Đọc truyện Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến Ám Chi Lân (Phần 2) – Chương 18
Edit: Julia
Khi cửa bị đẩy ra, bà ba Trương Cúc Phương dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn bọn họ.
Phương Thanh liếc nhìn cô ta một cái, rồi dẫn đội vào trong nhà, nhóm cảnh sát mặc trang phục màu đen, bước chân nặng nề, khiến mỗi người trong viện đều trợn to hai mắt.
“Sao vậy?”
“Có chuyện gì xảy ra?”
Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Minh Lan đứng ở cửa gian phòng mình, ánh mắt phức tạp khó phân biệt, sau đó bóng dáng bà biến mất.
Nhóm cảnh sát nhanh chóng khống chế mỗi người trong nhà, chạy đến phòng Diêu Viễn Qua lại phát hiện bên trong không có một bóng người. Tìm kiếm hết mọi ngóc ngách nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
“Có chuyện gì?” Phương Thanh thấp giọng hỏi.
Một người trinh sát viên nói: “Không đúng, người của chúng ta vẫn theo dõi ở xung quanh, Diêu Viễn Qua không có đi ra ngoài. Sao lại không có ở đây chứ?”
Chỉ còn lại căn phòng của Minh Lan, Phương Thanh và Bạc Cận Ngôn liếc nhìn nhau một cái, Phương Thanh nói: “Đi tìm bà ta nói chuyện một chút.”
Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn bình thường.
“Vì sao các người lại xông vào nhà của tôi?” Minh Lan ngồi ở bên giường nhỏ, hỏi.
Như là có điều mong chờ, hoặc là yên tĩnh như nước.
Phương Thanh đáp: “Đây là lệnh lục soát. Minh Lan chúng tôi có bằng chứng nghi ngờ bà có liên quan đến vụ án mất tích của Chu Phương Lâm và Ninh Thiến Duệ.”
Minh Lan giật giật môi nhưng sắc mặt vẫn lạnh như băng: “Các người nói cái gì, tôi không hiểu. Người các người nói tôi cũng không biết.”
“Diêu Viễn Qua đâu?’ Phương Thanh hỏi.
Minh Lan không nói lời nào, mười ngón tay được chăm sóc rất tốt, đang siết chặt vào nhau.
Nhưng mà, bà còn đường lui khác sao?
Không có.
“Những cô gái đó bây giờ đang ở đâu?” Phương Thanh quát khẽ.
Minh Lan vẫn nhìn ngoài cửa sổ, khóe miệng hiện lên ý cười hoảng hốt.
“Tôi nói rồi, tôi không biết, không có chút quan hệ nào với tôi, với Viễn Qua với nhà họ Diêu chúng tôi, các người còn muốn ầm ĩ tới khi nào?”
“Còng bà ta lại.” Phương Thanh nói
Anh ta và Bạc Cận Ngôn đi ra ngoài phòng, có mấy người cảnh sát chạy tới khẽ lắc đầu với hai người bọn họ, ra hiệu không có tìm được. Mà cách đó không xa, những người phụ nữ nhà họ Diêu, người hầu đều bị dẫn đến. Dưới sắc trời âm trầm, sắc mặt bọn họ đều khác nhau.
Minh Nguyệt vẫn ôm con trai thật chặt, thật chặt, sắc mặt rất kém, rất kém, không nói một lời. Khi Bạc Cận Ngôn và Phương Thanh dời tầm mắt sang, bà lại giống như bị điệt giật, lập tức quay đầu né tránh.
Sắc mặt Trương Cúc Phương và Trần Mai hơi trắng bệch, Trương Cúc Phương khoanh tay đứng đó, mắng thầm nhưng cũng không dám ngang nhiên chống lại. Trần Mai vẫn đang quan sát hành động của cảnh sát, dường như đang suy tư cái gì đó.
“Xem ra.” Bạc Cận Ngôn nói: “Minh Lan, Minh Nguyệt, Triệu Hà đã chết biết.Trần Mai và Trương Cúc Phương không biết.”
