Đọc truyện Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến – Phần 2: Ám Lân – Chương 100
Vì thế Giản Dao đã hiểu. Một là biên giới không thể so được với nội địa, còn nguy hiểm hơn. Thân phận vị đại đội trưởng kia nói không chừng cũng nhạy cảm, cần cực kì thận trọng. Hai là từ trong đám tội phạm có thể suy đoán ra được sát thủ mặt nạ, có lẽ cũng chỉ có bản thân Bạc Cận Ngôn làm được. Còn có thể gặp mặt nói chuyện với cảnh sát hình sự, không cần phải dựa vào tài liệu sách vở, sức quan sát và năng lực tư duy của Bạc Cận Ngôn có thể thông qua cuộc nói chuyện đào sâu thêm manh mối. Hơn nữa, người kiêu ngạo như Bạc Cận Ngôn, chuyện này gây ra vết thương quá lớn, anh cũng muốn tự tay bắt được tội phạm, báo thù cho Phó Tử Ngộ. Quả nhiên Bạc Cận Ngôn nói tiếp: “Chuyện này chỉ có anh làm được. Tổ chức “Phật Thủ” che giấu cực kì chặt chẽ, không thể lay chuyển. Sát thủ mặt nạ mang theo nanh vuốt của gã che giấu trong đó. Gã lại vô cùng giảo hoạt, một chút gió thổi cỏ lay cũng có khả năng làm gã bỏ trốn. Kẻ địch chúng ta phải đối phó không chỉ là một, mà tận hai phe. Song chúng ta chiếm ưu thế chính là sát thủ mặt nạ cho rằng anh đã hoàn toàn bị đánh bại, không có phòng bị. Bởi vậy, anh sẽ thu thập tất cả manh mối có thể lợi dụng, tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra nơi ở của bọn chúng, điều tra rõ thân phận của bọn chúng. Trước đó sẽ giấu diếm bất cứ thứ gì kinh động đến chúng. Mỗi bước ở phía sau đều có rất nhiều cảnh sát phối hợp với anh. Đến bước cuối cùng, anh sẽ kết hợp với Chu Thao, phát động tổng tấn công, hốt gọn một mẻ Phật Thủ, đồng thời bắt được sát thủ mặt nạ, để cho gã không thể trốn được. Đây chính là toàn bộ kế hoạch của anh.”
Giản Dao nắm tay anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Đây không phải là chiến đấu với phần tử tội phạm, mà là chiến tranh…”
Anh mỉm cười: “Ừ, đây là cuộc chiến tranh thuộc về chúng ta.”
Chỉ là khi Giản Dao nghĩ đến toàn bộ kế hoạch này, cuối cùng vẫn không yên lòng, lại dặn dò: “Nhưng mà anh phải đồng ý với em một chuyện, không bao giờ để cho bản thân xông lên phía trước.”
Bạc Cận Ngôn lại đáp: “Anh đương nhiên sẽ không tự xông lên, đối phó với tổ chức tội phạm cần rất nhiều cảnh sát, sao anh làm chuyện ngu ngốc chứ?”
Giản Dao nghĩ lại cũng đúng, nghĩ đến năm đó đối phó với tên hoa tươi ăn thịt người, tình hình cũng không khác gì so với hôm nay, Bạc Cận Ngôn cũng là lập ra toàn bộ kế hoạch, lừa dối, anh chỉ huy thâm nhập sâu vào hang hổ, thuỷ bộ, không binh đều nghe theo sự điều khiển, cuối cùng hốt gọn căn cứ tội phạm và tên hoa tươi ăn thịt người. Cận Ngôn của cô, bụng dạ đen tối cũng rất đáng sợ, thao túng toàn cục, thận trọng từng bước. Nghĩ tới đây, cô thoáng yên tâm. Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ cảm thấy con đường phía trước dường như cũng chẳng còn gập ghềnh nữa. Đợi bắt được sát thủ mặt nạ, bọn họ thực sự có thể trở về nhà rồi.
Một lát sau, Giản Dao đi xuống dưới lấy điểm tâm, chỉ còn lại mình Bạc Cận Ngôn ngồi bên cạnh rừng cây, hồ nước ngoài khách sạn. Trong thành phố nhỏ vắng vẻ này, lại có khách sạn mang phong cách lịch sự tao nhã như vậy, tên là “Tiệm Vong”, là Giản Dao đặt ở trên mạng. Lúc này, Bạc Cận Ngôn yên tĩnh ngồi bên hồ nước mênh mông, trước mặt là hơi nước mây khói mịt mù. Anh ngồi một lúc. Tình cảnh này khiến anh nghĩ tới mấy năm trước, ở bờ sông biệt thự quê nhà thành phố Đồng, anh và Phó Tử Ngộ cũng ngồi bên mép nước thế này, câu cá, uống rượu, nói chuyện phiếm.
Bạc Cận Ngôn đương nhiên là người theo thuyết vô thần, nhưng lúc này anh lại dường như cảm thấy bên cạnh có thêm một người. Phó Tử Ngộ vẫn ngồi cạnh anh, nụ cười trên mặt dịu dàng ân cần, không hề thay đổi. Bạc Cận Ngôn đưa tay chạm vào kính râm trên sống mũi, cứ im lặng ngồi thật lâu như vậy, sau đó khoé miệng lộ ra nụ cười lạnh như băng.
Bởi vì xe chạy đến thành phố gần biên giới là vào buổi trưa, sau khi ăn sáng xong, Giản Dao và Bạc Cận Ngôn đi ra ngoài một vòng, chủ yếu là mua sắm quần áo. Giản Dao khá bình thường, Bạc Cận Ngôn dù không mặc âu phục, nhưng áo polo hoàn mỹ, quần âu, vẫn là quá chói mắt ở thành phố vắng vẻ này.
