Đọc truyện Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến Ám Chi Lân (Phần 2) – Chương 110
“Vợ của tôi nhìn thấy bên trên ủng anh có bùn, bắn đến tận ống quần. Ngày hôm qua cũng không có mưa lớn đến vậy, nửa đầu đêm mưa mới trút xuống, nửa đêm về sau mưa ngừng, hiện tại trời tạnh rồi, trên mặt đất nước cũng đã khô. Bùn trên ủng anh bắn cao như vậy chứng tỏ đêm qua anh đi ra ngoài. Gần đây giang hồ không xảy ra chuyện lớn, tối qua cũng thế. Chỉ là chút chuyện của tôi mà cần đích thân lão đại Phật Thủ đi điều tra vào nửa đêm là điều vô cùng nhỏ, chỉ có thể là do thuộc hạ làm. Hơn nữa từ cách bài trí khách sạn, đình viện, các nơi đều chứng tỏ lão đại là một người rất có thường thức, sạch sẽ, chú ý. Anh ta tuyệt đối sẽ lau sạch bùn trên ủng mới đi ra gặp khách.
Trên ngón tay của anh có dầu, trên người còn có mùi đồ ăn. Còn muốn tôi nói thêm sao? Anh vừa ăn bánh bao, tay cũng chưa kịp rửa, đã bị gọi ra gặp chúng tôi. Người của Phật Thủ dám đối xử với lão đại của mình như vậy sao? Muốn gặp Tiếu Diện Xà tôi còn chưa đến mức để cho lão đại các anh chưa ăn xong.
Những cái khác thì không cần nhiều lời nữa. Khi anh nói chuyện có nhiều lần dừng lại, tôi đoán là anh và anh Sinh đây trao đổi ánh mắt, không chắc chắn; anh uống Thiết Quan Âm cực phẩm lại bằng cách nuốt chửng, tôi nghe thấy tiếng ùng ục; anh động một tí đã tức giận, để cho thuộc hạ rút súng với tôi, những điều này đều hoàn toàn không phù hợp…với dáng vẻ của một lão đại thật sự.”
Gã gọi là anh Khôn kia trừng lớn mắt, Tần Sinh cũng mỉm cười. Giản Dao lại hơi lo lắng, Bạc Cận Ngôn bộc lộ tài năng như vậy, không biết là phúc hay hoạ…
“Vậy cậu nói xem một lão đại thực sự sẽ như thế nào?” Một giọng nói trầm thấp, bình thản vang lên sau lưng mọi người.
Triệu Khôn và Tần Sinh cùng giật mình, mọi người đang cầm súng cũng biến sắc. Người nọ hất tay, ngăn bọn họ lên tiếng, sau đó từ từ đi tới. Triệu Khôn lập tức đứng dậy nhường vị trí. Người nọ từ từ ngồi xuống, nhìn Bạc Cận Ngôn đối diện. Tim Giản Dao đập mạnh, cũng cẩn thận quan sát gã.
Gã chỉ có dáng vẻ ba hai, ba ba, vóc dáng rất cao, tướng mạo bình thường, nhưng hai mắt vô cùng đen bóng. Gã mặc áo dài, quần vải, tay vô cùng trắng, nhìn cả người có loại khí chất không nói nên lời. Bạn hỏi mặt gã có hung ác không ư? Không có, nhìn gã thậm chí rất bình tĩnh đấy. Tuy nhiên bạn sẽ cảm thấy gã là một nhân vật dễ đối phó sao? Không, hoàn toàn không biết được. Rõ ràng gã vô cùng bình tĩnh, nhưng khi nhìn gã, bạn sẽ cảm thấy rùng mình.
