Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!

Chương 71: Có anh rồi em chẳng sợ gì cả!


Đọc truyện Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh! – Chương 71: Có anh rồi em chẳng sợ gì cả!

Tất bật cho kì thi cuối kì sắp tới lớp nó học hành cực nghiêm túc vì cô
chủ nhiệm làm căng quá, tụi nó biết thừa cô sợ bị hạ điểm thi đua của
mình bởi lớp nó là lớp chọn nên chỉ tiêu cao lắm, nếu bị hạ điểm thi đua đồng nghĩa với việc cô không được khen thưởng điều đó làm sao cô nó có
thể để xảy ra được chứ, cô là một người rất trọng danh hiệu. Chỉ tiêu
cao quá cũng khiến lớp nó căng thẳng lắm, đứa nào đứa nấy đều cắm đầu
vào học cũng chỉ vì sợ cô phạt, sợ cô la….. Ba đứa con gái tụi nó
tỏ ra khá siêng năng ngồi trong lớp cắm cúi làm bài tập để ba tên bạn
trai xuống canteen mua nước cho uống, đang hí hoáy vẽ hình bài tập hình
học thì nó giật mình vì hai bên má lạnh buốt ngẩng lên đã thấy hắn nhe
răng cười, áp chai nước ép trái cây còn bốc khí lạnh vào má nó, thật hết nói nổi, nó giật chai nước lèm bèm.

– Có biết lạnh không hả? buốt hết cả má người ta rồi!

– Lạnh tí xíu mà cũng than!

Hắn có hơi bĩu môi ngồi vào chỗ bên cạnh, nó càng ngày càng phát hiện hắn
rất trẻ con, cứ mỗi ngày lại bày ra những trò hay ho khác nhau để chọc
phá nó không làm nó tức điên lên Hắn chịu không nổi hay sao ấy.

– Từ bao giờ anh trở nên lắm chuyện như vậy hả?

Nó ngửa cổ uống một hớp nước rồi nhìn sang hắn hỏi, Hắn chỉ nhún vai nói rất tự nhiên.

– Từ ngày có bạn gái!

Trời… nó chớp mắt nhìn hắn, câu trả lời này có ý gì đây, cứ như là ám chỉ từ
ngày quen nó hắn mới nói nhiều như vậy đấy, nó vô tội mà có trách thì
trách hắn thôi. Không thèm đôi co với hắn nó quay trở về việc giải bài
tập của mình, hắn chốc chốc lại nhìn sang cười tủm tỉm nó cố gắng tập
trung hết mức có thể nhưng thành ra không thể, có người ngồi bên cạnh cứ nhìn mình cười hỏi ai mà chịu cho nỗi, à có bức tượng ấy nhưng mà nó
không phải tượng. Bực bội vì không chịu nổi nữa nó bỏ bút xuống quay
sang cái kẻ gây nhiễu loạn tinh thần bên cạnh.

– Anh ngồi yên và trật tự ngay!

Hắn gật gật đầu, nó quay đi…… 5 phút sau tình trạng lúc nãy lại lặp lại, nó liếc nhìn hắn nhấn mạnh từng chữ.

– Im ngay lập tức!

Nó đang nghĩ nát óc mà không giải được bài tập đã vậy hắn còn ở bên cạnh
phân tán sự tập trung của nó nữa chứ, tự hỏi hôm nay nó có cho hắn uống
nhầm thuốc không nữa, thấy nó cứ vò giấy vứt, vò giấy vứt hắn bèn cầm
bút lên vẽ vẽ gì đó lát sau đẩy sang chỗ nó từ tốn.

– Cách đó sai rồi, đây phải chứng minh đường này vuông góc với mặt phẳng này sau đó mới suy ra được điều này!

Hắn chỉ vào cái hình mới vừa vẽ chỉ nó từ từ, nó nhìn theo mặt càng ngày
càng đen lại, tự vỗ đầu tại sao có nhiêu đó thôi mà nó nghĩ không ra nó
thực sự ngốc mà, cách của hắn vô cùng ngắn gọn và súc tích còn cách của
nó sai bét cả rồi, giật lại bài giảng của hắn nó ngắm nghía thật kĩ và
rút kinh nghiệm quý báu cho bản thân, lần sau sẽ không có cái đáp án dài lê thê mà không dính đâu vào đâu ấy nữa.

