Đọc truyện Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh! – Chương 14: Cảnh cáo
Còn lại nó, Dì út nó cũng vừa vào nhà, nó nói.
– Con lên phòng.
Dì út nó lắc đầu nhìn theo, số con bé sao lại lận đận thế này. Chỉ mới sống cuộc sống của 1 tiểu thư thôi bây giờ đùng 1 cái gia đình, tiền bạc đều mất hết lại còn bị tịch thu nhà. Nó còn chưa bước qua cái tuổi 17, tương lai lại mù mịt không thấy phương hướng.
Phòng nó.
Nó mệt mỏi thả người xuống giường, cảm giác như chút sức lực cuối cùng cũng bị vắt sạch. Từ khi sinh ra cuộc sống của nó là 1 tiểu thư muốn gì có đó, dù cho cha mẹ có hay đi công tác nhưng gia đình nó vẫn tràn đầy tình thương sự quan tâm dành cho nhau. Dù vậy nhưng chưa bao giờ nó để người khác biết cha mẹ nó là nhà thiết kế nổi tiếng, nó không cho mình nghĩ bản thân là tiểu thư, nó muốn sống 1 cuộc sống bình thường. Nhưng bây giờ ước muốn của nó… bay xa lắm………..
Nó suy nghĩ ngày mai sẽ phải làm sao đây? Mọi chuyện quả thật quá sức với nó 1 con bé 17 tuổi, ngôi nhà là nơi cuối cùng lưu giữ những kí ức, kĩ niệm về cha mẹ bây giờ cũng phải bị tịch thu để trả nợ. Bọn họ sao không nghĩ tình như vậy, họ quả thật chỉ nghĩ lợi trước mắt thấy cha mẹ nó làm ra tiền thì kí hết hợp đồng này đến hợp đồng kia còn phải làm trong vòng 5 năm, chịu sự quản lí 5 năm thì tiền cha mẹ nó kiếm ra quả thật không nhỏ. Nó cũng ít khi hỏi cha mẹ mình về công việc nhưng cũng âm thầm biết được 1 bộ sưu tập cha mẹ nó thiết kế có thể kiếm ra cả tỷ đồng bởi nó từng thấy chúng rất tuyệt.
Mãi theo dòng suy nghĩ nó thiếp đi.
————————————————————-
Ở 1 NƠI KHÁC CÙNG THÀNH PHỐ.
– Mày còn xem tao là cha mày nữa không?
Ông Mạnh Tường tức giận đập tay xuống bàn.
– Con không thích cái công việc của Cha càng không thích bị cha quản lí, còn có sự lựa chọn của mình và.. cha bỏ việc phải ép buộc con như thế nào để về quản lí mấy quán bar của cha đi. – Tường Quân nói rồi cất bước đi thẳng lên lầu.
– Mày……
– Kìa ông con nó lớn rồi có gì cha con từ từ nói chuyện, ông giận như vậy không tốt cho sức khỏe đâu – Bà Như Tuyết vỗ vai chồng khuyên.
– Tôi có muốn lớn tiếng với nó đâu nhưng bà cũng thấy rồi đó. Sau này tối chết thì ai làm đây.
—————————————–
Tường Quân bực bội đi về phòng, cha cậu lúc nào cũng ép cậu phải vào Công ty làm quản lí mấy cái quán bar đó. Cậu không thích thì không bao giờ làm, cậu vẫn thích việc ca hát bây giờ của mình hơn. Với lấy cái điện thoại, bật màn hình, điều đầu tiên đập vào mắt cậu là hình ảnh 1 cô gái tai đeo heartphone mắt nhắm lại nở một nụ cười như nắng ban mai. Cậu mỉm cười, cô gái này giống như ánh nắng soi rọi trái tim cậu ngay từ lần gặp đầu tiên. Cậu sẽ bằng mọi giá phải bảo vệ thiên thần nhỏ của lòng mình nhất định thế!
———————————————-
SÁNG.
Vừa thay đồ xong nó đã nghe chuông cửa, tiếng dì út vọng lên.
– Nhi có cậu nào đến chở con này
Nó đeo balo xuống nhà.
– Con đi học, Út ăn sáng đi trưa con về.
– Ừ cận thận nha con.
Nó bước ra xe, Quân đứng dựa lưng vào chiếc BWM màu đen, cậu mặc áo sơ mi trắng quần kaki đen đơn giản nhưng vẫn đẹp lung linh trong nắng sớm. Thấy nó bước ra cậu nở một nụ cười, nó cũng đáp lại nhưng hôm nay trông nụ cười của nó rất gượng gạo, cậu thấy lạ lên tiếng hỏi.
– Em không khỏe sao?
– Một chút, thôi ta đi học.
Quân cũng không hỏi thêm mở cửa xe cho nó rồi cậu ngồi vào xe lên ga chiếc xe lăn bánh đến trường. Suốt quãng đường nó vẫn im lặng ánh mắt hướng ra ngoài, cậu thấy nó lạ quá chẳng lẽ lại có chuyện gì với nó hay sao? Trông nó có vẻ rất mệt mỏi và ánh mắt nhìn xa xăm đượm buồn khác với Hiểu Nhi mà cậu từng gặp. Cậu quyết định hỏi.
