Đọc truyện Hãy Gọi Ông Xã Em Là Gay Đi – Chương 18: Nhà Có 4 Người, 1 Mèo
Căn phòng nhỏ số 32 nằm trong chung cư Tiêu tiêu đang vô cùng yên tĩnh và có bầu không khí ngọt ngào lạ thường liền bị tiếng chuông điện thoại phá tan đi. Mạc Tử Phong mang bộ mặt chán đời bước vào phòng khách kiếm nơi phát ra tiếng điện thoại ấy.
Anh khẽ liếc qua Mã Nhi vẫn còn ngủ say sưa đằng kia, nhìn qua kế bên trái cô thì thấy con Tiểu Mễ đang ôm đùi cô ngủ say sưa, nhìn kế bên phải anh thấy chiếc điẹn thoại có cái ốp loè loẹt hiện ra.
Vâng! Chính là nó đã phá tan sự lãng mạn trong cái ngôi nhà này đấy.
Mạc Tử Phong đi đến, cầm điện thoại lên nhấn nút nhận cuộc gọi. Giọng nói the thé của ai kia vang bên tai anh khiến anh phải di dời cái điện thoại cách xa tai mình 5 cm.
– Tiêu.Mã.Nhi!! Chị bị bắt cóc đến nơi nào rồi?
– Phòng 32, lên rước chị cậu về đi.
Nói đoạn, anh tắt điện thoại cái rụp quăng trả cho Mã Nhi. Tay chắp sau mông đi lòng vòng phòng khách chờ Kỉ Duệ đến. Vài giây sau (thật superman), người nào đó nhấn chuông cửa một cách kịch liệt. Thiếu điều muốn đập luôn cánh cửa để xông vào nhà Tử Phong. Còn chủ nhà thì vô cùng bình tĩnh và cố tình lề mề đi chầm chậm ra mở cửa cho Kỉ Duệ. Cánh cửa vừa được giải thoát, một thân hình cao lớn của ai đẩy cửa lách người chạy vào không thèm xin phép Tử Phong.
Đúng là hai chị em nhà này quá giống nhau!
– Tại sao cô ấy ở đây hả? Anh quyến rũ hay bắt cóc, bỏ thuốc mê gì đó phải không?
Tử Phong liếc Kỉ Duệ, thẳng tay trao trả Mã Nhi về cho cậu và cùng tiễn hai chị em đó ra khỏi cửa. Còn lạnh lùng nói một câu “Không tiễn” và đóng sầm cửa.
Hai chị em họ ngờ ngệch nhìn nhau, mặt hiện lên chữ “Hắn lợi hại quá” rồi hai người dắt nhau đi về an phận ai ở nhà nấy.
Thế nhưng, sau ngày cô ở nhà Tử Phong bốn tiếng, tự nhiên anh có thái độ rất lạ mỗi khi đụng mặt nhau trong công ty.
Như là, Mã Nhi đang đi trên sảnh Tử Phong cũng đi về hướng ngược lại. Lúc anh nhìn thấy cô, anh nhanh chóng xoay người bước nhanh về phía khác tránh cô như tránh người bị bệnh. Đã vậy, anh ta cũng kiệm lời với cô hầu như không thèm cãi nhau nữa. Thái độ rất lạnh nhạt, không hiểu sao cô rất rất khó chịu. Cô tính không quan tâm nữa nhưng cái tên khùng đó khiến cô phải chú ý đến.
Xui xẻo thay cô và anh luôn đi chung một tuyến xe bus về nhà, ngồi chung với nhau nhưng hầu như không nói chuyện. Cứ như thế, anh tránh cô, cô tránh anh và hai người tự xa cách một quãng thời gian dài. Trừ con mèo ú Mễ Mễ vẫn thường hay qua nhà cô chực chờ Kỉ Duệ nấu cho nó một buổi tối thịnh soạn. Đương nhiên, cậu phải chịu thua nó vì nó giống y hết thằng chủ mặt dày kia.
Tiêu Mã Nhi không quan tâm lắm, cô vẫn tiếp tục quãng đời sự nghiệp của mình.
.
Một buổi tối thứ ba ấm áp, Kỉ Duệ nằm ở một góc sofa Mã Nhi cũng nằm ườn ở một góc khác xem tivi. Bộ phim đang diễn biến gay cần thì bị tiếng chuông cửa chói tai cắt ngang. Bất giác, Mã Nhi quay sang nhìn chằm chằm Kỉ Duệ, Kỉ Duệ cũng nhìn chằm chằm sang cô. Hai người cứmđấu mắt nhường việc mở cửa cho nhau. Hồi lâu, cánh cửa tự bật mở một bộ mặt toả ánh hào quang ló đâu vào. Hai chị em họ hơi bất ngờ, nhìn nhau hỏi “Bộ mày/chị chưa khoá cửa à?”. Có tiếng tháo giầy và tiếng bước chân đi vào. Họ không đấu mắt nữa, nhướn người xem vị khách tự tiện kia là ai. Vừa nhìn lướt ngang thôi mà đã làm vẻ mặt cực kì hạnh phúc trở thành cau có của Kỉ Duệ. Cậu chán ghét quát lên.
