Bạn đang đọc Hay Là Anh Cưới Em Đi: Chương 17
Chương 17: Chuông gió
Đã hai ngày nay Hoàng Phong không về nhà.
Cô thực sự rất lo lắng vì những gì diễn ra trong những ngày hôm ấy hoàn toàn khác với những gì cô biết về Hoàng Phong. Hắn đã đi đâu?
Hằng ngày, cô vẫn giành thời gian vào thăm mẹ cô như cũ. Hôm đó trong khi vừa đi lấy nước ấm về ẹ thì cô thấy bà chủ tịch đến thăm mẹ cô. Nhìn thấy cô, bà lại luôn nở một nụ cười trìu mến. Bà lúc nào cũng yêu quý cô như vậy.
Sau khi mẹ cô nghỉ ngơi, bà chủ tịch và cô bước ra ngoài ghế đá của khuôn viên bệnh viện và nói chuyện. Cô lo lắng hỏi bà về những gì đang xảy ra đối với Hoàng Phong thì được bà đáp lại bằng ánh mắt buồn bã. Bà thở dài rồi kể cho cô nghe câu chuyện cách đây 14 năm và giờ cô lại biết thêm một mảng kí ức nữa của Hoàng Phong – một mảng kí ức không mấy êm đềm.
Hoàng Phương Linh vốn là con gái đầu của bà và ông chủ tịch. Linh là một người ấm áp, thích chơi đàn tranh và hát dân ca. Nhưng điều khiến Linh thích nhất có lẽ vẫn là người em trai của mình, Hoàng Phong. Nhưng mọi chuyện bắt đầu khi Linh bắt đầu yêu Nguyễn Thái Đức – bạn học cùng trường của chị nhưng bị ông nội hiện là chủ tịch Estermir lúc bấy giờ và bố chị phản đối. Nhưng với lòng quyết tâm và khao khát được ở bên nhau, cả hai đã dự định cùng nhau trốn đi du học Anh. Ngày họ ra đi là Giáng Sinh cách đây mười bốn năm, khi cả hai tròn 18 tuổi. Ngày hôm sau, người ta phát hiện chiếc xe chở cả hai đã lao xuống một vách núi. Nhưng không biết tại sao con đường đó lại là con đường quay trở về nhà chứ không phải là đường ra sân bay như mọi người vẫn tưởng. Thái Đức đã mất ngay khi xảy ra tai nạn, còn Phương Linh thì được đưa về cấp cứu nhưng cũng không qua khỏi trong hai tuần sau đó. Hoàng Phong rất yêu thương chị của mình thế nên từ sau cái chết của chị, Hoàng Phong thay đổi hoàn toàn tính cách, từ một người ấm áp trở thành một người lạnh nhạt, không mở lòng với ai và hắn đặc biệt là hắn không thích về nhà, nếu có về thì cũng đi rất nhanh và chưa bao giờ đến viếng mộ của chị mình.
Nghe những gì bà chủ tịch kể thì cô cũng đã hiểu được phần nào câu chuyện, rằng tại sao hắn lại đau khổ như vậy. Có lẽ cái chết của chị mình đã làm Hoàng Phong gặp phải cú sốc quá lớn. Nhưng có điều cô vẫn không hiểu được. Tại sao hắn yêu thương chị hắn đến vậy lại có thể không đi thăm chị mình lấy một lần kể từ ngày chị ra đi. Và tại sao hắn lại nói rằng chị hắn không cần hắn đến thăm. Những thắc mắc cứ kéo dài mãi trong suy nghĩ của Thiên An. Cô muốn tìm đáp án, cô không muốn Hoàng Phong như thế này. Cô muốn mang hắn trở về với con người của hắn. Cô muốn hắn phải là Hoàng Phong kiêu ngạo, một Hoàng Phong luôn vui vẻ, luôn trêu chọc cô chứ không phải một người kìm nén đau khổ.
Nghĩ vậy, cô bèn hỏi bà chủ tịch rằng có nơi nào Hoàng Phong hay lui tới mỗi khi về nước hay không.
***
Khi cô xuống khỏi xe bus và đi bộ tới được căn nhà đó thì đã là xế chiều. Hoàng hôn đã buông lơi chút ánh nắng cuối cùng ở chân trời xa xôi nào đó chỉ còn lại một vài gợn mây hồng nhạt phía đường chân trời.