Phương Thanh hừ lạnh một tiếng nói: “Ông ta rất khống chế những người phụ nữ này. Anh cho rằng ông ta sẽ giấu những cô gái đó ở đâu?”
“Ông ta tín nhiệm nhất chính là Minh Lan.” Bạc Cận Ngôn đáp.
Phương Thanh men theo tầm mắt nhìn lại, chiếc Audi đang đập trên bãi cỏ phía sau nhà Minh Lan, bên cạnh có một căn phòng nhỏ độc lập. Nhóm cảnh sát đang mở khóa cửa, nhìn từ xa, bên trong chứa rất nhiều thứ linh tinh, thoạt nhìn không có gì khác thường.
“Có muốn đánh cuộc hay không?” Phương Thanh nói: “Còn có cô gái nào sống sót?”
Bạc Cận Ngôn im lặng một lát rồi đáp: “Anh hiền quá. Nhưng mà, đã không còn nữa.”
Phương Thanh không lên tiếng.
Hai người đi vào trong phòng nhỏ. Nhóm cảnh sát đang đập đập gõ gõ, dọn dẹp tất cả những vật linh tinh, nhưng không có phát hiện gì bất thường. Mắt Phương Thanh rất nhạy bén, anh thấy chỗ sâu nhất trong phòng có một cái tủ mới dời đi, phía dưới mặt đất lót cái chăn, anh nằm sát xuống đất, kéo cái chăn, bỗng nhiên xuất hiện một cái cờ-lê hoạt động, trả khóa lại.
“Ở đây!” Anh ta khẽ quát một tiếng. Tất cả cảnh sát đều vây quanh. Không lâu lắm, tấm ván gỗ được mở lên. Nhóm cảnh sát, từng người nhảy vào trong, lúc này Bạc Cận Ngôn quay đầu lại, chỉ thấy Minh Lan bị áp giải ở sau lưng mọi người, chân hơi lảo đảo một chút, sắc mặt còn khó coi hơn so với người chết. Bạc Cận Ngôn lạnh lùng liếc mắt nhìn bà ta một cái, cũng chui xuống dưới.
“Nhà họ Diêu chính là nhà cũ thời Minh Thanh.” Phương Thanh nói: “Căn phòng dưới đất này với lối đi này, rất có thể đã lưu lại từ khi đó.”
Vòng qua thang lầu, đi qua một đoạn đường u ám, đến một bức tường xi măng rộng mở trong suốt và một gian phòng dưới mặt đất. Rất đơn sơ nhưng cũng rất sạch sẽ, khoảng chừng 30 mét vuông, bên trong bày một cái bàn, hai băng ghế và một tủ quần áo đơn giản, và một cái tủ lạnh.
Trong tủ lạnh bày mấy chai bia, ngoài ra không có thứ gì khác.
Tới gần tường bên trong nhất còn có một cánh cửa sắt nhỏ. Nhóm cảnh sát đập cửa ra, bên trong là một gian phòng đối lập, có chiếc giường xinh đẹp, sau đó là mấy xiềng xích được khảm trên tường, không rút ra được. Bên trong trống rỗng không một bóng người.
Phương Thanh đi tới bên cửa sổ, nhìn mấy lần, là một bộ tóc màu đen. Nhưng không biết của ai để lại.
Bạc Cận Ngôn đứng ở trong phòng, ngắm nhìn bốn phía, trên mặt không có biểu tình gì.
“Dẫn bà ta vào.” Phương Thanh lớn tiếng nói.
Minh Lan bị cảnh sát đẩy mạnh vào.
Ai ngờ, lúc này Minh Lan vẫn chống lại, nở nụ cười nói: “Tôi có cái gì để nói chứ? Gian phòng này bình thường tôi dùng để nghỉ ngơi, những cô gái đó tôi từng mời bọn họ đến nhà tôi chơi, nhưng sau đó bọn họ đã rời đi, còn bọn họ đi đâu sao tôi biết được?”
