Hãy Thay Tôi Yêu Anh Ấy

Chương 13 Part 1


Bạn đang đọc Hãy Thay Tôi Yêu Anh Ấy – Chương 13 Part 1

Thứ 7, ngày 24 tháng 9. Trời nắng
Bây giờ là 3h30 sáng, tôi nghĩ tôi phải đổi lại ngày viết nhật kí thành 25.
Bố mẹ đã ngủ từ rất lâu rồi, còn tôi, thì đã vùi đầu vào trong chăn khóc cũng rất lâu rồi. Hồi xưa những giấc mộng ngọt ngào đẹp đẽ, là thứ mà tôi không hề thiếu, nhưng đêm nay, tôi ngủ không say, dù cả tối qua hoàn toàn mất ngủ, nhưng tôi vẫn ngủ không say. Bố mẹ đột nhiên đi công tác trở về, tôi cầu xin Tiểu Do gọi điện đến, nói là thời gian này tôi sống ở nhà cô ấy. Ôi, nói dối đâu cần phải có tài năng thiên phú.
Tôi bị mất ngủ, nói dối, tất cả đều là vì người đó.
Lam Tịnh Vũ. Vũ của Vân Phi, Lam của… tôi… tôi.
Ở đây không phải tôi cố tình viết nhiều thêm một chữ “Tôi”, cũng không phải là phong cách của tôi. Là tôi còn do dự, liệu anh ấy có phải là của tôi không? Nhưng mà thôi kệ anh ấy, tôi lớn thế này rồi, muốn viết ình trang nhật kí đầu tiên, tôi không muốn như Vân Phi viết cho người khác, vì thế tôi tin rằng, sẽ không có ai biết rằng tôi nực cười đến thế nào.
Nực cười. Đúng rồi, đúng là từ này.
Từ nhỏ, tôi đã không có gì đặc biệt, cũng không thuộc dạng xinh đẹp gì, làm việc gì cũng rất hấp tấp vô duyên. Tôi dường như không có chỗ đứng, vì thế tôi tự nhắc nhở bản thân mình cố làm một việc tốt, đó là luôn mỉm cười với mọi người. Tôi cố gắng đứng trước gương luyện tập rất lâu, luyện tập để bản thân mình có một nụ cười đẹp nhất, luyện tập mỉm cười trước mọi người, luyện tập để cho dù có bi thương hay đau khổ, cũng phải cố gắng mà nở nụ cười thật tươi. Vì thế, mỉm cười là việc mà tôi có thể làm tốt nhất.
Nhưng tôi rất mệt.
Cứ cố hết sức để cười, khiến tôi rất mệt! Cho dù có đau lòng đến đâu, dù cho lúc Lam Tịnh Vũ lạnh nhạt đuổi tôi đi, vẫn theo thói quen tôi mỉm cười thật tươi.
Khoảnh khắc đó, chẳng phải lòng tôi đau nhói không thể nào thở được sao? Khoảnh khắc đó, đáng ra phải khóc, không phải sao?
Tôi không nên thích anh.
Nhưng tôi thật sự rất thích anh, thích đến nỗi không có cách nào quên được.
Vốn dĩ Hạ Nặc Kỳ chưa bao giờ viết nhật kí nhưng cô lại viết chi chít một đoạn văn bày tỏ tâm sự của mình lên trang cuối cuốn nhật kí của Vân Phi. Sau khi viết xong những trang nhật kí này những ngày tháng sau đó, cuộc sống của Hạ Nặc Kỳ quay lại khoảng thời gian khi chưa gặp Lam Tịnh Vũ, dường như Lam Tịnh Vũ chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của cô vậy.
Hạ Nặc Kỳ một tay chống cằm, một tay vẽ linh tinh lên cuốn vở đi học.
Bầu trời thật trong xanh, những đám mây nhởn nhơ trông mềm mại như bông. Ánh mặt trời sáng chói từ ngoài cửa sổ chiếu vào căn phòng học thơm mùi sách, khiến cho những chiếc bàn học bằng gỗ đào phát ra thứ ánh sáng dịu nhẹ và nhiều màu sắc.
Người thầy mái tóc hoa râm đang đứng trên bục giảng giảng bài một cách say sưa. Hạ Nặc Kỳ lại ngồi trên ghế, ngẩn ngơ nhìn về phía bầu trời xanh ngắt ngoài cửa sổ. Môn này là môn cô rất thích nghe thầy giáo giảng bài, nhưng hôm nay cô không có tâm trạng để nghe, cô vẽ hươu vẽ vượn lên cuốn vở đi học.
