Đọc truyện Hãy Gọi Ông Xã Em Là Gay Đi – Chương 60: Đại Nhân Hai Nhà.
Chương 60: Đại nhân hai nhà.
Kể về quá trình đi về nhà của Tiêu Mã Nhi thì thấy nó hồi hộp không để đâu cho hết, chỉ kém phim hành động một chút thôi.
Thứ bảy được xem là ngày khắc tinh với con ngựa Mã Nhi vì cô về đến chung cư chưa kịp hít thở thì phát hiện thang máy lại tiếp tục hư. Cô đấm đấm ngực, nếu mà đi bộ lên thì có chút nguy hiểm bởi vì khi bạn đi thang bộ những ngừoi ngoài hành lanh có thể vô tình thấy bạn bước lên kèm theo nghe tiếng bước chân của bạn. Mã Nhi nhìn trời oán hận, muốn đập đầu vào đậu phụ ngất cho rồi.
Tiến thoái lưỡng nan, cô đành gọi cầu cứu “chồng yêu”, dù gì tên này cũng là một phần tử dụ dỗ cô bỏ nhà ra đi vì thế hắn phải có trách nhiệm hứng chịu. Rất nhanh đầu dây bên kia bắt máy, Mã Nhi nhanh chóng kể tóm tắt nhất có thể và trưng cầu ý kiến. Tử Phong nghe xong im lặng một chút thì bảo.
– Trước hết em cứ lên nhà đi, anh về ngay.
Mã Nhi cảm động.
– Anh phải về ngay nhé, là về ngay đấy nhé!
– Ừ, mà…
– Sao anh?- Mã Nhi chợt thấy giọng mình ngày càng nũng nịu đến phát tởm.
– Chuẩn bị tinh thần nghe cái này đi.
– Vâng
~~– Ba mẹ anh cũng đang trên đường tới đây đấy.
“Đoàng” một tiếng súng nổ ngang tai, Mã Nhi dựa vào bờ tường mát mẻ. Hai cái nhà này không biết trước đấy có hẹn nhau không mà giờ sum họp dữ vậy ta? Khiến “những đứa con cưng của họ” vui đến mức khóc không ra nước mắt được đây nè.
– Mã Nhi…đừng sốc quá rồi làm chuyện dại dột.
Mã Nhi đã không còn tâm trí đâu mà làm chuyện dại dột nữa, bỏ điện thoại vào túi ngồi lê lết dưới sảnh tầng trệt. Kì này thì cô với Tử Phong chính thức lên chảo rồi. Chính thức quen nhau mà chẳng thèm nói cho ba mẹ biết đã vậy còn bỏ nhà đi theo con trai của họ. Thể nào ông Mạc trước từng ghét giờ còn có cớ ghét tiếp và móc méo cô. Về phần ba mẹ cô thì có chút dễ chịu hơn nhưng mỗi nhà mỗi cảnh, cô không yên thân được với mẫu hậu đại nhân ấy đâu.
Cô lắc đầu kịch liệt, đây không phải là lúc suy nghĩ đời mình sẽ phải đi về đâu. Trước mắt cứ tẩu thoát về nhà trước đi rồi tính tiếp, cô nghĩ Kỉ Duệ với bộ óc thiên tài nhất định sẽ nghĩ ra cách giúp hai người thôi. Mã Nhi cúi xuống tháo giầy cao gót ra gửi nhờ bác bảo vệ kính yêu kèm theo lời nhắn não tàn.
– Nếu bác thấy Tử Phong về thì nhờ anh ấy đem lên giúp cháu nhé.
Cô cười thân ái một cái rồi phóng vụt đi trước đôi mắt già cỗi đang kinh ngạc nhìn theo dáng lưng nhỏ bé. Giày cao gót đặt đại xuống đất suy nghĩ rằng hai đứa này tiến triển nhanh đấy chứ. Đúng là giới trẻ ngày nay, yêu nhau như điện xẹt. Mới dạo nọ còn chửi nhau ầm ầm giờ thì quay ra làm người một nhà. Nhìn cảnh này khiến ông nhớ đến tuổi trẻ đau thương của mình hồi đấy, thẩn thờ nói “Thật sự không nên cãi nhau với kẻ gây chuyện với mình”.