Hôm nay thứ bảy
nên có buổi sinh hoạt lớp như thường lệ, cô chủ nhiệm đi vào mặt tươi
như hoa điều này làm tụi nó mừng lắm cô vui thì sẽ không phải bị chửi
còn điều gì hạnh phúc bằng nữa. Ngồi xuống bàn cô kêu cái An lên chép
lịch thi cho lớp, trong khi chờ cái An chép xong cô nói.


Thi học kì xong sẽ có buổi picnic họp mặt cuối năm do trường tổ chức,
các em nhớ chuẩn bị vào ngày thứ hai chúng ta sẽ khởi hành, tất cả học
sinh phải đi xe của trường, 7h sáng các em nhớ tập trung đầy đủ tại cổng trường nhé! lớp ta sẽ đi chuyến xe số 12.

Tụi lớp nó vừa
nghe cô nhắc đến được đi picnic đã nháo nhào lên như đàn ong vỡ tổ, đứa
thì bàn nên mặc đồ gì, chuẩn bị cái gì, mang theo cái gì bla bla
bla….. Vy và Linh cũng phấn khích không kém ngồi bàn tính kịch liệt nó cũng bị kéo vào theo câu chuyện của hai nhỏ.

– Ê Nhi đến đó ba đứa mình mặc áo thun mà hôm trước ba đứa mình cùng đặt đi cho nó giống nhau. – Linh hứng khởi.

– Ái chà chà! Cái này tao thích nè! – Vy cười toe toét.

– Mày làm thấy gớm quá Vy ơi!

Nó đẩy nhẹ vào đầu Vy lên tiếng chê bai Vy bĩu môi lườm lại nó, Tuấn hùa theo gia nhập câu chuyện.

– Tụi mình lên thực đơn cho bữa đó đi!

– Mày có tâm hồn ăn uống ghê thật! – Hoàng lên tiếng trêu chọc.

– Kệ tao, hay quá hôm đó mày nhịn đi!

Tụi nó nhìn Hoàng và Tuấn cãi nhau mà buồn cười, suốt buổi ai nấy đều bàn
về buổi picnic sắp tới kể cả giáo viên chủ nhiệm lớp nó cũng đang bận
hẹn hò.

Một tuần sau, kì thi học kì 2
chính thức diễn ra toàn bộ học sinh trường Lucky Star đều đang khá căng
thẳng, vì là kì thi cuối kì nên kéo theo cả năm học làm cho ai cũng mang theo tâm trạng lo lắng. Kì thi diễn ra trong một tuần, suốt một tuần
đấy ngày nào hắn cũng bắt nó uống sữa, uống sữa, uống sữa…. sáng,
trưa, chiều, tối đều đặn một ly….. và sau kì thi nó đã tăng 1kg và cao thêm 2cm, cũng sau một tuần nó bị bệnh hễ cứ thấy sữa là buồn nôn. Ban
đầu hắn đem sữa cho nó cũng hứng khởi lắm nha sang ngày thứ 2 vẫn vui
vui qua đến ngày 3 đã bắt đầu ngán rồi và ngày thứ 4 thứ 5 thứ 6……
là sợ luôn, cứ nghe hắn gõ cửa là nó lại tìm đường trốn, có hôm trốn
trong tủ nhưng mà vẫn bị hắn phát hiện, hôm sau trốn trong nhà tắm hắn
gõ cửa mãi mà không chịu ra hắn phải dọa dữ lắm nó mới thò mặt ra. Hắn
bắt nó uống sữa như thế cũng có lí do, mấy hôm nay nó bị bệnh nên đắng
miệng nên cứ đến bữa cơm nó lại không chịu ăn, nhiều khi cả ngày chẳng
nuốt 1 hạt cơm, sợ nó không có sức nên hắn mới bắt nó uống, nhưng mà hắn nào biết nó uống riết thành ra ám ảnh luôn.


Kì thi kết
thúc mấy đứa con gái tụi nó bèo nhèo hết luôn nên chẳng đi ăn mừng gì cả mà về ngủ một giấc thẳng cho tới chiều, chập chờn tối nó thức dậy tắm
rửa đi xuống nhà nhìn quanh chẳng thấy hắn đâu, nó cất tiếng gọi.

– Huy! Huy ơi!!!

