Bạn đang đọc Hãy Thật Lòng Yêu Em !: Chương 12 : Cho dù có tan xương nát thịt,tôi cũng phải trả thù
Nó thức dậy,không muốn mở mắt.Nó nằm và suy nghĩ miên man
“Ôi!Đói quá.Tên Dương này định không ình ăn sáng sao”
—CẠCHHHHH—–
Cánh cửa gỗ mở toang. Trên tay Trịnh Dương là một tô cháo nóng bốc khói nghi ngút. Anh đặt bát cháo xuống đầu giường rồi ngồi xuống cạnh nó:
-Em thấy đỡ chút nào chưa?
-Tôi ổn,Cảm ơn anh.
-Em mau ăn cháo đi.
-Tôi không đói (Giả vờ đấy)
-Tôi đã xin phép cho em nghỉ học.
-Ngày mai tôi sẽ đi học bình thường.Anh…có thể cho tôi mượn điện thoại không?
Trịnh Dương rút điện thoại đưa cho nó:
-Này!!!!!
Nó gật đầu,đưa tay cầm lấy,nó ấn số rồi đưa lên tai
-Ba à…con gái đây
-…
-Con đến ở nhà một người bạn gái.Ngày mai con sẽ về.
-….
-Con sẽ giữ gìn sức khoẻ,ba đừng lo.
-…
-con chào ba.
-Này,trả anh.
-Em mau ăn cháo đi
-Tôi không ăn
-nếu vậy thì thôi,CHỊ TÂM MANG ĐỔ ĐI
-Ây ây,anh tưởng anh là thiếu gia cao cao tại thượng thì có thể lãng phí đồ ăn như vậy à.Anh có biết còn bao nhiêu người nghèo không có đồ ăn không?.Đưa đây,tôi sẽ ăn.
Nó cầm lấy bát cháo và ăn…như chưa bao giờ được ăn.
Anh lắc đầu,nét mặt đậm ý cười
-Vợ tương lai,em thật thú vị đấy
Nó nghệt mặt ra:
-Vợ nào ở đây,anh bị hoa mắt à?
-À không,anh chỉ đang nghĩ về một người
Nó lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của anh:
-Anh kể chuyện cho tôi nghe đi
-Em thích Cô bé lọ lem hay nàng tiên cá
-Thôi đi,”xưa rồi,Diễm ơi!” Tôi thích nghe chuyện có thật!
-Chuyện có thật?
-Về cô gái trong ảnh kia!
-Ơ…Em…
-Anh nói sẽ kể cho tôi nghe mà
-Haizzzz…cô ấy tên là Dương Mẫn Mẫn,cô ấy…đã bỏ tôi mà đi rồi
-Cô ấy đi du học sao?
-..Mẫn Mẫn chết rồi.
-Chị Mẫn Mẫn tại sao lại…?
-Tên khốn Vương Thiên Phong đã hại cô ấy.
Như sét đánh ngang tai,nó giật mình:
-Thiên Phong cũng có liên quan sao?
-Phải.
—- 3 năm trước—-
-Anh Dương,vào đây xem đi anh. Khi vừa đi ăn xong, qua 1 ngôi nhà mà lần trước bạn của Mẫn Mẫn nói có 1 bà thầy bói hay lắm…Mẫn Mẫn rủ Trịnh Dương vào xem thử…Bà ta nói với cả hai:”các cháu hãy giữ gìn và trân trọng những giây phút hạnh phúc các cháu đang có”….rồi bỗng nhiên có giọt nước mắt lăn trên má bà . Hai người lúc ấy không hiểu gì,sợ hãi nhìn bà thầy bói Dương đưa Mẫn Mẫn đến công viên,họ ngồi trên chiếc ghế đá ở đó…Cả hai không làm gì cả. ngoài việc ngước lên và ngắm những ngôi sao trên bầu trời,Mẫn Mẫn lên tiếng trước:
-Anh…có sợ mất em không?
-Em hỏi lạ vậy,em đừng tin vào mấy lời bà ấy nói
-Không,Trịnh Dương,em linh cảm lời bà ấy nói là sự thật.
-Ngốc…Em đừng suy nghĩ nhiều nữa.Chúng ta sẽ không bao giờ cách xa.
Mẫn Mẫn an tâm,khẽ mỉm cười,nghiêng đầu tựa vào vai Dương rồi cùng nhau nhìn lên bầu trời.
Một buổi sáng cuối tuần Trịnh Dương hẹn Mẫn Mẫn ở quán Mộc Coffee.Hôm nay là ngày đặc biệt,vì tại quán cafe này Anh sẽ tạo cho cô một bất ngờ. Mẫn Mẫn vì bận đi shopping với Mẫn Trinh nên đã trễ nửa tiếng. Cô không kịp từ biệt Mẫn Trinh đã lên ô tô phóng nhanh đến Mộc coffee. Cô gửi xe bên đường,rồi mau chóng chạy sang quán cafe.
Á……. Chiếc ô tô vượt đèn đỏ lao nhanh đến cô.
Không kịp phản ứng,Mẫn Mẫn đã lãnh trọn cú đâm. Vừa lúc,Trịnh Dương với nét mặt lo lắng bước ra khỏi quán. Hai mắt anh đỏ lên,ngùn ngụt lửa hận. Chiếc xe đâm Mẫn Mẫn là xe của Thiên Phong.
“VƯƠNG THIÊN PHONG,MÀY ĐÃ HẠI CÔ ẤY RỒI BỎ CHẠY NHƯ MỘT THẰNG HÈN THẾ SAO”
Nhưng có ai biết đây chỉ là hiểu lầm,Đàn em của Thiên Phong lái xe đi làm nhiệm vụ vì uống rượu và một phần vì phê thuốc,không kiểm soát được bản thân đã tông vào Mẫn Mẫn. Trịnh Dương hận Thiên Phong vô cùng.Có chúa mới biết đến lúc nào mối hận này mới được hoá giải!!! Anh vội vã đưa Mẫn Mẫn vào viện.
—- 11h30 đêm—-
Ông bác sỹ đeo cặp kính trắng bước ra.
– Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi đã làm hết sức mình. Chúng tôi tìm được 1 lá thư trong túi áo của cô ấy
—
Anh biết em đã ước gì khi em nhìn thấy sao băng không .Em cầu cho em có thể ở bên anh mãi mãi,Em yêu anh…Anh rất quan trọng đối với em.Mãi yêu anh.Anh nhớ không? Hôm chúng ta đi xem bói ấy,em linh cảm lời bà ấy nói là sự thật,em sợ mất anh,em sợ 5 năm yêu nhau của chúng ta sẽ trôi vào dĩ vãng.Em viết bức thư này,nếu như một ngày nào đó em mà đi xa,anh hãy đọc nó nhé.Còn nếu lời tiên tri đó không thành sự thật,em sẽ đốt lá thư này đi coi như em chưa bao giờ viết.Không có em,anh phải tự chăm sóc cho bản thân mình Dương nhé!
……Đồng hồ chỉ 12h đêm….tim của Mẫn Mẫn ngừng đập….và đó là ngày Trịnh Dương mất Mẫn Mẫn hoàn toàn!…..
Anh hận Thiên Phong,cho dù có tan xương nát thịt anh cũng phải trả thù.
Nó đơ người nghe Dương kể,Từng câu từng chữ ngấm vào trí óc nó. Quả thật đây là một mối tình đẹp khiến nhiều người phải ngưỡng mộ