– Em có chuyện gì buồn sao?
– Ừ… có. – nó trả lời nhưng mắt vẫn dán chặt bên ngoài.
– Có thể nói anh biết không?
Nó quay lại nhìn Cậu nhưng im lặng, cậu biết nó không muốn nói nên cất tiếng.
– Em không nói cũng không sao… chỉ là khi em cần anh, anh sẽ không bỏ rơi em.
Vừa lúc cũng đã đến trường, nó chỉ khẽ gật đầu. Quân và nó bước ra khỏi xe trước ánh nhìn của những đứa con gái, nó không quan tâm lặng lẽ rời khỏi, Quân cũng bước theo. Ở một nơi khác có một ánh nhìn đầy căm phẫn quét qua nó như báo trước một điều chẳng lành sắp xảy ra. Trên tầng của khối 11 Hắn nhìn xuống thấy nó và Quân đi cùng mà lòng khó chịu, nhưng hắn lo cho nó nhiều hơn bởi nhìn nó không ổn, Hắn hiểu những gì nó đang gánh chịu lòng hắn nặng trĩu, hắn quay vào lớp bởi nó đang bước lên.
Thấy nó bước vào lớp An Nhiên đã liếc xéo nó 1 cái cùng cái nhếch miệng. Không để ý nó cứ bước về chỗ ngồi.
– Áaaaaaaa…..
Nó té hai đầu gối chống xuống nền gạch, xung quanh những tiếng cười vang lên giòn giã. Vy vừa tới trước cửa lớp thấy nó té đã chạy xộc tới hỏi han.
– Nhi…. sao vậy?
– Không cẩn thận nên té thôi.
Linh mới tới cũng chạy lại đỡ nó lên.
– có sao không? Có đau ở đâu không?
– Tao không sao.
– Tao thấy nó té có 1 chút sao hai đứa mày cứ rần rần lên vậy, làm như sắp chết không bằng. – An Nhiên mỉa mai
– Mày biết gì mà nói. – Linh hét
– tao thích nói rồi sao, nghe hay không là quyền của mày.
Hoàng và Tuấn ở cửa cũng chạy lại.
– Cô im ngay cho tôi. – 1 giọng lạnh băng lên tiếng
– Anh Huy nói chúng mày đó – An Nhiên nói
– TÔI NÓI CÔ…. IM – hắn gằn giọng quét mắt nhìn An Nhiên, bước từng bước tới chỗ cô ta.
– Em có làm gì sai…
– Đừng tưởng tôi không biết. Cô không qua mắt được tôi đâu. Nếu có lần sau tôi sẽ không để yên….. vừa nói hắn vừa xiết chặt tay An Nhiên làm cô ta đau điếng.
Vy, Linh nhìn hắn như vậy có vẻ hơi sợ, Hoàng và Tuấn im lặng không nói gì, còn nó từ nãy đến giờ vẫn không rời mắt khỏi con người lạnh lẽo kia. Vy nhẹ nhàng đỡ nó dậy.
– Á…. – nó khẽ rên lên khi Vy quơ tay vô tình đụng vào đầu gối.
Hắn nghe tiếng nó rên, bỏ tay đang xiết An Nhiên đi lại chỗ nó.
– Để tôi. Đầu gối cô chảy máu rồi.
( vì nó mặc váy nên…. mới vậy)
Nói xong hắn cuối xuống bế nó đi trước ánh nhìn ngỡ ngàng của những người có mặt tại đây. Hoàng cười thích thú nhìn theo, Tuấn chợt nhận ra điều gì đó.
—————————————————-
Hắn bế nó xuống phòng y tế, đi qua chỗ nào ở đó cũng có tiếng bàn tán xì xầm. Đặt nó ngồi xuống giường, hắn đi tới mở tủ lấy bông băng. Hắn kéo ghế ngồi cạnh đặt chân nó lên chân mình, nó vội rụt lại.
– Đợi cô y tá đi.
Hắn không trả lời tiếp tục kéo chân nó đặt lên.
– Tôi đã nói……… – Hắn ngước lên nhìn nó làm nó im bặt, phải ánh mắt đó lạnh băng, vừa thoáng tia lo lắng lại mang nét giận dữ.
Hắn nhẹ nhàng rửa vết thương trên đầu gối của nó rồi nhẹ nhàng băng lại. Nó im lặng quan sát, nhìn ở vị trí gần như vậy nó mới thấy hết vẻ đẹp của ai kia, lúc hắn tập trung nhìn cuống hút quá và.. tim nó tự nhiên đập mạnh, mãi ngắm nhìn mà nó không biết hắn đã ngước lên. Đến khi hắn cũng nhìn thẳng lại thì nó mới giật mình quay đi.
– Sao không ngắm tiếp? Hắn lên tiếng.
– Ai?? Ngắm…….. gìii?- Nó cố gắng làm vẻ mặt tự nhiên nhất để che đi cái nhịp tim không bình thường của mình.
– Cô nghĩ tôi nói ai? Ở đây chỉ có tôi và cô thôi.
