định sẽ mua cho con đúng không?”

Đôi mắt tròn xoe trong suốt của Mạch Miêu tràn đầy chờ mong. Hai người xa nhau đã lâu, biết rõ là mật ngọt chết ruổi, nhưng Mạch Nha vẫn cứ chấp nhận: “Được, chúng ta đi bây giờ ha.”

***

Đường Đường mà Mạch Miêu nói là một tiệm bánh ngọt có tiếng ở trấn trên. Mới vừa tìm được chỗ bên cửa sổ ngồi xuống, một cô gái tóc vàng xinh đẹp chạy đến tiếp đón, cười tủm tỉm đưa menu. Mạch Nha thấy phía trên đều là hình minh họa, nên trực tiếp đưa cho Mạch Miêu: “Cưng, tự chọn đi.”

Ai ngờ, trên đầu lại bay tới một câu rõ ràng: “Cô là người Trương Quốc?’

Mạch Nha giật mình, hơi có chút ngạc nhiên vui mừng: “Vâng, tiếng Trung của cô giỏi quá.”

“Không, là người Trung Quốc các cô giỏi.” Cô gái tóc vàng nghiêm trang đáp, “Đàn ông Trung Quốc là loài si tình nhất thế giới, vì muốn tìm được chồng Trung Quốc, nên tôi phải cố gắng học giỏi tiếng Trung.”

Mạch Nha nhất thời nghẹn lời. Kinh nghiệm của cô rõ ràng là trái ngược hẳn, nhưng đối đáp lại hình như cũng không thích hợp. Nhưng cô gái kia chẳng những không để ý, còn bắt lấy cơ hội điên cuồng luyện tiếng Trung: “Tên tôi là Amy, cô gọi tôi là Tiểu Ngải được rồi. Tiệm này là tôi mở, hoan nghênh cô ghé thăm. Cô là sinh viên à? Trước kia chưa từng gặp cô.”

Mạch Nha ngẩn ra: “Trường học ở gần đây à? Sinh viên chỗ này cô đều biết hết?’

Tiểu Ngải nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát: “Xem ra cô không phải là sinh viên rồi. Gần đây có trường đại học Y, trừ trường đó ra thì toàn là nông trang. Trường này tốt nhất nước Mỹ, sinh viên rất ít. Tôi mở tiệm ở đây lâu rồi, nên biết rất nhiều người.”

“Lâu rồi?” Hai mắt Mạch Nha sáng ngời, “Vậy cô biết Diệp Tông không? Anh ấy cũng là sinh viên ở đây, người Trung Quốc.”

“”Á!” Hai tay Tiểu Ngải đột nhiên tạo thành hình chữ thập, hai mắt như tóe lửa, “Anh ấy chính là một trong hai lý do mà tôi học tiếng Trung đó! Cô quen anh ấy à?”

“Ừ.” Mạch Nha không khỏi mỉm cười.

“Anh ấy vừa đẹp trai, vừa là bác sĩ giỏi nữa! Con gái mê anh ấy có cả một đống, tiếc là người anh ấy yêu vẫn là con gái Trung Quốc. Nghe nói anh ấy làm tất cả vì cô gái đó, nhưng cô ấy vẫn gả cho người khác. Anh ấy rất đau lòng, nhà trường cố gắng giữ lại nhưng anh ấy vẫn bỏ học về nước, đến nay độc thân chưa lập gia đình. Đàn ông Trung Quốc các người đúng là si tình!”

“Mẹ ơi?” Mạch Miêu khều khều cánh tay của Mạch Nha: “Chị này đang kể chuyện đáng sợ à? Sao vẻ mặt của mẹ lại như nhìn thấy sâu vậy?”

“…”

Tiểu Ngải còn chìm đắm trong hồi tưởng tươi đẹp, vẫn thao thao bất tuyệt: “Người thứ hai là lý do để tôi học tiếng Trung còn lãng mạn hơn, đến nay tôi vẫn chưa biết tên của anh ấy, nhưng anh ấy còn đẹp trai hơn Diệp Tông một chút, vả lại còn đặc biệt thần bí! Anh ấy tới đây vào một ngày mùa đông, nói là đi tìm vợ. Sau khi vợ anh ấy bị bắt cóc thì mất tích, ngay cả cảnh sát cũng nói vợ anh ấy đã chết, nhưng anh ấy tin tưởng cô vẫn còn sống. Anh vợ của anh ấy học ở trường này, còn đặc biệt thích bánh ngọt, hay tới tiệm tôi lắm. Anh ấy ở đây một tháng, lôi kéo mỗi người trên đường hỏi, lần nào cũng tìm kiếm khắp nơi rất lâu, ngày nào tôi cũng nhìn thấy anh ấy đi ngang qua tiệm.”