Nghe tiếng động ngoài vườn nó bèn ra xem thử, đến nơi đã thấy Hắn đang tưới
nước cho mấy chậu Bạch Thiên Hương, nó nhón gót cố đi thật nhẹ nhàng,
nhẹ nhàng, khi đứng ở phía sau Hắn nó khẽ cười khúc khích vì ai kia chưa phát hiện, từ từ giơ tay lên kề mắt lại gần và… trong 1 phút giây nó
cảm thấy mình bị ai đó giữ chặt cảm giác ươn ướt nơi gò má sau khi đã
hoàn hồn nó ngẩng lên, Hắn đang cười te tởn tay ôm eo nó, hơ…. nó nhận ra mình đã bị phát hiện từ lâu rồi và chính nó đã bị Hắn GÀI BẪY, ấm ức lắm, nó nói.

– Anh lợi dụng!

– Biết lợi dụng đúng thời cơ sẽ mang lại hiệu quả cao!

Nó lườm hắn đưa chân giẫm một cái thật mạnh, hắn đau quá đành buông nó ra.

– Nói không lại anh!

Hắn nhăn nhó vì nó giẫm đau quá chẳng thương hoa tiết học gì cả, mặc kệ hắn nó đứng líu lo bên mấy chậu hoa đã nảy mầm và đang phát triển khá
nhanh. Theo đà này thì ngày chúng nở hoa không còn xa nữa, nó mong chờ
lắm.

Mai là đi Picnic rồi nên tối nay nó ngồi chuẩn bị đủ
thứ nào là đồ, nào là bánh, là máy ảnh….. Hắn nhìn cái balo mà thấy
chóng hết cả mặt, thầm thán phục nó sao lại nghĩ ra mấy việc tốn thời
gian ấy không biết, lấy vài bộ đồ là được rồi thật là. Trong lúc nó
chuẩn bị hành lí thì hắn phải ngồi tìm phim cho nó, cái bộ phim chuyển
thể từ tiểu thuyết ngôn tình, trinh thám gì mới ra đấy mà nó đã mê đắm
đuối rồi và nhất quyết bắt hắn phải tìm và xem cùng nó cho bằng được.

– Em sắp xếp hành lí xong rồi! Anh tìm thấy chưa??

Nó từ đâu bay đến nhảy phóc lên sofa ngồi sát lại hắn, thói quen của nó là ngồi bên trái hắn có như vậy khi tựa vai sẽ rất dễ chịu, nó thích thế.

– Hãy nhắm mắt khi anh đến phải không?

Hắn lướt trên bàn phím, nó gật đầu lia lịa.

– Đúng rồi phim đó đó!

Ấn vào nút play, Hắn đứng dậy đi xuống bếp nó thấy vậy bèn níu áo hắn lại.

– Anh đi đâu đấy! Ngồi đây đi, Em.. em sợ……

– Nhát mà cũng đòi xem, anh đi xuống pha caffee cho em uống!

Hắn xoa đầu nó, nghe hắn nói vậy nó ấn nút dừng rồi đứng lên kéo tay hắn.

– Vậy em đi cùng anh, một lát hẳn xem!

Nó nhe răng cười rồi cùng nhau xuống bếp, Hắn đến bên tủ lấy ra một cái
máy gì đó hình như là chuyên dụng để pha coffee, nó thấy hắn pha rất
thành thục nhưng mà khoan đã cái này đâu phải pha coffee pha cappuccino
mà nó ngạc nhiên hỏi.

– Anh biết pha nó sao????

Hắn cười đưa ly cappuccino mình vừa pha xong cho nó nói.

– Em uống thử đi!

Nó nghi ngờ nhấp một ngụm, để nó cảm nhận đã mùi vị này, mùi thơm của
coffee này nó đã thưởng thức rồi thì phải, xem nào để nó nhớ mình đã
từng thử qua ở đâu…. thật sự rất giống với cảm giác nó nếm thử thứ
thức uống này ở Smile.. chẳng lẽ….

– Anh là người đã pha ly mà em từng uống ở Smile đúng không?

– Ừ!

Sao nó quên bén mất hắn là em trai của Nam chứ, Nam từng nó do em trai anh ấy pha vậy chỉ có thể là hắn thôi.

– Em càng ngày càng mê anh rồi đấy!

Nhe răng cười với hắn rồi nó cầm nguyên ly cappuccino ra ngoài luôn, Hắn
nhìn theo cười thầm, dọn dẹp xong thì ra ngồi xem phim cùng nó.

Cả hai xem đến tận nửa đêm, vì nó mê quá nên chẳng biết buồn ngủ là
gì…… đến lúc mí mắt trĩu nặng nó ngủ quên luôn đầu gối lên đùi hắn,
nhìn nó ngủ say bên cạnh Hắn lắc đầu cười nhẹ rồi bế nó trở về phòng,
tắt đèn hắn cũng leo lên giường ngủ.

