Đọc truyện Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh! – Chương 5: Anh ta là hotboy?
– Này đừng tìm nữa có thể em để quên ở nhà rồi, anh đã trả tiền xe giờ chúng ta đi học thôi kẻo trễ.
Thế là cậu cùng nó đi bộ đến trường vì từ trạm xe đến trường không xa,( mọi hôm nó đi đường tắt hôm nay nó đi đường vòng).
Vừa bước qua cổng trường mọi ánh mắt đều dồn về nó và người bên cạnh, có người còn xì xầm to nhỏ với nhau tiếc là nó không nghe được thắc mắc nó quay sang cậu:
– Này anh xem dùm em mặt em có bị dính gì không?
– Không, mà sao thế?
– Vậy sao họ cứ nhìn chúng ta mãi thế kia
– Em không biết thật sao?
– Thật.
Nó gật đầu cái rụp làm Quân thoáng chau mày, cậu là hotboy của 12 nó đi cùng cậu mọi người nhìn là đúng rồi, nó thật sự không biết ư, lạ thật.
– Vì em đi cùng anh thế thôi, anh về lớp nhé, hẹn gặp em sau.
Quân đi thẳng lên cầu thang dãy 12, nó ngơ ngác nhìn theo với hàng đống câu hỏi trong đầu, rồi cũng bước về lớp.
Chưa vào đến cửa lớp nó đã thấy nhỏ Vy từ đâu bay ra, kéo nó vào chỗ hỏi đủ thứ.
– Này tao mới vừa nghe tụi kia nói mày đi học với prince 12 hả? Mày gặp anh ấy ở đâu thế? Mày quen ảnh hả? Không nói tao biết mày.. đáng ghét…
Nó chả hiểu mô tê gì cả prince 12 ư là đứa chết dẫm nào chứ sao nó biết được.
– Mày nói gì tao không hiểu? Gì mà prince là đứa nào?
– Mày đùa hả Nhi? Vậy sáng nay mày đi học cùng ai?
– Tường Quân.
– Trời ơi Tường Quân là prince 12 đấy chị, bây giờ mày nổi tiếng rồi đi cùng hotboy.
– CÁI GÌ??? ANH TA LÀ HOTBOY??
Nó hét với âm lượng maximum làm mấy đứa còn trong lớp nhìn nó cứ như bệnh nhân mới từ trung tâm thần kinh về. Nhỏ Vy nhanh chóng bịt miệng nó lại nếu không chắc nó đã lên xe đi rồi.
– Anh ấy không nói mày biết sao? Mà người ta nổi tiếng cả trường thế kia ai mà không biết chỉ có cái đứa đi sau thời đại như mày là khác người thôi….
Reng…reng…
Chuông vào học reo lên, nhỏ Vy đành trở về chỗ ngồi, nó cũng đã an tọa tại chỗ của mình, nó suy nghĩ những việc vừa xảy ra, nhớ đến nét mặt của Quân lúc nãy chắc cũng hơi thất vọng về nó lắm.
– CẢ LỚP NGHIÊM!!!
Tiếng của cái An lớp trưởng đánh thức suy nghĩ của nó, nhanh chóng lấy tập vở ra bắt đầu học, nó đã tự nhủ là hôm nay không gây trò cười cho mọi người nữa.
Bắt đầu là tiết toán, nó hì hục làm bài tập mà cô giao, nghĩ mãi nát óc mà không ra, quay sang bên cạnh nó thấy hắn – cái tên sao chỗi của cuộc đời nó đang đeo headphone mắt khép hờ đầu nghiêng ra cửa sổ, từng đợt gió thổi làm tóc hắn bay bay. Đúng là không thể phủ nhận hắn rất đẹp ở khoảnh khắc này ,nó như bị cuốn hút, ôi sao nó cảm giác tim đập liên hồi thế này, quay lại tư thế ban nãy nó cố trấn tĩnh lại cảm giác mơ hồ lúc nãy rồi lay tay hắn.