– Này tên kia, đến đây làm gì hả?
– Hôm nay tôi đến ăn cơm tối nhà cậu chẳng phải tôi nói trước với chị cậu rồi sao?
Ngôn Quân cười cười thẳng tiến vào phòng khách, Kỉ Duệ nói nhỏ “Đến ăn chực thì có ở đó mà ăn tối. Bày đặt văn vẻ.” Nói rồi, cậu lôi bừa một cuốn sách toán đặt ở trên bàn ra chăm chú nhìn vào đó.
Tiêu Mã Nhi thấy giám đốc của mình, vội bật dậy chào chào rồi lủi nhanh vào phòng lấy đồ đi tắm bỏ Kỉ Duệ lại cho Ngôn Quân.
Ngôn Quân nhìn Kỉ Duệ đáng thương đang giả vờ bận rộn, hất cằm lên ra lệnh.
– Tiểu Duệ, mau đi làm đồ ăn tối đi tôi đói rồi.
Tiêu Kỉ Duệ vờ như không nghe thấy, miệng lầm bẩm một con số trong bài toán đặt trước mặt cậu. Ngôn Quân không thèm bực tức, điềm đạm lặp đi lặp lại câu nói đó nhiều lần. Còn thêm 1 câu sặc mùi đe doạ.
– Nếu cậu không nấu ăn cho tôi thì tôi sẽ gọi người đến phá nhà cậu thành cái chuồng heo ấy.
– Thôi được rồi! Anh có biết tôi lau nhà 5 lần rồi không?
Rốt cuộc Kỉ Duệ cũng chịu thua, đứng dậy quăn mạnh cuốn sách toán xuống đất. Đi thật nhanh vào phòng bếp lôi đồ ăn ra bắt tay vào chế biến. Mã Nhi tắm xong có đi ngang qua nhà bếp. Thấy Kỉ Duệ đứng đó cầm con dao chặt thịt đập bộp bộp xuống cái thớt, khuôn mặt in rõ hàng chữ “tôi đang bực mình, làm phiền tôi chém!” Nên cô không mở miệng hỏi gì hết, đi tới phòng khách đến bên chỗ Ngôn Quân ngồi. Cô khẽ hỏi nhỏ.
– Anh làm sao mà có thể sai khiến Kỉ Duệ trong khi nó đang làm bài tập vậy? Tính nó cộc cằn, ghét nhất bị sai bảo đấy!
Ngôn Quân nhìn bộ mặt ngốc nghếch của Mã Nhi, bật cười thành tiếng nhưng không trả lời câu hỏi đó. Tiêu Mã Nhi ngờ nghệch gãi đầu không biết sếp đang cười cô cái gì. Sau đấy, hai người tập trung ngồi xem tivi trong lúc chờ đợi đồ ăn.
Bỗng nhiên, tiếng mèo ở đâu kêu thảm thiết vọng vào phòng khách. Ngôn Quân không chịu nỗi tiếng “méo, méo” nghe đến là nhức tai ấy anh quay sang hỏi Mã Nhi.
– Này, nhà cô có nuôi mèo hả? Sao tôi không thấy?
– Làm gì có, anh nghĩ kẻ ở sạch như Kỉ Duệ chịu nổi việc có mèo ở chung sao?
Cô dừng lại một lúc, sau đó chép miệng nói tiếp.
– À à…chắc là Mễ Mễ ấy. Chỉ có mèo nhà họ Mạc mới có tiếng kêu đáng ghét ấy thôi.
Mèo nhà họ Mạc?
Ngôn Quân không hiểu lời cô nói, bên tai vẫn là tiếng méo méo nghe thảm thiết kia. Mã Nhi không nói gì thêm, đứng dậy mở cửa. Cửa được mở, một bóng trắng nhỏ phóng nhanh vào nhà và lao vào phòng bếp tìm kiếm “đầu bếp của mèo”. Tiêu Mã Nhi biết ngay là nó sẽ đến, vì bình thường vào giờ này nó lúc nào cũng đến ăn chực vài món của Kỉ Duệ nấu. Cô thấy rất quen thuộc nhưng em cô hoàn toàn chẳng muốn quen thuộc kiểu này. Vì nhờ nó, tiền mua đồ ăn của Kỉ Duệ càng ngày càng tăng lên.