Sáng sớm, hàng xóm có
thể nghe thấy tiếng chạy rầm rập của nó, hôm qua ngủ trễ nên hôm nay nó
cũng dậy trễ, miệng thầm rủa hắn không kêu nó dậy, VSCN xong xui nó đeo
túi xách chạy xuống cầu thang lần này trễ là ở nhà luôn. Xuống đến nơi
đã thấy hắn đứng ở cửa vẫy tay với nó.

– Đi thôi!

Mặt nó đần ra rồi chợt reo lên.

– Chết còn hành lí.

Nó định quay đầu trở lại lấy hành lí nhưng nghe hắn nói.

– Anh lấy hết rồi!


Hơ…. nó thấy có lỗi ghê, hôm nay đi chơi mà bắt hắn làm hết rồi, còn mình
thì ngủ tới mặt trời rực rỡ tầng mây mới chịu dậy, nhưng mà có lỗi được
vài phút rồi lại thôi, nó và hắn lên xe tập trung đến trường vì đã có xe chờ ở đó.

Thấy nó và hắn đến cả đoàn mừng rỡ, Linh reo lên chỉ hai cái ghế phía sau.

– Chỗ hai người kìa!

Nhanh chóng vào chỗ ngồi, cô chủ nhiệm ra hiệu cho bác tài xế khởi hành. Dọc
đường ai nấy đều ríu rít riêng nó ngủ suốt đoạn đường, chắc tại tối qua
thức khuya quá.

Mất một tiếng đi đường cuối cùng cũng đã
đến, địa điểm tham gia Picnic của trường nó cũng khá lí tưởng đó là bên
dòng suối mát mẻ và phía trước là khu vực trồng chè. Nhìn sang bên phải
có một cánh rừng nhỏ, nó nghĩ là chắc không có thú dữ đâu.

– Các em lớp 11A1 tập trung lại đây nào!

Tiếng cô giáo chủ nhiệm vang lên kéo hồn của bốn mươi mấy đứa trở về, sau khi đã tập trung đầy đủ cô phổ biến.

– Bây giờ mấy bạn nam sẽ dựng lều còn mấy bạn nữ theo cô đi chuẩn bị thức ăn, tối nay chúng ta sẽ tham gia văn nghệ và qua đêm ở đây sáng mai sẽ
trở về, các em rõ chưa?

– DẠ RÕ!!

Hô hào hứng
khởi xong mỗi bên nam và nữ chia nhau ra làm công việc của mình, bọn con trai bắt tay vào dựng lều, lớp nó có 45 người nên phải dựng 15 cái lều, 3 đứa ở chung với nhau xem ra cũng khá mệt cho bọn con trai.

Con gái thì nhẹ nhàng hơn chỉ việc nấu 45 phần ăn thôi, nói ra nghe nhẹ
nhàng chứ chẳng nhẹ nhàng xíu nào. Ba đứa nó Linh và Vy phụ trách phần
đồ nướng, nó đang ướp thịt tay với lấy khay gia vị thì bị ai đó chặn lại nhìn lên là An Nhiên, cô ta cười nhếch miệng nói.

– Xin lỗi, bạn Nhi cho tôi mượn dùng một chút nhé!

Nói xong An Nhiên rời đi nó nhìn theo đầu bốc hỏa sao nãy giờ cô ta không
lấy mà lựa ngay lúc nó cần tới thì lấy đi chứ, đáng ghét. Nó cố chờ đến
15 phút sau vẫn không thấy An Nhiên mang trả, Vy và Linh nhóm lửa than
xong thì quay lại nhìn chỗ thịt vẫn còn y nguyên thì hỏi.

– Con kia sao vẫn chưa ướp thịt hả? – Linh.

Nó mặt mày đen thui gắt.

– Lấy gì ướp, chưa kịp đụng tới An Nhiên nó lấy đi mất rồi!

– Gì??? Ai bảo mày đưa cho nhỏ đấy? – Vy cũng nói lớn như quát vào mặt
nó, nhỏ chúa ghét An Nhiên nên nghe cô ta lấy đi thì tức không chịu nổi, một mình xông thẳng về phía An Nhiên, Nó và Linh hớt hãi chạy theo.

– Bình tĩnh đi Vy!- Linh nói.

– Để yên, nó quá đáng lắm !

Vy giật tay mà Linh đang nắm ra, đến chỗ An Nhiên nhỏ thẳng thừng nói.

– Trả khay đựng gia vị đây.