“Này!” Tại sao lại có người bảo thủ và ngang bướng như vậy chứ? Bệnh của cô vừa mới đỡ một chút, anh ấy đã đuổi cô ra khỏi cửa, anh ấy phải biết, cô bị ốm hoàn toàn là do giúp anh ấy tìm con dê con chứ! Lúc đầu cô luôn hi vọng cho rằng anh ấy sẽ chấp nhận cô, cho cô tiếp tục ở lại, như vậy, cô sẽ có cơ hội từng bước, từng bước một làm cho anh hiểu cô hơn, rồi từ đó sẽ thích cô…
Gì chứ? Người ta vì để cự tuyệt một người mà có thể phủi sạch tất cả mối quan hệ.
Hạ Nặc Kỳ khẽ nhếch môi mỉm cười, cô đúng là một Hạ Nặc Kỳ mạnh mẽ. Cô đổi tay chống cằm, thở dài một cái, ngậm đầu chiếc bút trong tay phải vào miệng.
Cứ cho là con gái mà theo đuổi con trai thì vô cùng khó khăn, nhưng cô muốn tiếp cận anh ấy sao lại khó khăn như vậy? Cô nhè đầu chiếc bút trong miệng ra, sau đó lôi ra từ trong túi đựng bút hai chiếc bút nữa, sau đó tay trái cầm một chiếc, tay phải cầm một chiếc… vẽ loạn lên, Hạ Nặc Kỳ vứt bút đi, ngước mắt lên thì thấy Tiểu Do đang chau mày nheo mắt nhìn cô.
Thầy giáo vừa quay lưng lên bảng viết chữ, Tiểu Do đột nhiên ném cho cô một mẩu giấy.
Hạ Nặc Kỳ nhặt lên xem, trên đó viết ngay ngắn một hàn chữ nhỏ… Mục Dã Tình Xuyên bảo sau khi tan học cậu đợi anh ấy ở cổng trường.
Anh ta lại muốn gì nữa đây? Sau khi đọc xong mẩu giấy, Hạ Nặc Kỳ nhíu mày lại.
Hoàng hôn, bầu trời trong xanh chuyển sang màu vàng đỏ.
Hạ Nặc Kỳ và Tiểu Do vừa ra khỏi cổng trường, đã nhìn thấy Mục Dã Tình Xuyên đứng ở bên kia đường mỉm cười đầy bí hiểm.
“Này, anh đúng giờ thật đấy!”
Hạ Nặc Kỳ nhìn Mục Dã Tình Xuyên với con mắt khó chịu, không giữ được bình tĩnh vội hỏi luôn: “Anh tìm tôi có việc gì?”
“Hạ Nặc Kỳ, gặp tôi em thấy đau khổ vậy sao? Sao mà mặt ủ mày chau vậy?” Mục Dã Tình Xuyên đưa tay dí dí vào giữa đôi mày Hạ Nặc Kỳ.
Hạ Nặc Kỳ vội lùi ra phía sau.

Tay của Mục Dã Tình Xuyên bối rối dừng ở giữa không trung, vài giây sau đó, mới từ từ hạ xuống, nắm chặt thành nắm đấm, hằn lên đường gân màu trắng.
Tiểu Do thấy hành động của Mục Dã Tình Xuyên hơi quá khích, vội vàng cười toe toét bỏ chạy, vừa chạy vừa nói: “cậu với Mục Dã Tình Xuyên cứ từ từ nói chuyện, tớ có việc phải đi trước đây!”
“Này, Tiểu Do!” Hạ Nặc Kỳ chạy vội theo sau Tiểu Do hét với theo, nhưng Tiểu Do cố tình không thèm để ý đến cô, cô nước mắt lưng tròng cúi đầu, lẩm bẩm trách móc, “Híc, Tiểu Do đáng ghét, thật là không có nghĩa khí!”
“Này, Hạ Nặc Kỳ, anh đâu có ăn thịt em, việc gì cứ phải có người ở bên cạnh em chứ? Một mình gặp anh em thấy khó chịu thế sao?” Mục Dã Tình Xuyên bực tức như một đứa trẻ.