Quay lại với Mã Nhi, cô leo trót lọt qua tầng một đến bậc hai của cầu thang tầng thứ hai thì rón rén như đi ăn trộm. Đến bậc thang cuối cùng thì Mã Nhi thắng lại, núp núp sau bức tường nghe ngóng xem hai ông bà kia có ở đó không? Một hồi tiếng ông Tiêu vang vọng khắp hành lang kèm theo mẫu thân đại nhân lèm bèm.
– Tôi đi xuống tầng trệt chờ nó đây!
– Đi tới đi lui làm gì, chờ trên này với ở dưới có khác gì nhau đâu.
Thời tiết đã vừa nóng thêm câu vừa nãy của phụ thân làm trán cô ướt đẫm mồ hôi. Tim Mã Nhi đập loạn xạ, ba ba à, già cả rồi lên xuống hoài mệt lắm đấy a~.
– Nhưng tui muốn gặp chúng nó, tui nhớ chúng nó lắm.
– Ông lộn xộn quá, đi đâu thì đi xương cốt có rạn nứt chỗ nào thì đừng réo tôi.
– Tuân lệnh bà xã.
Sau đấy, cô nghe như tiếng ông Tiêu đứng lên theo sau đó nữa là tiếng mang giầy vào. Mã Nhi lúc này không muốn nghĩ ngợi gì nhiều, lòng nhủ đếm từ 1 đến 3 nhưng nghĩ lại thời điểm nào rồi còn đếm đếm này nọ. Tính mạng của cô muốn an toàn hay không cũng phải nhờ vào mọi sự nhanh nhẹn của thân thể. Cô hít một hơi thật sâu, chân nhón lên cỗ vũ với bản thân chỉ cần nhảy 2 bước nữa thôi thì mày sẽ an toàn.
“Cộp, cộp” tiếng gót giày nện mạnh mẽ trên hành lang kích thích Mã Nhi phóng một cái vù lên thang thứ ba. Hoàn toàn không phát ra một tiếng động gì cả, chân cũng khéo léo trèo lên 2 ba bậc thang một hồi thì ráng chạy vào nhà của Tử Phong đập cửa rầm rầm. Ôi mẹ ơi, cảm giác này là như thế nào? Là quá tuyệt vời khi biết mình đã về đến nơi an toàn.
Cửa nhanh chóng mở, Kỉ Duệ không nói năng gì nhiều lôi chị mình vào thẳng trong nhà. Sau đấy lập tức khoá cửa, căng thẳng hỏi tình hình bên dưới. Mã Nhi mới tường thuật lại hồi nãy nghe giọng ba ba và ma ma rất mất kiên nhẫn. Chắc chắn họ đã đợi rất lâu rồi, thể nào cũng mắng hai chị em mình bất hiếu dám bỏ mặc cha mẹ ngồi cù bơ cù bấc trước cổng nhà.
Kỉ Duệ nghe đến ba đã tái mặt, bình thường nó quả là hung hăng không biết sợ ai thiệt nhưng đối với loại người nghiêm túc hiền dịu như ông Tiêu thì nó ngán vô cùng. Nếu các bạn bị người cha mẫu mực đấy tâm sự suốt đêm bằng chất giọng nông thôn hiền dịu cộng thêm mỗi câu mỗi chữ đều tỏ ý đá xéo liệu bạn có chịu nỗi không? Vâng, không, không đâu.
Trái với Kỉ Duệ thì Mã Nhi sợ mẹ hơn, lý do gì thì biết rồi đấy. Không nên đùa với một bà mẹ lúc trước là hủ nữ. Hậu quả ra sao tự thân mà gánh lấy.
Cô ngồi xuống nghỉ mệt chưa được bao lâu thì điện thoại reo, nhìn thấy đó là ông Tiêu gọi cô giật mình suýt thì lăn từ sofa xuống. Kỉ Duệ đưa tay ra hiệu cứ nghe đi. Cô đành phải nghe vậy nhưng không có can đảm nói chuyện lâu nên lôi lý do là đang bận họp để mau chóng cúp máy. Dù thấy tội lỗi thật nhưng thôi kệ đi.