Thành phố nhỏ chỉ có lẻ tẻ mấy cửa hàng, cũng không quá chênh lệch. Giản Dao chọn cho mình bộ quần áo, rồi chọn cho Bạc Cận Ngôn áo khoác và quần đơn giản thoải mái, còn cả giày thích hợp đi việt dã, leo núi. Nhìn hai người giống như là đôi tình nhân đi du lịch bụi. Trên mặt anh còn đeo kính râm, nếu người ngoài nhìn không kĩ, cũng không thấy gì khác thường. Chỉ là khi Giản Dao nhìn anh như vậy, cảm thấy trong lòng hơi mềm mại, nắm tay anh đi về khách sạn, không nói lời nào. Bạc Cận Ngôn hỏi: “Sao vậy?”
Cô nên trả lời thế nào đây? Cô thấp giọng: “Anh chịu khổ rồi.”
Anh lại đáp: “Em chọn quần áo sao khiến anh chịu khổ chứ? Luôn vô cùng tốt.”
Giản Dao không nhịn được bật cười.
Buổi chiều một chiếc xe buýt rời khỏi thành phố đi về phía tây nam. Đường núi dốc đứng, tràn ngập mây mù. Trong xe rất hẹp, cũng rất yên tĩnh. Không phải mùa du lịch, trên xe cũng chỉ có mấy người. Giản Dao ngồi gần cửa sổ, dựa vào vai Bạc Cận Ngôn, từ từ nhắm mắt lại, cảm giác được tay anh nghịch tóc cô, giống như hồi trước. Rõ ràng sắp bước vào đầm rồng hang hổ, nhưng trong lòng cô lại yên tĩnh như rừng núi này.
Đột nhiên có một chuyện nhỏ xảy ra.
Cậu bé ngồi ghế bên cạnh không chịu yên, ngồi một lúc lại bò đi khắp nơi, cha mẹ cũng không để ý, dường như đã quen với chuyện này rồi. Trong tay cậu bé cầm một chiếc máy bay đồ chơi giá rẻ, chạm vào chân Bạc Cận Ngôn. Cậu bé xoay người lại nhặt, ngẩng đầu nhìn thấy kính râm trên mặt Bạc Cận Ngôn. Cậu bé nhạy cảm hơn so với người lớn, ngẩn người một lúc, sau đó lớn tiếng nói: “A! Ở đây có một người mù! Chú ấy là người mù!”
Cậu bé vừa nói vậy, trong xe chỉ có mấy người đều quay đầu nhìn về phía Bạc Cận Ngôn. Khuôn mặt, khí chất anh vốn xuất chúng, người nào nhìn thấy cũng phải nhìn thêm mấy lần. Giản Dao mở mắt ra, nhìn cậu bé, đột nhiên cũng không biết làm thế nào. Ai ngờ đột nhiên Bạc Cận Ngôn lên tiếng: “Mù ư? Cậu bé, cơ thể của cháu cao khoảng tầm 115-120 cm, trong tay cầm đồ chơi bằng nhựa, món đồ chơi ấy cách chân trái chú 5 cm. Buổi trưa cháu cơm chiên thịt dê, rất no bụng. Lần này cháu đi thăm ông bà ngoại với cha mẹ. Chú nói đúng không?”
Cậu bé: “…”
Mọi người trên xe: “…”
“Tiểu Long, lại đây!” Cha mẹ cậu bé rõ ràng bị hoảng sợ, kéo lấy cậu bé về, ôm chặt, không nhìn về phía Bạc Cận Ngôn nữa. Hành khách bên cạnh cũng xao xao bàn tán về “quái nhân” này.
Bạc Cận Ngôn khẽ a một tiếng. Giản Dao vốn đầu đầy vạch đen, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của anh bên cạnh, đột nhiên trong lòng thả lỏng, cũng cười.
Này, chỉ là đứa bé thôi đấy, anh biết không?
Người này, cho dù trải qua nhiều trắc trở, tính cách vẫn chả thay đổi tí nào. Anh dần dần trở về dáng vẻ cô quen thuộc, cho dù hiện tại đôi mắt anh tối mịt không thấy rõ màu sắc.
Sau khi đã làm rối bầu không khí trong xe, Bạc Cận Ngôn lại cảm thấy thư thái, nhắm mắt tựa vào ghế, còn để đầu Giản Dao tiếp tục tựa vào vai. Giản Dao nhìn mọi người vẫn còn xì xào bàn tán, khuôn mặt đầy nghi ngờ của cha mẹ cậu bé, trong lòng bật cười, sau đó lên tiếng: “Xin lỗi, anh ấy không phải cố ý doạ cháu bé đâu. Anh ấy thực ra…là thầy tướng số đấy.”
Mọi người: “À…”
Bạc Cận Ngôn khẽ giật mình, tay lại bị Giản Dao nắm chặt. Anh yên lặng một lát, nhéo một cái lên đùi cô, Giản Dao bị đau, thấp giọng ghé vào tai anh cầu xin tha thứ: “Trước đó không phải cũng có người đoán như vậy sao? Em cũng chỉ là làm theo linh cảm…”
Sau đó trong xe lại yên tĩnh, khi dân địa phương nhìn Bạc Cận Ngôn, trong mắt lộ thêm chút kính sợ.
Chạng vạng tối, xe dừng lại. Giản Dao dẫn Bạc Cận Ngôn xuống xe, đã đến thị trấn nhỏ vùng biên núi non trùng điệp, nơi gần nhất với thiên đường trong truyền thuyết.