Nó và Linh đứng phía sau quan sát gương mặt An Nhiên vẫn rất bình thản khi nghe tiếng Vy chỉ quay đầu cười bảo.

– Hết rồi!

Cơn tức giận của Vy càng tăng cao, tủ đầu năm hai người này đã không ưa
nhau rồi, Vy mà nghe ai nhắc tới cô ta là mặt mày đen thui, ngay lúc này đây gương mặt Vy đỏ bừng bừng, nhìn An Nhiên như hận chẳng thể tát cô
ta một bàn tay, cố kìm nén Vy nói.

– Mua để lớp dùng ,chứ không phải để mày dùng!

– Nhưng biết làm sao đây… TAO DÙNG HẾT RỒI!

An Nhiên nói bốn từ sau cố ý nhấn mạnh, Vy bị khích đến máu dồn lên não
nhỏ trừng mắt với An Nhiên rồi vùng vằng bước đi, khi bước ngang qua cô
ta Vy bị trượt chân ngã nhào xuống đất, tay nhỏ xượt qua một hòn khiến
nơi ấy bị đứt khá sâu, máu từ tay bắt đầu chảy ra. Linh thấy vậy hớt hãi chạy lại, còn nó tiến về phía An Nhiên tát một cái thật mạnh vào mặt cô ta, ôm một bên má bị nó tát An Nhiên quát lớn.

– Mẹ kiếp mày dám tát tao!

Cô ta buông câu chửi trừng mắt nhìn nó cứ như muốn ăn tươi nuốt sống nó vào bụng, Nó nghiếng răng.

– Đừng tưởng tao không thấy mày vừa ngáng chân Vy để nó té đến chảy máu
như vậy, lần trước mày ngáng chân tao chính tao đã qua nhưng lần này tao không thể bỏ qua!

Mấy đứa trong lớp bắt đầu tụ họp lại chỗ nó và cô ta để xem chuyện vui, Hắn, Hoàng và Tuấn thấy lạ bèn đi tới,
đám đông tản ra, trước mắt họ Vy nằm dưới đất tay đầy máu, Linh đang cố
gắng dìu Vy dậy, còn Nó đang dùng ánh mắt rất ghê sợ nhìn An Nhiên.

– Chuyện gì vậy?

Hắn đến chỗ nó lên tiếng hỏi, Hoàng và Tuấn vội chạy lại đỡ Vy dậy hộ Linh, trước câu hỏi của Hắn nó chỉ im lặng không rời mắt khỏi An Nhiên, tay
nó nắm chặt lại thành nắm đấm, Hắn nhận ra nó đang cố gắng kìm chế cơn
giận dữ sắp bùng phát nếu nó mà ra tay có lẽ An Nhiên đã chẳng còn
nguyên vẹn như vậy. Mọi người đưa Vy vào lều mới dựng băng bó vết thương ở tay, Nó chỉ thẳng vào mặt An Nhiên nói như cảnh cáo.

– Mày dám đụng đến bạn tao một lần nữa thì đừng trách.


Nó bỏ đi, Hắn nhìn An Nhiên bằng ánh mắt không thể nào băng giá hơn.

– Tôi xem lời nói của tôi chẳng ra gì một lần nữa thì biết! Tôi không biết đùa.

Nói xong hắn đi về hướng nó, An Nhiên nhìn theo ánh mắt đầy căm phẫn ” Tôi sẽ cho các người biết thế nào là đau khổ!”

Vào trong lều đã nghe tiếng Vy hét lên rất thảm thiết, ai nấy đều nhăn nhó, Linh cố gắng dùng lời lẽ trấn an cùng dọa dẫm.

– Băng bó xong thì hết đau ngay thôi! Mày cứ như vậy để lại sẹo xấu thì tự chịu đấy!

Trước lời nói của Linh Vy đã chịu ngồi yên hơn để mọi người băng bó, Nó sợ
máu nên quay mặt ra ngoài không dám nhìn, Hắn đưa cho nó chai nước mát
rồi ngồi vào chỗ trống bên cạnh. Nó ngửa cổ dốc hết chai nước không may
bị sặc, che miệng ho sặc sụa.

– Khụ…. khụ… khụ….

Hắn vỗ nhẹ vào vai, cất giọng phàn nàn.

– Uống từ từ thôi có ai dành với em đâu.

Mặt nó đỏ ửng lên vì ho quá nhiều, một lúc băng bó cho Vy xong mọi người ra ngoài, tay Vy bị băng trắng một khúc, cũng may cho nhỏ là không bị
thương ngay tay nếu không chắc Nam phải làm ô sin cho nhỏ rồi.

