Đọc truyện Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến – Phần 2: Ám Lân – Chương 105
Đã là chạng vạng tối, trời đất như một mảnh tối tăm mờ mịt. Không có mặt trời vì đã khuất sau núi, cũng không có mưa, chỉ có gió lạnh thổi qua bến tàu.
Bạc Cận Ngôn xuống xe. Những người kia nhìn thấy dáng vẻ anh đeo kính râm dò đường, đều sững sờ. Giản Dao tạm thời dắt súng lục ra sau, cũng xuống xe. Địch mạnh ta yếu, không nên kiên quyết, tuỳ cơ ứng biến. Tuy nhiên trong lòng cô vẫn bị bao phủ tầng tầng lo lắng. Bởi vì hiện tại đối mặt không phải là sát thủ biến thái, mà là phần tử tội phạm tinh thần bình thường.
Nói thật, đây không phải lĩnh vực bọn họ am hiểu và quen thuộc. Cần biết thám tử thông minh sợ nhất gì, không phải là kẻ thông minh mà là kẻ bạo lực ra tay không nói hai lời. Năm ngoái đám sát thủ mặt nạ không phải tấn công tổ vụ án đặc biệt như thế sao? Trong đầu Giản Dao thậm chí hiện lên tia nhụt chí: cô và Bạc Cận Ngôn trải qua nhiều trọng phạm hung ác, sẽ không thể cứ như vậy bị một đám tiểu tốt không biết tên tiêu diệt chứ? Cô lập tức lấy lại tinh thần, tóc gáy toàn thân dựng đứng lên, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên Giản Dao nhanh chóng biết mình nghĩ sai rồi, thông minh tuyệt đối không sợ gặp bạo lực nông cạn. Anh thông minh, mang theo sự kiêu căng nhìn xuống chúng sinh, đùa giỡn những tên tàn khốc bạo lực trong lòng bàn tay. Hơn nữa trên đường càng chơi càng lớn, vừa kiêu ngạo lại cẩn thận, không ai ngăn cản được.
Đối phương dẫn đầu là một người đàn ông ngoài hai mươi, đầu đinh, dáng vẻ cường tráng, mắt nhỏ, bờ môi dày, mặc áo ba lỗ, lộ ra cánh tay, trên cánh tay trái có hình xăm. Giản Dao liếc mắt đều cảm thấy có cảm giác miệng cọp gan thỏ, nhưng cũng không mất đi sự khôn khéo. Gã chỉ nhìn hai người Bạc Cận Ngôn một lúc, rồi lại quét quanh xe họ, sau đó hỏi: “Các người là…”
Cho nên nói thỉnh thoảng vào thời khắc sống chết, cơ hội chỉ là một sợi tóc thoáng qua, phải nhìn xem bạn có nhạy bén bắt được hay không, những tên này là tội phạm trình độ bình thường nhưng đối mặt với nhà tâm lý học tội phạm ưu tú nhất. Trong đầu Giản Dao như có rất nhiều dây đàn, không ngừng kích thích, gã không biết thân phận của hai người. Bọn chúng có lẽ là ôm mục đích nào đó tới đây, hẹn người ở chỗ này. Chẳng lẽ là tên lưu manh lái xe đến đây sao? Cho nên gã mới ra sức chạy đến đây chờ mong giúp đỡ? Nhưng mà nhìn địa vị ở trong đám này thì cũng không cao.
Bọn gã cũng không biết được dung mạo của người gặp mặt.
Bọn chúng là một nhóm người khác.
Giản Dao vô thức nhìn về phía Bạc Cận Ngôn. Cô nghĩ ra tất cả, hiển nhiên anh đã nghĩ đến rồi. Như vậy lợi dụng thế nào đây? Nhân lúc có cơ hội tìm đường sống trong tay bọn chúng.
Hoàng hôn bao phủ bên trong, bên cạnh cô là người đàn ông lạnh lùng thông minh, lúc này từ từ mỉm cười. Giản Dao nhìn không rời mắt.
Bởi vì đó là nụ cười hoàn toàn khác với bình thường. Khí chất ngay thẳng thanh tú trên người đàn ông thoáng chốc trở nên phức tạp, thậm chí còn mang theo chút trào phúng, tản mạn. Anh dùng đầu lưỡi thoáng liếm môi trên, đường cong cằm lập tức hiện ra chút lưu manh.
Mặc dù Giản Dao đã nhìn quen khuôn mặt anh, lúc này trong lòng cũng chấn động. Quả thật Bạc Cận Ngôn vốn là tướng mạo dân chơi, đôi mắt hẹp dài, sống mũi cao, da trắng, môi mỏng, nhưng mà tính cách và khí chất của anh hoàn toàn áp chế đặc điểm tướng mạo. Tuy nhiên hiện tại anh như ra sức “đóng vai nhân vật” lập tức tựa như thay đổi thành người khác, tà mị quyến rũ. Bạc Cận Ngôn lên tiếng, giọng nói trầm thấp mà cân nhắc: “Anh nói xem?”
Tất cả mọi người yên lặng, đồng loại có thể phân biệt đồng loại, hiển nhiên bọn chúng bị khí chất xấu xa trên người Bạc Cận Ngôn đè xuống rồi. Song tên cầm đầu cũng không phải là gã ngốc, ra hiệu bằng mắt cho thuộc hạ, sau đó bọn chúng tản ra, lập tức bao vây quanh Giản Dao, Bạc Cận Ngôn và cả chiếc xe, khống chế cục diện trước. Bên túi hông mấy người hiển nhiên đều có súng. Giản Dao cũng đặt tay bên hông, nếu có gì không đúng, cô sẽ lập tức rút súng nhắm tên cầm đầu. Mà ánh mắt gã cũng dường như phát hiện ra ý định của cô, rùng mình, rồi lại nhìn về phía Bạc Cận Ngô.