Những nơi bà chủ tịch nói rằng Hoàng Phong hay tới cô đều đã đi tìm, nhưng rốt cuộc vẫn không tìm thấy hắn. Cuối cùng, cô quyết định quay trở lại căn nhà gỗ khi hắn chở cô tới viếng mộ của chị mình.
Căn nhà tuy đã cũ và dấu tích của thời gian đã in hằn rõ trên từng thớ gỗ. Cô bước lên những bậc thang dẫn lên ngôi nhà đó. Cửa không khóa, cô đẩy của bước vào.
Cô giật mình phát hiện ra Hoàng Phong đã uống say và gục xuống trên chiếc bàn gỗ kê ở giữa nhà.
Hốt hoảng, cô chạy đến xem xét hắn có bị sao không thì phát hiện ra người hắn nồng nặc mùi rượu, trán nóng như lửa đốt. Cô vội vàng cầm điện thoại để định gọi cấp cứu thì lại nghe thấy tiếng nói thều thào của Hoàng Phong, hắn bảo cô đừng gọi người khác tới vì chị hắn không thích người lạ bước vào căn nhà này. Nói xong hắn nằm bất tỉnh.
Cô gần như hoảng loạn, tất cả những gì trong đầu cô nghĩ chỉ là làm sao để đưa hắn trở về nhà an toàn, nhưng hắn lại nói như vậy thì giờ cô biết phải làm thế nào. Xe bus chuyến của cô đi đã là chuyến cuối cùng đến vùng ngoại ô này, mà nếu có xe bus đi chăng nữa thì cô cũng không thể nào một mình cõng hắn ra ngoài bến được chưa kể là trời đã bắt đầu tối mịt thế này.
Cô vội vàng dịu hắn lên chiếc giường gần đó, lấy trong túi hành lý của mình ra một cái áo và chạy khắp phòng tìm kiếm nước. May sao ngôi nhà này vẫn còn một cái nồi nhỏ và bếp củi. Cô nhanh chóng nhóm bếp đun một ít nước sôi để đắp trán cho hắn. Theo một quyển sách mà cô đọc thì lúc này cần phải lau người cho người bệnh. Nhưng làm thế nào để lau người cho hắn.
Cô không đang loay hoay không biết phải làm sao thì Hoàng Phong bỗng nhiên tỉnh dậy và chạy nhanh về phía nhà vệ sinh. Hắn ta bước ra ngoài với vẻ mặt phờ phạc, có lẽ đã nôn quá nhiều. Cô vội vàng đến bên cạch đỡ lấy hắn, dìu hắn về giường, đặt hắn nằm xuống, cô không suy nghĩ gì nhiều, đưa tay cởi cúc áo để lau người cho hắn. Hắn dùng chút sức lực cuối cùng để ngăn bàn tay cô lại. Hắn đã bệnh đến mức này còn coi trọng mấy cái tiểu tiết vớ vẩn, cô gạt cánh tay hắn sang một bên, dùng chiếc áo nữa trong túi hành lý của mình làm khăn lau hết người cho hắn. Trong bóng tối, cô dùng màn hình điện thoại của mình để tìm chút ánh sáng để làm cho dễ dàng. Hắn nằm im để cô lau người cho hắn nhưng một cánh tay hắn lại gác lên che khuất đi đôi mắt của hắn. Cô lại thấy đôi môi mím chặt như đang kìm nén nỗi đau của hắn, bỗng nhiên trong lòng cô thấy xót xa. Cô muốn chia sẻ nỗi đau này cùng hắn. Muốn biết tại sao hắn đau khổ và dằn vặt, muốn bảo vệ hắn, yêu thương hắn.
Cũng may chỉ một lúc sau hắn đã ngủ thiếp đi, cô đắp khăn ướt cho hắn và thấy hắn đã hạ sốt.
Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng thở khó khăn của hắn. Dường như hắn đang mơ một cơn ác mộng, hắn ú ớ gọi tên chị mình.
Cô cầm lấy bàn tay của hắn, vỗ về và an ủi hắn. Rồi cô nghe thấy tiếng thở của hắn trầm ổn hơn.