Quay sang Kỉ Duệ đang thờ thẫn vuốt mèo béo tiểu Mễ, Mã Nhi mới nhớ ra tin tức động trời hồi nãy.
– Chị có này muốn nói với em…
– Sao?
– Ba mẹ của Tử Phong cũng lên đây đấy…
Kỉ Duệ vô thức bấu nhẹ tiểu Mễ khiến nó rên meo meo, tức giận quay sang Mã Nhi hét ầm lên.
– Đã nói với chị đừng dọn lên đây ở chung với hắn mà, thể nào cũng có cái ngày này à xem.
– Tuy mày đã nói nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi nên thôi đừng tức nữa lo nghĩ cách đi.
Cô xoa cằm, gọi hồn Tử Phong réo rắt mong anh chạy về đây nhanh đi. Vừa nghĩ xong thì chuông cửa kêu, Kỉ Duệ vứt con mèo sang một bên lao đi mở cửa lôi Tử Phong vào cái roẹt rồi khoá luôn cửa. Khong đợi anh cởi giày nữa Kỉ Duệ giật phăng luôn cặp tài liệu của anh quăng vào phòng kéo anh ngồi xuống sofa bắt đầu đàm đạo chút chuyện. Hai chị em họ Tiêu mặt mày lo lắng đến bao nhiêu thì Tử Phong bình thản đến bây nhiêu thậm chí anh còn xem như không có chuyện gì cả.
– Anh mang giầy em lên rồi đấy.
Tử Phong mở miệng trước chỉ chỉ đôi cao gót đằng nọ.
– Kệ đi, bây giờ chúng ta làm sao đây?
Mã Nhi vào ngay chủ đề chính không một chút do dự, Kỉ Duệ ngồi một góc lặng thinh. Cậu trong lúc này chẳng ra oai được bởi vì người mà cậu phải đối phó là ông Tiêu đấy, ông Tiêu đấy!!
– Làm sao gì nữa, ba má sắp lên đây rồi đấy lo đón tiếp đi.
– Cái gì? Ý anh là…
– Họ biết rồi, lúc nãy ông Tiêu ngồi ở dưới sảnh thấy anh về thì đi theo và cũng nhờ bác bảo vệ kính yêu nói rằng em gửi nhờ giầy cao gót cho anh đem lên nhà nên ba má mới biết đấy.
Kỉ Duệ hoàn toàn không có lời nào để mắng chị mình nữa, bất lực vùi mặt vào sofa. Còn Mã Nhi cô đang tự chửi đầu óc con bò của cô, ai đời lại đi làm thế chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này cả. Nhưng sao thấy Tử Phong bình tĩnh quá nhỉ, chẳng lẽ ba má sẽ bỏ qua chuyện này ư? Anh đoán được thắc mắc của cô nên từ tốn giải thích luôn.
– Bà Tiêu có nói nhỏ với ông Tiêu rằng sẽ cho con gái biết thế nào là không nghe lời mẹ.
Đây chẳng khác nào là đe doạ gián tiếp gây áp lực cho đối phương run sợ nhất là kẻ có thần kinh yếu như Mã Nhi. Cô kì này quả thật không còn đường thoát lui nữa rồi. Bỗng Tử Phong đưa tay kéo cô dựa vào vai anh, tay vuốt vuốt mái tóc của Mã Nhi bằng vẻ cưng chiều.
– Anh ở đây rồi, lo gì nào.
Kỉ Duệ phía bên kia che mắt đồng thời che giúp luôn tiểu Mễ, nên nhớ ở đây có thanh niên chưa biết yêu nhé.
Mã Nhi ngước lên nhìn khuôn mặt cô nhìn đã trăm lần mà vẫn không ngán, hạnh phúc cực kì bởi câu nói đơn giản kia. Lo sợ phần nào cũng tan biến nhưng không hẳn là bốc hơi đi hết. Mã Nhi tự thấy mình không đủ tự tin, nói thẳng ra cô luôn mang tư tưởng cô chẳng xứng đáng với anh.