Hạ Nặc Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt của Mục Dã Tình Xuyên, cô không nhịn được cười, cảm thấy không còn khó chịu nữa, liền hỏi: “Anh hẹn tôi ra đây rút cuộc là có chuyện gì?”
“Thì muốn hỏi em, hôm đó anh muốn em cùng anh đến dự tiệc sinh nhật của Khả Lâm, em đã chuẩn bị gì chưa?”
“Chuẩn bị?” Hạ Nặc Kỳ chớp chớp mắt nghi hoặc, “Tôi phải chuẩn bị gì? Vốn dĩ tôi đâu có ý định đi chứ!”
“Hạ Nặc Kỳ!” nghe xong những lời của Hạ Nặc Kỳ, vẻ mặt Mục Dã Tình Xuyên càng bực tức hơn.
“Tôi đâu có đồng ý với anh!” Hạ Nặc Kỳ dửng dưng nhìn vẻ mặt vô cùng tức giận của Mục Dã Tình Xuyên.
Mục Dã Tình Xuyên giận dữ nhìn Hạ Nặc Kỳ trừng trừng, một lúc sau, anh mới buồn bã nói: “Không được! Bạn của em đã đồng ý rồi, em nhất định phải đi!”
“Anh có nhầm không vậy? Anh cũng thừa biết là bạn tôi đồng ý… Tôi… cũng… không… đi!” Hạ Nặc Kỳ bị vẻ ngạo mạn của Mục Dã Tình Xuyên làm cho tức giận, cô phản kháng lại.
“Không được, em nhất định phải đi!” Mục Dã Tình Xuyên vẫn cương quyết không nhượng bộ.
“Không đi!”
“Nhất định phải đi!”

Hai người không ai chịu nhường ai, cuối cùng, Mục Dã Tình Xuyên không nén được giận, thô bạo nắm lấy tay Hạ Nặc Kỳ cứ thế mà kéo cô đi về phía chiếc xe phân phối lớn màu đỏ, vừa đi vừa nói: “Bất kể thế nào, em cũng phải đi, bây giờ anh sẽ đi mua quần áo cho em!”
Hành động của Mục Dã Tình Xuyên khiến cho Hạ Nặc Kỳ thêm tức giận, cô hét to lên: “Mục Dã Tình Xuyên! Anh buông tay ra, đau quá đi! Tôi nói không đi là không đi! Nghe rõ chưa? Tôi không đi!”
Nhưng dù cho Hạ Nặc Kỳ có tức giận thế nào, chửi rủa thế nào, la hét thế nào, Mục Dã Tình Xuyên vẫn không buông tay ra, anh mím chặt môi, mặt hằm hằm tức giận cứ thế mà lôi Hạ Nặc Kỳ đi lên phía trước.
“Buông tay ra!”
Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng nhưng vô cùng cương quyết vang lên ở phía sau Hạ Nặc Kỳ.
Ai vậy?
Như là vớ được vật cứu mạng, Hạ Nặc Kỳ không chửi rủa nữa, mà cố kéo hết sức để Mục Dã Tình Xuyên dừng bước, Hạ Nặc Kỳ quay người lại, lúc cô quay người lại để nhìn cái người ở phía sau, cô sững người ra.
Dường như cô ngửi phải một mùi hương thanh khiết, sống mũi cô bỗng cay cay, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng ngăn không cho nước mắt chảy ra.
Chỉ là, chỉ là ở phía trước như có một lớp sương mù rất dầy che phủ, đôi mắt long lanh của cô ươn ướt, cô thì thầm: “Lam…”
Một cơn gió mát làn chợt thổi qua.
Đột nhiên, không khí như tràn ngập hương hoa.
Ở dưới gốc cây thông bên đường, Lam Tịnh Vũ tựa vào thân cây sừng sững, trông anh thật chói lóa trong bộ quần áo màu trắng.
Anh mỉm cười với cô, rất điềm tĩnh, đôi mắt xanh trong veo của anh ánh lên ánh ấm áp.
Mục Dã Tình Xuyên nghe thấy Hạ Nặc Kỳ thốt lên khe khẽ, liền dừng bước, mặt đằng đằng sát khí quay người lại, nhìn Lam Tịnh Vũ với ánh mắt khiêu khích.