– Này sao chỗi! Cô bảo làm bài tập cơ mà, dậy đi.
-……………
– Này anh nghe không hả?
-……………
– Này anh đang xem tôi như không khí vậy sao tên chết tiệt kia.
– Cô ồn ào quá, để tôi yên.
– Anh….. được lắm tôi mặc xác anh, tôi không quan tâm, đồ thần kinh, đồ chết bầm, sao chỗi,… asiii điên lên mất.
Nó cứ ngồi đấy lèm bèm mà không biết rằng những câu mắng mỏ đó đều bị hắn nghe hết, thế nhưng hắn cũng không nói gì, kể cũng lạ nếu như là đứa con gái khác thì hắn đã không để yên rồi, có gì đó rất lạ nhỉ?
Ra về, nó bước cùng 2 nhỏ bạn ra khỏi lớp, ba chúng nó kể đủ thứ chuyện trên đời, đột nhiên nhỏ Linh lên tiếng.
– Tao… về trước nhé, tao… có hẹn với Tuấn.
Rồi nhỏ chạy vụt đi mà nó chưa kịp ú ớ gì cả, nhỏ đi với Tuấn ơ mà Tuấn là đứa nào thế thắc mắc nó quay ra hỏi Vy
– Tuấn là ai?
– Trời mày đúng là người ngoài hành tinh rồi, Tuấn ngồi cùng với cái Linh mới chuyển trường cùng tụi mình đấy có cả Hoàng và Huy nữa.
– À ra là thế, vậy Hoàng là cái tên ngồi cùng mày ấy à vậy Huy chẳng phải là….. tên sao chổi ư?
– Người ta là hotboy mà mày gọi là sao chổi sợ mày luôn.
– Cái tên sao chỗi ấy hot cái nổi gì? Thôi về…
– Mày không đi xe thì về bằng cách nào, đợi tao lấy xe rồi chở mày về.
Trong khi đợi Vy đi lấy xe, nó ra cổng đợi, chợt nó thấy hắn, hắn cũng quay sang nó vội quay đi hướng khác vờ như không thấy, cùng lúc đó có một cô gái chạy lại nắm tay hắn đi. Vy cũng ra đến nó lên xe về, không hiểu sao cái hình ảnh nó thấy lúc nãy cứ lỡn vỡn quanh đầu nó đúng là điên thật mà.
Về đến nhà, việc đầu tiên của nó là chạy ào vào bếp kiếm đồ ăn, từ sáng giờ nó có được ăn gì đâu, khi mà cái ví tiền chết tiệt không cánh mà bay.
TRƯA
Nhà nó, cụ thể là ở tầng 3, có một đứa đang vò đầu bức tóc.
– Sao thế này, ví tiền rốt cuộc là em đang ở đâu???
Tít tít.. tít tít.. chị Nhi ơi có tin nhắn….
Nó với tay lấy điện thoại, 1 tin nhắn mới, số lạ của ai thế nhỉ?
– ” chủ của chiếc ví màu hồng, chào em”
– Gì??? Ví màu hồng đúng rồi ví mình màu hồng, phải rồi mình có để số điện thoại vào ví mà quên mất
Nhanh chóng trả lời lại.
– ” anh nhặt được ví của tôi? Thế làm ơn trả lại tôi đi ạ, tôi nghèo lắm tài sản của tôi chỉ bằng đấy thôi….. bla bla”
-” Được thôi cô bé em đến quán smile nhận lại nhé anh chờ em Quốc Nam”
– Quốc Nam ư???
Nó nhanh chóng thay đồ, chạy xe đến quán smile.
– Mình nhớ không nhầm mà, đây là nơi đầu tiên mình rất ấn tượng.
Đẩy cửa bước vào, nó tiến đến quầy phục vụ lên tiếng hỏi.
– Chị cho hỏi có anh Quốc Nam ở đây không ạ?
– Em đợi chị một chút chị gọi cho anh ấy.
– Tôi đây, chào em chúng ta ra kia nói chuyện.