Đến tối cô chủ nhiệm gọi tất cả tập trung lại ngồi vòng tròn quay quanh lại, cô bắt đầu điểm danh.

– An!

– Dạ có.

– Khiêm.

– Có.

Lần lượt đến tên của Ánh bạn thân An Nhiên thì không nghe tiếng trả lời.

– Ánh!

– Ánh đâu.

– Dạ có.

Đến tiếng thứ ba Ánh mới xuất hiện mặt nhễ nhại mồ hôi làm ai cũng chú ý, Cô chủ nhiệm nhăn mặt hỏi.

– Cô kêu tập trung gần 10 phút sao giờ em mới đến hả?

Ánh phân bua.

– Thưa cô em đi thăm quan nên không biết!

Cô trách thêm mấy câu thì cho Ánh về chỗ, cô ta tiến lại ngồi cạnh An
Nhiên thì thầm gì đó, một miếng giấy được Ánh nhét vào túi quần Anh
Nhiên.

Sau khi điểm danh cô phổ biến luật chơi của mấy trò
mà tụi nó sắp phải than gia, nghe có vẻ buồn chán Linh dựa vào người
Tuấn mắt từ từ nhắm lại chìm vào giấc ngủ, Vy bây giờ mới cảm thấy đau
kinh khủng vết thương ở tay nhỏ cứ nhói lên, trán Vy lấm tấm mồ hôi Nó
thấy vậy bèn chạy lại ngồi gần Vy.

– Sắc mặt mày tệ quá! Thấy thế nào rồi!

Nó lo lắng hỏi, Vy lắc đầu nói khẽ.

– Không sao, đưa tao vào trong đi!

Xin phép cô chủ nhiệm xong nó dẫm Vy về lều, Vy nằm xuống nhắm mắt, nó cũng nằm xuống bên cạnh một lúc lâu mới lên tiếng.

– Anh Nam mà biết chắc con An Nhiên khó sống!

– Thôi đừng nói anh ấy biết, tao cũng có bị gì nặng đâu không cần làm anh ấy lo lắng.

Nó thôi không nói gì, tiếng ồn ào bên ngoài cũng dứt Linh được Tuấn bế vào đắp chăn kĩ càng rồi mới rời khỏi, ba đứa chìm vào giấc ngủ say.

Giữa đêm trong lều vang lên tiếng điện thoại đổ chuông tiếng reo quá gần
khiến Nó giật mình mơ màng tỉnh giấc, quơ vội chiếc điện thoại ấn nút
nghe nhưng nó chưa kịp lên tiếng đã nghe tiếng tút tút kéo dài. Khó hiểu nhìn điện thoại một lúc nó bỏ xuống nhắm mắt ngủ tiếp, mấy phút sau
điện thoại lại reo nhưng là tin nhắn, nó bực bội mở ra xem.

” Ra phía sau khe suối đi, anh chờ em!”

Nó trố mắt nhìn dòng tin nhắn, suy đi nghĩ lại nó bỗng nghĩ đến Quân chẳng lẽ Quân hẹn nó, mà sao lại hẹn vào giờ này? Chẳng lẽ Quân có chuyện gì
gấp cần phải nói sao? Thế là nó định ra gặp, khoát thêm một lớp áo mỏng
bên ngoài nó cầm theo cái đèn pin và điện thoại ra khỏi lều.

Bên ngoài gió khá lớn, nó soi đèn lần ra sau khe suối, từ chỗ lều nó ra sau khe núi phải đi vòng qua khu rừng nhỏ mà lúc sáng nó thấy, trời tối quá lại lạnh nó có hơi hối hận vì đã chạy ra ngoài, đang giữa đêm nên bốn
bề vắng lặng, bây giờ nó mới cực kì thắc mắc có phải số máy đó là của
Quân hay không? Chợt nó nghe như có bước chân ai đó khẽ bước theo sau
mình, bờ vai nó run lên sợ hãi vội ngoảnh ra sau xem thử nhưng phía sau
chỉ là màn đêm thấm đượm một màu đen, tiếng bước chân càng lúc càng
gần….. nó mường tượng lại mấy cạnh kinh dị trong mấy bộ phim trinh
thám hay phim kinh dị gì đó mà nó từng xem, tưởng tượng xong sống lưng
nó lạnh toát chẳng lẽ nó sắp gặp ma hoặc là sắp trở thành nạn nhân trong vụ giết người nào đó, càng nghĩ những cảnh tượng rùng rợn càng hiện ra
trước mắt nó. Bỗng những tán cây bên phải truyền đến tiếng xào xạc khá
lớn nó hoảng loạn hét lên rồi cấm đầu chạy thẳng mà không biết đã đánh
rơi một thứ. Chạy mãi chạy mãi một lúc nó mới dừng lại, xung quanh tối
quá nó không biết mình đang đứng ở chỗ nào rồi, ánh sáng loe nhỏ của đèn pin không đủ soi sáng đường đi cho nó. Tự chửi mình ngu vì đi ra đây
làm gì, nó vội lấy điện thoại ra gọi.