Đêm đã về, hắn đã hết sốt nhưng xung quanh nhiệt độ lại quá lạnh lẽo. Cô đã ột ít củi vào một cái chậu sắt và mang lên để bên cạnh giường hắn nhưng hơi lạnh vẫn theo gió lùa từ ngoài vào. Cái lạnh của tháng mười hai thật là khắc nghiệt. Và càng khắc nghiệt hơn đối với vùng rừng núi này. Cô lấy hết quần áo trong túi hành lý của mình để đắp lên người cho hắn, nhưng hắn vẫn cứ ôm lấy hai vai và run lên trong đêm tối. Không còn cách nào khác, cô nằm xuống bên cạnh hắn và vòng tay ôm lấy hắn dùng thân nhiệt bản thân mình sưởi ấm cho hắn. Chỉ cần hắn khỏe mạnh, cô có thể là bất cứ điều gì.
Ôm chặt lấy Hoàng Phong, dù mụi rượu vẫn nồng nặc nhưng cô vẫn thoáng thấy mùi nước hoa mà hắn vẫn hay dùng. Không hiểu sao mui hương này lại thân quen đến vậy. Cô thực sự thích mùi hương này đúng như hắn nói, và hơn nữa, cô yêu người con trai có mùi hương ấy.
Cô thiếp đi lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy thì trời đã tờ mờ sáng, nhìn qua khe gỗ của căn nhà có thể thấy lờ mờ màu xanh cây côi quanh đây, tất cả dường như vẫn được bao phủ bởi sương sớm. Quay sang để xem Hoàng Phong như thế nào thì cô phát hiện ra hắn đang chống một cánh tay lên đầu và nhìn chằm chằm sang phía cô.
Hắn tỉnh lại rồi. Cô chắm sóc người bệnh mà lại ngủ thiếp đi mất lúc nào không hay. Hai má cô bắt đầu đỏ ửng. Cô lại thấy trong đôi mắt của hắn ẩn hiện tia hấp háy và đôi môi lại nhếch lên như có như không. Hắn lại chuẩn bị dùng cái giọng bỡn cợt để trêu đùa cô đây mà. Cô nhắm mắt để không phải nhìn vào đôi mắt hắn và chuẩn bị tinh thần cho những gì hắn sắp nói. Thể nào cũng là nhân lúc nhân lúc tôi bệnh mà giở trò hay là vì em thích mùi hương của tôi hay sao, hắn chắc chắn sẽ lại nói những điều đó. Hay là nói trước nhỉ, giải thích rằng cô chỉ vì lo lắng và trời thì quá lạnh nên mới làm như vậy.
Nhưng cô vẫn chưa kịp mở lời thì hắn lại nhanh chóng đưa hai tay ra ôm chặt lấy cô vào lòng. Cô sững người, hắn bị làm sao vậy. Nhanh chóng đẩy hắn ra, cô giơ tay rờ lên trán hắn để xác minh xem hắn có bị sốt hay không. Hắn vẫn để hai tay của hắn ở eo cô và mặc cô kiểm tra xem xét, thực sự hắn đã bình thường lại rồi mà, nhưng tại sao hắn lại làm như vậy. Cô hoang mang nhìn hắn thì hắn vẫn mặc kệ mà kéo cô và ôm chặt lấy, hắn ghì chặt đầu cô vào ngực hắn và nói.
“Trời lạnh lắm!”
Xong, hắn lại im bặt và thở đều đều. Cô nằm trong lòng hắn thì tim đập thình thịch. Mặt cô chớp liên hồi như để xác minh xem điều này là thật hay mơ bởi Hoàng Phong đang ôm lấy cô. Ôm rất chặt. Hắn làm vậy là sao? Hắn chỉ muốn tìm chút hơi ấm khi trời lạnh như hắn nói hay hắn đã có chút tình cảm với cô. Nhưng nếu có tình cảm thì đó có phải là tình yêu hay không hay chỉ đơn giản là sự cảm kích những điều cô đã làm cho hắn từ hôm qua đến giờ. Mà nếu đó là tình yêu thì cô và hắn như thế này sẽ không sao chứ? Không gọi là vượt quá giới hạn chứ. Thực sự cô không làm sao hiểu được.