Nhưng khi Mục Dã Tình Xuyên nhận ra rằng Hạ Nặc Kỳ đang cố rút tay khỏi tay anh, thì anh hậm hực nhìn Hạ Nặc Kỳ một cái, rồi càng nắm chặt tay hơn.
Bầu trời màu hồng phấn dần dần chuyển sang màu tím đỏ. Mặt trời lúc hoàng hôn đang lấp ló nơi chân trời tỏa ra ánh sáng vàng vọt.
Hạ Nặc Kỳ ngẩn người nhìn Lam Tịnh Vũ. Đôi mắt anh trong veo, nhưng giọng nói của anh lại lạnh giá như băng tuyết, lạnh lùng đến mức khiến người ta không cảm nhận được sự tồn tại của một chút hơi ấm nào: “Mục Dã Tình Xuyên, buông tay ra đi!”
Hạ Nặc Kỳ kinh ngạc nhìn Lam Tịnh Vũ với vẻ mặt lạnh lùng đang đứng ở trước mặt, lòng cô bỗng đau nhói lên, rõ ràng chỉ có mấy hôm không gặp, tại sao lại có cảm giác thời gian dài như một thế kỉ?
Bất giác, Hạ Nặc Kỳ cười toe toét nhìn Lam Tịnh Vũ: “Vũ, lâu rồi không gặp anh…”
Mục Dã Tình Xuyên toát mồ hôi, mím chặt môi lại, vẫn nhất quyết không chịu buông tay ra.
Lâu rồi không gặp…
Cô nhìn anh.
Anh nhìn cô.
Ánh mắt của hai người, chạm nhau trong không trung.
Lam Tịnh Vũ khẽ rùng mình. Trong vô thức, con tim anh như bị nụ cười rạng rỡ của Hạ Nặc Kỳ đánh cắp mất.
Lam Tịnh Vũ vội nhìn ra chỗ khác, ưỡn thẳng người, đôi chân dài của anh thong thả tiến lên vài bước đến phía trước Mục Dã Tình Xuyên, trông anh cao quý như một con thiên nga trắng đẹp đẽ vậy.
Ngón tay thanh tú của anh khẽ lướt đi trong không trung, anh lịch thiệp gỡ tay Hạ Nặc Kỳ ra khỏi tay của Mục Dã Tình Xuyên. Anh khẽ nhếch môi lên cười, nụ cười đó dần dần lan tỏa trên khuôn mặt thanh tú của anh: “Tôi đã đợi cô nửa tiếng hai phút rồi.”
Lam Tịnh Vũ vừa nói, thì tay anh vừa chạm vào tay của cô, đột nhiên anh chau mày. Một cảm giác thật kì lạ, dường như có một cảm giác ấm áp chạm vào nơi mềm yếu nhất trong con tim anh.
Đôi mắt anh tối sầm lại nhìn cô chằm chằm. Đây là lần thứ mấy chạm vào tay con gái rồi? Thật là ấm áp.
Nhận thấy anh đang nhìn cô, Hạ Nặc Kỳ ngẩng đầu, nhìn anh, nở một nụ cười rạng rỡ.
Anh vẫn chưa bỏ tay cô ra, mà nâng niu đặt tay của cô vào lòng bàn tay của mình. Một cảm giác vô cùng khác lạ cứ thế từ lòng bàn tay tỏa ra, kích thích đến mọi ngõ ngách, rồi chạy thẳng về tim, bỗng dưng anh muốn khoảnh khắc này ngừng lại, ngừng lại mãi mãi…
Mục Dã Tình Xuyên giận dữ nhìn hai người bên cạnh đang nhìn nhau một cách âu yếm: “Gì mà nửa tiếng hai phút chứ? Lam Tịnh Vũ, cậu cho rằng cậu thắng tôi trên trường đua, là có thể tùy tiện cướp đi mọi thứ trong tay tôi sao? Hạ Nặc Kỳ đã đồng ý hẹn hò với tôi rồi.”
Hạ Nặc Kỳ lắc đầu: “Tôi đâu có”.
Mục Dã Tình Xuyên kinh ngạc, ánh mắt buồn bã thất vọng, anh vẫn cứng đầu không chịu buông tay Hạ Nặc Kỳ ra, nói: “Anh nói có là có!”
Một cơn gió ấm áp thổi qua.