– Tôi không biết.
Hắn không trả lời nữa, quay ra cửa sổ ngắm bầu trời ngoài kia, cũng để nó bớt ngượng. Nó sau 1 hồi im lặng cũng lên tiếng.
– Lúc nãy tại sao anh làm vậy?
– Làm gì? Hắn hỏi lại
– Giúp tôi….. và làm vậy với An Nhiên.
– Cô ta ồn ào quá rồi. Tôi chỉ cảnh cáo thôi.- Hắn chỉ trả lời vế sau có lẽ hắn đang trốn tránh điều gì đó. Lòng cũng nghĩ ” tại sao tôi lại giúp cô? Tôi không thể hiểu..”
Nó chỉ cười nhẹ.
– Cảm ơn.
– Về lớp.
Hắn nói xong đứng dậy dìu nó về lớp.
Về đến chỗ, Vy, Linh lên tiếng.
– Sao hết đau chưa?
– Ổn…. hết đau rồi. – nó cười mỉm cho 2 đứa bạn yên tâm
Cùng lúc đó, giáo viên vào lớp là tiết cô chủ nhiệm.
suốt tiết học không ai nói tiếng nào nữa, hôm nay không khí im ắng đến lạ. ( chắc do ai đó lúc nãy đáng sợ quá..).
cuối giờ cô lên tiếng.
– các em biết sắp tới là ngày gì chứ?
Cả lớp bắt đầu nháo nhào bàn tán.
– Lễ gì vậy cô? Có phải sinh nhật hiệu trưởng không ạ – Vinh bí thư đưa ý kiến làm cả lớp cười phá lên.
– Không phải – cô giáo cười trả lời.
– Không phải valentine, không phải hallowing… vậy ngày gì?
Cả lớp lại sôi nổi đưa thì ý này đứa thì ý kia. Cái lớp bây giờ như cái chợ. Chỉ có tụi nó là không quan tâm mỗi người một việc.
– Cả lớp trật tự, để cô nói 2 tuần nữa trường ta tổ chức lễ kĩ niệm 20 năm thành lập trường. Nhà trường tổ chức rất nhiều trò chơi, hôm nay cô thông báo với các em cũng như chọn ra người đại diện cho lớp tham gia.
– Lễ kĩ niệm ư? Chắc vui lắm. – An lớp trưởng lên tiếng.
– Chứ sao có trò chơi nữa.. – Hạnh góp lời
và thế cái lớp lại như ong vỡ tổ.
– trật tự nào, trong lễ kĩ niệm chúng ta sẽ tham gia thi bóng rỗ dành cho các bạn nam của các lớp, mỗi lớp sẽ cử ra 3 người cùng với việc bóc thăm chọn lớp hợp sức. Cô đã bóc thăm lớp chúng ta sẽ hợp sức với lớp 11A5 và sẽ thi đấu với lớp 12A1.
– 12A1 là lớp của anh Tường Quân mà, vậy lớp ta phải đấu với lớp anh ấy rồi. – An Nhiên nói
– Biết anh ấy có tham gia không?- Thúy cùng bàn cô ta góp lời
………………………………………..
Nó nghe nhắc đến Tường Quân cũng ngồi lắng nghe họ nói, Hắn có một chút không vui nhưng không biểu lộ ra bên ngoài.
Vy lay vai nó từ phía sau.
– Mày nghĩ anh Quân có tham gia không? Câu hỏi của Vy lọt vào tai hắn.
– Tao cũng không biết.
– Tao thấy mày thân với anh ấy lắm mà hỏi sẽ biết thôi, tao nghĩ anh ấy sẽ tham gia.
– Sao mày nghĩ vậy?
– Tại đấu với lớp mình và có mày haha – Vy che miệng cười trước suy nghĩ của mình
Nó lắc đầu bó tay con bạn, tham gia hay không là chuyện của anh có liên quan gì tới nó.
Cô giáo lại tiếp tục câu chuyện của mình( gì thông báo mà)
– Bạn nào sẽ tham gia?
– Em. – Hắn giơ tay
Cả lớp kinh ngạc nhìn Hắn. Hình như hắn chưa nao giờ quan tâm tới những vấn đề này năm trước dù cô có mở lời hắn cũng nhất quyết từ chối vậy mà…..
Hoàng và Tuấn được hắn đưa từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nó nhìn hắn có 1 chút khó hiểu.
– Vậy Huy tham gia lớp ta còn thiếu 2 bạn nữa có ai muốn thi nữa không?
– Không cần chọn nữa. 2 người nữa là Hoàng và Tuấn – Hắn cất lời
– Hai em nghĩ sao? – cô nhìn Hoàng và Tuấn
– Quyết định vậy đi cô – Tuấn trả lời.
– Vậy 3 bạn sẽ thi bóng rỗ là Huy, Tuấn và Hoàng. Hôm sau cô sẽ chọn tiếp 3 bạn nữa thi phần thi tiếp theo. Các em ra chơi.
Reng……… reng……
Chuông cũng vừa reo. Mấy đứa trong lớp kéo nhau ra căn- tin.