Nhưng gì thì gì cô vẫn phải tiếp ba mẹ mình trước, chuông cửa reo vang ầm ĩ đập thẳng vào những con tim yếu đuối. Mã Nhi và Kỉ Duệ nhìn nhau một hồi rồi cúi đầu đi ra mở cửa. Trước đấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối đầu với bố mẹ. Cửa vừa mở ra khuôn mặt nhăn nhó của ông bà Tiêu hiện lên trước mắt Mã Nhi. Cô cười ngượng ngạo chào ba mẹ mình còn Kỉ Duệ đứng đằng sau không dám nhìn thẳng vào mắt ông Tiêu. Dù sao cậu cũng có trách nhiệm trong việc này…
Mạc Tử Phong thái độ không như hai người kia, niềm nở mời khách vào nhà tự giác đi lấy nước mời ông bà Tiêu.
– Lần đầu tiên đến nhà tiểu Mạc chơi nha, không ngờ nhà rộng lớn như vậy.
Ông Tiêu thật chất rất ưng Tử Phong nên cười tươi đáp lễ, khen lấy khen để ngôi nhà mắt có liếc liếc qua hai đứa con bảo bối nhà mình. Bà Tiêu nãy giờ vẫn im lặng từ đầu đến cuối không nói không rằng. Khiến Mã Nhi quả thật đứng ngồi không yên. Tử Phong tằng hắng với hai người họ.
– Lâu rồi mới gặp lại gia đình, sau em không đến trò chuyện cùng họ.
Mã Nhi được anh nhắc khéo thoii không đứng yên tại chỗ nữa tiến đến nắm nắm tay bà Tiêu. Bà Tiêu vẫn giữ nguyên thái độ lườm con mình chắc hẳn bà đang đợi cơ hội gặp riêng hai đứa này để xử nó nhừ tử.
Màn chào hỏi nhanh chóng kết thúc, năm người vây quanh bàn phòng khách nhìn nhau đắm đuối. Bầu không khí im lặng đáng sợ được dịp tung hoành chỉ để lại vài thứ âm thanh nhỏ nhặt như tiếng nuốt nước miếng của người nào đấy. Nhưng sắc mặt anh vẫn rất bình thường không có vẻ gì là sợ, thậm chí anh còn xem đây là một buổi họp mặt gia đình rất “ấm áp”. Bà Tiêu sau khi trầm mặc nhấp một ngụm nước mới chính thức lên tiếng.
– Hai con…không có gì để nói với ta sao?
– Con…
Mã Nhi ấp úng, rõ ràng hai người yêu nhau đâu phải là chuyện phi pháp nhưng trống ngực của cô vẫn đập như chưa từng được đập. Thế là Tử Phong nói trước, dáng vẻ vẫn tự tin ngút trời.
– Xin lỗi vì chúng con giấu ba má về việc chúng con yêu nhau nhưng con định sẽ tự giác xuống tận nhà ba má để chính thức ra mắt ạ.
Lời anh vừa nói là thật, anh luôn nghĩ việc ra mắt bố mẹ vợ rất quan trọng và thiên liêng. Nên anh muốn phải chuẩn bị thật kĩ càng và sẵn sàng để ra mắt nhà vợ. Như thế mới thể hiện rõ anh muốn cưới cô như thế nào chứ không phải là chuyện chỉ trong chớp mắt có thể làm được. Hôm nay ông bà Tiêu đột ngột lên đây cũng khiến anh bất ngờ và hơi lo lắng nhưng anh tự nhủ với mình trăm lần rằng từ lúc về đây anh chưa hề đụng đến cô nên sẽ không lo ba mẹ vợ bảo rằng anh “ăn cơm trước kẻng”. Có thể đường đường chính chính ra mắt một cách trong sáng tăng phần thiện cảm. Mà nói thật, anh đã phải rất nhịn, rất kiềm chế cái ham muốn mãnh liệt của đàn ông.
Bà Tiêu suy nghĩ gì đấy rồi nói tiếp, hỏi thẳng vào vấn đề.
– Thế con có yêu tiểu Mã thật lòng không?
– Dạ có ạ.
Anh không ngần ngại đáp.
– Con có dám hứa rằng sẽ không hối hận khi cưới tiểu Mã?
Mã Nhi hơi nhột trong lòng, câu nói này của mẹ ý là sao đây? Có phải bắt đầu nói xấu con gái mình không? Kỉ Duệ ngồi kế bên Mã Nhi nín cười đến nghẹt thở, ối chời ơi, không hối hận bình thường đâu là hối hận đến đau đơn tận cùng.