Nói xong, cô chỉ ra con đường mòn bên ngoài: “Trấn trên có nhiều ngõ không thông xe, chỉ có thể đi bộ, có một buổi tối trời nổi tuyết lớn, tôi đang định đóng cửa, đột nhiên phát hiện bên cửa sổ có thêm một người tuyết, đến gần nhìn thấy lại có thể là anh ấy! Tôi sợ quá, mau chóng kéo anh ấy vào trong. Anh ấy nói ngày mai phải đi rồi, còn nhờ tôi giúp anh ấy tiếp tục để ý tung tích của vợ ảnh. Anh ấy để lại rất nhiều ảnh, xin tôi phát cho khách hàng cùng nhau hỗ trợ. Anh ấy đi rồi nhưng vẫn đều đặn gửi ảnh mới đến, cho đến gần đây anh ấy có gửi thư cám ơn tôi, nói anh ấy đã tìm được vợ rồi. Tôi thật vui mừng thay anh ấy! Thượng đế ơi, trên đời còn có người đàn ông cố chấp với tình yêu như thế ư! Ai da, cô lạnh à? Sao run dữ vậy?”

“Do mặc ít quá.” Mạch Nha bấu chặt mép bàn, cố gắng thay đổi biểu hiện trên mặt, “Không sao, sẽ ổn ngay thôi.”

“Cô đợi tôi một chút, tôi pha cho cô ly sô cô la nóng!”

Nếu Tiểu Ngải biết thứ Quý Thừa cố chấp không phải là tình yêu mà là thù hận, có khi nào cô ấy vỡ mộng không? Có lẽ không đâu, Quý Thừa luôn đeo mặt nạ hoàn mỹ không tì vết. Cô tốn năm năm cũng không thể nhìn thấu anh, huống hồ là một Tiểu Ngải với vài lần gặp gỡ? Quý Thừa, Quý Thừa, người đàn ông này chính là đáng sợ như vậy. Cô đã liều mạng chạy trốn, nhưng anh lại hiện diện khắp mọi nơi.

Ai cũng không nghĩ đến, hai người đàn ông đang được hai cô gái nhắc đến kia, giờ phút này đang mặt đối mặt uống trà.

Ở Macao đang là rạng sáng, đèn đuốc trong nhà trọ của Diệp Tông lại sáng choang. Hai người đàn ông anh tuấn cực hạn ngồi đối diện nhau, hương trà thơm mát tỏa ra từ tách sứ trắng hòa cùng hơi nước dày đặc, chỉ khiến căn phòng yên tĩnh càng thêm lạnh lẽo.

Thật lâu sau, Diệp Tông thản nhiên mở miệng: “Anh đến tìm tôi, chứng minh đã biết tất cả.”

“Biết thì đã sao, không phải vẫn lọt vào bẫy của các người à.” Quý Thừa tự giễu nói, “Tôi phải sớm nghĩ đến, mẹ tôi là người rất chu đáo, cho dù muốn lôi tôi xuống, cũng không gấp gáp làm càn như vậy, chẳng qua chỉ là kế điệu hổ ly sơn mà thôi. Nhưng người khiến tôi bất ngờ chính là anh, vì cô ấy, anh có thể làm đến mức này.”

“Lúc nào nó cũng chịu khổ, cũng không thể chịu cả đời được.” Diệp Tông bình tĩnh nói, “Vì để nó được thỏa nguyện, tôi không tiếc trả giá hết thảy.”

“Trả giá hết thảy của anh chính là gì? Họ Diệp, bản thân anh, còn có Lê Ly?”

Diệp Tông vẫn bình thường, nhưng nghe đến cái tên cuối cùng, cơ thể anh rõ ràng cứng đờ. Quý Thừa nhẹ nhàng nâng tách trà, tiếp tục nói: “Quả thật, với thế lực của họ Lê ở Mỹ, tôi không có cách nào mang cô ấy về, cho nên tôi chỉ có thể để cô ấy tự mình trở về.”

“Nó sẽ không về.”

“Thật không?” Giọng Quý Thừa trầm ấm, “Theo phép tắc, tôi nên gọi anh một tiếng anh hai. Anh hai, cô ấy là người thế nào, anh rõ hơn tôi mà. Anh nói xem, nếu tôi gom họ Diệp, anh, cả Đường Mật hủy diệt tất cả, cô ấy sẽ mặc kệ ư?”

Bầu không khí trở nên yên tĩnh có thể nghe được tiếng kim rơi. Quý Thừa chăm chú nhìn hơi nước lượn lờ bốc lên từ tách trà, cụp mi đứng dậy: “Cho nên tốt nhất anh hãy chủ động khuyên nhủ cô ấy, đừng đợi tôi ra tay. Tôi thực sự sẽ làm được đó. Vì để cô ấy trở về, tôi cũng không tiếc trả giá tất cả.”

Xoay người, Quý Thừa nghe thấy Diệp Tông cảm thán: “Tiếp tục lưỡng bại câu thương như vậy để làm gì.”

“Để làm gì ư?”

Quý Thừa cười nhạt, nhưng ở một chỗ Diệp Tông không nhìn tới, hai tay của anh bóp chặt, cằm căng cứng như ngọn gió sắc bén, đáy mắt sâu thẳm điên cuồng ẩn chứa cảm xúc tuyệt vọng và đau đớn quay cuồng.

“Tôi cũng không biết để làm gì. Còn anh? Lúc trước Lê Ly đã gả cho người khác, nhưng anh vì cô ấy, mạo hiểm treo bằng bác sĩ, thậm chí có nguy cơ ngồi tù vì chữa chết Lê Phong. Vậy đó là làm gì hửm, anh hai?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.