“Muốn ngủ hay muốn thức?” Hắn đột nhiên lên tiếng.
Mặt cô lai nóng bừng khi cô nghĩ rằng hắn biết cô đang hoảng loạn suy nghĩ những điều vừa rồi. Cô lại đẩy hắn ra một lần nữa, đang định lên tiếng nói rằng sáng rồi và cô không muốn ngủ nữa thì hắn lại kéo cô vào lòng vòng tay ôm chặt lấy cô, hắn nói:
“Tôi muốn ngủ, nên em nằm im đi!”
Không hiểu sao khi nghe hắn nói như vậy, cô bỗng cảm thấy hắn thật trẻ con, nếu hắn đã muốn như thế thì còn hỏi cô làm gì. Cô khẽ cười. Trong đầu cô bỗng hiện lên suy nghĩ, cô ở bên hắn lúc này cũng không sao phải không? Dù hắn không vốn thuộc về cô, nhưng lúc này cũng có thể tham lam xem là hắn đang thuộc về cô cũng được phải không. Cô thực sự muốn ở bên cạnh hắn. Chỉ cần như lúc này thôi, là đủ. Nghĩ rồi cô yên tâm nhắm mắt và nằm im trong vòng tay của hắn. Và cô lại thiếp đi lúc nào không hay.
Trong mơ màng, cô lại cảm nhận được có một bàn tay nào đó khẽ vuốt ve gương mặt mình, một chiếc hôn dịu dàng lên trán và một lời thì thầm thân quen, người đó nói cảm ơn vì cô đã đến bên hắn lúc này. Và cánh vòng tay của người đó lại kéo ghì sát cô vào lòng. Cảm giác này rốt cuộc là gì, sao nó lại thân quen đến như vậy. Đã rất nhiều đêm cô có cảm giác ấy.
Khi cô tỉnh dậy lần nữa thì mặt trời đã lên cao. Trên người cô đắp đầy những chiếc áo mà hôm qua cô đã lấy ra từ hành lý để đắp cho Hoàng Phong. Hắn đã khô
ng còn nằm bên cạnh cô nữa. Cô bước xuống giường chạy đi tìm khắp nhà thì phát hiện ra hắn đang ở trong bếp, hắn giơ lên một gói mỳ ăn liền và nói cô rửa mặt đi rồi cùng ăn. Nhanh chóng rửa mặt bước ra ngoài.
Hoàng Phong đã mang mỳ ra chiếc bàn gỗ hôm qua, khói mỳ bốc nghi ngút trong những tia nắng sớm. Hắn bảo cô ngồi xuống đối diện và cùng ăn. Cô thực sự đói nên không từ chối. Cô ngồi xuống cầm đũa và bắt đầu ăn. Hắn chỉ ăn một chút rồi ngồi nhìn cô khi cô đang xì xụp húp nước mỳ. Hơi xấu hổ, cô ngẩng cổ hỏi hắn không ăn mà ngồi nhìn cái gì. Hắn chỉ cười hiền và nói cô tiếp tục ăn đi. Trời đánh còn tránh miếng ăn, có hắn ngồi soi như thế này thì làm sao cô ăn cho ngon được. Cuối cùng cô đành ngậm ngùi bỏ dở bát nước mỳ. Thấy thế hắn lại mỉm cười. Cái tên khó hiểu.
Bữa sáng kết thúc, lúc này cô mới để ý trong ngôi nhà này có rất nhiều hình của Hoàng Phương Linh và hắn khi còn nhỏ, không hiểu sao nhìn hắn khi còn bé cô lại cảm thấy hắn có chút thân quen và cũng cảm thấy hắn thật bụ bẫm đáng yêu. Thấy cô nhìn chăm chú vào những bức hình trên tường thì hắn bỗng lên tiếng:
“Đây là ngôi nhà bí mật của chị và tôi!”