Ngón tay Bạc Cận Ngôn khẽ gõ mấy cái trên bàn cờ, sau đó mỉm cười. Anh nói: “Một lão đại thực sự, Tiếu Diện Xà tôi từng đi theo, anh ta tất nhiên là trầm ổn quyết đoán, ý chí kiên định. Mưu đồ ở ngoài ngàn dặm, không cần đích thân chạy cả đêm khiến người dính bùn. Lòng anh ta cẩn thận, không dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng một khi đã đạt được sự tin tưởng của anh ta, vậy chính là bay thẳng lên mây xanh, vượt qua sóng gió. Người phản bội anh ta, sẽ bị đuổi tận giết tuyệt, chết không có chỗ chôn. Anh ta rất có thường thức, tuy tôi không nhìn thấy nhưng tôi nghĩ cho dù là cách ăn mặc, khí chất, đều khác với những người lỗ mãng này. Tổ chức như Phật Thủ chỉ mất mười năm chiếm giữ vị trí mạnh nhất Tây Nam, hơn nữa hoàn toàn không để cho cảnh sát sờ tới. Lão đại nhất định là có năng lực, cơ trí, nhẫn nại và nhẫn tâm vượt xa người thường mới có thể làm được.”
Tần Sinh cười nhạo một tiếng: “Chém gió cũng được đấy…” Lời còn chưa dứt, người nọ nhìn hắn một cái, vì thế hắn ngậm miệng.
Triệu Khôn bên cạnh nhịn cười, chửi nhỏ một tiếng: “Ngu xuẩn.”
Người ta đang tâng bốc lão đại, còn cậu thì lại nói người ta nịnh nọt, vậy không phải nói lão đại không tài giỏi sao? Không phải ngu ngốc thì là gì?
Người nọ mỉm cười, vươn tay ra với Bạc Cận Ngôn: “Tôi chính là Phật Thủ.”
Bạc Cận Ngôn không nhìn thấy, tất nhiên là tay không nhúc nhích.
Phật Thủ cũng vô cùng kiên nhẫn: “Chúng ta bắt tay nào.”
Bạc Cận Ngôn vươn tay, nắm lấy tay gã, giọng nói hơi kích động: “Tôi…là Tiếu Diện Xà.”
Giản Dao ở bên cạnh yên lặng nhìn. Ai ngờ Phật Thủ lại nhìn về phía cô: “Đây là?”
Bạc Cận Ngôn thoáng cười, bám tay vào vai cô: “Người phụ nữ của tôi, đôi mắt. Từ lúc tôi lăn lộn đã đi theo, tâm can bảo bối duy nhất của tôi.”
Thực ra những lời như vậy Bạc Cận Ngôn cũng đã từng nói lúc trước, khi ở trên giường, nhưng Giản Dao hoàn toàn không ngờ tới hôm nay anh dùng trạng thái tính cách của “Tiếu Diện Xà” mà vẫn có thể nói ra được lời tự nhiên như vậy, chỉ là mang thêm chút ngông cuồng. Cô chỉ lạnh lùng cười, gật đầu một cái với Phật Thủ: “Lão đại.” Vẫn duy trì hình tượng sát thủ mặt lạnh của mình.
Phật Thủ cười, nói với Bạc Cận Ngôn: “À, lăn lộn đến tận giường rồi?”
Bạc Cận Ngôn cười ha ha, tay lại chạm vào eo Giản Dao, dáng vẻ không an phận lại yêu tha thiết.
Phật Thủ hỏi: “Đồ đâu?”
Bạc Cận Ngôn đáp: “Trong sân chỗ chúng tôi ở tối qua, hướng chính tây, đào hai tấc rưỡi là tìm được.”
Phật Thủ liếc mắt với Triệu Khôn, gã lập tức dẫn người đi. Phật Thủ mỉm cười: “Cậu đã mang đến đồ tôi muốn, Phật Thủ Phật tâm, tôi thưởng phạt ân oán rõ ràng. Cậu hi vọng nhận được báo đáp gì?”
Bạc Cận Ngôn im lặng một lát, từ từ mỉm cười. Giản Dao cũng phối hợp cười.
“Tôi hi vọng…” Anh nói, “Ở lại Phật Thủ, bay thẳng lên mây xanh, hoành hành không sợ.”
Giản Dao và Bạc Cận Ngôn lại quay về căn phòng kia.
Giản Dao hỏi: “Gã sẽ tin chúng ta sao?”
00:00 / 00:00Bạc Cận Ngôn đáp: “Nếu gã không tin thì bây giờ chúng ta đã chết rồi. Thực ra từ khi chúng ta bắt đầu bước vào khách sạn này, nếu như làm cho bọn chúng nảy sinh chút nghi ngờ thì đã chết mấy lần rồi.”