Quốc Nam đến kéo nó ra bàn cạnh cửa sổ ở tầng 2. Giờ nó mới biết quán chia ra làm 2 tầng, phía dưới phục vụ những món ăn, còn tầng trên là nước uống, kem,… ôi tuyệt thật.
– Ngồi đây nhé, em muốn uống gì?
– Anh cho em 1 ly cappucino nha.
Quốc Nam gật đầu rồi vẫy tay nói với phục vụ, xong anh quay sang nó nở 1 nụ cười, nó nhìn anh có 1 nét gì đó rất quen, nhất là ánh mắt màu nâu đen, nghĩ tới nghĩ lui tên cuối cùng và duy nhất nó nghĩ ra là…… Khắc Huy… không… nó lắc đầu xua đi suy nghĩ vớ vẫn nó quay sang Nam cất giọng.
– Anh nhặt được ví của em đúng không?
– Ừ lúc em chạy ra đánh rơi, anh có gọi mà em chạy nhanh quá, anh không biết trả em làm sao nên anh có mở ví của em ra không giận anh chứ?
– Không đâu ạ, em làm sao giận khi anh cũng mang nó lại trả em chứ.
– Ừ, vậy được rồi ví của em đây.
Quốc Nam lấy từ túi áo ra chiếc ví màu hồng phấn đưa cho nó. Capuchino nó gọi cũng được bưng ra.
– Em cảm ơn, mà anh Nam là nhân viên ở đây sao?
– À… có thể coi là như thế. Em uống xem thế nào, khi nào buồn có thể đến đây ngắm cảnh vào ban đêm ngồi ở vị trí này có thể ngắm thành phố lên đèn và cả trung tâm kia đấy.
Vừa nói anh vừa chỉ ra hướng trung tâm thương mại C-max lớn nhất thành phố, đó là nơi nó chưa đặt chân đến bao giờ mấy lần nghe 2 đứa bạn nó nói đến thôi. Nhấp ngụm cappucino nó mỉm cười.
– Cappucino ở đây có vị lạ quá, nhưng rất tuyệt đấy ạ!
– Vậy là tốt rồi, anh cứ tưởng em chê anh pha đấy..
– Woa, thật không ạ.
– Nhưng vẫn thua 1 người..
………………………………………………………….
Nó trở về nhà sau khi rời khỏi smile, nó và Nam đã nói chuyện say sưa đến quên cả giờ giấc nào là những thức uống ngon, cách chọn cà phê, trái cây làm nước ép…… đủ thứ trên đời. Nói chuyện với anh thật sự rất thú vị, nó cảm thấy quên đi những mệt nhọc, anh như 1 người anh trai tốt bụng luôn che chở nó vậy, mặc dù chỉ mới quen thôi nói vậy thì còn quá sớm nhưng nó lại cảm nhận như thế, nó tin anh là người như thế qua cách nói chuyện thì phải? Thôi không suy nghĩ nữa, nó chạy xuống nhà tìm dì út.
– Dì ơi, dì không ăn cơm trước ạ sao lại đợi con?
– Nhà còn 2 dì cháu ăn trước ăn sau gì, ngồi ăn cùng dì luôn đi.
– Dạ, dì ăn rau này nè, tốt cho sức khỏe con thấy dì lúc này hay ho đấy.
– Nhóc con., lớn thật rồi còn biết dặn dò nữa thường ngày không phải dì hay dặn này dặn kia con hay sao?
– hì hì…. con học 11 rồi chứ bộ.
Hai dì cháu nó người gắp cái này người gắp cái kia cho nhau, nó lớn lên 1 tay dì chăm sóc, cha mẹ nó thường hay đi công tác nước ngoài lâu lâu mới về, đôi lúc nó cũng ghen tị với chúng bạn khi mà lúc nào nó cũng kể đủ thứ nào là cùng ba đi chỗ này cùng mẹ đi chỗ kia. Nhưng rồi thôi vì nó biết cha mẹ nó quá bận rộn, nó cũng biết cha mẹ luôn dành tình yêu thương cho nó.