Đôi mày Lam Tịnh Vũ tỏ ra vẻ lạnh lùng: “Nếu vì cậu thua tôi trong cuộc thi đua xe nên không cam tâm, thì có thể thắng lại tôi trong cuộc thi đua xe khác, tại sao cứ giữ khư khư một cô gái mà không chịu buông ra vậy? Hơn nữa đây vốn dĩ cũng không phải cô gái của cậu.”
Lời nói của Lam Tịnh Vũ như mũi kim đâm vào tim Mục Dã Tình Xuyên, anh vẫn kiêu ngạo ngẩng cao đầu, nhưng bàn tay đang nắm chặt lấy Hạ Nặc Kỳ lại run lên.
Hạ Nặc Kỳ nhìn Mục Dã Tình Xuyên với ánh mắt có chút không cam chịu, đột nhiên lòng thắt lại, ánh mắt buồn bã và vô định của Mục Dã Tình Xuyên khiến cô khó thở, cô không muốn rơi vào bế tắc như thế này nữa, thế là, cô nhẫn tâm, lạnh lùng nói với Mục Dã Tình Xuyên: “Mục Dã Tình Xuyên, buông tay ra.”
Cuối cùng, Mục Dã Tình Xuyên bất ngờ buông tay ra, quay người đi thẳng.
Chiếc xe màu đỏ gầm gừ chạy vụt qua trước mắt Hạ Nặc Kỳ, màu đỏ rực như lửa của chiếc xe đó trong khoảnh khắc ấy dường như thiêu cháy mọi nỗi đau đang kìm nén trong lòng Mục Dã Tình Xuyên.
Sau khi Mục Dã Tình Xuyên bỏ đi, Lam Tịnh Vũ cũng nhẹ nhàng bỏ tay cô ra. Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng bỏ đi.
Bầu trời trong xanh, bỗng chốc chuyển sang màu sắc kì dị.

Ánh hoàng hôn dần bao phủ khắp chân trời, giống như phủ một tấm màn màu đen nhàn nhạt lên bầu trời.
“Đợi đã!” Hạ Nặc Kỳ vội gọi anh lại.
Lam Tịnh Vũ khẽ nhoản miệng cười, quay đầu lại: “Sao vậy?”.
Cơn gió nhè nhẹ từ phía sau hai người thổi qua, mang lại một mùi hương thật tươi mới.
Lam Tịnh Vũ khẽ nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Hạ Nặc Kỳ đang dần dần chuyển sang ửng hồng, ngón tay thon dài của anh khẽ đưa về phía đầu cô.
Nhìn thấy ngón tay màu trắng của anh càng ngày càng gần mình, tim của Hạ Nặc Kỳ cũng theo khoảng cách ngày càng rút ngắn của hai người đập càng lúc càng nhanh.
“Anh…” Cô có chút ngạc nhiên, theo phản xạ muốn lùi ra xa, nhưng lại bị đôi tay chắc nịch bám chặt lấy bờ vai của mình, không thể nào cử động được.
“Đừng cử động.” Lam Tịnh Vũ nói, vẫn với một giọng lạnh nhạt.
Nghe thấy những lời của anh, thực sự Hạ Nặc Kỳ càng không thể nhúc nhích được, chỉ biết nhìn anh một cách lo lắng.
Mùi hương từ người anh phả vào người cô, đem lại cho người ta một cảm giác thật dễ chịu.
Nhìn gần, đôi mắt của anh vẫn đẹp đẽ mê hoặc lòng người như vậy, dường như phản chiếu màu xanh của biển.
“Trên đầu của cô có một chiếc lá.”
Lam Tịnh Vũ khẽ khàng nhặt một chiếc lá non màu vàng từ trên đầu Hạ Nặc Kỳ xuống.
Anh đặt chiếc lá vào tay cô, Hạ Nặc Kỳ nắm chặt tay lại, chiếc lá trong lòng bàn tay cô dần dần nóng lên.
Lam Tịnh Vũ vẫn tiếp tục đi về phía trước, Hạ Nặc Kỳ rón rén theo sau anh, hạnh phúc nhìn lưng anh.
“Cô không về nhà sao? Cứ đi theo tôi vậy?” Lam Tịnh Vũ đột nhiên dừng lại, quay người lại hỏi.
Hạ Nặc Kỳ ngây người ra.
Hai người đang đứng giữa dòng người qua lại, các loại xe đủ màu sắc chạy tấp nập như thoi đưa.
Ánh hoàng hôn dần dần phai mờ, chỉ còn lại màn đêm bao phủ.