Giản Dao nhớ lại quá trình anh vừa vờn quanh đám lưu manh, dáng vẻ anh chậm rãi nói còn cảm thấy như nằm mơ. Người này thực sự là chả biết sợ hãi, “hoành hành không sợ”…
Không ngờ Bạc Cận Ngôn lại chuyển chủ đề: “Nhưng mà với sự cẩn thận chặt chẽ của Phật Thủ, có lẽ lúc này đã phái người rời đảo đi thăm dò tất cả mọi thứ về “Tiếu Diện Xà” này của anh rồi.”
Giản Dao hoảng hốt: “Vậy phải làm thế nào?”
“À…” Bạc Cận Ngôn khẽ cười, “Hai chúng ta mất tích, chắc chắn hiện tại cảnh sát đang sốt ruột tìm. Còn Tiếu Diện Xà thì bị giết, đám người trong đội bị hốt gọn một mẻ, gã anh Duyệt thì bị đánh chìm, cảnh sát nhất định là sẽ giữ kín không nói ra, tránh đánh rắn động cỏ. Lúc này đột nhiên có người tìm hiểu khắp nơi tin tức của Tiếu Diện Xà, Chu Thao đã nhận được bản ghi chép quý giá kia, tất nhiên cũng là người có đầu óc đấy. Trên thuyền đám đàn em cũng chưa chết hết, còn bị cảnh sát bắt lại. Nhất định Chu Thao sẽ biết được tin tức anh đóng giả Tiếu Diện Xà. Hiện tại đột nhiên có người tìm hiểu tất cả tin tức liên quan đến Tiếu Diện Xà, chứng tỏ điều gì? Chu Thao nhất định sẽ tương kế tự kế, dùng giả đánh tráo, sau đó tìm hiểu nguồn gốc tìm đến. Bà Bạc, chúng ta được cứu rồi.”
Hả? Giản Dao trợn trừng mắt, dựa theo lời anh nói, không phải là chuyện xấu mà là chuyện tốt sao? Có phải điều này cũng nằm trong kế hoạch của anh không? Thằng cha này đúng là tâm cơ bằng mười người đàn ông. Tâm trạng cô thả lỏng, cầm chặt tay anh hỏi: “Vậy Bạc tiên sinh, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”
Bạc Cận Ngôn nắm lấy lòng bàn tay cô, dáng vẻ nhàn rỗi: “Bà Bạc, chúng ta với tư cách Tiếu Diện Xà và rắn đuôi chuông tiếp tục ẩn núp, trở thành một phần tử của Phật Thủ. Trước khi bọn chúng phát hiện ra thân phận thực sự của chúng ta, tìm ra sát thủ mặt nạ ẩn giấu trong Phật Thủ. Gã nhận ra chúng ta, hiện tại có lẽ đã nhận ra chúng ta rồi. Nhưng mà sát thủ mặt nạ sẽ không tình nguyện ở dưới bất cứ kẻ nào, thân là một sát thủ liên hoàn siêu cấp tâm thần biến thái, gã coi những tên tội phạm Phật Thủ chỉ như một lũ ngốc. Cho nên tất nhiên gã cũng sẽ không tiết lộ thân phận thực sự với Phật Thủ. Gã cũng sẽ đắn đo, không có cách nào chọc thủng trực tiếp thân phận của chúng ta. Cho nên lợi dụng Phật Thủ đọ sức với sát thủ mặt nạ, cho một mũi đao tạo thành thế ba chân chính là con đường sinh tồn của chúng ta.”
Cùng lúc đó cũng có người đang bàn bạc về bọn họ.
Trong trấn nhỏ, một căn phòng càng kín đáo hơn, Phật Thủ ngồi sau bàn, im lặng hút thuốc. Ở ghế sô pha bên cạnh ngồi bốn người đàn ông. Căn phòng này là nơi những kẻ đứng đầu Phật Thủ tổ chức hội nghị bí mật trên mặt đất, người bình thường hoàn toàn không được vào.
Triệu Khôn mở miệng: “A Sinh, hôm nay thấy bọn chúng, cậu cảm thấy thế nào?”
Tần Sinh nói: “Người đàn ông kia rất thông minh, cũng có tâm cơ, nhẫn tâm, chỉ là…”
“Chỉ là sao?”