– Chưa bao giờ con hối hận.
– Ai da, lúc đầu cậu nghĩ vậy thôi chớ sau này đến tuổi tôi là hối hận không kịp đấy.
Ông Tiêu mới vừa chen vào nói đã bị bà Tiêu lườm cho nóng mặt, vỗ vỗ vào cái miệng ăn nói bậy bạ của mình.
– Chuyện sau này con không nói trước được nhưng hiện tại con thật tâm.
Bà Tiêu quay qua Kỉ Duệ, hỏi về chuyện khác.
– Con có thấy tiểu Mã, tiểu Phong làm gì chưa?
Kỉ Duệ ngây thơ hỏi ngược lại.
– Làm gì ạ?
Mã Nhi thúc vào sườn Kỉ Duệ, đừng có mà tỏ vẻ mình ngây thơ lắm. Cậu nhìn cô một cái rồi trả lời thật tâm.
– Vẫn chưa làm gì quá đáng lắm a~ hôn hít thì thường ngày ạ.
Cô trợn mắt hỏi “Đừng nói mày rình trộm nhé?”.
Cậu cũng đáp bằng mắt “Không, do hai người lộ liễu quá thôi”.
Bà Tiêu bỗng bật cười, xua xua tay và bảo nếu hai đứa đã thật lòng tôn trọng nhau như vậy rồi thì bà còn muốn gì nữa. Với lại nếu bà cấm Tử Phong không được cưới con gái bà thì sau này ai sẽ cưới tiểu Mã đi đây? Người xưa có câu cơ hội ngay trước mắt phải chớp ngay nếu không sẽ vụt đi mất. Người đau khổ và thiệt thòi chỉ là Mã Nhi mà thôi. Cô nghe mẹ bêu xấu mình thì hơi giận, làm nũng bảo tốt khoe xấu che mà mẹ thì xấu khoe tốt giếm vào thùng rác nào rồi.
Không hiểu sao mới nãy bầu không khí đáng sợ bấy nhiêu thì bây giờ vui vẻ cực kì. Nhìn họ vô cùng ấm áp như thể sớm đã hoà vào làm một nhà, ông Tiêu nhanh chóng bay sang Tử Phong bàn luận vài chuyện người già mà anh cũng am hiểu còn bà Tiêu với Kỉ Duệ nhanh chóng vào bếp nấu ăn. Chỉ còn Mã Nhi ngồi ôm mèo nhập hội trò chuyện với phụ thân đai nhân nhưng thực chất là ngồi ngắm chồng tương lai vĩ đại đằng ấy. Lòng hạnh phúc không tả được, Tử Phong anh luôn mang lại cho người khác cái cảm giác mình được bảo vệ nâng niu. Cũng chính vì thế, Mã Nhi tự thấy mình dần dần càng dựa dẫm vào anh khiến một cô gái trước giờ luôn coi trời đất bằng vung trở thành một con bánh bèo nép mình vào phái mạnh. Thật lòng thì lương tâm của cô đã vả vào mặt cô mấy lần rồi nhưng không xi nhê gì cả, tiếp tục bơi trong đống mơ tưởng màu hường phấn.
Tử Phong lâu lâu có nhìn cô, ánh mắt anh nheo lại như cười với cô. Anh hiện tại đối với cô không phải là cậu Mạc Tử Phong hống hách, kiêu căng nữa mà là một người đáng tin cậy và vô cùng ấm áp. Có nhiều lần cô nghĩ chuyện anh và cô yêu nhau thật quá hoang đường bởi vì trước đây cô luôn có cảm giác Tử Phong rất ghét cô. Với lại thêm khoảng cách địa lý quá xa nên không ai ngờ được một ngày nào đấy hai người tự nhiên có tình cảm với nhau.
– Tiểu Phong này, ba kể con nghe dạo này ba chơi cổ phiếu thắng liên tục. Tiền vào ào ào khiến ta chợt nghĩ ông trời cũng chịu ngó đến gia đình họ Tiêu này.
Tử Phong bất ngờ, cổ phiếu mới chơi lần đầu thì sao có chuyện thắng ào ào nhỉ? Nếu muốn như thế thì ông Tiêu chắc hẳn đã được một cao thủ nào chỉ dẫn bí quyết rồi.