Đôi mắt Hạ Nặc Kỳ lấp lánh đầy ánh sao, ánh lên vẻ hoạt bát: “Anh nói là tôi nợ anh nửa tiếng hai phút, bây giờ từ giây phút này trở đi, nửa tiếng hai phút của anh trong tương lai sẽ thuộc về tôi, tôi dẫn anh đến một nơi.”
“Đó chỉ là…”
“Tôi biết, để giúp tôi giải vây nên anh nói bừa vậy thôi, thì cứ coi đây là lời cảm ơn của tôi vì anh đã giúp tôi giải vây.”
Trong khoảnh khắc, Lam Tịnh Vũ bỗng trở nên thật trầm lắng. Anh lặng lẽ nhìn Hạ Nặc Kỳ, đôi mắt u tối của anh sáng lên.
Lồng ngực anh nóng hừng hực lên. Anh kinh ngạc phát hiện ra rằng, lúc anh đối diện với cô, có một cảm giác thinh thích, cứ như là anh đang chờ đợi, để được gặp cô ấy như thế này vậy.
Dù cho anh không ngừng khống chế và kìm nén bản thân mình, nhưng càng ngày anh càng muốn gặp cô.
Anh đã từng tự nhắc nhở bản thân mình, rằng anh sẽ luôn chăm sóc Vân Phi, dù cho Vân Phi đã rời bỏ anh, thì anh cũng phải giữ gìn nâng niu những kỉ niệm đẹp đẽ giữa hai người.
Nhưng Vân Phi chỉ đem lại cho anh thời gian chờ đợi trong yên lặng, anh sẽ dốc hết lòng của mình vì Vân Phi mà làm nhiều việc, nhưng không thể có gì hơn. Nhưng cô gái trước mặt anh thì khác, cô có thể khiến cho anh vui, tức giận, rồi cả đau lòng. Ở cạnh cô, anh cảm giác rằng con người anh không chỉ có một loại cảm xúc.
Hôm đó, anh bắt cô đi khỏi, anh mới ngạc nhiên phát hiện ra rằng, bản thân anh lại thực sự rất muốn cô ấy ở lại, cảm giác đó, không biết là bắt đầu từ lúc nào nữa.
“Anh không đồng ý sao?” Nụ cười của Hạ Nặc Kỳ vụt tắt.
Cô biết rằng cô đang mơ tưởng, nhưng một giọng nói dịu dàng như cánh hoa rơi vang lên.
“Chỉ có nửa tiếng đồng hồ, hi vọng nơi mà cô muốn đưa tôi đến, đường đi không quá xa.”
“Lam!” Đôi mắt của Hạ Nặc Kỳ khẽ sáng lên, cô vui vẻ gật đầu, “Không xa lắm đâu.”
Ở chân trời tia sáng cuối cùng cũng đã tắt hẳn.
Thư viện rộng lớn trầm mặc sừng sững chìm trong màn đêm, những con đom đóm lập lòe bay qua bay lại trên hồ hoa trước cửa thư viện, tạo thành những đốm sáng nho nhỏ.

“Chính là đây” Hạ Nặc Kỳ chống nạnh, thích thú nói, “Đây là đích đến.”
“Đóng cửa rồi mà.”
“Không phải là thư viện, mà là cái hồ hoa này.”
“Hoa rất đẹp.”
Những giọt sương đêm đọng lại trên những chiếc lá xanh thẫm của cây hoa hồng, hương hoa từ trong hồ ngào ngạt tỏa ra xung quanh. Lam Tịnh Vũ hít hà hương thơm này rồi hít một hơi thật sâu: “Hương hoa hồng thật là thơm.”
Hạ Nặc Kỳ mặt xị ra đầy thất vọng, nhắc: “Lam, không phải hoa, là chữ ở trên hồ hoa.”
Lam Tịnh Vũ tiến gần hơn chút nữa, chăm chú nhìn, lúc này mới phát hiện ra trên tường của hồ hoa chi chít nét bút chì. Vô vàn các kiểu chữ, nội dung cơ bản thì có mấy câu như thế này:
“Mỗ Mỗ, tớ thích cậu.”
“Hi vọng có thể ở bên cạnh Mỗ Mỗ mãi mãi.”