Tần Sinh thoáng cười: “Tôi cảm thấy gã dường như hơi ngu xuẩn, nói chuyện rất ngu, hơi giả vờ ngây thơ, ha ha.”
Triệu Khôn cũng cười, nhìn về phía Phật Thủ, chỉ thấy khoé miệng gã cũng có mỉm cười.
“A Khôn, tối qua khi cậu trở về đề nghị tiêu diệt hắn. Hiện tại thì cậu thấy thế nào?” Phật Thủ mở miệng hỏi.
Triệu Khôn vốn ngồi trên tay vịn sô pha, hai tay đặt sau gáy tựa vào tường đáp: “Không cần phải giết, hắn không phải cảnh sát.”
Hai người khác luôn im lặng, có một người ngoài ba mươi, trắng nõn, khuôn mặt sáng sủa, nhưng gã mặc áo da, tóc nhuộm vàng, khí chất vô cùng bướng bỉnh. Gã khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng: “Làm sao biết được?” Người đàn ông này tên là Cố An, trong đám người luôn đối nghịch với Triệu Khôn, cho nên luôn không vừa mắt nhau.
Người còn lại cũng chỉ khoảng hai bảy, hai tám, gầy gò, mặc đồ đen, tên là Trịnh Thần. Trong đám người cũng chỉ có Trịnh Thần đeo súng, ngồi gần Phật Thủ nhất. Cho dù mọi người nói gì, gã cũng chỉ im lặng nhìn chằm chằm mặt bàn, đôi mắt nửa khép nửa hở giống như đang ngủ gà ngủ gật.
Đối mặt với sự nghi ngờ của Cố An, Triệu Khôn chỉ thoáng cười: “Nói ra cậu cũng không hiểu, chẳng lẽ cậu không tin sự phán đoán của lão đại?”
Cố An lườm gã, cũng nhìn về phía Phật Thủ.
Phật Thủ dù gọi là Phật Thủ, nhưng cũng nổi tiếng trong giang hồ, tên là Tống Khôn. Gã dập tàn thuốc, mở miệng: “A Khôn nói không sai, bọn chúng không phải là cảnh sát. Những năm gần đây chúng ta trông thấy những kẻ nằm vùng, có ai không chen đuôi làm người? Có lẽ là một lòng muốn bò lên trên, nhưng không để lộ tài năng. Tiếu Diện Xà này tham lam, nhẫn tâm, cuồng vọng, tuy mắt mù nhưng đều thông minh hơn mấy cậu. Tính cách quá xốc nổi thôi.”
Gã thoáng cười: “A Sinh nói đúng, gã hơi ngây thơ tự cho là đúng, EQ không cao lắm. Nhưng người như thế này tôi mới thật sự dám dùng. Nếu như không có khuyết điểm nào, lại khiến cho người ta không đoán ra được tính cách, vậy người này quá không chân thực rồi. Tôi đây thà rằng giết chết, chứ không thể để bên người.”
Tần Sinh, Triệu Khôn, Trịnh Thần đều gật đầu. Cố An cười nói: “Vẫn là lão đại nhìn chuẩn.”
“Nhưng mà…” Tần Sinh lên tiếng, “Đôi mắt kia có phải mù thật hay không?”
Cố An nói: “Gọi Ôn Dung tới hỏi chẳng phải sẽ biết sao?”
Ôn Dung nhanh chóng đi tới. Căn phòng này vốn còn một ghế trống, Ôn Dung đi đến mỉm cười chào hỏi mọi người, sau đó ngồi xuống. Mấy năm qua Tống Khôn đắc ý nhất chính là thuộc hạ này, người trong giang hồ gọi là “Ngũ La Hán” Phật Thủ. Gã nhìn Ôn Dung: “Tiếu Diện Xà kia đã từng đến phòng khám của cậu. Gã thực sự mù sao?”
Ôn Dung nhận lấy điếu thuốc từ A Khôn, hít một hơi, ngẩng đầu đáp: “Em không có chuyên môn kiểm tra, nhưng là thật đấy. Em quan sát cẩn thận ngôn hành cử chỉ của gã, giả vờ thì không thể nào giống thật như vậy.”