Hắn lại nhét hai tay vào túi quần, tiến ra phía ngoài và ngồi xuống bên bậc thang. Cô cũng đi theo hắn ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hắn đưa tầm mắt nhìn về phía đồi cỏ may phía xa. Cô biết hắn đang nhìn về phía chị hắn đang nằm. Đôi mắt hắn lại thoáng nét sầu muộn. Nhìn hắn thế này, cô thực sự khó chịu. Cô muốn biết mọi chuyện rốt cuộc là gì. Cô nói với hắn:
“Thề với trời những gì anh kể với tôi hôm nay sẽ đi từ tai này sang tai kia và đi mất, tôi sẽ không nhớ gì! Thế nên, cho anh 30 phút để nói. Hãy nói bất cứ điều gì anh muốn!Hứa danh dự!”
Cô đưa ngón tay út về phía hắn, nhưng hắn chỉ nhìn cô rồi lại nhếch mép cười quay đi. Hắn vẫn không muốn nói sao, hắn sẽ giữ những tâm sự ấy trong lòng và lại tự dằn vặt bản thân mình đến bao giờ?
“Để tôi làm thuốc của anh hôm nay, không được sao?”
Câu nói của cô làm hắn lại quay sang nhìn cô. Không tránh né ánh mắt của hắn, cô nhìn sâu vào đôi mắt ấy. Cô như muốn xin hắn hãy nói ra, muốn xin hắn đừng tự dày vò bản thân mình nữa.
Cuối cùng hắn lại đan hai tay lại trên đầu gối và gục mặt xuống. Đang không biết phải làm thế nào nữa thì cô lại nghe tiếng hắn vang lên. Hắn bắt đầu kể, một câu chuyện về Phương Linh từ góc nhìn của hắn.
Hắn là một đứa trẻ rất tin vào sự tồn tại của ông già Noel. Nhưng hắn thường cho rằng do hắn không ngoan nên những điều ước hắn ghi và bỏ vào bít tất đều không thể trở thành hiện thực. Hắn rất buồn bã khi thấy các bạn mình ai cũng được những món quà từ vị thánh ấy, chỉ riêng hắn là không có. Nhưng chị của hắn từ khi biết hắn có suy nghĩ đó thì từ đó về sau không Giáng Sinh năm nào hắn không nhận được món quà mà hắn xin với ông già Noel. Chị của hắn vẫn thường xoa đầu hắn và bảo rằng vì hắn ngoan nên ông già Noel mới ưu ái hắn như vậy và hắn tin vào điều đó lắm. Chị của hắn luôn tranh thủ mọi thời gian không phải đi học để dạy hắn nhiều điều, đối với hắn, chị hắn thân thiết và đáng quý trọng hơn bất cứ điều gì trên đời. Nhưng rồi khi hắn 10 tuổi, chị hắn bắt đầu quen biết Thái Đức, và rồi hắn cũng biết chị hắn thực sự rất yêu thương người con trai ấy, vậy nên hắn hoàn toàn ủng hộ chị mình, chỉ cần chị vui, hắn cũng vui. Nhưng có vẻ ông nội và bố vì không muốn chị hắn qua lại với người con trai ấy mà nhiều lần nặng lời với chị. Hắn nhìn thấy chị khóc, hắn chỉ biết đến ngồi bên cạnh và giơ tay lau nước mắt cho chị. Chị hắn lại xoa đầu hắn và nói cảm ơn với hắn, chỉ có mình hắn hiểu cho chị. Chị nói với hắn rằng nếu chị phải đi thật xa, sẽ không ở bên hắn nữa thì hắn có buồn không, chị nói muốn đi Anh du học cùng với Thái Đức. Dĩ nhiên là hắn buồn chứ, nhưng chỉ cần chị vui thì hắn có buồn cũng chẳng sao. Hắn nói với chị rằng hắn sẽ không sao, chỉ cần chị đừng khóc. Chị cười với hắn đầy yêu thương, chị lúc nào cũng là người ấm áp như vậy. Nhưng tâm trí của một đứa con nít thì rất nhanh chóng quên, và Noel lại đến, hắn đang thiếu một bộ phim trong bộ sưu tập của mình, và hắn đã xin ông già Noel cho hắn, bộ phim mang tên: “Miracle in 34th stress”. Trong lòng hào hứng bao nhiêu lúc đặt tờ giấy đó vào bít tất thì sáng hôm sau lại thất vọng bấy nhiêu. Trong bít tất trống không và mảnh giấy yêu cầu vẫn còn đó. Hắn buồn bã và tự hỏi có phải mình đã không ngoan nên ông già Noel không còn yêu thương và tặng quà cho hắn nữa. Hắn đi tìm chị để nói chuyện. Nhưng mọi người trong nhà lại nói rằng chị đã đi đâu mất từ đêm hôm qua. Và rồi tin dữ báo về rằng chị của hắn khi bỏ trốn cùng Thái Đức đã bị tai nạn hiện đang nằm trong bệnh viện. Hắn tức tốc kêu người đưa hắn đến bệnh viện. Chị được đưa vào phòng cấp cứu và hôn mê suốt một tuần sau đó. Đến tuần thứ hai, chị tỉnh dậy. Ai ai trong nhà hắn cũng mừng rỡ vì tưởng như chị đã qua khỏi, nhưng rồi một ngày, chị đưa cho hắn một chiếc đĩa phim “Miracle in 34th stress” mà chị lấy ra từ trong chiếc túi của chị. Chị nói với hắn rằng ông già Noel đã gửi nó cho chị để đưa cho hắn, hắn mừng rỡ lắm, cầm chiếc đĩa trong tay, hắn véo von như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng buổi chiều hôm ấy, chị đã ra đi mãi mãi.