Hạ Nặc Kỳ cười, nói: “Đây đều là những ước nguyện, nghe nói những ước nguyện viết trên này, có 80% đều thành hiện thực…”
Ánh trăng phản chiếu cái bóng dài dài của hai người, đang từ từ chuyển động trên mặt đất.
Những ngón tay dài vẽ trên tường, sau đó dừng lại ở một chỗ. Lam Tịnh Vũ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào một vết bút mực mờ mờ.
Hạ Nặc Kỳ vẫn tiếp tục nói: “Mọi người đều gọi nó là hồ hoa ước nguyện”, vừa nói cô vừa lôi từ trong cặp sách ra một chiếc bút chì: “Cho anh này.”
Nhìn thấy chiếc bút được đưa ra trước mặt mình, Lam Tịnh Vũ lắc đầu, giọng lạnh nhạt nói: “Ước nguyện mà tôi muốn thực hiện không thể thực hiện được nữa rồi.”
Lòng Hạ Nặc Kỳ bỗng đau nhói lên.
Ước nguyện không thể thực hiện được đó, chẳng phải là muốn Vân Phi khỏe mạnh tiếp tục sống sao?
Thực ra, Hạ Nặc Kỳ cũng có một ước nguyện như vậy, nhưng không thể thực hiện được rồi, không thực hiện được thì chỉ có thể nhìn về phía trước, đời người còn có nhiều hi vọng mà!
Hạ Nặc Kỳ vẫn nhét chiếc bút chì vào trong tay anh, cố gắng thuyết phục anh: “Dù gì thì cũng đến rồi, nên không được lãng phí, viết một ước nguyện đi.”
Lam Tịnh Vũ tay cầm chiếc bút chì, ánh mắt anh mờ sương.
Hạ Nặc Kỳ nhìn anh, chờ đợi anh viết ước nguyện.
Trong không khí yên ắng tựa như có một mùi hương khẽ chuyển động trong không trung. Rất lâu sau đó, cuối cùng anh cũng giơ tay lên, tay anh giơ cao lên quá đỉnh đầu, rồi viết ra một dòng chữ rất đẹp.
“Lam viết ước nguyện gì vậy?” Mặt Hạ Nặc Kỳ tỏ vẻ chờ đợi.
Lam Tịnh Vũ đứng ngây ra, giọng bình thản: “Hi vọng có thể mãi mãi chăm sóc cho người mình thích.”
Hương hoa hồng nhè nhẹ tỏa ra khắp không gian trầm lặng.
Hạ Nặc Kỳ nhìn Lam Tịnh Vũ, giọng cô khẽ run run vang lên: “Hi vọng ước nguyện của anh có thể thành hiện thực.”
Nói xong, cô quay người đi, mắt cô nhòa đi trong nước mắt. Cô cố gắng ngăn những dòng nước mắt không tuôn ra.
“Cho dù anh không muốn nhớ hình dáng của em, thậm chí là quên mất cả tên em. Nhưng, xin anh cứ ở nguyên đấy, đừng từ bỏ việc chờ đợi, em sẽ cố gắng tìm kiếm. Bảo vệ anh, yêu anh.”
Hạ Nặc Kỳ viết trên tường như vậy. Không giống viết ra một điều ước cho lắm. Cô không muốn anh sẽ đọc được. Cô viết rất mờ mờ ảo ảo, lại viết ở vị trí rất thấp, nhưng cô lại cũng rất muốn anh sẽ đọc được, thật sự cô rất mâu thuẫn. Dẫn anh đến đây đúng là một sai lầm. Vì ước nguyện của anh là: Hi vọng có thể mãi mãi chăm sóc bảo vệ cho người mình yêu. Người đó, chắc chắn là Vân Phi rồi.
Hạ Nặc Kỳ đau khổ nhắm mắt lại, những giọt nước mắt khẽ rơi ra.
“Nửa tiếng trôi qua rồi.” Lam Tịnh Vũ nói, giọng nói thanh thoát phát ra từ miệng anh, “Để tôi đưa cô về nhà.”
Giọng của anh rất thản nhiên, nhưng lại rất nhẹ nhàng, rất dễ làm rung động lòng người.
Hạ Nặc Kỳ cố gắng hít hít mũi, làm ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra với mình vậy. Cô bước đến bên cạnh anh, lúc kề vai ngay sát cạnh anh, cô từ từ ngước hàng mi dài lên, trong đôi mắt ấy ẩn chứa bao nỗi u buồn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.