Bên cạnh có cảnh sát lớn tiếng mắng: “Bà còn ngụy biện!”
Sắc mặt Phương Thanh cũng thay đổi.
Đúng lúc này, Bạc Cận Ngôn lại cầm lấy bình amoniac trong tay nhân viên giám định, giơ tay lên rắc một ít lên xiềng xích và mép giường.
Nhóm cảnh sát đều không lên tiếng, nhưng mặt Minh Lan bỗng nhiên trở nên trắng bệch.
Tắt đèn, chỗ ấy xuất hiện lốm đốm màu xanh nhạt, không cách nào che giấu được ánh sáng.
“Người đi rồi?” Bạc Cận Ngôn nói: “Vì sao máu các cô ấy lại lưu lại?’
…
Phương Thanh và Bạc Cận Ngôn đứng tại chỗ ở cuối lối đi. Không ngờ phía sau nhà giam nhỏ này còn có đường, thông với phía trước khoảng 20 thước, phỏng chừng ra khỏi phạm vi nhà họ Diêu. Có lẽ là nơi chủ nhân ngôi nhà cổ thời Minh Thanh dùng để lánh nạn.
Mà giờ phút này, cánh cửa sổ trên đỉnh đầu bọn họ mơ hồ có tiếng ô tô truyền đến. Trên cửa sổ bụi băm đông nghịt, có dấu vân tay còn mới. Xem ra có người vừa mới từ nơi này rời khỏi không bao lâu.
“Tin tức chúng ta tới bắt, Diêu Viễn Qua không thể nào biết được.” Phương Thanh nói: “Tại sao ông ta lại đột nhiên rời khỏi?’
“Tạ Mẫn.” Bạc Cận Ngôn nói.
Phương Thanh gật đầu.
“Ngày Triệu Hà chết, chắc chắn đã xảy ra việc gì đó, Diêu Viễn Qua mới giết chị ta. Nói không chừng, Tạ Mẫn ngầm điều tra ở nhà họ Diêu cũng biết được chân tướng. Việc cấp bách của ông ta bây giờ là phải đi giết bà ấy diệt khẩu.”
“Cho nên…” Phương Thanh nói: “Hiện tại ông ta cũng lên núi.”
Đúng lúc này, một người cảnh sát đột nhiên vội vàng chạy tới: “Đội trưởng Phương, Minh Lan bà ấy, bà ấy…”
“Thế nào?”
“Minh Lan vừa mới tự sát!”
“Xảy ra chuyện gì?” Phương Thanh biến sắc: “Không phải đã bảo các người trông chừng cẩn thận sao?”
“Chúng tôi vẫn trông chừng. Nhưng có lẽ từ sau khi chúng ta vào cửa, bà ấy đã giấu kỹ thuốc độc. Vì thế, khi cùng mấy người phụ giải bà ấy lên xe thì bà ấy đã uống thuốc độc tự sát! Trực tiếp tắt thở!”
__
Giản Dao ở lại đồn cảnh sát không theo Bạc Cận Ngôn đến nhà họ Diêu. Một là khảo sát hiện trường cũng không cần có quá nhiều người, hai là cô ở lại hậu phương thuận tiện để phối hợp xử lý chuyện khác.
Nhưng, cô cũng dặn dò Bạc Cận Ngôn, nhất định phải chú ý an toàn, không được lao đầu vào nguy hiểm. Đối với lần này, Bạc Cận Ngôn cũng đáp hết sức thản nhiên: “Có tiểu xung kích giỏi giang như Phương Thanh ở đó, còn cần anh phải lãng phí thể lực sao?” Khiến Phương Thanh ở cạnh, liếc nhìn anh một cái.
Chỉ có điều, Giản Dao nghĩ, chắc không có chuyện gì.