Hắn vừa nói, đôi chỗ lại ngập ngừng. Khi lắng nghe câu chuyện từ hắn, cô cảm thấy như có gì đó bóp nghẹn lấy trái tim mình. Hắn lại tiếp tục.
Ban đầu hắn vẫn ngây thơ, và tin hoàn toàn những điều chị hắn nói về món quà này. Nhưng rồi hắn hiểu ra rằng chính hắn là người gây nên cái chết của chị mình. Bởi chiếc xe được tìm thấy trên con đường về nhà hắn chứ không phải đường ra sân bay. Chỉ vì bảo vệ lòng tin vớ vẩn của hắn vào một vị thần không hề có thật mà chị đáng lẽ đã có thể sang Anh cùng với Thái Đức trong hạnh phúc thì lại phải ra đi ở tuổi quá trẻ. Còn bao ước mơ, bao hoài bão mà đành phải buông xuôi tất cả. Chỉ vì hắn. Chính hắn là người giết chết chị gái mình.
Hắn nói đến đây thì im lặng. Cô hoàn toàn kinh ngạc với những suy nghĩ của hắn. Tại sao hắn lại suy nghĩ như vậy cô có thể hiểu được và cô lại thấy xót xa như chính cô mới là người chịu đựng dằn vặt, đau đớn khi thấy hắn như vậy. Cái chết của Phương Linh đã làm cho tâm hồn của Hoàng Phong chai sạn vì những vết thương và ân hận. Có phải chính vì thế mà hắn mới nói rằng hắn không tin vào ông già Noel nữa, chính vì thế mà hắn mới không dám đến viếng mộ chị mình vì hắn nghĩ đối với chị hắn là một kẻ ích kỷ cướp mất đi tình yêu, ước mơ, hoài bão và cả sinh mạng của chị. Nhưng tai nạn đó đâu phải là lỗi của hắn, tất cả chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Hắn cứ dằn vặt thế này thì chị có vui hay không? Vì chị yêu thương hắn nhiều đến như vậy cơ mà.Nhưng cô phải làm gì để an ủi được hắn đây?
Bỗng nhiên, một cơn gió thoảng qua và chiếc chuông gió treo trước cửa ngôi nhà gỗ kêu leng keng. Cô ngoái đầu lại nhìn chiếc chuông gió đang đong đưa, trên chiếc chuông gió có hình hai chị em hắn đang ôm nhau cười hạnh phúc.
Bỗng nhiên cô thấy lòng nhẹ nhàng. Cô quay sang nói với hắn:
“Anh có biết tại sao người ta lại gọi là chuông gió không?”
Hắn không trả lời, nhưng cô biết hắn có nghe thấy những điều cô nói. Cô tiếp:
“Vì chỉ có gió mới có thể khiến chuông kêu lên hạnh phúc. Gió là điều thân thiết và đáng trân trọng nhất đối với chiếc chuông mà, vì gió nên sự tồn tại của chuông mới có ý nghĩa.” Cô ngập ngừng đôi chút, rồi cô đặt tay lên vai hắn và tiếp: “Thế nên, chị anh sẽ không bao giờ trách anh đâu, chị ấy đã có thể ở bên cạnh người chị ấy yêu rồi, tôi cũng là con gái nên tôi biết điều đó là điều hạnh phúc nhất.”