Còn trong bếp, Kỉ Duệ đang hí hủng bưng dĩa cá sốt thơm ngon tính đặt lên bàn thì bị bóng trắng nhỏ đẩy cửa cái đùng lao vô ôm chặt cứng chân cậu. Móng vuốt sắc của nó bấu cả vào gấu quần, Kỉ Duệ vừa bị đau vừa hết hồn mém rớt đĩa cá sốt thơm ngon. Cậu quạu quọ dùng chân đẩy con mèo ra, la làng.
– Lại là mày. Biến mau! Đừng hòng đụng đến đồ ăn nhà tao nữa!
Tiểu Mễ không chịu thua, sáp lại gần cọ đầu vào chân Kỉ Duệ nũng nịu nhưng vẫn bị cậu đá ra một cách không thương tiếc.
– Này này, mày đã tắm chưa mà đụng vào tao a.
~Giữa trận cãi vã của người và mèo, tiếng chuông cửa lần nữa reo vang. Mã Nhi lật đật mở cửa, hơi ngỡ ngàng khi thấy người mà rất lâu cô không gặp (Mới 2 tuần thôi mà. -_- ). Mạc Tử Phong buông câu lạnh lùng “tôi đến đón Mễ Mễ về” rồi đi vào nhà, từ đầu tới cuối không nhìn Mã Nhi một chút nào. Anh vừa bước đến phòng khách thấy Ngôn Quân đang ngồi đó, anh cười như không cười và gật đầu chào lịch sử. Ngôn Quân ngạc nhiên, gật đầu chào lại rồi hỏi.
– Mạc Tổng, sao anh ở đây?
Tử Phong nhìn Mã Nhi vẫn còn đứng tần ngần đằng kia, cao giọng nói.
– Xin lỗi đã để Mễ Mễ làm phiền nhà cô mấy ngày nay. Chẳng qua nhà tôi hơi bận cứ để nó chạy long nhong chung cư lại còn theo mùi thức ăn của Kỉ Duệ tìm đến đây đòi ăn. Xin lỗi, tôi sẽ đón nó về và dạy dỗ nó.
Kỉ Duệ ở phòng bếp nghe thấy mấy lời nói “sặc mùi giả tạo”, tức điên người hét lên.
– Thế thì sao hôm nay mới đến lấy nó về? Anh có biết nó đã ăn bao nhiêu kg cá của tôi không hả??
Mạc Tử Phong chẳng thèm trả lời, xoay người bước đến kế bên Kỉ Duệ gằn từng chữ.
– Chẳng phải tôi đã bảo “Mấy hôm nay tôi bận lắm” rồi sao?
Tiêu Kỉ Duệ không kém trừng mắt lại với Tử Phong. Tieu Mã Nhi thấy tình hình căng thẳng quá, nói nhỏ.
– Tại…con mèo nhà anh đã béo còn thích ăn nhiều!
Tử Phong không thèm quan tâm nữa, cúi xuống túm gáy con mèo xách về nhà nhưng hoàn toàn không được. Anh càng kéo nó ra thì nó càng dùng móng bấu chặt vào ống quân Kỉ Duệ. Tiêu Kỉ Duệ nổi quạu, dùng chân kia đá nhẹ vào mông con mèo la.
– Mày là con mèo đáng ghét nhất tao từng gặp. Biến!!
Tiểu Mễ ở dưới chân kêu thảm thiết vài tiếng “méo méo” có điều quyết định không buông là không buông. Tử Phong thấy con mèo nhà họ Mạc nuôi nấng mấy năm nay bị ngừoi ngoài đối xử tệ bạc (Em rể anh đấy nha, không phải người ngoài nha :|||). Anh liền phóng ánh mắt sát thủ lên người Tiêu Kỉ Duệ rồi lại bắt đầu kéo Mễ Mễ ra khỏi người cậu. Cuộc chiến diễn ra hơn 5 phút, một bên thì đang ráng kéo ra, còn một bên thì cố ôm chặt hơn, chỉ mình Kỉ Duệ nhỏ bị con mèo bấu đau quá càng giãy nảy dữ dội. Cơn bực tức dường như lên đỉnh điểm.
Cuối cùng, Tiêu Mã Nhi cảm thấy phát ngán vì hai thằng đàn ông vô dụng kia. Thở dài buông một câu.
– Thôi Kỉ Duệ, mày cho con mèo béo đó dĩa cá sốt đi rồi ta nấu cái khác.
Kỉ Duệ mặt sắp mếu đến nơi, kiên quyết nói lớn.
– Không! Tại sao tôi phải cho con mèo mặt dày này dĩa cá tâm huyết của tôi chứ!?