– Ai giúp ba chơi thế ba?
Mã Nhi cũng có cùng suy nghĩ đấy, nhanh chóng hỏi ông. Chơi cổ phiếu rất nguy hiểm, nó cũng tuỳ vào sự hiểu biết của người chơi mà phần lớn vân tuỳ vào họ may mắn được mấy phần? Nếu họ xui xẻo mua nhầm cổ phiếu xuống giá, đảm bảo họ sẽ thua trắng. Có người từng vì chơi trò này mà táng gia bại sản bị nợ nần chồng chất dẫn đến giang hồ siết nhà. Quả thực Mã Nhi rất lo lắng nếu như ông Tiêu đam mê chơi trò này.
Ông Tiêu thân là dân quê hiền lành khờ khạo, vui vẻ kể ra hết.
Chuyện là vào ngày đẹp trời hôm nọ, có một cô gái vận đồ văn phòng nhìn hảo hảo lịch sự tự nhiên đến nhà ông bà Tiêu. Trong lúc đấy bà Tiêu đang ở ngoài cổng trước cho gà ăn còn ông thì ngồi đọc báo trong nhà. Chợt nghe tiếng bà Tiêu nói chuyện với ai ở bên ngoài. Ông cũng tò mò chạy ra nghe thì cô gái này tự giới thiệu đến từ công ty nào đấy giới thiệu họ mua cổ phiếu cho công ty của cổ. Cô gái đấy còn giải thích tương tận cho ông cách chơi cổ phiếu, mỗi lần mua cổ phiếu nào là đều do cô ta đề xuất tháng nào nên mua tháng nào không nên mua. Bởi vậy mỗi khi đến kì công ty đấy đều làm ăn có lời thì ông Tiêu được hưởng lợi. Đến nay ông lời được rất nhiều tiền chưa lỗ một lần cổ phiếu nào. Vì vậy ông Tiêu vô cùng cảm kích cô gái nọ.
– Cô ta đến từ công ty nào thế ạ?
Tử Phong dò xét.
– Hừm…ta cũng không nhớ rõ. Hình như cô ấy không nói cho ta biết.
– Thế sao ba có thể nghe theo lời cô ta chơi cổ phiếu thế?
Nếu không phải là dân lừa đảo thì tại sao cô ta không chịu nói rõ tên công ty của mình chứ? Quả là mờ ám mà cũng may đến nay vẫn chưa có gì xấu đến với ông Tiêu.
– Úi xời, ta cũng có thiệt thòi gì nhiều đâu.
– Nhưng lỡ…
– Đừng lo, ta không chơi nữa là được rồi?
Tử Phong đưa mắt qua Mã Nhi, hai người bỗng dưng có cùng suy nghĩ chuyện này rất không bình thường đâu.
Trong lúc mọi người bàn tán thì bà mẹ vĩ đại Mộc Miên cùng với Kỉ Duệ đã nấu xong một bàn ăn chiều linh đình gồm các món như Tôm Say Rượu (dùng tôm sống ngâm với rượu Thiệu Hưng để tôm ngấm rượu rồi nấu lên), mì xào nấu với thịt bằm và đa phần là các món hải sản được đem lên từ Thanh Đảo. Bà Tiêu nấu xong còn cưng chiều đút cho tiểu Mễ ăn vài món, xuýt xoa ôm con mèo vào lòng bảo rằng vừa béo vừa thơm trông thích thật. Kỉ Duệ chọt chọt vào đầu con mèo kể với mẹ rằng tiểu Mễ không moe như bề ngoài nó đâu. Thực chất nó là một con mèo khốn nạn chuyên gia ăn cháo đá bát. Mèo mễ biết mình bị nói xấu, đưa tay quào vào mặt Kỉ Duệ một phát xong sau đấy lại tiếp tục làm mặt cute vô đối khiến bà Tiêu muốn ngất. Đám bên kia nhìn bàn đồ ăn đầy ắp các món ăn mà cô thích là bụng Mã Nhi đánh trống réo rắt. Nắm tay Tử Phong dẫn đi lấy bát đũa đặt hết lên bàn.