Gã hỏi: “Anh…mù sao?”
Bạc Cận Ngôn khẽ cười nhạo: “Vậy thì sao? Các người chỉ cần biết cái tên Tiếu Diện Xà là được rồi.”
Trong lòng Giản Dao run lên.
Tên cầm đầu quan sát hai người một lúc lâu, lại hỏi: “Cô ta là ai?”
Bạc Cận Ngôn đáp vô cùng tự nhiên: “Đương nhiên là ánh mắt của tôi.”
Giản Dao vô cùng phối hợp, vẻ mặt lạnh lùng nhìn gã, thậm chí rút súng ra, nhắm vào gã. Lúc này giương cung bạt kiếm càng thể hiện được sức mạnh.
Tên cầm đầu dường như càng tin thêm mấy phần, nhưng vẫn còn nghi ngờ, quét mắt phía sau bọn họ, hỏi: “Gã chết phía sau xe là ai?”
Bạc Cân Ngôn im lặng không đáp. Tim Giản Dao thoáng đập mạnh. Đã có tên đàn em lấy chứng nhận của cảnh sát Trương trên người chết, biến sắc hô: “Anh Duyệt, là cảnh sát!”
Vẻ mặt gã hoảng hốt, Bạc Cận Ngôn nói: “Anh Duyệt, thuộc hạ của anh đúng là thích ồn ào, giết cảnh sát thôi mà bị doạ thành như vậy?”
Gã lập tức giận dữ liếc: “Hô cái gì?” Nhưng lại nhìn Bạc Cận Ngôn, vẻ mặt dịu đi rất nhiều, hạ giọng hỏi: “Đồ đâu?”
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao lại im lặng.
Đồ gì?
Thứ gì?
Gã theo dõi vẻ mặt hai người. Trong lòng Giản Dao đột nhiên toát mồ hôi lạnh, chẳng lẽ thứ gã ám chỉ là vật kia sao? Bọn chúng cũng biết sự tồn tại của nó sao? Vậy rốt cuộc bọn chúng là ai? Tiếu Diện Xà chiếm lấy thứ kia vốn định giao cho ai? Nhìn thái độ của gã. địa điểm hai bên hẹn gặp dường như càng giống…một cuộc giao dịch.
Đúng lúc này, Bạc Cận Ngôn lên tiếng, anh sờ bờ môi khô khốc của mình, không đáp mà hỏi lại: “Anh Duyệt, có thuốc lá không?”
Gã liếc anh, móc bao thuốc và bật lửa trong người ra ném cho Giản Dao. Cô bắt được, trong lòng đảo lộn, cuối cùng vào giao vào tay Bạc Cận Ngôn. Anh rút ra một điếu, động tác vô cùng thành thạo châm, ngậm trong miệng, vẻ mặt cực kì hưởng thụ rít một hơi lớn. Giản Dao vừa đau lòng, vừa dở khóc dở cười. Đây chính là lần đầu anh hút thuốc đấy, nhưng lại biểu hiện như một người nghiện thuốc phát tác tật xấu. Cô biết rõ anh đang kéo dài thời gian, có lẽ là đang nghĩ cách đối phó trong lòng.
Bạc Cận Ngôn phả ra vòng khói xinh đẹp, ngay cả nhả khói cũng chuyên nghiệp như vậy, nói: “Đồ đã đồng ý với Phật Thủ đương nhiên là tôi đã mang đến. Mấy cảnh sát cũng không phải là đối thủ của tôi. Nhưng mà trước đó cũng đâu có nói như vậy. Tôi phải nghĩ kĩ mới có thể giao đồ cho các anh.”
Giản Dao gần như muốn kêu lên trong lòng tốt rồi. Nói ra lời này sẽ ít có người nghi ngờ, anh không phải là thủ lĩnh Tiếu Diện Xà trong truyền thuyết.
Gã anh Duyệt im lặng một lát, mới mỉm cười: “Phật thủ phật tâm, chúng tôi coi trọng nhất là chữ tín, tất nhiên sẽ làm theo ước định. Tiếu Diện Xà, nghe danh không bằng gặp mặt, hôm nay coi như chúng ta đã trở thành bạn bè. Chờ anh gặp mặt người nọ thì hãy giao đồ. Nhưng súng trên người cô gái của anh thì phải giao cho chúng tôi trước đã.”
Giản Dao còn chưa nhúc nhích, Bạc Cận Ngôn đã lạnh lùng ở miệng: “Ngây ra làm gì? Không nghe thấy anh Duyệt nói sao?”
Giản Dao vứt súng xuống đất. Gã anh Duyệt lên tiếng: “Đắc tội!” Hai tên đàn em đi lên trước, chụp bao lên đầu Giản Dao và Bạc Cận Ngôn, cho nên hai người họ không thấy gì nữa.
Tên đàn em giữ bọn họ, gã anh Duyệt lúc này châm thuốc ngẩng đầu, chỉ thấy ở phía xa đã có một chiếc thuyền chạy đến như một động vật nằm rạp trong bóng chiều tà.
“Lên thuyền!”