Mạc Tử Phong dường như được lên dây cót, đứng bạt dậy nhìn thẳng mặt Mã Nhi hỏi một câu tỉnh bơ.
– À, Tiêu tiểu thư. Hình như cô chưa trả số tiền dư hôm bưa tôi đưa cô đền cái ly nước đúng không?
Tiêu Mã Nhi bắt đầu run trong lòng, khó hiểu tại sao hắn tự nhiên nhắc chuyện đương trong lúc cãi vã chứ.
Mà…mơ đi! Có chết bản cô nương này cũng chẳng xì chút tiền. Cô bắt đầu ưỡn ngực, hùng hậu quát lớn.
– Chẳng phải anh đưa tiền cho tôi rồi bỏ đi không nói gì cơ mà? Vậy thì số tiền dư đương nhiên là của tôi!
Tử Phong dựa cái bàn gỗ, nhếch mép cười.
– Haha, cô ngốc do bẩm sinh hay được đào tạo thế? Cô có thấy ai trả tiền một ly nước bằng số tiền lớn như thế không?
Anh dừng lại một phút, chép miệng nói tiếp.
– Nói cô nghe này, chẳng qua do tôi hết tiền lẻ mới đưa thôi ai dè nguyên tuần nay cô tránh tôi để khỏi trả tiền. Chậc chậc! Cô thâm sâu quá!
Mã Nhi giận sôi người, hắn ta có bao giờ tốt đẹp đến vậy đâu chẳng qua cô quá ngây thơ để bị lao vào bẫy của hắn thôi (Hả?`Д’). Từ lúc tờ tiền đó xuất hiện trong ví cô là cô cảm thấy không an toàn rồi (Thế mà cũng tiêu hết nhỉ?). Bây giờ nhà cô chưa gửi một đồng bạc cứu trợ cho cô và co cũng chưa nhận lương thì sao mà thối tiền cho hắn để hắn về lẹ được!
Thôi thì…Kỉ Duệ à chị lại phiền đến em rồi. T____T
Ngôn Quân: có ai nói với tôi chuyện gì đang xảy ra không? ⊙︿⊙
Kỉ Duệ: Mommy, tại sao mẹ lại rút hết chất xám trong não chị con mà để qua con vậy? Chí ít cũng để một chút lại chứ. ︶︿︶
Tử Phong: ─‿‿─
Mạc Tử Phong không muốn mất thời gian đôi co nữa, tuyên bố rành rọt.
– Món cá sốt ấy, Kỉ Duệ à, cậu đưa cho Tiểu Mễ đi và tôi cũng sẽ ở đây ăn tối luôn. Nghe cậu chị đồn rằng cậu nấu mấy món Pháp gì đấy ngon lắm mà, tôi lại không quen ăn đồ Trung, tiện quá. Thế là hôm nay trợ lí tôi đỡ vất vả.
Nói xong Tử Phong quay sang Mã Nhi.
– Tiêu tiểu thư, số tiền dư ấy có vẻ như đủ để trả cho bữa ăn tối của Tiểu Mễ và cả tôi thế nên cô không cần trả lại tiền.
Tử Phong tiếp tục nhìn Kỉ Duệ ra lệnh.
– Cậu hãy nấu món khác đi nha, coi như trả tiền giúp chị cậu..
Kỉ Duệ ngán ngẩm lắc đầu, chưa bao giờ mà cậu muốn bóp chết Mã Nhi đến bây giờ. Cậu chậm chạp đưa mắt sang Mã Nhi mắng thầm “hám tiền quá có ngày rước hoạ vào thân”. Mã Nhi bị Kỉ Duệ mắng nhiều riết quen, mặt dày chạy đến giả vờ an ủi Kỉ Duệ.
– Thôi nào Kỉ Duệ. Bất quá thì nấu cho hắn vài món đi. Chẳng qua chị mày hơi ngốc nên bị mắc lừa. Mà bây giờ trả lại tiền cho hắn thì tiếc lắm, cậu cứ chịu khó nấu một bữa thật đơn giản xem như tiết kiệm.
Cô cười hì hì,tay khoác cả vào vai Kỉ Duệ. Câu bắt đầu nóng máu hơn, đặt dĩa cá sốt xuống đất cho Tiểu Mễ vung tay bước vào bếp chuẩn bị làm công việc osin cho hai tên kia.
Chẳng qua là cậu muốn đuổi hai tên trơ trẽn kia và con mèo không được dạy dỗ đàng hoàng ra khỏi nhà nên mới cúi mình làm việc này. Tiêu Mã Nhi biết mình cũng có chút lỗi vì rước phiền phức về cho cậu liền xun xoe đi rửa rau hộ.
Thiệt chứ, tôi cứ thấy tội tội cho Tiêu Kỉ Duệ thế nào ấy! -_-|||