Rồi cô lại nhìn về phía chiếc chuông gió:
“Nhưng nếu vì mất đi chuông và gió không còn là gió nữa thì chuông sẽ buồn lắm đấy. Chuông yêu gió nhiều đến nhường nào và linh hồn của chuông sẽ không vui đến thế nào khi gió cứ quẩn quanh bên một góc tường tự dằn vặt mình. Gió là của tự do mà và chuông muốn thấy điều đó!”
Hắn bỗng nhiên quay sang phía cô với anh mắt khó hiểu. Cô nhún vai mỉm cười với hắn, nói:
“Phong linh nghĩa là chuông gió!”
Hắn sững người khi nghe câu đó từ cô. Đã từ rất lâu rồi, hắn không còn nhớ rằng vì thích chuông gió nên mẹ hắn đã đặt nên hắn và chị như vậy. Và hắn lại ngạc nhiên hơn khi người con gái đang ngồi bên cạnh hắn đây lại dùng chính điều đó để an ủi hắn. Nhưng không biết tại sao, những lời cô ấy nói ra như cho hắn một lối thoát giữa những hỗn độn mà hắn vẫn mang theo trong suốt mười bốn năm trời. Hắn vẫn sẽ dằn vặt bản thân vì cái chết của chị, nhưng ít nhất lúc này hắn cũng hiểu được một lần nữa rằng chị sẽ luôn yêu thương hắn như vậy. Hiểu được chị đã hi vọng vào hắn thế nào, mong mỏi ở hắn những gì và đã quyết tâm muốn bảo vệ hắn ra sao. Chị đã bảo vệ hắn thì không có lý gì hắn lại từ bỏ chính bản thân mình, bản thân hắn không chỉ là của riêng hắn nữa mà trong đó mang một phần linh hồn và khát khao của chị gửi gắm.
Người con gái đang ngồi bên cạnh hắn đây dùng một ánh mắt thông cảm và vị tha như chính chị hắn đã từng để nhìn hắn. Hắn không biết tại sao khi nãy hắn lại kể cho người con gái này nghe câu chuyện mà chưa bao giờ hắn kể cho bất kì ai. Hắn tin tưởng đã tin tưởng cô và ỷ lại vào cô mất rồi. Có lẽ hắn mong muốn cô sẽ khuyên hắn, sẽ giúp hắn được giải thoát khỏi những rối bời mà hắn mang trong mình suốt bao năm tháng. Và cô ấy đã làm được. Cô ấy tài giỏi thật.
Và rồi, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Cô không hiểu sao hắn lại bỗng nhiên thở ra như vậy. Cô hồi hộp không biết mình có nói gì sai hay không thì cô thấy hắn bỗng nhiên ngả đầu dựa lên vai cô. Cô sũng người. Hắn nói:
“Để như thế này, một chút thôi!”
Người cô bông nhiên biến thành khúc gỗ. Cô ngồi im không nhúc nhích lấy một tí. Đầu óc lại bắt đầu rối loạn khi thoáng cô ngửi thấy mùi hương từ cơ thể hắn.
Nhưng rồi cô hiểu ra một điều rằng, yêu một người con trai không phải chỉ nương tựa vào người đó mà còn là có thể để người đó dựa vào mình mỗi khi đau khổ. Không phải những thứ xa hoa, cầu kì, chỉ cần tin tưởng dựa vào nhau mà thôi. Cô lại một lần nữa muốn ở bên hắn bảo vệ hắn. Muốn dùng hết cả cuộc đời này để đi cùng người con trai này. Chỉ đơn giản vì cô yêu hắn. Nhưng hắn có yêu cô không? Hắn có muốn ở lại bên cạnh cô không?
Những suy nghĩ của cô mơn man, tiếng chuông gió lại reo lên từng hồi réo rắt. Người con trai đang dựa vào vai cô bỗng nhiên đưa tay cầm lấy tay cô.
Và hắn mỉm cười cùng cô.