Những tư liệu trước đó không ngừng gửi về sở cảnh sát, Giản Dao nhìn những tấm ảnh chụp nhà tù này, trong lòng không khỏi nảy sinh thổn thức. Lúc này, có người cảnh sát đến gọi cô: “Cô Giản, có điện thoại gọi tới đồn cảnh sát muốn tìm giáo sư Bạc, không biết là ai gọi, nhưng giáo sư Bạc bọn họ đang ở dưới đất, điện thoại không gọi được.”
“Để tôi nhận.” Giản Dao đi tới.
Trong phòng làm việc người đến người đi, mọi thứ đều lộ vẻ bận rộn và tích cực.
Giản Dao cầm lấy ống nghe: “Alo, xin chào.”
Bên đầu dây kia, không có tiếng động. Hình như chỉ có tiếng người thỉnh thoảng hít thở.
Giản Dao sửng sốt một chút. Mơ hồ cảm thấy có gì đó khác thường. Lại không nói rõ được đó là linh cảm gì.
Vì vậy cô hạ giọng, kiên nhẫn nói: “Tôi là vợ của Bạc Cận Ngôn cũng là đồng nghiệp của anh ấy. Hiện tại điện thoại anh ấy không có tín hiệu, không liên lạc được, nếu như cô/anh có chuyện gì, có thể nói với tôi.”
Người đó yên lặng một lúc, mới nói: “Cô là…Bạc phu nhân ở chung với cậu ta?”
Thanh âm này hơi quen tai, Giản Dao ngẩn người, đột nhiên phản ứng kịp, trong lòng cũng không ngừng kinh hoảng nhưng vẫn cố gắng dùng thanh âm bình thản nói: “Đúng vậy, tôi là, bà là…” Đồng thời ra hiệu dấu tay cho cảnh sát bên cạnh, lập tức nghe lén theo dõi.
“Tôi…Cậu ấy nói, cậu ấy nhất định khiến cho tội phạm đền tội?” Tạ Mẫn nói.
“Đúng vậy.” Cung lúc đó người cảnh sát ra hiệu, người gọi tới là dãy số của Tạ Mẫn, cô mở máy.
Tạ Mẫn đột nhiên thở hổn hển., rồi bỗng nhiên trong thanh âm kèm theo tiếng khóc: “Tôi đã tìm được…Tìm được Đồng Sinh của tôi.” Bà vừa khóc, vừa cười: “Thì ra là tôi nhầm, không phải là núi mà là ba…”
__
Cúp điện thoại, Tạ Mẫn ngẩng đầu lên nhìn ngọn núi phía đối diện, cùng với ngọn núi ‘Tam Hành Quan’ . Lúc này sương chiều nặng nề, núi xanh xa xa, đèn nhang trong đạo quán thanh tịnh và nhẹ nhàng thổi.
Mà chỗ bà ở lúc này là phía sau núi Tam Hành Quan. Trong rừng cây này, rất hiếm người lui tới. Nhưng bà nhớ Diêu Viễn Qua và Minh Lan đã lên núi nhiều lần, còn quyên tặng một rừng cây để trồng trọt.
Tạ Mẫn ngẩng đầu lên. Lau khô lệ trên mặt, dưới chân của bà là một khoảng đất vàng bị đào ra, sâu phía dưới đất phơi bày ở dưới bầu trời. Mà hai tay bà đã đào đến máu thịt lẫn lộn.
“Bà thật đúng là chưa tới phút cuối vẫn chưa thôi.” Một giọng nói từ phía sau lưng truyền tới.
Tạ Mẫn quay đầu lại, nhìn thấy người đứng ở phía sau, che hết phân nửa ánh sáng. Bình thường thì ra vẻ đạo mạo, nhưng lúc này lại dữ tợn lạnh lẽo không gì sánh được.
“Ông..” Tạ Mẫn đưa tay bắt lấy ông.
Ông ta lại giữ lấy bả vai bà, một tay đâm vào bụng bà.