Linh lăn qua lăn lại tay đưa sang ôm nó nhưng bên phải hoàn toàn trống rỗng
nhỏ mới vội mở mắt, Linh là đứa dễ ngủ nhưng cũng dễ tỉnh

tỉnh nhìn chỗ trống nhỏ thắc mắc nó đi đâu rồi, thấy Vy ngủ say nên không nỡ đánh thức, nhỏ khoát áo ra ngoài tìm nó chắc nó đi vệ sinh nhỏ nghĩ
vậy. Nhưng mà nhỏ tìm khắp vẫn không thấy nó đâu bèn lo lắng chạy sang
chỗ Hắn, Hoàng và Tuấn, chỗ ba người họ cách chỗ bọn nhỏ mấy cái lều,
đến nơi Linh khẽ gọi.

– Huy ơi, Tuấn ơi, Hoàng ơi……

Ba người bên trong mơ màng nghe tiếng ai đó gọi mình, lát sau tiếng gọi đó lặp lại, Tuấn là người bật dậy đầu tiên vì nhận ra tiếng Linh.

– Em có chuyện gì hả? Sao lại sang đây giờ này?

Ra khỏi lều Tuấn sốt sắn hỏi, Hắn và Hoàng cũng ra tới, Linh vội vã nói.


– Không thấy con Nhi đâu cả, em lo lắng quá!

Vừa nghe Linh nói Hắn đã đi tới chỗ Linh hỏi lại.

– Cậu nói lại xem.

– Lúc nãy tớ tỉnh lại nhìn sang bên cạnh đã chẳng thấy nó đâu cả, đi tìm xung quanh vẫn không thấy, tớ lo quá.

– Nếu không có chuyện gì Nhi sẽ không ra ngoài vào giờ này đâu, cô ấy sợ ma.

Hắn nói mọi người căng thẳng nhìn nhau, Hoàng nói.

– Chúng ta chia nhau ra tìm đi! Trời tối quá!

Hoàng nói xong đi vòng về phía trước khe suối, Tuấn và Linh đi về phía sau khe suối, Hắn cũng đi theo hướng đó.

– Nhi ơi! mày đâu rồi!

Linh cất tiếng gọi, bước chân hắn chậm hẳn so với Linh và Tuấn vì trời tối
nên những thứ trước mắt hắn đều rất mờ nhạt chẳng rõ hình thù, với ánh
sáng nhỏ xíu từ cái điện thoại không đủ làm hắn thấy rõ. Chợt điện thoại của hắn reo lên, màn hình hiển thị khuôn mặt nó hắn vui mừng bắt máy.

– Alo, em đang ở đâu?

” Huy….. em….”

Tiếng sóng chập chờn hắn nghe không rõ nó đang nói gì.

– Nói lại đi, anh nghe không rõ.

– ” Em… đang ở…..”

Tút… tút… tút….

Từng hồi chuông ngân dài điện thoại trên tay nó tối thui, nó cố ấn mở nguồn
nhưng thật phũ phàng điện thoại đã hết pin, nó ghét ghê gớm điện thoại
toàn bị trục trắc vào lúc cấp bách không thôi. Bây giờ phải chờ đến sáng mới có thể về, giờ này chắc cũng tầm 12h đêm rồi, gió thổi làm đung đưa những nhánh cây ở hai bên, tiếng côn trùng kêu hòa vào tiếng vi vu của
gió và tiếng xào xạc của lá tạo thành thứ âm thanh rùng rợn hơn bao giờ
hết……

Hắn bất lực tắt điện thoại, chân nhấc từng bước
về phía trước, cảm giác như bản thân vừa giẫm phải thứ gì đó hắn cuối
xuống lần tìm, tay hắn chạm vào thứ gì đấy cầm lên soi thử xem là gì,
Hắn nhìn thấy một cái móc khóa điện thoại hình con gấu teddy trông giống với cái móc khóa mà nó dùng nhan sắc của hắn để mê hoặc chị bán hàng
kia, vậy chắc chắn nó có đi sang hướng này, vậy là hắn vội vàng lần theo hướng phía trước mà đi cùng với ánh sáng yếu ớt phát ra từ chiếc điện
thoại.