Khi mọi thứ đã xong xuôi hết cả rồi thì bất ngờ bỗng xảy đến, Tử Phong nhận được một cú điện thoại từ ba mẹ mình. Mã Nhi đứng kế có thể nghe thấy rằng ông bà Mạc đã lên đây rồi. Cô căng thẳng đến mức vô thức cầm chặt bàn tay Tử Phong. Anh cũng đáp lại bằng cách gãi nhẹ lên mu bàn tay của cô thầm như muốn nói không có gì phải sợ cả.
– Con xin phép xuống đón ba mẹ con ạ, nào, em đi với anh.
Bà Mộc Miên nhìn chồng mình, hai người nhanh chóng đi vào phòng thay một bộ đồ có vẻ tươm tất lịch sự hơn.
Anh nắm tay cô đi dọc hành lang, trầm ầm nhắc nhở cô hãy bình tĩnh đừng sợ gì cả bởi vì anh ở đây rồi. Mã Nhi dựa vào vai anh, gật gật đầu. Mùi hương của hai người dường như hoà quyện với nhau khiến đối phương cảm thấy kích thích không tả nỗi. Đến đoạn cầu thang tầng một, anh đẩy cô vào góc tối. Cúi xuống đưa môi lại gần môi cô, cái lưỡi ươn ướt được dịp tách răng cô ra và cuốn lấy cái lưỡi nhỏ xinh bên trong. Mã Nhi cũng được hôn mấy lần nên có chút bạo dạn vụng về đáp trả nhiệt tình. Nhưng lạ là anh ngừng đưa lưỡi tinh nghịch cắn nhẹ môi cô và ngừng hẳn việc hôn trong bóng tối. Tiêu Mã Nhi có hơi hụt hẫng, giờ này đang căng thẳng mà anh còn có hứng thú chọc ghẹo cô nữa. Thật muốn đấm tên này mấy đấm.
– Đi thôi nào hay là em muốn hôn nữa?
Tử Phong nháy mắt lưu manh, giục cô đi mau lẹ nào. Mã Nhi không biết đáp trả sao, thật ra thì cô muốn hôn tiếp. Bởi vì hồi nãy anh làm cô tụt mood quá đi!! Mã Nhi chợt nhận ra, cô đang có dấu hiệu đen tối dần dần từ anh. Ồ! Tử Phong, anh chơi được lắm.
Đứng trước cửa chung cư Tiêu Tiêu có đậu một con xe BMW màu bạc khoa trương. Không cần đoán cũng biết bố mẹ anh ở trong đấy, cái con xe bóng loáng này anh thật không thích một chút nào. Vậy mà ông Mạc lại vô cùng ưa chuộng nó.
Bỗng dưng anh nhìn xuống Mã Nhi thấy mặt cô có vẻ căng thẳng, ngay lập tức ôm eo cô sát vào người mình tự tin sải bước đến. Người trên xe cũng bước xuống, ông Mạc với vẻ Mạc khó ở nắm tay Mạc phu nhân kiêu hãnh nhìn con trai. Phu nhân bên cạnh yêu kiều lạ thường, bà vận một chiếc đầm lụa màu hồng nhạt, tóc được búi gọn nhẹ ở đằng sau. Tuy khuôn mặt bà có không ít nếp nhăn vì tuổi già nhưng vẫn toát lên phần xinh đẹp một cách quý phái. Bà cười với Mã Nhi nụ cười nhẹ nhàng và điềm đạm. Còn ông Mạc thì vận áo sơ mi sọc dọc bên ngoài khoác áo vest xám mang thương hiệu Brook’s Brother, một thương hiệu vô cùng nổi tiếng với việc những chiếc áo vest kia may từ loại vải quý Mông Cổ hợp với dáng người cao ráo không có lấy một tí bụng bia nào.
Mã Nhi chợt nhìn qua anh, thấy anh cũng có khí chất đâu thua kém gì ông Mạc. Thậm chí còn có phần hơn vì cái khuôn mặt nhìn là muốn đấm cho mấy phát.
– Ồ, xin chào. Con dâu?
Đâu đây còn có tiếng cười khẽ của ai đấy, tiếng cười khinh miệt.
_____________________________________
Moẹ ơi, cẩu huyết phun trào :))