Đâu đó có tiếng hét lớn thất thanh trong đêm khuya tĩnh mịch, Hắn bước nhanh hơn, tiếng hét ấy là tiếng của nó.

– NHI!

Hắn cất tiếng gọi, chợt nghe âm thanh vọng lại.

– HUY, EM Ở ĐÂY!

Tiếng nói ngày càng nghe rõ hơn, nó chắc chắn đang ở đâu đó rất gần.

– EM CÓ NGHE RÕ TIẾNG CỦA ANH KHÔNG?

– CÓ, EM NGHE RẤT RÕ! ANH MAU ĐẾN ĐÂY ĐI, CÓ RẮN!

Nó cất tiếng gấp gáp, sợ hãi cách nó 5 bước chân có một con rắn lưỡi đang
thè ra, cuộc đời này con vật mà nó sợ nhất chính là cái loài trơn trơn,
da bóng không chân này đây, nó tắt đèn pin cố gắng không cử động hối
thúc hắn.

Nghe nó nói hắn không biết nên làm cách nào để
tới chỗ nó, đến được đây là đã là chuyện kì tích rồi, một người bị quáng gà như hắn thì thứ đáng sợ nhất chính là bóng tối vậy mà giờ đây bốn bề đều chìm trong biển đen. Hắn vẫn tiến về phía trước, miệng hét lớn với
nó.

– NÓI ANH BIẾT EM ĐÃ NGHE RÕ HƠN CHƯA?

– Ừ, RÕ HƠN RỒI! MAU ĐI HIC… HIC… CON RẮN… CON RẮN….

Nghe tiếng hoảng hốt của nó hắn trấn an.

– Không sao, em bình tĩnh, anh đang ở gần em.

Tiếng nói của hắn đã rất gần nó rồi, chỉ một chút nữa thôi hắn sẽ đến bên cạnh nó, một chút nữa thôi.

– Ừ… có anh rồi em chẳng sợ gì cả!

Hắn cảm thấy yên tâm chân cứ bước về phía trước nào biết rằng nó đang cắn
răng nước mắt chạy ra, trong đầu vẫn cứ lặp lại câu nói đó để tự trấn an mình để giữ bình tỉnh, để không phát hét lên rồi cất bước chạy đi
và…. để chờ cho cái thứ trơn trơn nhờn nhờn dưới chân bò đi- phải con
rắn đang trườn lên chân nó…. Phải mất 5 phút con rắn mới bò đi, chân
nó cứng đờ muốn nhấc lên cũng không nổi, miệng nó lắp bắp từng chữ.

– Nó…. nó… bò qua chân…. em…. đi rồi!

Ngỡ ngàng là cảm giác của hắn ngay lúc này, làm sao nó có thể chịu đứng yên để con rắn bò qua như vậy chứ….. Hắn cất tiếng, giọng nói cho nó biết hắn đang ở ngay trước mặt nó.

– Em làm anh bất ngờ đấy!

– Em còn bất ngờ hơn cả anh nữa mà..

Tiếng nó đã rất gần hắn đưa tay lên chạm vào người con gái đứng trước mặt dù không thể nhìn thấy.

– Điều anh lo sợ nhất chính là anh không thể nhìn thấy em.

Câu nói làm nó buồn hẳn, tự trách mình hư quá đã làm khổ hắn rồi, làm cách
nào để một người không thể nhìn thấy gì ngay lúc này như hắn có thể tìm
thấy nó, đến bên cạnh nó?

– Tại sao em ở đâu anh cũng tìm được thế?

– Vì em ở trong trái tim anh!

Nó cảm động ôm hắn, người con trai này có lẽ cả cuộc đời nó chẳng thể quên, cũng chẳng thể rời xa dù chỉ một chút….

– Sau này đừng đứng nơi mà anh không thể nhìn thấy!

– Ừ…. em sẽ luôn đứng ở nơi sáng nhất dõi mắt về phía anh! Sau này hãy để em tìm anh!

Một lời hứa nó dành cho hắn, một lời hứa khiến nó sống trong chờ đợi suốt 5 năm……………


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.